Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

EP 5: Đêm hè năm ấy.

MÙA HÈ – 1995

“Anh Taehyung, em nghe mẹ nói tối nay đền Thánh có bắn pháo hoa đó, hay anh cùng em đi xem pháo hoa đi!” – Jung Kook năn nỉ.

“Bây giờ anh đang có chút việc ở tiệm bánh, nếu anh về sớm được anh sẽ đi cùng em nhé!” – Taehyung dịu dàng xoa đầu cậu em trai nhỏ rồi vội vàng lấy xe đạp phóng ra khỏi nhà.

Hiện tại ở nhà không còn ai , chỉ còn Jung Kook bé bỏng ở lại với chú cún Po. Cậu bé buồn chán ngồi chơi với chú cún một lát thì ngủ thiếp đi…

Khi mơ màng mở mắt, Jung Kook thấy trời đã xâm xẩm tối , nhưng khi đi tìm xung quanh nhà vẫn chưa có ai về. Bên ngoài cậu bé lại nghe thấy tiếng những đứa trẻ con hàng xóm râm ran gọi nhau đi xem pháo hoa.

Nội tâm cậu đâm ra mâu thuẫn vô cùng. Jung Kook vừa muốn đợi anh về nhưng sợ anh về muộn, không còn pháo hoa để xem nữa...

Sau một hồi suy nghĩ, Jung Kook quyết định sẽ đi đến tiệm bánh để tìm anh trai rồi cùng anh đi xem pháo hoa. Dẫu kiên định là vậy nhưng với trí nhớ của cậu bé 4 tuối thì việc nhớ đường từ nhà đến tiệm bánh là điều không thể.

Cậu bé cứ đi mãi , đi mãi , càng đi càng mờ mịt. Trời thì cứ mỗi lúc một tối, đường càng ngày càng vắng vẻ. Cậu bây giờ mới ý thức được rằng mình đã bị lạc rồi.

Jung Kook khóc òa lên, rồi ngồi thụp xuống bên đường . Lúc này đường làng quê đã không còn một bóng người vì mọi người ai ai cũng đều đã đến đền Thánh để xem pháo hoa. Jung Kook cứ thế mà bật khóc, khóc đến mức mắt sưng vù hết cả lên, vẫn chưa có ai phát hiện ra cậu ...

Bỗng nhiên từ phía đằng xa , một giọng nói vọng lại bên tai cậu bé:

“JUNG KOOK !! EM ĐÂU RỒI !”

Đó là giọng của anh Taehyung . Cậu bé bây giờ mới hoàn hồn, dùng hết chút sức lực yếu ớt còn lại mà gọi to tên anh rồi ngất lịm đi….

----------------

“Cháu nó không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi. Còn cậu anh trai thì tôi phải qua xem đã, vừa rồi cậu bé cứ nằng nặc đòi khám cho em trai mình trước. Tình cảm anh em của hai đứa nhóc nhà anh chị, đúng ra rất đặc biệt … ” – Một giọng nói lạ vang lên khiến cậu bé mê man thức dậy.

Jung Kook mơ màng mở mắt, trước mắt cậu là bố mẹ với cặp mắt đầy lo lắng đang nhìn mình. Nhưng lạ thay, cậu bé không hề thấy anh Taehyung của cậu đâu cả.

“Anh Taehyung đâu ạ ?” – cậu vội vã hỏi bố mẹ.

“Anh con lúc đi tìm con bị ngã xuống dốc đê nên bây giờ anh ấy đang được bác sĩ điều trị rồi. Con đừng lo, lần sau không được chạy linh tinh để bố mẹ với anh lo lắng nhé! Con dậy rồi thì bố mẹ sang xem anh con thế nào đã rồi quay lại với con sau.” – Nói rồi bố mẹ ra khỏi phòng bệnh , để lại cậu bé nhỏ với gương mặt lo lắng khôn nguôi…

----------------

MÙA ĐÔNG – 2014

Thật là những kỉ niệm không thể quên được!

Đêm hôm nay trăng cũng sáng như tối hôm đó vậy, chỉ khác rằng hôm nay tôi không hề lo lắng hay sợ hãi mà đang cảm thấy thật sự hạnh phúc. Anh có vẻ như cũng nhận ra tôi đang suy nghĩ gì đó nên nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng .

Tôi mơn man đặt tay lên vết sẹo dài trên cánh tay phải của anh, rồi bất giác ngẩng mặt lên hỏi.

“Anh có nhớ vết sẹo này từ đâu mà ra không ?” – Khi vừa nghe xong câu hỏi của tôi, anh cười rồi nhẹ nhàng cúi xuống nhìn.

“Anh nhớ chứ, anh nhớ rất rõ là đằng khác.”

“Anh nhớ những gì? Kể cho em nghe đi.” – Tôi rất tò mò xem kí ức của anh về ngày hôm đó sẽ khác gì so với kí ức của tôi.

“Anh nhớ rằng, sau khi từ tiệm bánh về, anh trở vào nhà thì không thấy em nữa. Anh đã rất sốt sắng đi tìm em. Anh sợ cậu bé ngốc Jung Kook sẽ một mình đi tìm anh rồi lạc ở đâu đó. Anh sợ anh không tìm thấy em nữa…” – Anh dừng lại một chút như để điều chỉnh lại sự xúc động của mình, tôi cảm nhận được sự lo lắng của anh qua từng ánh mắt, từng tiếng thở dài, mặc dù chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi…

“Rồi anh vội vàng lấy chiếc xe đạp lao đi tìm em. Anh không còn nghĩ được gì nữa ngoài việc cắm đầu đạp xe rồi gọi tên em. Anh mải miết gọi đến mức quên cả việc mình bị thương, cứ thế đi về phía trước. Rồi bỗng nhiên anh nghe được tiếng gọi của em, anh dùng hết sức lực của mình để đạp đến nơi vừa phát ra tiếng gọi ... Khi đến nơi thì thấy em lạnh toát, nằm bên gốc cây hoa anh đào ,anh chỉ biết bế em lên rồi chở em về nhà.” – Anh xúc động đến nỗi bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng run lên bần bật. Tôi cũng không kiềm nổi xúc động mà nắm chặt lấy bàn tay anh.

“Anh có thấy vết sẹo này xấu xí không ?”  - Tôi trấn an anh bằng một câu hỏi khác.

“Không. Anh không hề cảm thấy nó xấu ,anh thấy nó như một tấm huy chương ông trời trao tặng cho anh, khi anh đã bảo vệ được em an toàn.” – Anh quay sang nhìn tôi với ánh mắt long lanh như viên pha lê soi sáng vào cuộc đời tăm tối.

Đến lúc này thì tôi không còn muốn hỏi anh bất kì câu hỏi nào nữa. Tôi sà vào lòng anh như một đứa trẻ từ lâu đã thiếu hơi ấm của gia đình, rồi thiếp đi trong vòng tay ấm áp và thân thuộc ấy…       

                                         
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
                                                         
                                                                         Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiêc giường quen thuộc. Chắc có lẽ anh đã giúp tôi trở lại giường sau khi tôi ngủ gục trong lòng anh đêm hôm qua.

Tôi bất chợt mỉm cười - một nụ cười thanh thản mà lâu nay tôi tưởng đã đánh rơi mất nó ở đâu đó trên con đường trưởng thành. Bỗng đột nhiên ngửi thấy một mùi vị rất đỗi quen thuộc… Là bánh cá mật ong anh làm. Tôi chạy như bay xuống bếp...

Đúng như tôi dự đoán , anh đang đeo chiếc tạp dề của tôi và cặm cụi với căn bếp. Tại sao khi tôi đứng bếp mọi thứ vô cùng vừa vặn, vậy mà khi anh đứng ở đó tôi lại thấy chúng nhỏ bé lạ thường?

Thậm chí chiếc tạp dề khi tôi đeo nó dài chạm đầu gối còn khi anh đeo nó chỉ ngắn đến đùi anh. Trông rất đỗi buồn cười!

“Anh đang làm bánh cá mật ong à ?” – Tôi vừa bước đến vừa hỏi anh.

“Ngày hôm qua, anh ăn thử bánh cá mật ong ở cửa hàng và thấy nó vẫn không đúng vị lắm nên hôm nay anh muốn làm lại rồi giúp em hoàn chỉnh công thức hơn.” – Vẫn là anh tinh tế nhận ra vị bánh cá mật ong tôi làm chưa giống với vị bánh mà mẹ đã dạy cho chúng tôi. Đúng là nếu xét về kỹ thuật làm bánh thì tôi vẫn kém anh một bậc.

“Vậy để em xem vị bánh của anh có còn như trước không nhé.” – Tôi cong cớn thách thức. Còn anh chỉ cười nhẹ nhìn tôi đầy trìu mến.

“À, bánh sắp xong rồi. Em mau ra mời bố vào ăn sáng.”

“Tuân lệnh.” – Tôi vui vẻ trêu đùa. Anh cười lớn rồi xoa đầu tôi :

“Ngoan… Jung Kook lớn rồi đó, đùa nghịch vừa thôi chứ.”

.     .     .

Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa sáng đầy hạnh phúc và tràn đầy mùi vị bánh quen thuộc. Khi được ăn miếng bánh cá mật ong ngọt ngào , tôi cảm giác như mẹ vẫn còn nơi đây và làm bánh cho chúng tôi ăn.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tôi vội vàng lau đi chúng. Tôi không muốn anh và bố nhìn thấy tôi khóc vì họ sẽ lo lắng cho tôi lắm. Nếu mẹ thấy gia đình mình đoàn tụ như vậy chắc mẹ cũng đang hạnh phúc lắm. Mẹ nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro