Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C36. Lộ chân tướng

Nơi nào có anh, thành tường ở nơi đó hoàn toàn không vững chắc, mặc dù thành tường kia đã được trái tim cậu xây dựng ba năm...

Tuấn Chung Quốc không bao giờ nghĩ đến, người đàn ông đó chính là...

Kim Tại Hưởng!

Cậu hoàn toàn không thể tin vào mắt mình,
Tuấn Chung Quốc dụi dụi mắt. Nhưng thật sự là cậu không nhìn nhầm, người đàn ông đang đứng trước mặt cậu với bộ quân trang trên vai có hai gạch ba sao chính là Kim Tại Hưởng!

Điều này có nghĩa gì? Anh là quân nhân sao?

Tuấn Chung Quốc nhớ rất rõ, anh đã từng nói anh không phải quân nhân, cũng chưa từng nhập ngũ, hơn nữa bố anh lại là thương nhân...

Một bác sĩ vừa đi du học trở về thì làm sao có thể nhanh chóng biến thành một quân nhân có khí thế trên vạn người.

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến
anh phải cưới Dụ Nhân, dùng một cuộc hôn nhân không tình yêu để đổi lấy thời khắc huy hoàng ngày hôm nay sao?!

Hay là, trong ba năm vừa qua, đã xảy ra việc gì mà cậu không biết?

Tuấn Chung Quốc dùng ánh mắt phân vân trăn trở để nhìn anh. Ánh mắt sắc bén của anh vẫn không hề rời khỏi gương mặt của cậu, dường như anh đang chờ xem phản ứng của cậu.

Đầu óc Tuấn Chung Quốc trở nên rối loạn, trong lúc nhất thời cậu không biết mình nên làm gì cho đúng. Cậu không tự giác mà khom người, xem như đang chào hỏi anh.

Kim Tại Hưởng giật nhẹ khóe môi, đang
muốn dùng cách thức tương tự để đáp lễ cậu nhưng anh bỗng nhớ đến điều gì đó, chợt đứng thẳng người, xoay ngược lại nói nhỏ với người lái xe lúc nãy hai câu rồi bước chân vững vàng tiến đến cổng lớn.

Quân nhân lạnh lùng, quân nhân tuyên thệ
không cúi đầu, quân nhân chính khí nghiêm nghị – Kim Tại Hưởng hiện giờ đối với cậu rất xa lạ. Thế nên hiện nay cậu không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Tuấn Chung Quốc cố gắng kiềm nén sự kích động để không đuổi theo anh mà hỏi cho rõ về những chuyện đã xảy ra. Trong lúc cậu đang muốn rời đi, thì người lái xe lúc nãy đến chặn trước mặt cậu.

Không có Kim Tại Hưởng khí thế khiến cho người khác khiếp sợ, trước mắt cậu hiện giờ là một người đàn ông trẻ tuổi, khá đẹp trai, cao lớn cũng có loại khí thế bức người. Tuấn Chung Quốc chú ý nhìn vai chàng trai một chút, anh chàng này là sĩ quan, có thể là
lính cần vụ của Kim Tại Hưởng.

"Cậu Tuấn, xin chào!" Chàng trai cung kính nói: "Tham mưu trưởng muốn mời cậu dùng cơm trưa." .

Hoàn toàn là một giọng điệu sắp đặt, không hề cho cậu một con đường từ chối.

"Thật sự xin lỗi, tôi còn có việc." Tuấn Chung Quốc dùng lời nói dịu dàng từ chối. Một bữa ăn xã giao bình thường thì sẽ không có gì hết, nhưng dùng cơm với Kim Tại Hưởng thì khác. Không cần phải nói nhiều, hôm gặp nhau ở khách sạn Quốc Tế cậu đã nhận thức rõ được một điều đó chính là không có việc gì mà anh không dám làm.

Người đàn ông nguy hiểm như vậy có lẽ nên tránh càng xa càng tốt.

Tuấn Chung Quốc vẫn chưa kịp xoay người đi thì anh lính cần vụ trẻ tuổi lại một lần nữa đã chắn trước mặt cậu: "Cậu Tuấn, xin dừng bước."

"Có việc gì sao?"

Chàng trai nói như đinh đóng cột: "Lời nói của Tham mưu trưởng chính là quân lệnh."

"Tôi không phải quân nhân."

"Đối với cậu cũng không ngoại lệ!"

Vẻ nghiêm túc của chàng trai như ngọn núi cao đứng sừng sững trước mắt cậu, kiên quyết không hề dao động.

Đối với anh chàng lính cần vụ đang quấy phá này, Tuấn Chung Quốc có chút cảm giác ngưỡng mộ.

Thấy cậu do dự, chàng trai nhanh nhẹn bày
ra tư thế mời: "Xin mời lên xe. Tham mưu trưởng vào trong hỏi thăm chút việc, sẽ ra nhanh thôi."

Nghe chàng trai nói như vậy, Tuấn Chung Quốc có thể đoán được Kim Tại Hưởng đến đây vì vụ án của Ấn Chung Thiêm nên cậu không từ chối nữa.

Đi đến trước chiếc xe Hummer, cửa kính xe là loại không thấy được bên trong, Tuấn Chung Quốc tức khắc nhớ lại chiếc xe SUV mà cậu đã thấy gần đây.

Vào một đêm cách đây ba ngày, chiếc xe này đã đậu dưới khách sạn nơi cậu ở, không tắt máy cũng không rời đi.

Cảnh vật trước mắt Tuấn Chung Quốc giống như bị một lực mạnh mẽ va vào, lắc lư chao đảo, cũng giống như bị một lực mạnh xé rách, biến thành những mảnh nhỏ vụt vặt. Nếu có thể, cậu sẽ thành tâm nắm lấy tay áo anh mà hỏi anh rằng: Cuối cùng anh muốn thế nào?

Chao đảo bước vào trong xe, Tuấn Chung Quốc ngồi ở ghế sau, một mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi cậu. Đây là loại mùi hương độc nhất của anh, mặc dù rất nhạt nhưng cậu vẫn có thể nhận ra được.

Anh lính cần vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn dùng hai tay đưa cho Tuấn Chung Quốc một tờ báo.

"Cám ơn!" Tuấn Chung Quốc nhận lấy, cậu ép bản thân mình không được suy nghĩ đến chuyện gì khác, kiên trì xem báo. Xem được nửa giờ, anh lính cần vụ mở cửa xe ra.

Kim Tại Hưởng đứng bên ngoài vô tình nhìn thoáng qua cậu, bước vào trong xe, ngồi chỗ trống bên cạnh cậu.

Mùi hương oliu cuồn cuộn pha trộn cùng
với hơi thở quen thuộc của anh, xâm nhập và lấp đầy đầu óc cậu. Tuấn Chung Quốc cúi đầu né tránh hơi thở của người bên cạnh, cố gắng tạo khoảng cách với anh, dường như hô hấp của cậu đến nửa ngày sau mới có thể trở lại bình thường.

Dọc theo đường đi, Kim Tại Hưởng đặc biệt trầm lặng, cậu thì chăm chú xem báo, chữ viết trên tờ báo cùng với thân xe dao động nhẹ, Tuấn Chung Quốc cẩn thận nhìn kĩ tờ báo, hơn nửa ngày cậu mới đọc xong một chữ.

"Không có vấn đề gì muốn hỏi anh sao?"
Cuối cùng Kim Tại Hưởng cũng mở miệng, giọng nói của anh bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại không mang một chút vẻ xem thường nào.

Đương nhiên là có rồi! Tuấn Chung Quốc liếc mắt nhìn sang bộ trang phục thẳng tắp trên người anh, tại sao anh lại mặc bộ quần áo này? Tại sao anh lại đeo quân hàm? Tại sao anh lại dùng địa vị như thế này để bước vào cuộc sống của cậu?

Nhưng mà, đây không phải là những điều cậu nên quan tâm. Anh của quá khứ, hay anh của hiện tại, kể từ lúc cậu rời khỏi Nhật Bản, giữa cậu và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Hiện nay, điều cậu nên quan tâm nhất chính là vụ án của Ấn Chung Thiêm.

Tuấn Chung Quốc hắng giọng, nói: "Vụ án vị hôn phu của tôi tiến triển như thế nào rồi?"

Một cảm giác mát lạnh tràn vào da thịt cậu.

Tuấn Chung Quốc cố gắng bình phục một chút rối rắm vừa phát sinh trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, chờ anh trả lời: "Vụ án còn đang tập trung điều tra, tạm thời vẫn chưa có kết quả."

"Anh ấy nhận tội sao?"

Kim Tại Hưởng suy nghĩ một chút: "Cho
dù anh ta có nhận tội hay không, cũng không thoát được tội danh liên quan đến vụ án này."

"Điều này tôi hiểu được." Là thư kí của Phó thị trưởng, cho dù Ấn Chung Thiêm không có ý thông đồng gây tội, nhưng anh ta biết rõ tình hình, lại không báo. Tình hình hiện nay, Kim Tại Hưởng có thể đảm bảo được mạng sống cho anh ta đã là tốt lắm rồi, không còn cầu mong gì hơn.

"Tôi muốn gặp anh ấy, được không?" Tuấn Chung Quốc thăm dò hỏi.

Anh hít một hơi thật sâu, có thể đoán được là chiếc cúc nơi cổ áo khá chặt, khiến anh cảm thấy khó thở: "Chờ đến khi có kết quả, họ sẽ cho em gặp anh ta."

"Đại khái là phải chờ bao lâu?" Tuấn Chung Quốc lại thăm dò hỏi, cậu không vội, cậu chỉ sợ bố cậu không chờ được.

Kim Tại Hưởng không trả lời, giật tờ báo trong tay cậu, suốt cả quãng đường còn lại, anh chỉ chăm chú đọc báo, không hề quan tâm đến cậu. Anh lính cần vụ lái xe phía trước nhìn cậu rất nhiều lần từ kính chiếu hậu, ánh mắt tò mò tìm hiểu.

Tuấn Chung Quốc nhìn vào cửa kính xe, cửa kính bằng thủy tinh phảng phất bóng dáng của anh một cách mơ hồ. Cả người anh hiện rõ vẻ trang trọng và trang nghiêm không thể xâm phạm, đúng theo khí phách nghiêm minh của một người quân nhân.

Nếu không phải gương mặt kia có hóa thành tro cậu cũng nhận ra được, thì Tuấn Chung Quốc thật sự hoài nghi bản thân mình đang nhận nhầm người.

***

Xe chạy đến một vùng ngoại ô, đứng dưới
lầu của một khu nhà ở đắt tiền, Tuấn Chung Quốc đưa mắt nhìn về bốn phía, không có bất kì một khách sạn nào.

Toàn thân Tuấn Chung Quốc cứng đờ, phân vân nhìn xung quanh tòa nhà cao cấp ấy: "Không phải là ăn cơm trưa sao?"

Kim Tại Hưởng nhìn thoáng qua cậu, thấy
vẻ mặt cậu đang khẩn trương, trong con ngươi tối đen của anh hiện lên một chút ý cười: "Đúng là nơi này có một quán ăn rất ngon."

Đúng lúc anh lính cần vụ mở cửa xuống xe, Kim Tại Hưởng đến gần cậu một chút, giọng nói anh bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn: "Không cần lo lắng, anh mặc bộ quần áo này, sẽ không dám làm gì đâu."

Nhìn thấy bộ dáng mặt người dạ thú của
anh, Tuấn Chung Quốc không thể không nhắc nhở: "Chuyện nên làm và không nên làm... Anh cũng đều đã làm rồi."

Cửa xe được mở ra, Kim Tại Hưởng xuống xe, anh cố gắng mím chặt đôi môi mỏng, kiềm nén nụ cười ở khóe miệng.

Anh lính cần vụ đến trước cửa lầu dưới, nhấn chuông, trước khi cậu và anh đến trước cửa, thì cánh cửa đã mở ra.

Kim Tại Hưởng dẫn cậu lên lầu hai, có một cô nhân viên phục vụ chừng mười bảy tuổi bước đến nghênh tiếp, nét mặt tươi cười: "Tham mưu Kim, mời ngài vào!"

Cho đến khi thấy Tuấn Chung Quốc, vẻ mặt tươi vui của cô nhân viên phục vụ nhanh chóng biến mất.

Nhân viên phục vụ đưa Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng đến một gian phòng nhỏ. Nơi này được trang trí không giống với những nhà hàng khác, căn phòng được thiết kế rất thanh lịch, không hề lưu lại một chút mùi rượu và khói thuốc nào. Ngược lại, nơi này còn có chút hương vị ấm áp của gia đình.

"Xin chờ một lát, tôi đi pha trà."

Trước khi cô nhân viên phục vụ lui ra ngoài, vẫn liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng lần cuối, Tuấn Chung Quốc rất muốn châm chọc anh một câu: "Tham mưu Kim, không phải là anh đã quên nói cho người ta biết là anh đã kết hôn rồi chứ?"

Nhưng nghĩ kĩ lại, tốt nhất vẫn là nên quên đi.

Không lâu sau, nữ nhân viên phục vụ đã
đem hai bình trà Quan Âm thượng hạng vào cửa, rót trà cho cậu và anh, sau đó cầm lấy thực đơn, thấy Kim Tại Hưởng hất cằm về phía Tuấn Chung Quốc , nữ nhân viên nhanh chóng đưa thực đơn cho cậu.

Tuấn Chung Quốc nhận lấy, vừa mở ra xem thì thấy tất cả đều là món ăn Tứ Xuyên.

"Nơi này là quán ăn chuyên món cay Tứ Xuyên à?"

"Không phải, các món ăn Trung Quốc và
Phương Tây đều có. Nhưng..." Cô nhân viên liếc nhìn Kim Tại Hưởng một cái, ánh mắt tràn ngập nét gợi lên mối tình thầm kín: "Tham mưu Kim chỉ ăn những món cay Tứ Xuyên."

Trong lúc nhất thời, Tuấn Chung Quốc không diễn tả được cảm giác của mình. Tuy thức ăn vẫn chưa vào miệng nhưng cảm giác chua cay đã tràn đầy trong lòng cậu.

Đôi tay đặt dưới bàn của Tuấn Chung Quốc bất giác siết chặt, các ngón tay đều có cảm giác mệt mỏi.

"Món nào cũng được." Tuấn Chung Quốc đưa thực đơn trả lại cho cô nhân viên phục vụ.

Cô gái nhìn về phía Kim Tại Hưởng, anh gật đầu: "Cứ như vậy đi."

Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, cậu và anh lại một lần nữa ngồi đối mặt nhau, rất gần, nhưng cũng lại rất xa.

Gian phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hô hấp của đối phương, Tuấn Chung Quốc chỉ biết lặng lẽ cúi đầu uống trà, nỗi lòng cậu bây giờ cũng như những lá trà đang hòa tan trong nước ấm, dần dần bị dòng nước nóng bỏng làm cho khô héo.

Kim Tại Hưởng lại mở miệng, Tuấn Chung Quốc không hiểu sao giọng nói và biểu cảm của anh vẫn có thể bình tình như vậy: "Em không hỏi anh vì sao lại mặc trang phục này à?"

Tách trà trong tay Tuấn Chung Quốc run lên, nước trà chảy qua ngón tay cậu, nóng bỏng.

Anh thổi nhẹ bọt trà đang bập bềnh trên
tách, chậm rãi nói: "Bố của anh là quân nhân, anh lớn lên trong một đại viện của quân khu. Năm anh mười tám tuổi, anh muốn vào Viện y học, nhưng bố anh lại khiến cho anh đỗ vào học viện không quân, anh và ông ấy căng thẳng với nhau mấy tháng... Cuối cùng, mỗi người nhường một bước, anh được tuyển vào Học viện quân y."

Nhớ đến việc anh nói dối hết lần này đến
lần khác, Tuấn Chung Quốc bất giác bật cười: "Còn điểm nào của anh là giả nữa? Hay nói cách khác, câu nào của anh mới là thật?"

Anh như có phần bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp
tục nói: "Sau khi tốt nghiệp đại học, anh bị đưa đi huấn luyện, anh muốn sau khi hoàn thành khóa huấn luyện sẽ tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Ông ấy lại muốn anh đến làm ở cơ quan của quân khu, anh và ông ấy căng thẳng một năm rưỡi, sau đó mỗi người lại nhường nhau một bước... Anh được đi Nhật Bản học y."

Tuấn Chung Quốc có chút không hiểu, hiện giờ là thời đại hòa bình, quân y có thể làm thủ tục xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu một cách bình thường, vậy thì tại sao anh lại phải giấu diếm thân phận?

Ngoại trừ anh có mục đích khác!

"Tại sao anh lại đi Nhật Bản?"

"Thật sự xin lỗi, đây là vấn đề cơ mật quân sự." Kim Tại Hưởng ngồi thẳng, bình tĩnh thổi nước trà trong tách.

Tuấn Chung Quốc bừng tỉnh nhìn anh, trong lúc nhất thời tất cả những ký ức đã được cậu cất giấu kĩ lưỡng bỗng chốc như dòng dung nham nóng rực phun trào.

Phòng của anh vô cùng sạch sẽ, tài năng của anh hơn người, anh chưa bao giờ vén bức rèm cửa, đối với vi khuẩn anh vô cùng "hứng thú"...

Anh đã từng nói: Anh có thói quen làm việc không thể để lộ ra ánh sáng.

Anh đã từng nói: Anh bị khóa trong một
chiếc lồng, mất đi sự tự do... Anh đã bị ràng buộc rất lâu, vô cùng khát vọng có lại được sự tự do như ban đầu...

Anh đã từng nói: Vì "trách nhiệm"!

Anh đã từng nói: Muốn cậu tin tưởng anh, muốn cậu chờ anh ba năm... Ba năm sau, cậu muốn bất kì điều gì anh cũng có thể cho cậu!

Anh đã từng nói rất nhiều, rất nhiều, mà cậu thì tin rất ít, vô cùng ít!

"Đều là giả..." Tuấn Chung Quốc tự thì thào.

"Đúng vậy, tất cả đều là giả..." Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào cậu, giống như đang muốn tìm kiếm một chút gì đó trên gương mặt của cậu.

Ngoại trừ sự lúng túng, lúc này Tuấn Chung Quốc không biết nên phản ứng thế nào? Lại một lời nói dối chân thật bị mở ra, lại một sự thật đáng sợ đang xảy ra trước mắt cậu. Cậu rất muốn hỏi anh, hôn nhân của anh và Dụ Nhân có phải cũng là giả hay không. Nhưng cậu không dám hỏi, Tuấn Chung Quốc sợ nghe được đáp án.

Sợ anh nói: Không đúng!

Càng sợ anh trả lời: Đúng!

Bọn họ sống cùng nhau ba năm, còn cậu hiện nay cũng đã có Ấn Chung Thiêm. Cậu và anh không thể quay về quá khứ được nữa, càng không thể cứu vãn những chuyện đã trở thành sự thật. Là thật, hay là giả, ngoại trừ những tổn thương sâu sắc và sự tiếc nuối mà tình yêu đã để lại, tất cả bây giờ đều đã không còn ý nghĩa nữa!

"Tiểu tử..." Lại là giọng gọi này, cậu như bị lạc vào cơn mơ mộng.

Tuấn Chung Quốc hoảng hốt cắt đứt lời nói của anh: "Dụ Nhân... Cô ấy có khỏe không?"

Có lẽ do cậu hỏi quá bất ngờ, con ngươi đen thâm thúy của Kim Tại Hưởng trở nên trầm lắng, cẩn thận quan sát biểu cảm của cậu.

"Nghe nói tình cảm vợ chồng của anh và cô ấy rất tốt, chúc mừng!"

Kim Tại Hưởng hơi sửng sốt, nhanh chóng giải thích rõ: "Thật ra anh và cô ta chưa từng kết hôn! Lúc đó là tình thế bắt buộc, anh không có sự lựa chọn nào khác..."

Kim Tại Hưởng nhìn về phía ngoài cửa sổ, một lát sau, anh quay mặt nhìn cậu: "Anh và cô ta chỉ là mối quan hệ cộng tác trong công việc, ngoại trừ công việc ra hoàn toàn không có gì
cả."

Hoàn toàn không có gì cả... Bên tai Tuấn Chung Quốc như có một tiếng nổ vang cực lớn.

Nếu ba năm trước đây cậu có thể nghe được câu nói này, thì thật hay biết mấy...

Đáng tiếc, lúc đó anh lại không nói bất kì điều gì, chỉ trơ mắt nhìn cậu đau khổ suýt chết, dùng lời nói dối này để lấp liếm cho lời nói dối khác. Hiện giờ anh mới nói ra sự thật, cậu
phải trả lời như thế nào đây? Cậu và anh đã đi đến bước này, còn có thể quay trở lại sao?!

Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không biết, cái gì cậu cũng không biết!

Anh nhìn theo ánh mắt của cậu rồi lại nhìn ngón tay đang đeo nhẫn của cậu. Ngọn đèn màu lam lạnh lẽo đang chiếu sáng gương mặt của cả hai, muôn màu muôn vẻ. Tuấn Chung Quốc không hiểu, tại sao một viên đá được tích tụ hơn nghìn năm lại đẹp như vậy.

À, đúng rồi! Nó đã phải trải qua hàng nghìn lần mài dũa công phu.

Cho nên nó đại diện cho sự vĩnh hằng, là lời hứa hẹn suốt cả cuộc đời.

Dùng xong buổi cơm trưa vô vị, Kim Tại Hưởng đưa cậu trở về chỗ ở, suốt quãng đường đi cậu và anh không hề nói chuyện. Trước khi rời đi, bỗng nhiên anh nắm chặt tay cậu, chiếc nhẫn đính hôn làm đau tay cậu, cũng có thể làm đau tay anh.

Cuối cùng, anh cũng buông tay cậu ra: "Em đừng lo lắng, chuyện vị hôn phu của em, anh sẽ nghĩ cách."

"Cám ơn."

***

Trở về phòng trọ, Tuấn Chung Quốc nằm trên
giường, cậu nhìn lên trần nhà, cẩn thận nhớ lại đoạn hội thoại của cậu và anh, nhớ lại những biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất của anh.

Anh nói, giữa anh và Dụ Nhân ngoại trừ quan hệ công việc, không có gì khác. Thật sự không có gì khác sao? Lời nói của anh, cậu có nên tin tưởng nữa không?

Trái tim của Tuấn Chung Quốc bắt đầu dao động. Haizzz, nơi nào có Kim Tại Hưởng, tường thành ở nơi đó hoàn toàn không vững chắc mặc dù tường thành kia đã được trái tim cậu xây dựng ba năm.

Tiếng gõ cửa vang lên làm Tuấn Chung Quốc hốt hoảng.

Cứ nghĩ là người phục vụ quét dọn vệ sinh, Tuấn Chung Quốc vội vàng bước ra mở cửa.

Nhưng Tuấn Chung Quốc không ngờ là người đến lại là Dụ Nhân.

Ba năm không gặp, cô ta dường như đẹp hơn lúc trước. Đôi mày tinh tế đẹp như điêu khắc, khuôn mặt trang điểm rất cẩn thận, đôi má hồng nhạt, son môi mỏng bóng...

"Chào!" Tuấn Chung Quốc cười chào hỏi, cậu bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục bản thân mình, lúc này mà lại có thể mỉm cười.

"Tôi có thể vào không?"

"Đương nhiên là có thể." Tuấn Chung Quốc tránh sang một bên, đợi Dụ Nhân vào, sau đó mới khép cửa lại, chờ cô ta "khởi binh hỏi tội".

Dụ Nhân quả đúng là Dụ Nhân, cô ta không làm Tuấn Chung Quốc thất vọng.

Chỉ mới câu đầu tiên mở miệng, lại có thể nói trúng tim đen của người khác.

"Nghe nói cậu vì cứu vị hôn phu của mình, mà đến cầu xin Kim Tại Hưởng..."

Nửa câu sau Dụ Nhân vẫn chưa nói xong, nhưng ánh mắt lạnh như băng của cô ta đã biểu đạt ý câu nói một cách rõ ràng.

Ở trước mặt Dụ Nhân, Tuấn Chung Quốc cũng không cần phải giả vờ thanh cao: "Đúng"

"Cậu làm như vậy, đối với anh ấy công bằng sao?"

Câu hỏi này rất hay.

Cũng may... Cậu cũng đang muốn hỏi!

"Dụ tiểu thư, lúc trước cô tạo cho tôi nhiều sự hiểu lầm như vậy, khiến anh ấy không thể giải bày được, điều này đối với anh ấy công bằng sao?"

Vẻ mặt Dụ Nhân vẫn không hề có chút thay
đổi, vô cùng bình tĩnh mà trả lời cậu: "Đó là việc mà tôi nên làm, đó là trách nhiệm của tôi."

Người phụ nữ này, Tuấn Chung Quốc tức giận đến mức như hít vào toàn khí lạnh.

Dụ Nhân diễn kịch trước mặt cậu, đem cậu và Kim Tại Hưởng ra xoay vòng đùa giỡn. Bây giờ lại có thể trơ tráo dõng dạc nói cho cậu biết: Đây là trách nhiệm của cô ta.

Tuấn Chung Quốc cố gắng kiềm nén cơn giận đang dâng trào, học hỏi nụ cười lạnh nhạt của Dụ Nhân: "Vậy hôm nay cô đến đây, lại muốn thực hiện trách nhiệm gì nữa."

Con ngươi đen thăm thẳm của Dụ Nhân dừng
lại ở đôi mắt cậu: "Tôi muốn hỏi cậu một câu: Người cậu thích là Kim Tại Hưởng, hay là vị hôn phu của cậu?"

Dụ Nhân đúng là người phụ nữ biết dùng kim châm vào nỗi đau thầm kín của người khác.

Giống như cô ta không ngừng nhắc nhở cậu:
Cậu vì một người đàn ông lại lên giường cùng với một người đàn ông khác. Giữa hai người đàn ông cho dù cậu buông tha cho ai thì cậu cũng là người có lỗi.

Một người phụ nữ lợi hại như vậy, Tuấn Chung Quốc vô cùng muốn biết những ngày qua Kim Tại Hưởng làm cách nào mà có thể chung sống hòa thuận cùng với cô ta.

Tuấn Chung Quốc không kiềm nén được mà thông cảm cho anh.

Vốn dĩ cậu có thể không trả lời, nhưng đối với bản thân, cậu không cam tâm nhiều lần thua dưới tay Dụ Nhân như vậy, lần nào cũng bị cô ta nói đến mức không trả lời được.

"Tôi thích ai không quan trọng!" Tuấn Chung Quốc cố tình khiến cho lời nói của cậu thêm phần mập mờ: "Quan trọng là Kim Tại Hưởng thích ai... Cô quen biết anh ấy đã hơn mười năm, cho nên so với tôi, cô càng phải hiểu rằng anh ta không... bằng... cầm... thú..."

Sắc mặt Dụ Nhân thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng, cô ta cố nói bằng chất giọng mềm mại nhất: "Tôi đến tìm cậu không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết cô sẽ nghĩ như thế nào khi biết người Kim Tại Hưởng thật sự yêu là cậu. Vì cậu điều gì anh ấy cũng có thể làm... Nếu cậu không yêu anh ấy, cậu cũng đừng trêu đùa anh ta, cậu đã từng làm tổn thương anh ấy một lần, đừng làm tổn thương anh ta lần thứ hai."

Tuấn Chung Quốc tức giận đến mức từ đôi môi đến cả người đều phát lạnh, cậu cố gắng kiềm chế sự xúc động để không lao đến bóp chết Dụ Nhân mà cố duy trì nụ cười: "Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ bông đùa với anh ấy. Tôi chỉ mong anh ấy cũng đừng bông đùa với tôi, như vậy là đủ rồi."

Dụ Nhân gượng cười, đi đến phía cửa: "Cậu hoàn toàn không hiểu anh ấy."

Tuấn Chung Quốc không phủ nhận, hai giờ trước, cậu thậm chí không hề biết Kim Tại Hưởng là quân nhân.

Tại sao cậu không có đủ khả năng hiểu anh!

Tiễn Dụ Nhân, Tuấn Chung Quốc giống như vừa bước ra từ một cuộc chiến, vô cùng mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.

Chiến tranh trong tình cảm xưa nay không có thắng thua, chỉ có hai bên cùng bị tổn thương mà thôi.

Vừa định nghỉ ngơi một chút, điện thoại
Tuấn Chung Quốc lại vang lên, trên màn hình hiện lên số của mẹ cậu. Tuấn Chung Quốc nhận điện, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói đứt quãng từ đầu dây bên kia.

"Mẹ?"

"Tim của bố con có vấn đề, đang ở phòng cấp cứu..."

Tuấn Chung Quốc cảm thấy như tất cả các dây thần kinh đều đứt đoạn, trước mắt cậu là một màu tối đen.

"Bạn của bố con ở viện kiểm sát nói, nói, Chung Thiêm có khả năng ngồi tù ít nhất là sáu, bảy năm... Ngay lập tức bố con..." Bên kia chỉ còn tiếng khóc.

Cậu không thể sụp đổ, không thể. Tuấn Chung Quốc cố gắng dùng chút sức lực còn lại, an ủi mẹ cậu: "Mẹ, mẹ đừng khóc, Chung Thiêm sẽ không có gì đâu, bố cũng sẽ không có gì, con sẽ về ngay."

Lên máy bay, sau đó lại ngồi ô tô, đêm đó hơn mười một giờ Tuấn Chung Quốc mới đến bệnh viện. Bố cậu vừa mới ngủ, mẹ cậu đang ngồi bên cạnh trông coi ông, vừa thấy Tuấn Chung Quốc, ánh mắt bà lại đỏ lên.

Bố cậu dường như nghe được tiếng động, mở to mắt, đôi môi ông run run, giơ bàn tay ra.

Tuấn Chung Quốc hiểu được ý của bố, cậu nắm lấy tay ông: "Bố, bố đừng nghe người khác nói lung tung, bạn con ở Bắc Kinh nói... Chung Thiêm không có tội, anh ấy sẽ được thả nhanh thôi."

"Có thật không?" Mẹ cậu vội hỏi.

"Thật, thật đó." Tuấn Chung Quốc ngồi xuống, nói khẽ: "Bạn của con là thượng tá quân khu, anh ta đã đến ủy ban. Cấp trên nói rằng, Ấn Chung Thiêm không liên quan đến vụ án này..."

"Thượng tá quân khu Bắc Kinh? Chức vị cao thế ư."

"Đúng vậy, rất cao. Anh ta nói không sao, thì chắc chắn là không sao."

Bố cậu yên tâm ngủ, mẹ cậu thì ngủ cạnh giường ông, Tuấn Chung Quốc ngồi ở hàng ghế dài trong bệnh viện, chờ đến bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro