Chap 16.
Kim Taehyung nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm di động đi ra phòng khách. Gọi vài cuộc điện thoại dặn dò công việc, rồi gọi cho quán cháo bên cạnh nhà mang đồ ăn qua, xong xuôi anh mới rón rén quay lại phòng ngủ.
Mở cửa ra thì phát hiện Jungkook đã dậy rồi, đang mắt nhắm mắt mở nhìn anh. Kim Taehyung " Hừ " một tiếng, vén chăn chui vào, ôm đầu cậu nói: " Bao nhiêu ngày trời sao không gọi lấy một cuộc điện thoại?"
" Không phải là anh để mặc cho em đi sao?" Jeon Jungkook uể oải đáp.
" Em nghĩ mấy ngày trời em rời khỏi anh là anh vui vẻ, đú đởn cùng với mấy đứa bạn à?" Kim Taehyung trợn mắt, " Thật hết nói, chỉ biết bản thân thôi, sao em không nghĩ anh ở đây lo lắng chừng nào. Gọi cuộc điện thoại là quá sức đối với em sao? Anh thật không biết em có nhớ gì đến anh không? Trước mặt thì quấn quýt ngọt ngào, quay lưng đã thành người khác rồi. " .
" Rõ ràng đều do anh quá lo xa, em lớn từng này rồi còn sợ đi lạc chắc? Trước đây cũng có báo cáo với ai đâu, chẳng phải hơn mười mấy năm nay..." Jungkook lẩm bẩm một hồi, thấy sắc mặt Kim Taehyung càng lúc càng tệ, bất giác nhỏ dần, cuối cùng im hẳn.
Kim Taehyung không thèm để ý cậu nữa, với tay lấy 2 chiếc di động trong ngăn tủ đầu giường, lưu số điện thoại từ máy của Jungkook vào chiếc di động mới. Jungkook thò đầu ra khỏi chăn hỏi : " Anh làm gì thế?"
" Sau này dùng di động mới, chuẩn bị cho em 3 cục pin rồi, không cho phép hết pin, tắt máy, không nghe điện thoại của anh." Jungkook nhìn Kim Taehyung mặt mày xám xịt biết là anh giận thật rồi. Jungkook là một người tưng tửng nhưng có lúc lại trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ. Ngay cả mẹ của cậu, nửa tháng cậu đi du lịch xa còn không gọi về một lần huống chi bây giờ là Taehyung.Cậu không ngờ Taehyung lại có phản ứng dữ dội thế, trong lòng không khỏi có phần áy náy xúc động, còn cảm thấy ấm áp khó tả.
Jungkook nhích dần về phía anh, vươn tay ôm lấy eo rồi gối đầu lên ngực anh. Ấp úng mãi vẫn không nói ra được 2 tiếng " xin lỗi", chỉ khẽ nói:" Lần sau gọi điện về cho anh là được chứ gì."
Kim Taehyung đặt di động sang một bên, thở dài:"Jungkook, em công bằng một chút được không? Chuyện gì anh cũng kể em nghe, còn em thì cứ giấu kín trong lòng. Có phải em muốn rời bỏ anh thêm một lần nữa phải không?".
Jungkook lắc đầu, nhận ra Taehyung đã bị mình làm cho tổn thương, cảm giác tội lỗi càng trào lên mạnh mẽ. Cậu không phải loại người hay bộc lộ trực tiếp cảm xúc, nghĩ một hồi, nói: " Em đã sang nhà Jimin ở tạm khi rời bỏ anh..."
" Em...Em nói gì? Em có phải chăng là đã muốn chết dưới hạ bộ của anh?"
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Hơi ngắn nhưng tại vì đang thi cử nên phải ôn tập. Mọi người thông cảm. Thi xong bù thêm mấy chap dài. Hihi. Mong mọi người ủng hộ. Vote+Cmt cho mình nha. :))))) Yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro