Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 6.9

|Cuộc sống hôn nhân của tham mưu trưởng Kim Tại Hưởng|

***

Phần 9: Trở về chốn xưa

***
Bé con của cậu và anh, là huyết mạch của cậu và anh, cũng chính là minh chứng tình yêu của hai người!

Action 1

Ráng chiều ở nhà trọ lưu học sinh của trường đại học Osaka bao trùm lên tất cả quang cảnh bằng một dải ánh sáng nối tiếp nhau, cho cảm giác như được quay về những ngày xa xưa càng mạnh mẽ, giống như một hiện vật lịch sử lâu đời. Thế nhưng nhà trọ vẫn vô cùng sạch sẽ, tay vịn của cầu thang cũng không bám một chút bụi, trên dãy hành lang vẫn không có rác.

Trước văn phòng làm việc của nhà trọ vẫn có một hàng cây xương rồng được sắp xếp rất chỉnh tề, một màu xanh biếc, điều này nói lên thói quen của dì Yamaguchi vẫn không thay đổi.

Kim Tại Hưởng dẫn theo Tuấn Chung Quốc và mang vali vào phòng, dì Yamaguchi vừa thấy Kim Tại Hưởng liền nở nụ cười như bông hoa tỏa nắng đang nở rộ rồi trò chuyện với anh, vui mừng giống như vừa nhìn thấy con trai của mình.

Trò chuyện rất lâu, dì Yamaguchi mới lấy chiếc chìa khóa bà đã chuẩn bị sẵn giao cho cậu và anh.

"Chúng ta có thể ở đây à?" Tuy rằng đã thấy Kim Tại Hưởng lấy được chiếc chìa khóa phòng trọ, nhưng Tuấn Chung Quốc như khó có thể tin vào mắt mình. Dù sao Nhật Bản không phải là nơi dễ dàng phá vỡ quy tắc vốn có của nó, mà nhà trọ lưu học sinh cũng không phải là nơi để người ngoại quốc có thể đến ở trọ.

"Ừm, còn là phòng của chúng ta."

"Thật không?!"

Trong sự kinh ngạc vui mừng, anh và cậu đã bất giác bước đến nơi cuối cùng trên hành lang, anh dùng chìa khóa mở cửa phòng cậu.

Trong phòng trọ được trang trí rất tỉ mỉ, trước cửa sổ là một chậu hoa phù dung trắng, rèm cửa sổ và drap trải giường mới tinh, sạch sẽ đến mức hoàn toàn không có một hạt bụi.

Không có gì thay đổi, bao gồm cả chiếc hàng rào chắn giữa ngăn cách hai ban công cũng vẫn còn đó.

Tuấn Chung Quốc ngạc nhiên vui mừng vuốt mặt đá trên kệ bếp, phía trên vẫn còn lưu lại dấu vết do cậu cọ rửa trước đây: "Làm sao anh có thể chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến vậy?"

"Thế giới này, chỉ cần em muốn, không có việc gì là không làm được."

"Vậy cũng phải xem là người đó là ai..."

Nghe được người yêu bé nhỏ đang khen mình, bạn sắc lang nào đó lại bắt đầu lộ nguyên hình, anh buông hành lý trong tay, bắt lấy vai cậu, ôm vào vòng tay rắn chắc của anh.

"Tiểu tử, có phải em rất tôn sùng và ngưỡng mộ anh không? Có phải hận không thể lấy thân báo đáp phải không? Đừng ngại, nói đi, chỉ cần em mở miệng, anh lúc nào cũng có thể thỏa mãn em..."

Biểu hiện vô sỉ giống hệt như trong ký ức của cậu, giọng điệu nói chuyện cũng giống như trong trí nhớ của cậu, hình ảnh mặt hồ xanh biếc phía trước căn phòng cậu đang lăn tăn gợn sóng trong hồi ức của cậu như đang dập dờn trước mắt, Tuấn Chung Quốc phảng phất cảm thấy như được trở về trong ký ức của chính mình, sự đơn thuần ấy, ngây thơ ấy, một nha đầu vì yêu mà liều lĩnh tự mình chui đầu vào lưới...

Cậu cười, gương mặt ửng hồng của cậu so với lá phong còn xinh đẹp hơn: "Đúng vậy, sư huynh, em rất tôn sùng anh, rất ngưỡng mộ anh, vì để biểu đạt loại tình cảm ngưỡng mộ vô hạn của em dành cho anh... Buổi tối em mời anh ăn mì cay Thành Đô, gà xào cay, lát nữa chúng ta đi siêu thị Carrefour mua thức ăn đi."

"Ăn xong rồi thì sao? ... Hả?"

Cậu trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt mơ màng đầy quyến rũ: "Đêm dài đằng đẵng, đương nhiên là... Ngủ rồi..."

"Ngủ" từ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa nha.

Bạn sắc lang nào đó trong lòng ngưa ngứa, khó khăn lắm mới kiềm chế được sự ham muốn đi ngủ ngay lập tức: "Được rồi, vậy trước hết em thu dọn phòng một chút đi, xem có thiếu gì không, lát nữa đến siêu thị mua luôn một thể."

"Anh thì sao?"

"Anh lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Anh cũng trở về phòng, lát nữa đừng quên sang trải drap giường bị nhăn cho sư huynh nhé..."

"..."

Action 2

Trên bầu trời là mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, trong không khí là màn đêm vô cùng mát mẻ.

Ngôi nhà nghỉ mát nhỏ nằm bên cạnh hồ, trăng soi mình trên mặt hồ, gió mát thoảng qua làm mấy nhành cây liễu buông xõa, phất phơi trong gió.

Cậu và anh gắn kết như keo sơn ngọt ngào cùng nhau vừa nấu cơm vừa trò chuyện tạo nên bầu không khí vô cùng ấm áp.

Bạn bè Kim Tại Hưởng dường như biết anh hôm nay trở lại nhà trọ hưởng tuần trăng mật, tốp năm tốp ba liên tục kéo đến.

Trong số đó, có một vài người không biết bạn bác sĩ nào đó vừa nhận chức Kim phu nhân, cho nên họ cố ý đến để chiêm ngưỡng một chút "niềm vui mới" của Kim đại soái ca.

Thỉnh thoảng cũng có vài người trước đó đã quen biết Tuấn Chung Quốc, chỉ là bọn họ đã từng biết tình cảm của cậu và anh trước đó không bệnh mà chết, bây giờ lại thấy cả hai đang trong phòng bếp thân mật đến mức chạm vành tai, lồng mái tóc, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc thốt lên một tiếng "Ồ", muốn hỏi gì đó lại ngượng ngùng, trò chuyện vài câu lại viện cớ rời đi, nhưng mà sau đó lại chạy đi tìm người có thể giải đáp cho họ sự thật rốt cuộc là như thế nào.

Ăn xong cơm chiều, bạn sắc lang nào đó được ăn uống no say bắt đầu hâm nóng suy nghĩ ham muốn phóng đãng của mình, vừa thấy bạn bác sĩ nào đó đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp, dường như có chút không kiềm chế được, anh bước đến, cố ý giả vờ sờ soạng thắt lưng cô.

"Giờ không còn sớm, anh cũng nên về phòng mình đi."

"Về cũng không có việc gì làm, hay là, anh ở đây với em, mình trò chuyện thêm một lát nữa."

"Nửa đêm rồi, trò chuyện cái gì?" Cậu trừng mắt lườm anh, dùng tay đẩy anh ra, tạo cự ly an toàn: "Đi, đi đi, trở về phòng của anh đi."

Trong mắt Kim Tại Hưởng đâu đâu cũng thấy những đường cong duyên dáng của cậu: "Tiểu tử, em nói thử xem... Tại sao em càng từ chối anh, anh lại càng muốn có em?"

"Hừ, con người anh như thế, chỉ có thể dùng một từ hình dung là tương xứng nhất."

"Sao? Từ gì?"

"Về phòng rồi tự anh suy nghĩ đi."

Action 3

Thu dọn xong căn phòng, ngâm mình trong nước ấm xong, Tiểu Quốc có chút mệt mỏi, cậu nằm trên giường, lưng tựa vào vách, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đã lâu lắm rồi cậu không được nhìn thấy những ánh sao lấp lánh như vậy, không được nhìn thấy trăng tròn sáng ngời như thế...

Cậu bỗng nhiên rất muốn biết, anh ở sát vách bên kia đang làm gì.

Nhớ đến lúc trước khi ở nơi này, cậu cũng thường xuyên như vậy, len lén nghĩ về phòng sát vách, nghĩ về anh – Kim sư huynh, giờ này anh đang làm gì nhỉ?

Xem tài liệu? Uống trà? Hay là ngắm phong cảnh?

"Tiểu tử?"

Bởi vì tai cậu gần vách tường, kèm theo đó là tiếng gọi truyền đến vô cùng rõ ràng. Tuấn Chung Quốc phấn khởi bật dậy, nói lớn tiếng vào vách tường: "Chuyện gì thế?"

"Không có gì, anh muốn thử xem nhà trọ sau khi tu sửa, phương diện cách âm có được tăng cường không. Không tồi, không tăng cường gì cả."

Khóe miệng Tuấn Chung Quốc cong lên: "Anh đang làm gì vậy?"

"Vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ." Anh hỏi: "Có phải em đang nhớ anh, muốn sang đây ngủ cùng anh đúng không."

Thật ra, cậu rất nhớ anh, muốn gối đầu lên vai anh, ôm thắt lưng hoàn mỹ của anh để ngủ một giấc ngon lành. Mà ban đầu cậu quyết liệt đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, giờ nhanh như vậy lại đi vào khuôn phép, dường như có chút rất mất mặt nha.

"Sư huynh..." Tuấn Chung Quốc quyết định đổi đề tài.

"Hử?"

Cậu do dự một lát: "Em nghe nói, sau khi em đi không lâu, anh và Dụ Nhân chuyển ra ngoài sống, nơi này, anh có trở lại không?"

"Mỗi lần tâm trạng không tốt, anh trở về ngồi lại một chút."

"Anh và Dụ Nhân..."

Bên kia vách không có âm thanh, cậu không thể xác định anh có thể nghe thấy hay không, cậu quay lại và nói tiếp: "Lúc anh và cô ấy cùng nhau, anh có hận cô ấy không? Cô ấy lừa em, khiến em và anh hiểu lầm. Lúc ở sân bay anh xin em ba phút, em cũng không chịu quay đầu cho anh cơ hội giải thích..."

"..."

Phía bên kia vẫn không có âm thanh.

"Ngủ đi, khuya rồi."

Cảm nhận được anh đang lẩn tránh, cậu không hỏi nhiều nữa, Tuấn Chung Quốc quay đầu nhìn vách tường dày lạnh lẽo, cậu thở dài một hơi.

Năm đó, có một vách tường ngăn cách, đó cũng chính là khoảng cách của tâm hồn, giống như lúc trước, cậu mãi mãi cũng không hiểu được suy nghĩ của anh, cậu vĩnh viễn cũng không biết được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, anh luôn quyết đoán như vậy, đã nói là làm.

Nhưng dù sao mọi việc cũng không có gì, tất cả đều đã qua hết rồi.

Suy nghĩ một lát, những ý nghĩ vây hãm đầu óc cứ tràn ra, cậu nặng nề đi vào giấc ngủ.

Action 4

Khi thức giấc ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp mọi nơi.

Tiểu Quốc đứng lên, cậu đi đến ban công, vừa hóng gió vừa vươn vai căng giãn thân thể cứng nhắc của mình.

Hồ nước xanh biếc, bầu trời xanh lam, thật là đẹp!

"Chào, tiểu tử!"

Là giọng nói của Kim Tại Hưởng, Quốc Quốc ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cậu cười đến mức chân mày cong lên: "Chào, sư huynh!"

"Hôm nay em muốn đi đâu?"

"À..." Cậu suy nghĩ một lát: "Chúng ta đi dạo quanh Viện y học đi."

"Được!"

***

Viện y học đã lâu rồi vẫn không thay đổi.

Mặt đá hoa văn vừa dày vừa cứng, đó chính là điển tích cho thấy nó đã trải qua bề dày lịch sử, mặt trên in chữ vàng bằng tiếng Nhật đã hơi bạc màu, nhưng vẫn uy nghiêm trang trọng.

Đi vào cổng lớn, mùi hỗn hợp thuốc nước ập đến, khiến cậu lại nhớ đến hình dáng và vẻ mặt của Kim Tại Hưởng mặc áo blouse trắng lúc làm phẫu thuật cho con chuột bạch.

"Anh biết không? Dáng vẻ lúc anh mặc áo blouse trắng làm phẫu thuật, rất là mê người." Tuấn Chung Quốc khẽ nói với anh.

Kim Tại Hưởng cười cười: "Anh cứ nghĩ em chỉ thích nhìn anh mặc quân trang."

"Vâng, thật ra em rất muốn thấy anh mặc quân trang bên trong, bên ngoài lại khoác áo blouse trắng..." Vừa có sự trang nghiêm của quân nhân, vừa có sự tao nhã của bác sĩ, nghĩ đến mà cậu nhốn nháo trong lòng.

"À? Lúc anh học quân y thường mặc như vậy, đáng tiếc là em biết anh hơi muộn."

Không sao, có rừng xanh thì lo gì không có củi đốt!

Action 5

Thời gian một tuần thoáng chốc đã trôi qua, cậu và anh đi rất nhiều nơi, có một số chuyện cũ muốn ôn lại, có một số nơi muốn đến, nhưng lại chưa kịp đến.

Lê tấm thân mệt rã rời nhưng tràn ngập hạnh phúc về nhà trọ, quần áo Tuấn Chung Quốc đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu cởi quần áo, nằm trong bồn tắm, vừa nghe giai điệu du dương của ca khúc [Yêu], vừa nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày ngọt ngào vừa qua.

Ngày thứ hai, cậu và anh đi Togetsukyo ở Arashiyama, cậu và anh đứng trên cầu cùng chụp ảnh, cả hai lại cùng nhau nói đến câu hỏi của thủ tướng chính phủ năm nào "trong mưa Arashiyama", sau đó cùng nhau thảo luận về bốn vị mỹ nam của Trung Hoa Dân Quốc.

Ngày thứ ba, cậu và anh đi Disneyland ở Tokyo, buổi tối hai người còn đi xem cảnh núi lửa phun trào, xem Thủy Tinh Linh và Hỏa Tinh Linh trình diễn nước và lửa thể hiện sự gắn bó với nhau trong tình yêu.

Ngày thứ tư, cậu và anh đi Kobe ngâm suối nước nóng, cậu không thuyết phục được anh, nên đành phải xuống suối ngâm cùng với anh... Nhớ đến cảnh tượng đó, cậu không khỏi đỏ mặt, may mắn là ở suối nước nóng có nhiều người qua lại, anh không dám suồng sã, nhưng tay anh ở trong nước vẫn không chịu an phận, thường lướt qua những nơi mẫn cảm trên cơ thể cậu...

Tuấn Chung Quốc lớn tiếng kháng nghị: "Kim Tại Hưởng, nếu anh không lấy bàn tay của anh ra, em sẽ tố cáo anh có ý định quấy rối đấy."

Kết quả là anh lại trả lời mà không biết xấu hổ: "Em tố cáo đi, dù sao anh cũng có mang giấy chứng nhận kết hôn theo."

...

Điều này cũng chưa phải là điều đáng giận nhất, mà điều đáng giận nhất hôm nay là anh đưa cậu đi xem phim, bên ngoài là phim tình cảm Nhật Bản, nhưng nhìn kỹ mới biết được, anh nói thiếu mất hai từ trong poster, đó là phim hành động tình yêu...

Trong rạp chiếu phim, ngọn đèn mờ ảo, khiến cậu cảm thấy trong không khí như vậy có phần không chân thực, màn sân khấu màu đen, trong khi cả phòng là màu vàng...

Người xem không nhiều lắm, chỉ có vài người, nhưng không mang lại chút cảm giác nhạt nhẽo nào.

Bạn sắc lang nào đó lại càng không nhạt nhẽo hơn nữa, bàn tay ma quái của anh lúc nào cũng đặt trên đùi cậu, khiến cậu không thể động đậy, mồ hôi toát ra ướt cả đẫm áo trong...

...

Càng ngâm càng nóng, Tuấn Chung Quốc với tay lấy khăn tắm, cậu đứng lên, đang muốn choàng khăn tắm lên người.

Phía cửa sổ bất chợt vang lên tiếng động khẽ, rồi chợt có một chiếc bóng vút qua như cơn gió, mở cửa phòng tắm ra.

Thấy rõ bóng người đó chính là Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc không nhanh không chậm vây khăn tắm quanh người: "Tìm em có việc gì sao?"

"Biết rồi mà vẫn cố hỏi!"

Anh kéo cậu vào lòng, ôm đến giường...

Action 6

QJ và JQ, vào thời điểm này không có sự khác biệt chẳng qua là nhìn nhận từ góc độ khác nhau mà thôi.

Thời khắc hạnh phúc như vậy, trước khi chìm vào giấc ngủ, bạn "đàn ông" nào đó đặt cậu lên giường, mạnh mẽ nắm tất cả mọi thứ trong tay.

Một bàn tay anh đặt cố định cả hai tay cậu ra sau lưng, một bàn tay khác bắt lấy một chân của cậu, vật đàn ông nóng như lửa của anh không cho cậu lấy chút thời gian để chuẩn bị mà lập tức tiến quân thần tốc.

Quá trình này, anh không cho cậu một chút cơ hội phản kháng. Vâng... Trên thực tế, cậu cũng không có ý định phản kháng.

Cái gì là bạn bè, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng rồi tùy tiện nói thôi.

Sau đó, cậu giả vờ cự tuyệt, cứ mỗi lần như thế thì cậu nghe thấy anh vào tắm nước lạnh, chuyện như thế diễn ra vài lần anh mới đi ngủ. Tuấn Chung Quốc lén cười trộm, cười đến mức khóe miệng cậu như muốn rút gân...

Cậu biết sớm muộn gì anh cũng đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ anh có thể kiên trì đến một tuần, như vậy cậu đã rất sùng bái sự tự chủ của anh rồi.

Action 7

Cuối cùng cũng phá bỏ được rào cản, Kim Tại Hưởng bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuần trăng mật trong mơ của anh.

Ráng chiều, cậu và anh đi siêu thị Carrefour mua thức ăn, chuẩn bị nguyên liệu để làm món lẩu cay.

Hành lang bên ngoài cửa sổ có người đi qua, một cô gái xinh đẹp dẫn theo một người đàn ông Nhật Bản khoảng ba mươi tuổi, trên miệng và dưới cằm là hàng ria mép kinh tởm.

Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Tuấn Chung Quốc có thể nhận ra, đó chính là Tần Tuyết.

Tần Tuyết cũng thấy Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng, như có một chút bất ngờ, cô ấy đứng trước cửa sổ, hoảng hốt rất lâu.

Tần Tuyết thay đổi rất nhiều, chiếc váy ngắn hầu như không che được cái mông gợi cảm của cô ta, khi nhìn thoáng qua, trông Tần Tuyết không khác phụ nữ Nhật Bản cho lắm. Duy nhất chỉ có một điều là cô ấy không thay đổi, đó chính là ánh mắt khi cô ấy nhìn Kim Tại Hưởng, vẫn quấn quít si mê như vậy, ánh mắt trong suốt hàm chứa nhiều điều, như màu đá hổ phách ngàn năm ngưng kết sự đau thương khôn xiết.

Tần Tuyết bước đến gần một chút, cô ấy nhìn thoáng qua Kim Tại Hưởng, lại nhìn thoáng qua Tuấn Chung Quốc, vô cùng xa lạ mà chào hỏi vài câu: "Ha ha, đã lâu không gặp. Tôi thật không bao giờ nghĩ đến hai người vẫn có thể trở về nơi này."

"Tớ cũng không nghĩ đến, cậu ăn cơm chưa? Vào trong ăn lẩu nhé." Tuấn Chung Quốc chân thành mời.

"Không được, tôi còn có việc." Nói xong, Tần Tuyết bước đi, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Kim Tại Hưởng: "À, đúng rồi, Dụ Nhân có khỏe không?"

Bị đâm trúng chỗ đau, Kim Tại Hưởng giật giật khóe môi: "Chắc khỏe, từ khi ly hôn tôi chưa gặp lại cô ấy."

Tần Tuyết cong cong khóe miệng đầy châm biếm: "Thật sự không nghĩ đến hai người sẽ ly hôn. Năm đó, anh đối xử với cô ta tốt như vậy, giặt quần áo cho cô ta, vui vẻ nấu cơm cho cô ta, vì muốn cô ta cười, anh không ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó còn không tiếc tiền mà mua chiếc váy cô ta thích nhất..."

Rất rõ ràng, cô ấy phá nát tuần trăng mật này mà.

Thấy Kim Tại Hưởng ngấm ngầm nghiến răng, tay nắm thành quyền, Tuấn Chung Quốc không thể không ra mặt giúp anh thoát nguy: "Loại tình cảm như vậy, rất khó lý giải... Đôi lúc bản thân còn không hiểu trái tim của chính mình, huống chi là người khác."

"Nước sôi rồi, nên cho thịt vào đi." Kim Tại Hưởng bỗng nhiên nói.

"A, được."

"Cẩn thận coi chừng bỏng đấy, để anh làm cho..." Anh nhận lấy khay thịt bò từ trong tay cô: "Em mà bỏng, anh sẽ đau lòng lắm."

"Hay là anh sợ em bị bỏng, sẽ không có người cởi cúc áo cho anh?"

Anh cười ôm thắt lưng cậu, vô cùng thân mật hôn lên vành tai cậu, dùng âm giọng đủ để Tần Tuyết nghe được nói như mê bên tai cậu: "Anh chỉ là không hy vọng buổi tối, lúc anh vuốt ve em, ngón tay lại phải quấn miếng băng gạc vướng víu..."

Tần Tuyết cứng nhắc ôm người đàn ông bên cạnh, nhanh bước rời đi. Thấy Tần Tuyết đã đi xa, vẻ mặt Tuấn Chung Quốc lập tức trở nên lạnh nhạt, đẩy bạn sắc lang nào đó ra: "'Giặt quần áo cho cô ta, vui vẻ nấu cơm cho cô ta?' Rồi cả 'Vì muốn cô ta cười, không ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó còn không tiếc tiền mua chiếc váy cô ta thích nhất', Kim Tại Hưởng, anh đối xử với vợ trước thật là tốt nha?!"

"A, nước sôi rồi, cho thức ăn vào đi."

Hơi nóng bốc lên, bọt nước cuồn cuộn, nếu không phải luyến tiếc cái gương mặt điển trai này, cậu thật sự muốn hất cả nồi nước nóng lên mặt anh.

Action 8

"Uống ly bia đi, sẽ hạ hỏa đấy." Kim Tại Hưởng bật nắp lon bia Asahi, đổ vào chiếc ly trước mặt cậu, vẫn là hương cà phê, bọt bia trắng như tuyết nổi bồng bềnh trên bia màu nâu nhạt.

Tuấn Chung Quốc càng nghĩ càng nghẹn thở, cầm ly bia lên uống một hơi hết sạch, hà hơi một cách hào phóng.

"Em nói em đến đây để tìm lại cảm giác bạn bè mà, sao anh lại không thấy em hạnh phúc gì hết?" Anh không còn cách nào khác mà hỏi.

"Còn nói nữa à, anh đối xử với người khác như thế, cho nên đương nhiên anh sẽ không thấy vợ anh hạnh phúc!"

"Hừ, ghen, sự ghen tuông không hề che đậy." Anh vội vàng hùa theo, sau đó lấy ly bia của cậu.

Tuấn Chung Quốc giật lại ly bia, ngửa đầu lên uống. Mùi vị cay đắng chảy vào dạ dày làm cho cơn tức giận nguôi đi một chút.

Hơi men rất nhanh đã khiến cho đầu cậu có chút choáng váng, Tuấn Chung Quốc bất chợt nhớ đến liền hỏi anh: "Anh thật sự đối xử với Dụ Nhân tốt như vậy sao? Giặt quần áo rồi nấu cơm cho cô ta? Cho đến bây giờ anh chưa hề làm cho em một tí cơm nào."

"Bởi vì anh nấu cơm không thể ăn được, anh không muốn hãm hại em." Anh giải thích ậm ờ: "Về phần quần áo, anh đều đem đến tiệm giặt ủi để giặt."

"Em đã từng thấy trên mạng ảnh chụp hôm sinh nhật Dụ Nhân, anh vì cô ta mà mua bánh ga tô rất đẹp, phía trên có rất nhiều dâu tây, còn có chữ: Anh yêu em! Em còn thấy anh ghé vào tai cô ta thì thầm gì đó, thân mật như vậy..."

"Anh đã ly hôn với Dụ Nhân rồi, có một số việc, không biết còn hơn là biết..."

"Có phải anh thích cô ta không? Ngày đó, anh ghé vào tai cô ta nói những gì?"

Anh than nhẹ, đầu chân mày có chút biểu hiện của sự thương xót: "Em nhất định phải biết?!"

"Ừm." Mặc kệ sự thật như thế nào, cũng hơn sự ghen tuông vô bờ bến.

"Được rồi, ngày đó sinh nhật Dụ Nhân, anh mời rất nhiều người đến để chúc mừng sinh nhật cho cô ta, anh đã hỏi là: Ở bên cạnh anh có hạnh phúc không?"

Chóp mũi cậu cay cay, cậu tự mình uống bia, uống xong, cảm giác tê liệt càng khiến cậu khổ sở hơn.

Anh gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cậu: "Em ăn một chút gì đi, bụng trống rỗng mà lại uống nhiều bia như vậy."

Cậu lắc đầu, nhìn thẳng vào anh: "Cô ta rất hạnh phúc..."

Trong bức ảnh, Dụ Nhân thật sự rất hạnh phúc, loại hạnh phúc đó ở trong ánh mắt cô ấy dường như không kìm nén nổi cho nên mới biểu hiện cả ra ngoài, không cách nào giả vờ được.

Vì vậy, lúc đó cậu mới tin rằng, tình cảm của anh đã thay đổi.

"Ừm, cô ấy nói cô ấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn." Anh nghênh đón ánh mắt của cậu, đáy mắt đen sẫm tĩnh mịch như có lốc xoáy đem ngòm: "Tuy nhiên sau đó, anh nói với cô ấy: 'Hạnh phúc là tốt rồi, tôi thật sự rất lo lắng cho cô, sợ cô không biết hưởng thụ sự hạnh phúc của tình yêu, càng không biết cảm nhận nỗi đau đớn khi mất mát...'"

Tuấn Chung Quốc hoảng hốt không nói nên lời, cậu nhìn anh, mơ màng giống như đêm tối đang bao trùm lên con người thâm trầm của anh.

Anh cười chế giễu bản thân, ngắm nhìn ly bia rồi với tay lấy: "Có phải em thấy thủ đoạn của anh rất bỉ ổi đúng không?"

Cậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ là cảm thấy Dụ Nhân rất đáng thương...

"Khi đó, em ra đi như vậy, anh xuống giọng cầu xin em, em vẫn lựa chọn giải pháp ra đi... Anh hận cô ta, hận cô ta lừa gạt em, tổn thương em, cho nên anh cũng muốn cô ta nếm thử mùi vị bị lừa gạt là như thế nào, mùi vị đau khổ khi bị tổn thương là như thế nào..." Kim Tại Hưởng lắc đầu: "Bây giờ, nghĩ lại, lúc ấy thật sự anh cư xử có phần quá đáng..."

"Đừng suy nghĩ nữa, ăn chút gì đi." Anh gắp vài miếng thịt để vào chiếc đĩa trước mặt cậu: "Anh không muốn nói cho em biết, vì sợ em nghĩ ngợi lung tung."

Thịt dê nhập khẩu, mùi vị tanh nồng rất đậm, cậu chỉ ăn hai miếng, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày như bị sốc ngược, nôn khan một trận, rồi vội vàng che miệng chạy vào toilet...

Anh vỗ nhẹ lưng cậu: "Có phải để bụng rỗng uống bia, nên kích động đến dạ dày không?"

Bỗng nhiên Tuấn Chung Quốc nhớ đến việc gì đó, cậu cẩn thận tính chu kỳ sinh lý, đã muộn mười ngày...

Một sự kinh ngạc vui mừng nảy sinh trong lòng cậu: "Chu kỳ sinh lý của em đã muộn mười ngày..."

Anh ngây người: "Ý em là..."

Cậu nghĩ anh sẽ mừng rỡ như điên mà nói: Anh sắp được làm bố ư?!

Kết quả, anh lại nói là: "Vậy là mười tháng tới anh sẽ không được chạm vào người em..."

Action 9

Trải qua năm giờ đau đớn, cuống rốn đã được cắt, đứa bé được mang trong người cậu suốt mười tháng, cuối cùng cũng đã chịu tách rời cơ thể người mẹ.

Tuấn Chung Quốc khó khăn chống thân thể ngồi dậy, nhìn y tá lau thân thể cho bé con.

Ngoài phòng sinh, không chỉ có Tham mưu trưởng Kim đang vô cùng lo lắng, mà ngay cả Tư lệnh Kim cũng khẩn trương đến mức trán ông đầy mồ hôi.

Bác sĩ bước ra, Tham mưu trưởng Kim vội ngăn bác sĩ lại: "Vợ tôi thế nào rồi?"

"Chúc mừng, chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông."

"Thật không?" Anh vội vã chạy vào phòng sinh, ngắm nhìn bé con mà anh đã chờ mong suốt mười tháng, sau đó anh ngồi trước giường bệnh: "Em cảm thấy thế nào? Có đau không em?"

Cậu lắc đầu, yếu ớt mỉm cười: "Vẫn ổn, em muốn nhìn con của chúng ta một lát."

Anh bế bé con đến trước mặt cậu, Tuấn Chung Quốc nhìn bé con có gương mặt giống hệt Kim Tại Hưởng, lại nhìn ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay cậu, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống...

Đây là bé con của cậu và anh, là huyết mạch của cậu và anh, cũng chính là minh chứng tình yêu của hai người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro