Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36



Jungkook mệt mỏi ngủ li bì đến quá trưa. Trời lúc này đã vào xuân, không khí so với trước đây có dễ chịu hơn một chút, duy chỉ có điều mỗi ngày đều ẩm ướt, đôi lúc lại lác đác mưa phùn khiến người ta trở nên hơi lười biếng.

Jungkook vặn vẹo mình hướng đầu ra cửa sổ, thân thể lập tức đau đớn như muốn tan ra, vừa đối với người kia vô cùng tức giận, lại thấy hương vị quen thuộc của hắn vương trên cơ thể mình mà cảm thấy ấm áp.

Rốt cục người kia bây giờ đang ở đâu?... Có còn ở nơi này hay không?... Lúc này hắn đang làm gì?

Quan trọng là, hắn đối với cậu là loại tình cảm gì đây?

Jungkook thở dài áp mặt lên cánh tay, đầu nghiêng ra cửa sổ nhìn những đàn chim chao liệng trên bầu trời. Những con én lao vun vút trên không trung, thấp thoáng như kéo theo một đoạn thời gian dài đằng đẵng. Nếu cho rằng cậu không nhớ cuộc sống ở hiện tại thực sai lầm. Cậu nhớ bạn bè ở trường Mỹ Thuật, nhớ phố xá hiện đại, nhớ những quán cà phê thường hay ghé qua, nhớ cả thư viện man mát lúc nào cũng nhàn nhạt mùi sách...

Liệu Taehyung ở hiện đại có biết cậu đã biến mất hay không? Liệu có lo lắng cho cậu hay không?

Cũng may Jungkook không có người thân, từ nhỏ sống với họ hàng cách xa thành phố, quan hệ cũng không mấy thân thiết, có vẻ như không dây dưa sẽ khiến cả hai thoải mái hơn một chút, bình thường đều không liên lạc... Nếu không sẽ thực rắc rối...

Jungkook vươn tay chạm vào đầu cọ mềm mềm trong ống, sợi lông mềm mại như khiến cậu dễ chịu hơn một chút. Jungkook khe khẽ cười nhớ lại hai năm trước. Khi ấy, giấc mơ hội họa của cậu so với cái gì cũng đều lớn hơn, nhưng rồi cũng vì tình yêu ngây ngô khờ dại mà vứt bỏ, theo người ấy sang học Luật.

Nếu hỏi Jungkook bây giờ có hối hận không, cậu sẽ trả lời là không.

Không phải gì khao khát nghệ thuật của cậu đã biến mất, cũng không phải vì cậu đối với Kim Taehyung ở hiện đại vẫn còn yêu thương mù quáng như ban đầu - chỉ là tuổi trẻ - không phải ai cũng từng sai lầm sao?

Hơn nữa, thực ra nếu nói cậu bỏ học ở Đại học Mỹ thuật là sai lầm, ngay cả cậu cũng không dám chắc.

Cậu cứ vẩn vơ miên man nghĩ ngợi như thế, tâm trạng thực sự có thoải mái hơn một chút. Đến chiều, cung nữ bên ngoài bẩm báo Đại Quân muốn gặp cậu. Jungkook liền gật đầu đồng ý.

Jungkook luôn cảm thấy Park Jimin đối với mình rất mực tôn trọng. Hắn tuy không muốn cậu rời đi, nhưng cũng không gò bó bắt ép cậu ở lại. Hàng ngày đối xử với cậu đều rất tử tế. Trên danh nghĩa, cả hai vì lừa Thuần lão bà mà giả làm thê thiếp, cậu cũng biết hắn đối với cậu có tình cảm - nhưng hắn chưa một lần đem lại cho cậu áp lực yêu đương, chỉ hàng ngày đều ân cần hỏi han, mỗi khi rảnh rỗi liền lui tới cùng cậu trò chuyện, cũng chỉ đối với cậu mới kiên nhẫn đợi ở bên ngoài tẩm điện, chờ cậu đồng ý mới vào trong.

"Jungkook, ngươi trong người có khỏe không?"

Hắn sai người đem lên bánh nướng đủ loại màu sắc, còn có hoa quả tươi ngon lạ mắt, có vẻ như vừa mới được đem từ trên cây xuống. Ở nơi địa hình khắc nghiệt hiểm trở như vậy, được nếm những thứ này cũng coi như được hưởng vinh hoa đi.

Jungkook nhẹ nhàng cười, dung mạo trong mắt Đại Quân như trăm hoa khoe sắc, đáy mắt trong trẻo hướng hắn trả lời:

"Tất nhiên khỏe, không phải ngươi cho rằng một chút rượu cỏn con kia đã làm ta không rời giường được đấy chứ? Nên nhớ hồi trước là ta cùng ngươi vừa ăn thịt nướng vừa uống rất nhiều rượu, so với bây giờ có là gì?"

Hắn lập tức cười ha hả, cơ mặt đều giãn ra thoải mái: "Được rồi, coi như ngươi giỏi. Hôm nay là lễ Lập Xuân, để ta xem ngươi có thể uống được bao nhiêu. Vài canh giờ nữa là bắt đầu, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi."

"Mỹ nữ Tây Vực đều được huấn luyện khả năng làm đẹp thần tốc sao? Đều là trước vài canh giờ mới có ý chỉ?"

Thấy Jungkook nheo nheo mắt ra vẻ mệt mỏi, hắn chỉ cười bâng quơ, sau đó mới nói nhỏ:

"Ngươi không phải mỹ nữ Tây Vực,... lại nói không mỹ nữ Tây Vực nào sánh được với ngươi..."

Lát sau không thấy cậu đáp lời, hắn mới toan đứng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Jungkook:

"Nếu ngươi mệt thì mau nghỉ đi, ta chỉ lo ngươi ở đây buồn chán đến chết. Chút nữa sẽ sai người mang thức ăn tới tẩm điện, ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi."

Jungkook thoáng thấy vẻ hụt hẫng trong mắt Park Jimin, liền cảm thấy hơi có lỗi, hơn nữa cậu cũng muốn biết Kim Taehyung có còn ở Tây Vực hay không, cậu mím môi nói với Đại Quân:

"Được rồi, ta không nói là sẽ không đi. Mau đem y phục tới đây."

.

.

_____

Y phục Park Jimin đem tới vẫn luôn vừa vặn lại rất cầu kì xa hoa, khoác lên người Jungkook thực sự đẹp tới không lời nào tả hết. Hôm nay nữ nhân Tây Vực cũng trang điểm rất cầu kì, hơn nữa nét đẹp của họ so với thiếu nữ Đại Hà có phần sắc sảo hơn, trang điểm đậm một chút vẫn vô cùng quyến rũ.

Khi cậu cùng Đại Quân tới chính điện, phần lớn mọi người đều đã tới đầy đủ. Jungkook đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra Hoàng thượng cùng Trắc Vương phi đang ở cùng một chỗ cười cười nói nói, xem ra vô cùng thân mật.

Hắn... cùng Vương phi... đã nhận ra nhau rồi sao?

Gương mặt Jungkook hơi tối lại, cậu không thèm nhìn qua hắn, lập tức ngồi vào vị trí của mình.

Người ta là tình nhân hội ngộ, mày ghen tị cái gì chứ... Nếu mày xen vào giữa bọn họ, không phải rất xấu xa sao...

Jungkook đem ly rượu trước mặt uống hết một hơi, thấy Park Jimin ôn nhu cười về phía mình. Hắn sai người đem sơn hào hải vị tới chỗ cậu, Jungkook cũng chỉ qua loa gắp một miếng, mùi vị đều đắng ngắt.

Cậu thấy Trắc Vương phi quay sang nói gì đó với hắn, khóe môi Hoàng thượng liền nhếch lên nụ cười giễu cợt chướng mắt.

Chốc lát Jungkook liền trở nên bối rối, trước màn thân mật của hai người kia liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tầm mắt Jungkook từ từ lướt qua không gian xung quanh. Chính điện được trang trí rất nhiều đèn treo sặc sỡ cao thấp, hai hàng hoa mẫu đơn kiêu sa đặt thẳng tắp ở hai bên, những chậu cây được chăm chút cẩn thận quanh năm cũng được đem ra trưng bày.

Dạ tiệc lần này so với mọi lần có điểm khác biệt. Mọi người sẽ cùng nhảy theo những điệu nhạc bất kì. Sứ giả Tây Vực từng đi sứ sang phương Tây, từ lâu đã bày tỏ ý kiến với Đại Quân, không ngờ lần này được chấp nhận.

Jungkook nghe được tin này liền ngẫm nghĩ một chút. Quả nhiên Tây Vực mới có thể tổ chức nhiều trò mới mẻ như vậy. Không giống như Đại Hà, trên dưới đều là đại quan đã lớn tuổi, tính tình đều cổ hủ cứng nhắc, mấy loại trò chơi này đều không tham gia.

Ở Tây Vực quan lại đều khá trẻ tuổi, số ít đã có phu nhân ở nhà, còn lại đều mới đến tuổi thành gia lập thất. Phần lớn là mục tiêu của các nữ tử khuê các.

Âm nhạc vừa nổi lên, đã có một hai nữ tử mạnh dạn bước tới nhảy múa. Cung nữ sau lưng liền tiến tới thì thầm bên cạnh cậu:

"Vương gia, đó là tiểu thư của Thượng thư tỉnh Lục Vân, bên cạnh là nữ tử của Thái Úy, nghe nói nàng rất tài năng lại dung mạo xinh đẹp, nô tỳ còn nghe nói nàng sắp được sắc phong Quận chúa nữa..."

Jungkook gật gù nhìn số lượng người trước chính điện mỗi lúc một tăng dần lên, đối với loại hoạt động này có một chút vui vẻ, tuy nhiên chân tay hoàn toàn không muốn nhấc lên, lười biếng dựa vào lưng ghế.

Cung nữ giới thiệu xong thấy Vương gia gật gù liền nghĩ rằng ngài hứng thú, không ngừng nói về những nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Jungkook liếc mắt liền nhận ra xa xa kia là Thôi Đại nhân lần trước tiếp cận cậu, may mắn hôm nay hắn ngồi xa một chút, nếu không cũng thực phiền phức đi.

Trước mặt bỗng nhiên có một người đứng chắn, Jungkook ngẩng lên liền thấy Đại Quân mỉm cười đứng trước mặt cậu.

"Không phải hắn muốn cậu nhảy cùng chứ?" Jungkook liền cảm giác máu như dồn hết lên mặt, ở nơi đông người như vậy hắn thực sự muốn cậu ngại chết sao?

Dây dưa ở nơi này cũng chỉ khiến mọi người thêm chú ý, cậu lườm hắn một cái rồi tiến lên phía trước, tiếng nhạc nhanh chóng thay đổi, Jungkook liền nhận ra chính là giai điệu đơn sơ của dân làng mình từng lưu lại hơn một năm. Những kí ức tốt đẹp nhanh chóng quay trở lại.

Âm thanh giản dị đơn điệu nhưng lại vô cùng vui tươi. Tuy có khiến mọi người hơi sững sờ trong chốc lát rồi nhanh chóng hào hứng trở lại.

Jungkook nhìn người trước mặt mình, lại tiếp tục vì hắn mà cảm động. Hắn vẫn còn nhớ lần đó cả hai cùng nhảy loại giai điệu nào, còn đặc biệt muốn cậu vui vẻ mà cùng nhảy múa.

Đối với sự quan tâm của hắn, cậu cũng chỉ có thể biết ơn mà thở dài... Những nữ nhân ngoài kia, so với cậu, có lẽ đều tốt hơn.

Phần ân tình này của hắn, cậu không sao bù đắp được.

...

Jimin nhìn bàn tay mềm mại của cậu đặt trong tay mình, tim liền nhanh chóng đập nhanh.

Phải, là hắn rung động với cậu. Nhưng hắn cũng biết Jungkook có quá khứ của riêng mình, hắn không thể ép buộc, chỉ có thể chậm rãi tiến lại gần, cho cậu thấy chút ấm áp, cho cậu ở Tây Vực của hắn không cảm thấy cô đơn.

Thực ra điệu nhảy này vô cùng thoải mái, một đôi cũng có thể tách ra nhảy đơn một lát sau đó lại bắt cặp. Vì thế cũng có vài thiếu nữ tinh nghịch nhanh chóng thay đổi người nhảy cùng.

Nam nhân so với nữ nhân không bắt kịp được thể loại mới mẻ này nên có chút lúng túng, chỉ là bọn họ đều rất chiều lòng các tiểu thư, kiên trì nhảy theo từng giai điệu.

Jungkook cùng Park Jimin cùng nhau cười nhìn đám đông náo nhiệt xung quanh. Bước chân dễ dàng chuyển động theo kí ức trong trí nhớ, bàn tay chốc chốc lại thả ra rồi nhanh chóng bắt lấy nhau, phối hợp hết sức nhịp nhàng.

"Jimin, cảm ơn ngươi." Ánh mắt lấp lánh của cậu nhìn hắn, thành thật nói.

Jimin không đáp lời, chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Jungkook. Làn da trắng mịn của cậu đã lấm tấm mồ hôi. Hai mắt cười lên liền nheo lại lấp lánh, nụ cười tươi rói của cậu như ánh nắng chiếu vào trong lòng hắn. Jimin dịu dàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán cậu, nhìn Jungkook vì thấm mệt mà có chút yếu đuối.

Âm nhạc dần dần chậm lại, mọi người liền nhẹ nhàng di chuyển bước chân. Trong ánh sáng lập lòe của vài chiếc đèn lồng chiếu lên hai người ở chính điện.

Phía xa, cậu nhìn thấy Hoàng thượng cùng Trắc Vương phi cũng đang tay trong tay. Thân hình xinh đẹp của nàng cuốn lấy thân ảnh to lớn của hắn. Bóng lưng vững chãi của hắn quay về phía cậu, Jungkook chỉ có thể thấy nụ cười hạnh phúc của Trắc Vương phi.

Jungkook cảm thấy cả người như đông cứng, chút chua xót vừa mới dịu đi lại lập tức tràn ra trong lòng. Con ngươi run rẩy cúi gằm xuống đất, vội vã ngăn không cho xúc cảm vội vã trào lên khóe mắt. Bàn tay lạnh ngắt được người khác nắm chặt, duy chỉ có con tim là đóng băng không cách nào xoa dịu...

Park Jimin nhìn nguời trước mặt an ổn dựa vào hắn. Tuy nhiên tâm sự của cậu vẫn là không giải thoát hết được. Hắn chỉ lặng lẽ thở dài, nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia.

Jungkook, ta thực sự muốn khoảnh khắc này dừng lại. Cho dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì, ta cũng hi vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười này của ngươi, hi vọng ngươi mỗi ngày đều có thể hạnh phúc...

...

Jungkook nhìn từng cặp nam nữ sóng đôi mà cảm thấy chói mắt, giá như cậu cũng có thể nở nụ cười đơn thuần hạnh phúc như những nữ tử xinh đẹp kia, cũng có thể nắm tay người mình yêu cũng nhảy múa.

Tầm nhìn của Jungkook bỗng nhiên bị chắn bởi một thân ảnh cao lớn, mùi hương quen thuộc bao lấy xung quanh.

Kim Taehyung nhếch môi, vẫn là nụ cười khinh thường ban nãy. Ánh mắt hướng về phía Park Jimin:

"Đại Quân, vị Vương gia tuấn mĩ này, có thể cho Trẫm mượn một lát không?"

Park Jimin nheo mày nhìn hắn, sau đó ngập ngừng nhìn vẻ mặt khó coi của Jungkook.

Hoàng thượng liền cười nham hiểm nhìn cậu:

"Vương gia không ngại cùng ta nhảy một lát chứ?"

.

.

End chap 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro