Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Chuyện này có đường lui hay không, Dương Cần rất rõ ràng, nếu như là một người khác thì còn có thể có cách để thương lượng nhưng cố tình là Kim Thái Hanh.

Bà thở dài, đưa tay xoa đầu Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cậu.

Điền Chính Quốc từ nhỏ đã ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi bà không phát hiện ra rằng cậu có khuynh hướng tự bế. Đợi đến khi bà phát hiện thì cậu đã một câu cũng không nói được rồi.

Khi đó công ty Phùng Ngọc Sinh vừa mới trên đà phát triển, mỗi ngày bà đều trông nom công ty, hơn nữa con riêng của chồng cũng gây khó dễ cho mẹ con bà nên bà căn bản là không có thời gian bận tâm đến sự thay đổi của Điền Chính Quốc.

Sau đó giáo viên của Điền Chính Quốc nói, cậu chỉ khi đến lớp vũ đạo mới hoạt động, còn những lúc khác thì đều yên tĩnh đến kỳ lạ, bà mới đưa cậu đến bệnh viện, lúc đó cậu được chuẩn đoán rằng có khuynh hướng tự bế.

Dương Cần hao tổn tâm huyết rất lâu mới vất vả lôi cậu từ không gian tự bế đó ra ngoài. Nhưng nó để lại di chứng, không thể hoạt bát được như những đứa trẻ bình thường.

"Điền Điền, con nghe mẹ nói." Dương Cần nắm lấy bờ vai gầy gò của con trai, kéo cậu đến cửa sổ, chỉ vào chiếc xe đen bên dưới: "Kim Thái Hanh cho người đi đón con về nhà hắn, con phải ngoan ngoãn, không được gây chuyện, biết chưa?"

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."

"À còn nữa, con mới vừa phân hóa, kì phát tình vẫn chưa ổn định, nhất định phải giữ khoảng cách với Kim Thái Hanh, không thể phát tình trước mặt hắn, cũng không thể tùy tiện phóng tin tức tố, nhất định phải nhớ kỹ."

"Vâng."

"Cách xa hắn một chút, chỉ cần hắn có mặt ở nhà, con đều phải cẩn thận hơn, không được chọc hắn tức giận, phải bảo vệ tốt mình, biết không?" Dương Cần nói xong liền khóc, nếu như có thể, bà thà chết chứ không để Chính Quốc gả cho Kim Thái Hanh, nhưng bây giờ...

Cậu tự mình ký giấy kết hôn, ván đã đóng thuyền, không có cách nào cứu vãn được nữa.

Bà chỉ có thể dạy Điền Chính Quốc cách bảo vệ chính mình, hi vọng anh nói được làm được, sẽ không đánh dấu Điền Chính Quốc.

Cậu đối với kì phát tình kiến thức còn nửa vời, nếu như Kim Thái Hanh muốn cậu, quả thực dễ như trở bàn tay.

"Điền Điền, con nhất định phải nhớ kỹ những lời mẹ nói, có biết chưa?" Dương Cần ôm lấy vai con trai, nước mắt rơi thấm ướt cả một mảng vải "Xin lỗi, xin lỗi là mẹ không bảo vệ được con."

Điền Chính Quốc dang tay, ôm lấy mẹ, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, "Con sẽ nghe lời, không chọc hắn tức giận, mẹ, mẹ đừng... đừng khóc."

**

"Cái gì! Kim Thái Hanh không định làm lễ cưới?" Hợp đồng trong tay Phùng Ngọc Sinh lạch cạch rơi xuống đất, khiếp sợ nhìn Ninh Lam, không dám tin mà lặp lại một lần nữa.

Ninh Lam vẫn đứng đó, trên người là quần áo công sở sạch sẽ, gọn gàng, tóc ngắn làm nàng vừa mềm mại, vừa sắc bén, ngay cả giày cao gót cũng không dính một hạt bụi.

"Vâng, Kim tiên sinh nói không định làm lễ cưới.""

"Lẽ nào hắn định để Điền Chính Quốc làm tình nhân bí mật?" Phùng Ngọc Sinh nhíu mày, nếu không phải kiêng kị Kim Thái Hanh, lão thật sự muốn túm lấy cổ áo chỉnh tề của Ninh Lam mà chất vấn cho rõ ràng.

"Điền thiếu là thái thái duy nhất của Kim tiên sinh, chuyện này không thể thay đổi, bản photo copy giấy kết hôn vẫn còn đang trong tay ngài, nếu có nghi ngờ gì ngài có thể tự mình nhìn lại một lần nữa."

"Giấy kết hôn thì có tác dụng chó gì chứ, không có đám cưới, thì ai biết hai người bọn họ đã kết hôn?"

Ninh Lam trong lòng cười nhạo một tiếng, loại nhà giàu mới nổi này thì chắc chắn là không chờ được nữa mà muốn bám đùi lớn ngay rồi, hừ.

"Kim tiên sinh đã thừa nhận Điền thiếu là thái thái của hắn, vậy là đủ rồi, nếu như ngài cảm thấy không đủ..." Ninh Lam hơi dừng lại, tầm mắt di chuyển lên hai bản văn kiện, nói: "Tôi nghĩ rằng, hai bản hợp đồng kia đã đủ để chứng minh rồi."

Phùng Ngọc Sinh tức giận nói: "Kim Thái Hanh cũng quá xem thường người khác rồi!"

Ninh Lam nhấc mắt lên, cười nhạo một tiếng: "Phùng tiên sinh, có một số việc ngầm hiểu sẽ giữ được mặt mũi của cả hai bên. Nếu như không phải ngài tạo áp lực ở bên phía cục quản lí tin tức tố thì Kim tiên sinh căn bản sẽ không phải cưới Điền thiếu, có đúng không?"

Sắc mặt Phùng Ngọc Sinh tái nhợt, lắp bắp nói: "Không, không thể nào."

Ninh Lam lần thứ hai nở nụ cười, nhìn đồng hồ: "Nếu như không con chuyện gì nữa, mời ngài giục thái thái nhanh một chút, chúng tôi còn phải về."

Vừa mới dứt lời, Điền Chính Quốc và Dương cần đã đi đến đứng ở cầu thang, còn cầm theo một va li màu bạc, tay phải ôm theo một con mèo.

Điền Chính Quốc vừa xuống thì bị một câu thái thái này đánh phủ đầu, xuýt chút nữa đã ngã ngửa, vội vã bám lấy cầu thang mới đứng vững, nhìn Ninh Lam mỉm cười gượng gạo.

Dương Cần ghé vào tai cậu, nhắc nhở: "Điền Điền, nhất định phải nhớ những kỹ gì mẹ nói, bảo vệ tốt bản thân."

Cậu nhìn mẹ, lại nhìn Ninh Lam người xa lạ kia, vành mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa khóc ra nhưng lại nhịn xuống, gật đầu, "Vâng!"

Ninh Lam nhìn một cảnh phân ly tử biệt của hai mẹ con trước mắt, trong lòng thầm oán, chuyện này sao lại giống như lên đoạn đầu đài* vậy?

* Đoạn đầu đài: nơi chém đầu kẻ mang tội phải tử hình.

Kim Thái Hanh... người này đúng là có  hơi súc sinh một chút nhưng gả cho hắn cũng không đến nỗi oan ức như vậy.

Nếu không biết Điền Chính Quốc gả cho Thái Hanh, còn tưởng rằng cậu sắp phải tế mình cho hà bá ấy.

Ninh Lam đi theo bên người anh từ lâu, dạng "giày vò" nào cũng đã từng trải qua, một cảnh này coi như không thấy, hỏi Điền Chính Quốc: "Mèo cũng phải mang đi sao?"

Cậu không quá chắc chắn hỏi Ninh Lam: "Kim tiên sinh không thích mèo sao?"

"... Ngài thích là được, Kim tiên sinh sẽ không can thiệp vào đâu.""

Bên cạnh Phùng gia là khu thương mại, có thể coi như một khu vực phồn hoa. Nhưng từ đó đi đến biệt thự của Kim Thái Hanh khá tốn thời gian, đi mãi vẫn chưa tới, càng đi lại càng hoang vu, như là đi về phía chân núi. Mèo đã chìm vào giấc ngủ.

Điền Chính Quốc ngồi một mình ở ghế sau, Ninh Lam và tài xế ngồi ở phía trước, ba người đều im lặng không nói.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt lướt qua từng cái cây, trong đầu lại nhớ đến cảnh trong giấc mơ hôm trước. Một người đàn ông có khuôn mặt già nua, gầy gò, ốm yếu đến khủng bố, còn cầm roi da, quật cậu đến chảy máu.

Người đàn ông kia dùng việc dằn vặt cậu làm thú vui, cậu giống như con ruồi mất đầu hoảng loạn chạy trốn trong đại trạch, khóc lóc xin tha nhưng lại tránh không nổi từng roi quất xuống.

Cậu càng nghĩ càng sợ.

Ninh Lam nhạy cảm phát hiện ra bất thường, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc đang run rẩy, bị sợ đến mất hồn hỏi: "Thái thái, ngài sao vậy?"

Hô hấp Điền Chính Quốc khẽ dừng lại, không nghĩ tới mình bị phát hiện, hoảng loạn lau khóe mắt. Ninh Lam nhìn hai mắt cậu đỏ bừng nhất thời có chút mềm lòng, cô đã đọc qua hồ sơ ghi chép cuộc sống trước kia của cậu.

Con nuôi của Phùng Ngọc Sinh, ngốc nghếch, trí nhớ không được tốt, trước kia còn có chứng tự bế nên bây giờ rất nhát gan, lúc khẩn trương sẽ nói không lưu loát, lại còn vô thức tỏa ra tin tức tố.

Ngoại trừ thiên phú khiêu vũ trời cho, thì cả người hầu như là "khuyết điểm", so sánh với Kim Thái Hanh đúng là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

Người như vậy làm sao có thể cùng Kim Thái Hanh ở chung được?

Nghĩ như vậy, Ninh Lam không nhịn được thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Ngài không thoải mái sao?"

Điền Chính Quốc đã kiềm được nước mắt, chỉ còn lại viền mắt hồng hồng và lông mi hơi ướt, nhỏ giọng hỏi: "Kim tiên sinh.... có thường về... nhà không?"

Ninh Lam nhất thời không đoán được rốt cuộc là cậu có muốn gặp Kim Thái Hanh hay không, chỉ có thể nói thật: "Kim tiên sinh có rất nhiều việc quan trọng phải làm, gần đây sẽ không trở về, ngài có việc gì có thể nói với tôi."

Điền Chính Quốc vừa nghe Ninh Lam nói anh gần đây sẽ không về nhà, không biết nên thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, chỉ "ừm" một tiếng.

"Làm sao vậy?" Ninh Lam xoay người, tầm mắt dừng trên mặt cậu mấy giây, lại nói: "Kim tiên sinh đã đồng ý sẽ nhanh chóng trở về cùng ngài chụp ảnh cưới, tuy rằng không tổ chức lễ cưới nhưng ngài là đối tượng cưới hỏi đàng hoàng nên hắn vẫn muốn bù đắp gia yến hoặc một bữa tiệc đơn giản cho cậu."

Cậu cả khinh, "Cái, cái gì?"

Tốc độ xe bắt đầu giảm dần, không chờ Điền Chính Quốc tiêu hóa mấy lời nói kia, xe đã dừng lại trước một cái biệt thự lớn. Ninh Lam đi xuống, mở cửa xe cho cậu, tài xế đi đến cốp lấy va li.

Buổi sáng, ánh mặt trời hơi gay gắt, Điền Chính Quốc híp mắt thích ứng, liền ngửi thấy một mùi thanh đạm của cây cỏ, mùi của cỏ tươi mới.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy nơi ở của Kim Thái Hanh, không u ám bốc lên mùi thối rữa như trong giấc mơ, mà lại rất sạch sẽ, trong lành. Trên lan can leo đầy cây xanh, còn có chùm hoa màu cam, trong sân là thảm cỏ lớn được cắt tỉa gọn gàng.

Trong sân có một người phụ nữ, tuổi tác khá lớn, dáng người thấp hơi mập đang cầm ống nước không biết đang tưới cái gì, còn có một con chó lớn đang nằm sấp ở bên cạnh. Bà nghe thấy tài xế bấm chuông cửa, vội vã đóng vòi nước chạy ra mở cửa.

Con chó kia cũng động đậy, nhanh chóng xông về phía cửa lớn.

Mèo trong lồng ngực Điền Chính Quốc meo lên một tiếng, nhảy xuống chạy đi thật xa, cả người cậu cứng lại không dám động đậy, một luồng tin tức tố liền vọt ra.

Cậu rất sợ chó.

Ninh Lam cũng bị sợ hết hồn, quát lên: "Thanh Thương*!"

*Thanh Thương: tên con chóa, chóa mà tên cũng hay ghê ấy:)))

Thanh Thương nhe răng nhếch miệng nhìn về phía Điền Chính Quốc rống lên một tiếng, như đang nhìn thấy ""kẻ thù". Nếu không phải Ninh Lam ở chỗ này thì chắc nó sẽ nhào đến cắn cho Điền Chính Quốc một phát.

Ninh Lam thấy cậu sợ hãi, vội vàng hỏi cậu: "Thái thái, ngài không sao chứ, Thanh Thương là chó tiên sinh nuôi, đã dọa đến ngài rồi."

Điền Chính Quốc sợ hãi không thôi nhìn con chó cỡ lớn đang duỗi cổ kia, lòng bàn tay đều là mồ hôi, khó khăn lắc đầu: "Không... không có chuyện gì."

Hắn còn nuôi chó... Thật là đáng sợ.

Phùng Triều Ân cũng nuôi chó nhưng nó lại không hung dữ như thế, Điền Chính Quốc trong lòng không nhịn được tưởng tượng Kim Thái Hanh đến cùng là người như thế nào, lại có thể nuôi chó hung dữ như vậy.

Dung nhan hắn có phải là rất dạo người hay không, vừa cao vừa to, trên người đầy hình xăm, giống như phim được chiếu trên ti vi, một tay có thể bóp cổ cậu.

Cậu càng nghĩ càng căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng rối loạn theo, mãi đến khi người phụ nữ mập mạp kia chạy tới nhặt xích của Thanh Thương lên, hiền lành hỏi: "Ninh tiểu thư, không dọa đến mọi người chứ? Thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì." Ninh Lam thay đổi vẻ mặt cứng ngắc, mỉm cười nói: "Dì Lý, vị này chính là thái thái của tiên sinh, Điền Chính Quốc. Từ hôm nay sẽ lại ở đây, mong dì chăm sóc cho cậu ấy."

Dì Lý quan sát Điền Chính Quốc vài lần, trắng trắng mềm mềm như một cái bánh đường nhỏ mới hấp xong, vành mắt vẫn đỏ hoe, một bộ bị dọa sợ sẽ khóc.

Bà nhỏ giọng hỏi Ninh Lam: "Ninh tiểu thư, vị này thật sự là thái thái của Kim tiên sinh sao? Tôi thấy giống như là trẻ con, đã thành niên chưa vậy?"

Ninh Lam nói: "Mấy ngày trước vừa mới thành niên."

Dì Lý há miệng, có chút không dám tin nhìn Điền Chính Quốc thêm vài lần, "Đây vẫn còn là một nụ hoa vừa mới nhú, Kim tiên sinh đã hái về nhà, có phải là có chút..."

Ninh Lam biết bà hiểu lầm, mỉm cười, lời ít ý nhiều mà giải thích, "Dì chỉ cần chăm sóc cậu ấy cho tốt là được rồi nhưng chuyện khác Kim tiên sinh sẽ có tính toán, đừng hỏi nhiều."

Dì Lý nói: "Vậy, cậu ấy ở đâu? Kim tiên sinh không có nói trước nên phòng cũng chưa kịp chuẩn bị, hay là ở phòng tiên sinh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro