Chương 46
Chap này dành tặng cho CapriTT1701, ThuTae và Yingxxx___
Enjoy~
____
Bước chân Jungkook không còn vững vàng nữa. Phía xa là gian phòng xa hoa được che bằng lụa mỏng, ánh mắt cậu không kìm chế được nhìn vào trong. Bên cạnh còn có một bàn gỗ chạm trổ cầu kì, có bút nghiên cùng ấn thư, chắc là nơi hắn hàng ngày làm việc đi. Vậy nơi này là phòng ngủ của Hoàng đế?
Jungkook cảm thấy mùi vị hoan ái kia ngày một rõ ràng, cảm giác buồn nôn đột nhiên trào lên, muốn lập tức quay gót chạy ra ngoài.
"Muốn đi? Trẫm còn chưa cho ngươi đi."
Bước chân Jungkook đột nhiên đông cứng, sống lưng trở nên lạnh toát. Nam nhân từ trong màn lụa bước ra, nửa trên còn loã thể.
Phía sau hắn, một nữ nhân nõn nà bước xuống đất, thong thả choàng lên áo kim sa mỏng tang. Thân thể nàng mềm mại dán lên người hắn, bộ ngực đầy đặn còn chưa che kín kia không ngừng ma sát, hai chân thon dài run rẩy dường như không đứng vững.
"Bệ hạ, sao không tiếp tục... thiếp còn chưa hầu hạ ngài đủ..."
Vương... Vương phi?
Jungkook vội vã day day hai mắt, người kia... không phải là Vương phi sao?
Trái tim Jungkook chợt lặng đi, cậu chôn chân tại chỗ nhìn nữ nhân xinh đẹp kia cùng Hoàng đế âu yếm, không hiểu sao trong lòng tràn ra một trận chua xót. Cậu trong mơ cũng nghĩ đến viễn cảnh nàng ta cùng Hoàng thượng ở chung, không ngờ đến khi thực sự chứng kiến lại đau lòng đến vậy.
Jungkook khó khăn hít thở, càng lúc càng có cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, cố gắng cho giữ hô hấp ổn định, nói:
"Hoàng thượng, hi vọng chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện."
Hắn nhướng mày, khoé môi nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Ngươi cảm thấy Trẫm có chỗ nào chưa nghiêm túc. Không phải ngươi hàng ngày cùng nam nhân khác trò chuyện cũng là trong cái bộ dạng này đi? Hay là còn hơn thế nữa?"
Hoàng đế bước lại gần cậu, trong lòng Jungkook chợt nảy sinh cảm giác xa cách cùng chán ghét. Hai tay không kìm được theo phản xạ giương lên phía trước, phòng bị nói:
"Hoàng thượng,... người... đã có thể thả Đại Quân được rồi chứ?"
Bước chân Hoàng đế bỗng dừng lại, ánh mắt cũng chợt tối đi, con ngươi hắn cơ hồ phủ một tầng khí lạnh. Lông mày nam nhân nhíu lại, nhìn qua có chút dữ tợn, hắn nhanh chóng khoác lên người tấm áo bào tinh xảo, gằn giọng nói:
"Trẫm muốn thả ai, muốn nhốt ai, cũng không phải do một kĩ nam như ngươi quyết định!"
Kĩ nam?
Trái tim ngột ngạt ban nãy dường như bị người ta dùng sức hung hăng giẫm đạp, hơi nước ẩm ướt nóng bỏng như trào lên hai mắt. Hắn lại dùng lời nói để sỉ nhục cậu. Jungkook cuộn chặt tay, hít một hơi sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh:
"Được, người muốn gọi ta cái gì cũng được, nhưng trước hết hãy thả Park Jimin ra. Ngươi không phải đã đảm bảo với Tây Vực sẽ trao đổi ta cùng với hắn sao?"
Vương phi ở phía sau từ nãy tới giờ đã có chút không vui, nghe tới câu này liền khanh khách cười, tiến lên dựa đầu vào vai Hoàng đế, cánh tay trắng mịn không yên phận trườn vào trong vạt áo của hắn, mang hàm ý khiêu khích nói:
"Haha, tiện nhân như ngươi, nghĩ bản thân đáng giá bao nhiêu chứ? Ngươi liền nghĩ Hoàng thượng có thể đổi Đại quân để lấy một kỹ nam như ngươi?"
Lời nói phát ra từ phía sau mình, khiến Hoàng đế có chút nhíu mày. Sao bỗng dưng lời nói lại khó nghe như vậy?
"Vương phi, ngươi mau lui ra ngoài. Khi nào xong chuyện Trẫm sẽ tới tìm ngươi."
Vương phi nghe vậy liền nhíu mày, nũng nịu nói:
"Hoàng thượng, tới khi nào người mới gọi tục danh của thần thiếp?"
Một màn uyên ương ân ái này rơi vào mắt, khiến Jungkook có chút xấu hổ. Ánh mắt né tránh cúi gầm xuống đất.
"Trẫm bảo ngươi đi ra ngoài!" Hoàng đế bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, lời nói cũng mang chút thô bạo.
Gương mặt Vương phi nhanh chóng đổi sắc, cũng nhận ra cảm xúc thay đổi của Hoàng thượng, không đành lòng thu tay về chỉnh trang lại y phục, hậm hực bước ra ngoài. Nàng ta rời đi, khiến rèm che tung mạnh trong gió. Không khí tươi mát cùng ánh sáng chiếu vào, khiến Jungkook có chút thanh tỉnh.
Bên trong thoáng đã trở nên yên lặng, trống ngực Jungkook đập thình thịch, cảm giác như có bước chân từng bước từng bước tới đi chỗ mình.
"Sao nào? Không phải ngươi muốn chúng ta nói chuyện sao? Bây giờ lại không muốn?"
Âm thanh trầm thấp quen thuộc mang theo sự nguy hiểm vang lên ngày một rõ ràng, cậu cố gắng trấn tĩnh, gót chân mỗi lúc lại như lùi về phía sau. Cuối cùng Jungkook mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng chạm phải gương mặt tinh xảo của hắn.
Hoàng đế đang tiến dần tới chỗ cậu, tâm tình có chút kích động, thân ảnh bé nhỏ kia đứng trước mắt hắn, như trong những đêm mà hắn vẫn thường mơ. Nam nhân bướng bỉnh cứng đầu lại không thành thật này, lại đang ở trong tầm tay của hắn. Ánh mắt trong suốt của cậu chiếu vào trong mắt hắn. Đôi mắt khi cười sẽ cong cong lại như mặt trăng khiến hắn thần hồn điên đảo, lúc bình thường lại to tròn biến thành tiểu sủng vật khả ái, những lần cậu ở dưới thân hắn run rẩy, đôi mắt ấy lại trở nên mơ màng quyến rũ.
Taehyung không kìm chế được muốn vươn lên ôm cậu vào lòng, hung hăng nuốt lấy cánh môi cậu, hỏi cậu tại sao lại muốn cắt đứt với hắn. Chỉ có điều, Jungkook vừa nhìn thấy hắn cất lời:
"Hoàng thượng, Park Jimin đang ở đâu?"
Bàn tay giơ giữa không trung của hắn bỗng khựng lại, ánh mắt không còn thấy nổi một tia vui vẻ, xung quanh nổi lên hàn khí âm u lạnh lẽo.
Hoàng thượng nheo mày, tâm tình không vui, trầm giọng hỏi: "Hắn... Park Jimin, hắn quan trọng với ngươi thế sao?"
Jungkook mặt không đổi sắc, nhàn nhạt đáp:
"Hoàng thượng, ngài đừng quên mục đích ta đến đây, người nhất định không được nuốt lời."
Nam tử xinh đẹp trước mặt vừa dứt câu, Hoàng đế cảm thấy huyết khí vừa khó khăn đè ép xuống lại dâng trào đến tận đỉnh đầu, ánh mắt lạnh lẽo phát ra kia hung ác, bàn tay cuộn chặt thành quyền, đến gân tay cũng nổi lên, thô bạo đem cậu ép vào cột gỗ cứng rắn:
"Trẫm chưa từng nói sẽ không trả lại tự do cho hắn. Nhưng... tính mạng của hắn còn giữ lại được hay không... còn phải xem kĩ nam ngươi hầu hạ trẫm thế nào."
Jungkook bị kẹp giữa cột gỗ lạnh lẽo, phía trước lại là thân thể cứng rắn, không sao cựa quậy được. Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, trái tim cậu vì những lời nói vô tình của hắn mà buốt lạnh.
Cả cơ thể to lớn của hắn trùm lên trên người nam tử nhỏ bé, thân hình bé nhỏ bị ôm trọn bởi bóng lưng khổng lồ.
Jungkook đột nhiên cảm thấy cánh môi có chút lành lạnh ướt át. Môi cậu đang bị người ta hung hăng cắn lấy, đầu lưỡi đối phương lại giảo hoạt luồn vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu mà chơi đùa. Hai cánh môi mềm mại bị hắn không chút lưu tình cắn qua cắn lại.
Hai mắt Jungkook mở to tròn, trong suốt nhìn nam nhân kia cứ thế mà tàn nhẫn dày vò hai cánh môi mềm mại của cậu. Nụ hôn không có lấy một chút ôn nhu quen thuộc trong quá khứ, cậu cảm nhận rõ ràng được hơi thở vừa quen thuộc lẫn xa lạ của hắn, còn cảm thấy hắn đang tức giận. Đầu lưỡi nam nhân luồn lách trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi non nớt của cậu rong ruổi. Jungkook thấy mình như sắp kiệt sức, từ từ tan chảy trong lòng hắn.
Đầu lưỡi non mềm thận trọng rụt rè va chạm với sự mạnh mẽ tàn bạo của Hoàng đế, khiến Jungkook nhận ra nam nhân này đã có bao nhiêu thay đổi, không chỉ thành thục hơn xưa, mà dịu dàng trước đây cũng không còn nữa.
Nụ hôn dài khiến cậu có chút khó thở, hai tay đặt trên ngực hắn cơ hồ muốn đẩy ra, lúc này lại vô thức nắm lấy hai vạt áo đối phương ngăn không cho bản thân xụi lơ trong lòng hắn. Âm thanh môi lưỡi dây dưa cùng tiếng nước tí tách khiến cậu đỏ mặt.
Trong đầu đột nhiên xẹt qua cảnh tượng mình vừa trông thấy ban nãy, trong lòng cậu chợt lạnh ngắt, lại nghĩ đến lời nói vô tình của hắn, liền muốn đem thân thể to lớn kia đẩy ra.
Cánh môi ngọt ngào kia nhanh chóng rời đi, khiến sắc mặt vừa có chút hoà hoãn của hắn lại nhanh chóng thay đổi. Hắn nhếch môi thì thầm:
"Ngươi không nghĩ đến tính mạng của Đại Quân sao?"
Sống lưng của Jungkook run rẩy, bàn tay yếu ớt càng trở nên vô lực, cơ thể mềm mại như lọt thỏm trong lòng hắn. Cánh môi lạnh lẽo kia mớn trớn ở vành tai, khiến cậu có chút tê dại. Không khí giữa hai người càng nóng bỏng đến mờ ám, Hoàng đế nhìn cậu một lát, rồi lại tiếp tục dây dưa, chỉ muốn cậu hôn hắn triền miên không dứt.
Hoàng đế thấy thân thể cậu lúc này đã thả lỏng, lại có chút tức giận hung hăng đè ép mạnh mẽ hơn trước. Từ bao giờ hắn lại cần một nam nhân khác để khiến cậu chủ động. Hoàng đế xiết mạnh lấy cánh môi Jungkook, dường như muốn đem hết thảy ngọt ngào nuốt vào trong bụng.
Jungkook không tiếp tục phản kháng, đầu lưỡi như cảm nhận được vị máu ngàn nhạt. Ánh mắt cậu mịt mờ như phủ một tầng sương, mơ màng nhìn nam nhân trước mắt. Lông mi thật dài của hắn nhẹ nhàng lay động, sống mũi cao nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của cậu, còn có đôi môi bá đạo kia vẫn triền miên không ngừng nghỉ... từng đường nét thân thuộc này đã khảm chặt trong lòng cậu không biết bao lâu nay, dường như không phải là hình ảnh của chàng trai năm ấy lặng yên làm mẫu cho cậu vẽ, lúc nay như mang theo sự ngang tàn của đế vương không thể nào lay chuyển.
Hoàng đế giữ chặt nam tử trong lòng. Sự trừng phạt kia rốt cục cũng dừng lại, hắn tham luyến buông đôi môi thơm ngọt, lại như không đành lòng tách ra, ép môi kề sát lấy gò má mềm mại của cậu.
Hai mắt yên lặng giao nhau, chung quanh chỉ còn hơi thở gấp gáp của hai người. Gò má Jungkook hồng lên, cuối cùng đem lồng ngực kia một lần nữa đẩy ra, bối rối nhìn chằm chằm xuống mặt đất:
"Hoàng thượng... chúng ta... đã... đã kết thúc rồi..."
Hắn trầm tư nhìn cậu, trong lòng có chút rét lạnh, khoé môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, chút ấm áp hiếm hoi trong đáy mắt vừa hiện ra lại nhanh chóng biến mất. Gương mặt tinh xảo của nam nhân tiến gần hơn, nham hiểm nói:
"Không phải mới như vậy đã động tình? Trẫm từ đầu đến cuối chỉ muốn ngươi hầu hạ thoải mái, kĩ nam như ngươi, xứng đáng để trẫm luyến tiếc?"
Hắn nhanh chóng xốc cậu vào trong phòng, thô bạo quăng mạnh xuống giường. Nộ khí phát ra khiến Jungkook có chút sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy thân thế.
"Ngươi... làm gì... mau thả ta ra..."
Hoàng đế nhanh chóng cởi bỏ ý phục, đem đai áo cột tay cậu lên đỉnh đầu, hàm răng lướt qua vành tai nhạy cảm cùng hõm cổ trắng ngần, dừng lại ở xương quai xanh, cuối cùng để lại dấu vết gặm cắn đau nhói.
"A..."
Jungkook thấy mình chớp mắt loã thể, thân hình mảnh mai trần trụi trong không khí, liền sợ hãi hét lên:
"Hoàng thượng... đừng... mau... mau dừng lại..."
"Ngươi tốt nhất hầu hạ trẫm thoải mái, không chừng ta sẽ xem xét bào toàn cho các người cái mạng nhỏ của Đại Quân kia."
Hắn ngang nhiên uy hiếp, không mảy may để ý tới sự kháng cự của cậu, bắt lấy cổ chân Jungkook, đem hai chân thon dài của nam tử cuốn lấy eo mình, thô bạo tiến vào bên trong.
"Aaa..."
Tiếng thét chói tai vang lên, phía sau Jungkook truyền tới một trận đau đớn, nửa người như bị người ta xé rách. Trong hốc mắt trào lên ẩm ướt, lần đầu tiên hắn thô lỗ tiến vào phía sau cậu như vậy, không có dạo đầu, cũng không có ôn nhu vuốt ve. Sống lưng Jungkook truyền tới cơn đau buốt, thân thể vặn vẹo, bàn tay bấu chặt lên quần áo bị hắn xé rách ở bên cạnh, bên tai vang lời nói của Hoàng đế:
"Dâm đãng ngươi... bao nhiêu lần vẫn còn chặt như vậy... Yêu nghiệt này..."
Trong cổ họng Jungkook phát ra tiếng nức nở, cố gắng đè nén nước mắt chảy ướt hai gò má. Côn thịt khô ráp nóng bỏng kia liên hồi cọ sát đến mức cúc huyệt dường như đã chảy ra máu. Chất lỏng nóng ấm bôi trơn nơi tiếp xúc giữa hai người, khiến cho hắn càng thuận lợi tiến vào bên trong.
"Aaa... đau... đau quá... ưm..."
Jungkook cố gắng dùng tay ngăn lại tiếng rên rỉ đau đớn của mình, hai mắt phủ một tầng nước nhìn cơ thể đung đưa theo từng nhịp luật động của hắn.
Hoàng đế lại đem dây đai xiết chặt lại, khiến hai tay cổ cậu tê dại quấn lấy nhau, Jungkook không còn cách nào khác đành cắn lấy môi mình, ngăn lại tiếng rên rỉ phát ra.
"Ưm... lớn quá... a... ta sẽ không chịu nổi... mau... mau rút ra..."
Cơn đau đớn vẫn liên tiếp truyền tới, nam nhân phía trên chuyển động không ngừng nghỉ, khiến côn thịt càng lúc càng đâm sâu, ma sát như muốn kéo phẳng từng vách thịt trong nội bích mềm mại.
Sự đau đớn hoà quyện với kích thích khiến hậu huyện non mềm càng lúc càng co rút kịch liệt. Bên dưới truyền ra tiếng giao hợp ẩm ướt, khiến gò má Jungkook trở nên nóng bừng, phía dưới của cậu cũng xuất ra tinh dịch nóng ấm, thân thể cong lại thỏa mãn. Hai chân cậu muốn khép vào, ngăn không cho dâm thủy ướt đẫm ở phía sau tràn ra, không ngờ vô thức cuốn lấy vòng eo của nam nhân gia tăng gần gũi.
"Dâm phụ này... nhanh chóng muốn nuốt vào côn thịt của trẫm như vậy, hàng ngày ngươi hầu hạ tên khốn kia cũng là bày ra vẻ mặt dâm đãng này đi..."
Nghĩ đến viễn cảnh Jungkook ở trước mặt người khác bày ra thân thể yêu nghiệt này mời gọi cùng cuồng loạn rên rỉ, hắn không kìm chế được hung bạo húc sâu hơn vào bên trong.
Jungkook gấp gáp hít thở, bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy vòng eo thon gầy của cậu chậm rãi đung đưa. Khoái cảm nhẹ nhàng truyền tới từng tế bào trong cơ thể, khuôn miệng không kìm được phát ra ngân nga. Jungkook vội vã cắn chặt môi. Nam nhân lật người cậu lại, thô bạo đánh lên cánh mông trắng mịn đang vểnh cao, để lại vết đỏ chói mắt. Hắn hài lòng nhìn lỗ huyệt đỏ rực kia dồn dập khép mở, bên trong không ngừng tràn ra dâm thủy, còn có tinh dịch dâm đãng của cậu làm cho bờ mông trở nên căng bóng, Hoàng đế không nhịn được mà tiếp tục đâm vào.
"Ngoan, mau thả lỏng một chút..."
Tư thế này khiến hắn xuyên càng lúc càng sâu hơn, Jungkook vùi mặt vào trong gối, rên rỉ mỗi lúc một phóng đãng. Nam nhân nhanh chóng chạy nước rút, đem hết sức lực cắm tới điểm tận cùng bên trong cậu.
"Aaa... nhanh quá... mau chậm lại... aaa... sẽ không chịu được..."
Hai thân thể điên cuồng ma sát, côn thịt to lớn đâm tới điểm nhạy cảm khiến Jungkook không kìm được hét lên. Hậu huyệt bất ngờ hút chặt khiến Hoàng đế không kìm được xuất ra tinh dịch nóng bỏng, lấp đầu hậu huyệt dâm đãng bé nhỏ.
Hoàng đế thỏa mãn đổ ập lên người cậu, da thịt nóng bỏng vì hô hấp dồn dập mà không ngừng tiếp xúc. Hắn nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của cậu lúc này bị cắn sưng, nổi lên ý muốn muốn dùng đầu lưỡi xoa dịu nam tử trong lòng. Không hiểu sao cuối cùng lại thu về ôn nhu, hắn hung bạo cắn lấy xương quai xanh xinh đẹp vẫn còn rớm máu của cậu, đem tính khí to lớn chôn trong hậu huyệt lấp đầy tinh dịch, thỏa mãn nhắm mắt lại.
_ End chap 46 _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro