Đêm Giao Thừa Cùng Nhau
Ngày cuối năm thật lạnh, hay vì cậu vừa rời khỏi nơi mà cậu luôn muốn đặt chân đến, hay vì cậu vừa biết được trong lòng anh đã có hình bóng của người khác. Thật sự, căn nhà kia cậu đã đi qua biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng nhìn nó thật lâu rồi mới rời đi, nó mang một tông màu như con người anh vậy- lạnh bên ngoài nhưng lại ấm áp bên trong.
Từ khi cậu về Busan vì bố Jeon phải luôn chuyển công tác, cậu đã luôn nhờ người tìm hiểu về anh: nơi ở, công việc sau khi tốt nghiệp, đi đâu, làm gì trong suốt năm năm trời. Hẳn cậu rất kiên nhẫn, cũng đúng thôi, tình yêu của cậu là thật mà, đâu phải kiểu một phút rung động hời hợt.
Lê từng bước chân nặng trĩu về nhà, cậu là đang thất vọng cực kì. Trong lòng lúc này đang đoán già đoán non về con người mà anh bảo là rất quan trọng đến nỗi xây dựng nên cả một căn nhà theo ý của người ấy. Lòng rối hơn tơ, cực kì bức bối.
Về đến nhà, cậu liền nằm ì ra giường êm. Hiện tại cậu đã không còn ăn bám bố mẹ, một thân một mình quay lại Seoul để tìm anh. Nhưng cả ba tháng nay anh lại không có nhà, nên toàn đi đến trước nhà anh rồi lại về- con đường mà cậu đi nhiều nhất ở Seoul.
Trằn trọc mãi vẫn không chợp mắt được cậu lôi cái điện thoại ra gọi cho mấy anh cậu hay chơi cùng. Ở cái Seoul to lớn này, cậu chỉ quen biết đúng sáu con người. Có thể nói họ là những người thân thuộc nhất sau ba mẹ. Cậu xem họ giống như một phần của gia đình mình vậy. Người đầu tiên cậu gọi cho là Park Jimin, anh như một fan boy cuồng nhiệt của cậu vậy...
- Aaaaa, Jung Kookkkkk, em là đang gọi cho anh sao? Có chuyện gì vậy, cần anh giúp gì sao?
Giọng Jimin gần như là hét vào máy, bên cạnh còn có tiếng càu nhàu của Ho Seok- người thương của Jimin. Khiến cậu phải tắt ngay điện thoại rồi chuyển sang gọi cho anh Yoongi. Ở nơi nào đấy, có một ai đấy đang mếu máo với người thương.
-Nghe!
Cái giọng bản chất là say rượu mà giờ lại là lúc vừa ngủ dậy nên lại khó nghe hơn.
- Yoongi huynh!!!!
- À, huynh nghe!
- Mình đi quẩy tất niên một đêm đi!
- Sang rước anh!
Vâng, chỉ có với cậu em này thì ông anh nhăn nhó kia mới không cằn nhằn gì, mới có kiểu nói chuyện như thế kia thôi.
Jung Kook gọi cho Ho Seok thay vì cho Jimin như lúc nãy, đáng tiếc thay người bắt máy lại là Jimin, anh ta là đang khóc lóc trách móc cậu:
-Jung Kook à, em ác lắm, em không thương anh gì cả!!
- Đúng, chỉ có Ho Seok mới thương anh thôi! Lát 15h00 tại tiệm thịt cừu xiên nướng của Jin huynh, chúng ta có tiệc nhớ đến đấy!
Cậu còn hơn chữ "phũ". Còn Jimin chỉ có cứng họng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đây là thời gian chúng nó ăn nhậu..... và nhà tui cũng đang quẩy tưng bừng🎉🎉
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Rầm rầm rầm"
.
.
"Rầm rầm rầm"
.
.
.
"Rầm rầm rầm"
- Ai đấy!!?? Ơ... cậu....
Sau một hồi chịu đựng trong nhà, anh liền bay ra mở cửa, định quát cho tên phá rối kia một trận thì lại ngơ người khi nhận ra tên đập cửa nãy giờ lại là cậu con trai sáng nay.
-Taehyung!
Cậu chỉ kêu một tiếng rồi đẩy anh sang một bên, lao vào trong.
-Này, cậu đi đâu đấy!
Theo đuôi cậu vào nơi để sopha, anh trợn tròn mắt nhìn cậu... thoát y?!
- Cậu đang làm cái....quái..gì vậy?
Taehyung hoảng hốt.
Cùng với chiếc áo sơ mi trắng quá khổ hững hờ trên vai, cùng với mỗi bước chân tiến lại gần anh, cậu cất tông giọng quyến rũ:
- Không ngờ được, trong ba tháng diện mạo anh lại thay đổi đến chóng mặt, nó khiến cho tôi không hề nhận ra anh được, tên đàn anh khốn khiếp!
- Hả? Tôi đã làm hại gì cậu sao?
Taehyung rõ là nãy giờ vẫn chưa hiểu được gì.
- Đúng, anh đã hại tôi, anh khiến cho tôi yêu anh nhưng lại giả vờ không biết gì suốt năm nhất cấp ba. Ánh mắt lạnh lùng mỗi khi ta nói chuyện, cả những hành động dịu dàng khi tôi bên cạnh anh, tại sao anh lại đối xử như vậy với tôi chứ!
- Cậu yêu tôi?
Đồng tử anh cố mở to hết cỡ, não hoạt động hết công suất.
- Anh vẫn chưa hiểu? Vậy thì dùng hành động vậy!
Dứt lời cậu đẩy Taehyung về phía sopha, ngồi trên hông anh mà hôn xuống, mặc cho anh đẩy cậu ra, cậu vẫn nhất quyết làm đến cùng. Tay trái nắm chặt hai tay của anh, giữ trên đầu, tay còn lại cởi dần dây buộc áo choàng của anh.
"Cậu ta khỏe quá!"-Taehyung dù có cố gắng nhưng vẫn không thoát được thế kìm của Jung Kook. Tất nhiên là một người luôn học tập nhiều bộ môn võ thuật sẽ mạnh hơn người suốt ngày chỉ hoạt động bình thường, nếu không muốn nói là không hề tập luyện.
Áp đôi môi mềm của mình lên môi anh- "Nó khô quá!"- cậu liếm cho môi anh ướt rồi nhây môi dưới. Một lát lại cắn vào môi trên để anh rên tạo cơ hội vào bên trong khoang miệng. Với Jung Kook thì chuyện này khá thành thạo, cậu liền bắt lấy lưỡi anh rồi mút mát, ma sát giữa hai vật mềm khiến cả hai chủ nhân nó đều thiếu dưỡng khí. Cậu dứt ra kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh, anh chưa kịp điều tiết nhịp thở đã bị Jung Kook áp lại đôi môi hồng kia lên môi mình. Giờ đây, cậu không chủ động nữa, chỉ vờn vật mềm trong khoang miệng ấm nóng kia thôi. Cậu chủ động tay hơn, bàn tay lành lạnh trượt dài trên côn thịt nóng ran kia khiến anh không khỏi rùng mình. Ngón tay cứ miết nơi đầu khất, nó rỉ ra một ít dịch nóng. Điều đó khiến cậu nhếch môi, trườn dần xuống hõm cổ anh, mút mát tí thịt mềm thơm mùi quen thuộc. Trong cổ cứ phát ra tiếng rên ư ử:
- Ah...ưm... anh.. cũng có.. phản ứng rồi này...ưm.... ưm..
Liếm qua một lần rồi cho hết chiều dài của côn thịt tím đỏ vào khuôn miệng mình, vừa khẩu giao vừa rên rỉ.
- Ah! Cậu! ... ah... Không... ưm... được... ưm... tuyệt quá...
Taehyung cố nuốt lại những tiếng rên vì khoái cảm mà Jung Kook mang lại, nó thật sự quá tuyệt, hay là do lần đầu anh được khẩu giao nên mới có cảm giác như vậy? Lại còn giọng cười thoải mãn của cậu nữa, rõ gợi tình.
Sự ấm nóng của khoang miệng Jung Kook mất đi thay vào đó là vật gì đấy mềm hơn, khít hơn, dần bao trọn lấy côn thịt nổi đầy gân xanh của anh. Cúi đầu để xem thử cậu đang làm gì với phân thân của mình thì anh chỉ thấy cậu ngồi che mất nó, hay đúng hơn là hậu duyệt cậu đang dần ăn mất nó.
- Sao? Anh sợ ư?
- À.... không.. ưm....
Anh trả lời một cách mệt nhọc.
- Vậy thì mình bắt đầu *nháy mắt*
Anh chưa kịp hiểu gì thì cậu đã tự nhún trên hông anh, nó cứ dần thít chật côn thịt của anh nhưng cảm giác lại rất sướng. Trông cậu cũng chẳng sướng kém anh, khuôn miệng nhỏ cứ phát ra tiếng rên một cách thoát loạn:
- Taehyung ah..... ưm.. ah.. mau... gọi tên tôi... ưm...
- Cậu... chưa.. hề... cho... ưm.. tôi... biết... tên... cậu....
- Jeon.... Jung.... Kook..... anh vẫn chưa nhớ ra em sao?
- Jung Kook? Em thật sự là Kookie?
Anh ngồi bật dậy, khiến cậu mất thăng bằng mà ngã ra nệm sopha.
- Não anh vẫn chậm đấy Taehyung à.... ah.. ưm...
Taehyung cúi người ôm chặt lấy cậu, hôn tới tấp khắp mặt cậu.
- A, nhột Taehyung!! Ưm...
Sau cùng là một nụ hôn đầy tính chiếm hữu của tên họ Kim kia. Anh mút mát đến sưng tấy cả hai môi, trườn vào bên trong, anh cuốn lấy lưỡi cậu mà chà sát. Bàn tay to lớn sờ soạng khắp nơi, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, cánh mông căng, tròn lựng, cả hai nhũ hồng hồng trước ngực cậu nữa. Chán chê với cái lưỡi ướt át điêu luyện của cậu, anh dần chuyển sang những cái cắn mút nơi hõm cổ. Vết hôn ngân tím đỏ bắt đầu ẩn hiện khắp khuôn ngực cậu, sau lại hiện hữu ở bắp chân, nơi gần hậu duyệt nhất.
Nhận thấy không gian hiện tại không phù hợp cho việc trọng đại, anh bế cậu như bế công chúa lên phòng ngủ. Đúng là cậu khỏe hơn anh nhưng chưa chắc đã bự con hơn anh.
Vì để kịp giờ thì đoạn sau mọi người tự suy diễn nha~~
Chúc mọi người năm mới vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro