Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Bỏ đi

Theo như cậu nhớ thì bây giờ anh không có tiết, vậy sẽ ở phòng làm việc. Jungkook vui vẻ nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của anh, cậu nhẹ nhàng mở cửa, bàn tay phút chốc cứng đờ, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất. Trước mặt cậu... là Taehyung còn cô gái đó... Yun Mishil?!? Anh đã gặp cô ấy, trong lòng Jungkook rung lên, cậu nên đi vào hay bỏ đi??

"Taehyung, phải làm sao đây? " Mishil chợt ôm lấy anh.

Taehyung dịu dàng dỗ dành "Không sao, tôi sẽ nói với người đó."

Người đó!? Có phải họ đang nói cậu? Jungkook lùi lại, khuôn mặt biến sắc, cậu nhanh chóng quay đi, vô tình va phải Oh Hun.

Hắn đưa tay đỡ lấy cậu "Jungkook!?"

Jungkook không nói gì liền chạy đi. Oh Hun khó hiểu, cậu gặp chuyện gì mà hấp tấp đến nỗi hộp thức ăn cũng rơi mất rồi.

Rốt cuộc thì tất cả đều do cậu tự suy đoán. Taehyung là người trọng tình nghĩa như vậy, sẽ không vì cậu mà phản bội người đó. Jungkook chạy về nhà, ánh mắt ôn hoà đó, nụ cười dịu dàng đó không phải chỉ dành cho cậu sao... Cậu bật khóc, không thể sống cùng anh, cậu và Taehyung sẽ li hôn, Mishil sẽ trở thành vợ anh....còn cậu...sẽ không là gì với anh??? Điều thật sự rất tàn nhẫn...

Được một lúc, chuông điện thoại lại reo lên, Jungkook nhìn vào màn hình là số của Taehyung. Jungkook chần chừ, tại sao anh lại gọi cho cậu? Hít một hơi mạnh, Jungkook bắt máy "Alô."

"Em đã khoẻ chưa?" giọng Taehyung vẫn ôn nhu, dịu dàng.

Jungkook gượng cười nói "Đã khoẻ rồi."

"Hôm nay đừng ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em."

Cậu chột dạ, có phải là chuyện hôn ước của anh? Nhanh như vậy, xem ra anh rất muốn mau chóng cùng Mishil kết hôn. Jungkook ừ một tiếng rồi cúp máy. Cậu không muốn bị anh đuổi như vậy, cảm giác như mình là một thứ bị vứt bỏ, Jungkook trong lòng đầy chua xót...

Buổi chiều trời đổ mưa rất to, khi về nhà, Taehyung lại thấy nhà vắng lặng, anh xếp giầy lên kệ, cất tiếng gọi "Bé Bánh."

...

Không nhận được tiếng trả lời, anh nhìn tủ giầy, Jungkook đã đi ra ngoài, chắc là đi siêu thị mua thức ăn, nhưng trời vẫn đang mưa lớn, cậu ra ngoài lúc này bao giờ mới về?

Taehyung bình thản đi vào phòng lấy quần áo, đợi anh thay đồ sẽ đến siêu thị đón chồng nhỏ. Vừa mở tủ, mặt anh liền biến sắc. Quần áo của Jungkook đã biến mất, giày dép đều không còn. Taehyung lấy điện thoại gọi cho cậu nhưng cậu đã tắt máy... Chuyện gì đang xảy ra?? Anh xanh mặt, chợt phát hiện ra tờ giấy A4 trên bàn, dòng chữ to ngay ngắn "Đơn li hôn"? Đây là cái gì, Jungkook đã kí tên, điều này khiến anh vô cùng tức giận, liền xé nát tờ giấy.

Taehyung gọi cho Oh Hun và Doo Se cùng tìm kiếm, đồng thời cũng gọi cho bạn bè của cậu nhưng bọn họ đều nói không hề biết gì. Taehyung vừa lái xe vừa nghiến răng nghiến lợi "Jungkook, để anh tìm được em, sẽ giáo huấn em một trận."

Mưa lớn như thế, gió thổi mạnh như đang gào thét. Jungkook chậm rãi bước mặc kệ cơn mưa, người cậu ướt đẫm, đôi mắt thất thần nhìn về nơi không xác định, giữa những bước chân tấp nập qua lại, Jungkook như cái bóng lặng lẽ đi chuyển...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu phải rời khỏi nhà, còn kí đơn li hôn... Tất cả là do cô gái tên Mishil đã đến gặp cậu.

Nhìn ngoài đời cô ta rất đẹp, nhìn thôi cũng biết là tiểu thư danh giá, cô mỉm cười "Anh Jeon, cái này dành cho anh." Đặt lên bàn một tập hồ sơ. Jungkook mở ra xem, là những thủ tục và đơn li hôn!

Mishil nói tiếp "Tôi và Taehyung sắp kết hôn, và tôi không thể chấp nhận anh. Nên tôi xin anh hãy rời xa anh ấy"

"Tôi..."

"Anh là người đã xen giữa tôi và anh ấy, còn trắng trợn đăng ký kết hôn? "

"Tôi chưa từng nghe anh ấy nói là có hôn ước với ai nên..."

Mishil cau mày "Tôi không cần biết, bây giờ tôi đã trở về, tôi muốn anh rời xa anh ấy. Hay anh muốn mình được mọi người trên cả nước biết mình là kẻ cướp chồng người khác? Jungkook, tôi khuyên anh, cái gì không thuộc về mình thì đừng cố tranh chấp."

....

Cậu gái đó mới chính là tình yêu của anh, là vợ của anh. Chứ không phải như cậu, không ai biết danh phận thực sự. Jungkook ngước mặt lên trời, chua xót nói:

Taehyungie, cả đời em chỉ yêu anh, thế gian này không biết sự tồn tại của em cũng được, chỉ cần mình anh biết là đủ.

Tim cậu như bị cắt nát không chút thương hại, ngước mặt lên cao, Jungkook nhìn đám mây đen, khoé môi cậu nhếch lên, cười một cách châm biếm...

_____

Chạy dọc khắp khu phố gần căn hộ, Taehyung, Oh Hun, Doo Se cả đám bạn của Jungkook chia nhau ra tìm kiếm. Taehyung rất lo lắng, cậu còn nơi nào có thể đi, anh đãi làm gì sai. Mưa mỗi lúc một lớn, Seoul rộng như vậy, phải tìm cậu ở đâu???

Oh Hun chạy lại "Không tìm được."

Những người kia cũng đáp cùng câu nói. Anh bất lực thở dài, đã tìm suốt ba tiếng, trời cũng tối, cậu lại lang thang một mình??

Oh Hun chợt nhớ ra một chuyện rồi nói "Phải rồi, lúc trưa tôi thấy cậu ấy đứng trước phòng cậu, sau đó chạy đi va phải tôi. Hộp thức ăn đều đổ hết. Đã xảy ra chuyện gì??"

Taehyung trầm mặc, nếu là lúc trưa...không lẽ là Mishil, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, cậu chỉ cần nói thẳng với anh, chứ không cần phải bỏ nhà đi, còn muốn li hôn??

"Giáo sư, thầy đã đến mộ của bà nội Jungkook chưa? " Binjuk hét lên, câu hỏi của cậu khiến mọi người đều kinh ngạc, lập tức quay đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro