11. Anh yêu em
Đây là cái tình huống gì đây?! Ngủ chung? Cậu có gan lớn vậy từ khi nào thế??
"Cậu suy nghĩ lại đi. Tôi không chắc chuyện lần trước có xảy ra lần nữa hay không..." Được! Nếu cậu thích, anh đành chiều cậu vậy! Không ngoài dự đoán, mặt cậu đỏ bừng, ngại ngùng lên tiếng
"Ưm... Chắc là không sao đâu... Vẫn có khả năng ngủ chung được mà... Chỉ lần này thôi..." Cậu ngượng chín cả mặt, nói năng lắp bắp khó hiểu. Anh nhếch môi cười mỉm, chả hiểu sao anh lại có suy nghĩ rằng vật nhỏ này khi xấu hổ thật đáng yêu!
"Được, thế thì tối nay ta sẽ ngủ chung" Nghe xong câu đó cậu nhẹ nhõm hơn, hiếm khi được gần gũi với anh như vậy mà... Nhưng cậu đâu biết rằng, có một người đang có dự tính tàn ác để ' ức hiếp ' cậu tối nay đâu chứ
- oOo -
Sau khi tắm rửa xong, bụng cậu cũng có dấu hiệu đói, nghĩ nghĩ một hồi cũng đi xuống bếp, vừa bước xuống lầu, mùi thơm của thức ăn xộc ngay vào mũi! Đi nhanh xuống bếp, cả một bàn mỹ vị trước mắt. "Oa" một cái, cậu phóng ngay vào bàn, hành động trẻ con đấy của cậu đã bị anh nhìn thấy, trong phút chốc anh đã nghĩ con người này chỉ mới học mẫu giáo đi! Ánh mắt anh cứ dán lên người cậu, cái áo rộng bao phủ cơ thể nhỏ nhắn, mái tóc có điểm ướt nước vì vừa tắm xong, làn da mịn màng trắng trẻo thơm tho, nhưng cái anh để ý nhất lại là bắp đùi?! Thon gọn, nhỏ nhắn, không một chút mỡ thừa. Trông thật... Ngon miệng???
Ai nha!!!! Một người được giáo dục đàng hoàng từ nhỏ như anh lại có ý nghĩ biến thái đó??!! Điên rồi, điên thật rồi!!!! Mặt anh đỏ hơn cả con tôm luộc trên bàn, áp chế suy nghĩ không đúng đắn của mình lại, ngồi vào bàn, chỉnh lại chất giọng thật bình thường, anh lên tiếng
"Cậu ngắm cái quái gì? Còn không mau ngồi vô bàn, đợi tôi kéo ghế cho cậu??"
"A không! Tất nhiên là không mà, chỉ là... Món ăn trông ngon thật..." Xưa giờ cậu toàn ăn đồ ăn nhanh, hiếm khi có được bữa thịnh soạn thế này, cảm động một chút cũng là đương nhiên! Nhận thấy điều đó anh cũng nhẹ giọng lại
"Được rồi, không trách cậu đâu. Lại đây, cậu hẳn đói lắm rồi" Từ đầu lỗi là do anh, bây giờ vẫn vậy, tốt nhất anh nên bù đắp lại, để cậu không còn cảm thấy cô đơn và tổn thương như trước nữa...
Nghe lời anh, cậu ngồi ngay ngắn vào bàn, cầm đũa bắt đầu ăn. Bầu không khí yên tĩnh đến kì dị, cũng chỉ có tiếng bát đũa va chạm
"Này Jungkook..." Bỗng tiếng anh vang lên gọi tên cậu
"Vâng?" Nhẹ giọng đáp lại, nhìn thần sắc anh lúc này, hẳn là có tâm sự
"Xin lỗi..." Giọng anh rất nhỏ, nhỏ đến nỗi như tiếng kim rơi, nhưng cậu vẫn là mơ hồ nghe được
Hả? Anh ấy... Xin lỗi? Mình sao?... Cậu cũng không khỏi bất ngờ. Sao anh lại xin lỗi? Thấy cậu không lên tiếng, anh nghĩ là cậu không nghe. Hít mạnh một hơi
"Kookie! Anh xin lỗi!" Cậu giật mình cả lên. Kookie... Lâu rồi anh vẫn chưa nói lại từ đó, rất lâu rồi. Không khỏi cảm thấy xúc động, mắt cậu xuất hiện một tầng nước lấp lánh. Anh gọi cậu là Kookie, cậu mừng lắm! Anh đã không còn ghét cậu rồi!
"Hức... Tae, không cần xin lỗi... Hức.... Không cần.." Nước mắt cứ thế trào ra, đôi môi sưng đỏ vì bị cắn để ngăn tiếng khóc, từng giọt nước mắt như sương sớm, rơi xuống làn da ửng hồng mềm mại. Thấy cậu khóc, anh liền đưa tay chạm vào má cậu, lau đi nước mắt trên đó. Không hiểu sao, khi thấy cậu khóc... Anh thật đau lòng
"Ngoan nào, đừng khóc. Là lỗi của anh... Là do anh đã không quan tâm... Thực xin lỗi..." Trìu mến lau đi những giọt nước trong suốt trên gương mặt thanh tú. Anh hôn lên khoé mắt còn đọng nước của cậu , dịu dàng như hôn trân bảo, ánh mắt anh tràn ngập sủng nịch và yêu thương. Anh đã làm cậu đau, anh thực muốn bù đắp cho cậu, yêu thương cậu thật nhiều... Anh vẫn nghĩ mình luôn yêu Irene, mình không thể phản bội cô ấy, không thể để cô ấy đơn côi, vì vậy anh làm tổn thương cậu, chối bỏ tình yêu mình dành cho cậu, thay vào đó sự hận thù giả tạo. Irene sẽ nghĩ sao, cô ấy sẽ không hạnh phúc! Đến lúc mình nên tỉnh ngộ rồi...
"Anh yêu em, Kookie..."
- oOo -
Lên phòng, anh chạm nhẹ lên khoé mắt sưng đỏ của cậu, đặt cậu xuống giường, ôm cậu vào lòng
"Xin lỗi Kookie, xin lỗi..." Cậu cười thật tươi, thật sự cậu có thể hạnh phúc như thế này? Làm ơn đừng bao giờ để giấc mơ này kết thúc, làm ơn... Cậu run rẩy ôm anh, hưởng thụ sự ấm áp của anh, hương cỏ dễ chịu từ cơ thể anh, lún sâu vào sự dịu dàng anh mang lại, đắm chìm vào khoảnh khắc mỏng manh này, cầu mong nó sẽ không bao giờ dừng lại...
"Kookie..."
"Vâng"
"Tối nay... Cho anh... Được không?"
"V... Vâng..."
"Hãy suy nghĩ kĩ, anh không ép em, em có thể lựa chọn..."
"Không sao đâu mà, đêm nay... anh có thể..." Giọng cậu nhẹ nhàng, ngọt ngào vang lên. Nghe thấy câu này anh thật vui. Cái suy nghĩ ' ức hiếp ' cậu buổi chiều đã không còn, mà là sự dịu dàng. Cuối cùng, cậu đã có thể tha thứ cho anh...
"Anh sẽ nhẹ nhàng, đừng sợ, sẽ không sao" Giọng anh bắt đầu trở nên khàn đặc
Nhẹ nhàng cởi áo của cậu, làn da tiếp xúc với không khí lạnh bỗng run lên, da thịt cậu trơn láng trắng mịn, mơ hồ có thể ngửi được mùi sữa thơm của trẻ con. Áp mặt vào bầu ngực non mịn, tham lam hút vào mùi thơm đặc trưng của cậu, làm cho chỗ đó trở nên đỏ hồng diễm lệ. Bỗng anh cắn mạnh vào bầu ngực phấn nộn, để lại vết răng đo đỏ như xuất huyết, đồng thời cũng khiến cậu bất chợt hét lên, đôi mắt long lanh lại chực trào sắp khóc
"Hức... Ưoaaa... Đau, hức... Đau mà..." Gò má phấn nộn hồng hào lập tức đỏ lên, dụi mái tóc mềm mại màu hạt dẻ vào ngực anh, bàn tay nhỏ xinh nắm lấy vạt áo anh, ôm anh thật chặt
"Không sao, không sao. Chỉ đau một chút, lát nữa sẽ làm Kookie thoải mái, không đau nữa, ngoan nào..." Hôn nhẹ lên trán cậu, thật ra người cần thoải mái là anh đây này! Ôi chao, 'cục cưng' của mình đau chết mất~
Để một ngón tay đặt vào khe mông của cậu, chà sát vài cái rồi chạm nhẹ lên miệng huyệt hồng hào, một tay khác thì nhào nặn mông nhỏ của cậu, khiến nó sưng sưng lên trong thật tội nghiệp. Ngón tay khẽ đút vào rồi lại rút ra, xoa nhẹ xung quanh rồi đút vào lại, cảm thấy nó bắt đầu tiết ra dịch ruột non, liền đâm mạnh vào bên trong, ngón tay thon dài chà sát lên vách thịt non mịn yếu ớt, lại cào cào lên đó, khiến nó từng trận run rẩy
"Aa-nah... Hức a~... Nhẹ thôi, đừng cào... Đừng a" Tiếng rên ngọt liệm phát ra từ cái miệng nhỏ xinh, chiếc lưỡi be bé khẽ đưa ra ngoài, khiến anh không nhịn nổi mà hôn một cái thật mạnh lên đó
"Kookie thật dễ thương, anh yêu nhất đang vẻ này của em..." Nhìn thấy được Jungkook bắt đầu phát tình, anh cố để nhiều ngón tay vào hơn, miệng huyệt của cậu thật nhỏ, nếu đút thẳng vào thì không chừng sẽ rách mất! Cậu mà đau, anh sẽ cảm thấy lòng như quặn lại, thực sự rất khổ sở
Bỏ ba ngón tay ra ngoài, đặt vật tượng trưng cho đàn ông vào chỗ đó, khẽ cọ sát vài cái rồi chạm nhẹ quy đầu vào miệng huyệt đã khuếch trương, nhẹ đút vào một ít, cơ thể cậu run lên, cắn mạnh môi dưới của mình để không phát ra tiếng hét. Thấy vậy anh không khỏi giật mình tỉnh lại từ dục vọng, cố thả lỏng cơ thể, đưa môi mình chạm vào môi cậu, khẽ tách nó ra, luồn lưỡi vào, hôn sâu. Dùng răng kéo chiếc lưỡi nhỏ xinh đang run rẩy ra ngoài, đưa lưỡi mình vào, quấn lấy nó, rồi khẽ mút vào miệng mình, tận hưởng vị sữa dâu ngọt lịm của nó, khi thỏa mãn rồi thì đẩy lại. Tiếng hôn khẽ vang lên trong bầu không khí ám muội, anh thả môi cậu ra, nhìn nó sưng đỏ tội nghiệp mà hôn mạnh lên một cái
"Anh sẽ nhẹ thôi, sẽ không đau, tin anh. Được không?" Thốt ra một câu thâm tình, anh khẽ hôn vào trán cậu, để người cậu dựa sát vào anh. Đầu nhỏ cậu cọ vào ngực anh, ôm chặt thắt lưng của người đối diện. Ngọt ngào nói
"Vâng... Em tin anh mà..."
----------------------------------------
Nie
Tính viết tiếp nhưng thấy dài quá, sợ mọi người ngán nên cảnh xuân thật sự là phải để chương sau thôi(;'Д'A
Nie sẽ cố gắng viết H lần này hay hơn lần trước, cũng may hôm nay Nie lên cơn viết được một chap dài
Chứ không thoi phải đổi thành Longfic quá=)))
Hôm nay tập trung vào cảnh nóng bỏng phía dưới nên mấy cảnh tình chàng ý thiếp phía trên sẽ hơi sơ một tí
Nếu thấy không hài lòng thì mn Thông cảm bỏ qua nha='(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro