Chap 8: Chính Quốc đang hẹn hò
Khi Chính Quốc mua nước chanh trở về, Thái Hanh thoạt nhìn đã khôi phục như thường, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn lấy túi mua sắm từ tay hắn, nhưng hắn nhất quyết không để cậu xách nó. Còn muốn vừa uống nước chanh, vừa dính vào người Chính Quốc, như muốn một lúc mọc ra ba cánh tay.
Cuối cùng, Thái Hanh một tay vừa cầm túi vừa nước chanh, tay kia khoác vai Chính Quốc, hài lòng đi về.
"Tối nay tao muốn tìm một vài trò giải trí thư giãn để an ủi trái tim bị tổn thương của mình." Thái Hanh nói.
"Ừm." Chính Quốc chỉ có thể đáp lại sự kỳ thị đồng tính của Thái Hanh mà không để lộ bất kỳ điều gì, "Chơi game à?"
"Không chơi game, chơi game có gì vui chứ." Thái Hanh cười nói.
Hai người bọn họ vốn là đã dựa sát vào nhau lắm rồi, Thái Hanh đột nhiên nghiêng đầu, đem môi kề sát bên lỗ tai cậu, một luồng khí nóng bỏng chui vào lỗ tai cậu.
Chính Quốc nghe thấy giọng nói mang theo ý cười và mong chờ của Thái Hanh: "Hay là chúng ta giúp nhau đi?"
Luồng không khí thổi vào tai Chính Quốc khi nói chuyện mang đến cảm giác ngứa ngáy, xâm nhập vào tai cậu, xâm nhập vào trái tim cậu, cào nát trái tim cậu.
Có vẻ như Thái Hanh vẫn rất muốn có nhiều tiếp xúc thể xác với cậu để có thể bày tỏ tình bạn, cậu đã từng nghi ngờ rằng Thái Hanh là một gay nhưng không dám come out, nhưng bây giờ cậu biết rõ, Thái Hanh chỉ là quá thẳng, căn bản không hề có ý tứ kia.
Chính Quốc không có ý định thỏa mãn dục vọng của mình, cụp mắt xuống: "Nhưng tao có chút mệt mỏi."
"Vậy thì quên đi." Thái Hanh không chút nghi ngờ, sờ gáy cậu, "Trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi, tao xem có chỗ nào giải trí không quấy rầy mày yên tĩnh."
Khi Chính Quốc ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy voice chat WeChat do mẹ cậu gửi đến.
Giọng mẹ Chính Quốc dịu dàng: [ Quốc Quốc, bên đó có phải càng ngày càng lạnh không? Chú ý mặc ấm nhiều hơn, đừng để bị cảm lạnh. ]
Lông mày và đôi mắt của Chính Quốc dịu đi: [ Dạ, mẹ yên tâm, mọi thứ ở đây với con đều rất tốt. ]
Mẹ vội trả lời: [ Mua quần áo xong tiền sinh hoạt còn đủ không? Nếu không đủ, nói với mẹ, mẹ sẽ gửi tiền cho con. Điều kiện của gia đình bây giờ tốt, nên không cần phải tiết kiệm tiền cho gia đình. ]
Chính Quốc có học bổng trong tay, tiền sinh hoạt còn đủ, nhưng sao mẹ cậu lại biết hôm nay cậu ra ngoài mua quần áo?
Chính Quốc có chút khó hiểu, sau khi đáp lại sự quan tâm của gia đình liền hỏi cậu hỏi này luôn.
Mẹ cậu cười: [ Tiểu Kim đăng ảnh lên vòng bạn bè, con không biết sao? ]
Chính Quốc: "...?"
Vòng bạn bè gì, trước giờ Thái Hanh có đăng gì đâu?
Chuyện gì đã xảy ra khi cậu đang tắm vậy?
Chính Quốc nhanh chóng nhấp vào vòng bạn bè sau khi trò chuyện với mẹ và thấy bài đăng đầu tiên của Thái Hanh.
Thái Hanh đã đăng một bức ảnh, trong bức ảnh, cậu và Thái Hanh mặc quần áo mới giống nhau, cậu đứng trước hắn nửa bước, và đang so sánh chiếc áo len đen với dáng người Thái Hanh.
Hình ảnh một chàng trai lạnh lùng của Thái Hanh khi ở bên ngoài vẫn như vậy, caption chỉ có hai chữ: [ Mua sắm ].
Chính Quốc không biết có phải do xu hướng tính dục hiện tại thay đổi, tấm hình này đối với cậu có chút không thích hợp. Cậu luôn cảm thấy rằng những người không biết nhìn thấy nó sẽ cảm thấy giống như cuộc sống hàng ngày của đôi vợ chồng trẻ với nhau. Thậm chí vì khí chất và ngoại hình của Thái Hanh, cảm giác kỳ lạ như được người yêu là tổng tài cưng chiều dẫn đi mua sắm vậy.
Bình tĩnh nào, cậu đang nghĩ lung tung gì đó.
Nhưng loại ảnh này có thể được đăng trên vòng bạn bè sao, còn không thèm chặn người lớn nữa?
Vốn dĩ quan hệ của bọn họ quá thân thiết, hiện tại lại đăng loại ảnh này, ba mẹ hắn thật sự sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ chứ?
Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Thái Hanh nằm ở trên giường, đang vui vẻ nghịch điện thoại di động, trên mặt còn mang theo nụ cười cũng không biết đang làm cái gì.
Cậu chậm rãi kéo bức ảnh xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, mới đăng lên vòng bạn bè, ba mẹ Thái Hanh đều là người bận rộn, hi vọng bọn họ không chú ý đến vòng bạn bè của hắn.
Ở cuối bức ảnh Chính Quốc có thể thấy rất nhiều lượt like, bao gồm của bạn học cấp ba và bạn cùng phòng thời đại học của họ.
Mọi người đều bị sốc trước vòng bạn bè của Thái Hanh và bày tỏ sự thích thú trước nội dung của vòng bạn bè.
[ Đây có phải là thông báo chính thức? ]
[ Chị em ơi! CP tui đu mặn nồng quá, họ vẫn real như ngày nào! ]
[ Anh Kim ra ngoài khoe cuộc sống thường ngày với vợ, tôi ghen tị quá đi, tui cũng muốn có vợ. ]
Chính Quốc cảm thấy nhẹ nhõm khi không tìm thấy ba mẹ của Thái Hanh trong đây. Mà hắn căn bản không có trả lời bình luận, chỉ lạnh lùng trả lời mấy anh em tương đối thân của hắn thôi.
Nhưng khi trả lời tin nhắn của ai đó, thái độ của Thái Hanh đột nhiên thay đổi 180⁰.
Mẹ Chính Quốc: [ Tiểu Kim vẫn rất đẹp trai nha, thời tiết đang trở lạnh, nhớ phải giữ ấm đó. Đứa nhỏ Chính Quốc này rất dễ bị ốm vào mùa đông, khả năng sẽ phải làm phiền con giúp cô chăm sóc một chút. ]
Thái Hanh: [ Cô, cô yên tâm giao Chính Quốc cho con, con nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. ]
Mẹ của Chính Quốc trả lời với một nụ cười nhẹ nhõm.
Chính Quốc: "..."
"Thái Hanh, không phải tối nay mày muốn giải trí à?" Chính Quốc đau đầu nói.
Thái Hanh nằm ở trên giường, đặt điện thoại xuống nhìn sang, nghi hoặc nói: "Mày không cảm thấy đăng lên vòng bạn bè là một phương thức giải trí vừa văn minh vừa tinh tế sao?"
Chính Quốc đối với phương thức giải trí thần kỳ này không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào, chỉ cố gắng giải thích vấn đề một cách khách quan.
"Ba mẹ của mày có thể nhìn thấy tin nhắn mày với lại mẹ tao lưu lại." Chính Quốc nói, "Hay là mày xóa đi?"
Khi Thái Hanh từ một thằng nhóc nổi loạn, quyết định cải tà quy chính phấn đấu học tập chăm chỉ, cuối cùng cũng đậu vào trường đại học này, ba mẹ của Thái Hanh đã vui mừng khôn xiết, tin rằng sự thay đổi của con trai mình là do công lao của cậu. Không chỉ được họ mời đi ăn mà còn được họ add WeChat.
"Xóa? Tại sao lại xóa?" Thái Hanh cau mày, cầm điện thoại lên liếc nhìn tin nhắn trả lời của mình, "Tao thấy bình thường mà?"
Thái Hanh thường không quan tâm đến ý kiến của người khác khi làm việc, nên Chính Quốc đành phải nói quạch tẹt ra cho hắn hiểu: "Mày không nghĩ mấy lời này rất lạ sao? Nó dễ khiến cho ba mẹ mày hiểu lầm cho rằng chúng ta có gì đó với nhau, đang giấu giếm họ, giả vờ là bạn bè trên danh nghĩa."
Chính Quốc dừng một chút, gia đình của Thái Hanh làm ăn lớn, theo mấy tình tiết máu chó trên các bộ phim truyền hình lúc tám giờ hoặc phỏng vấn thực tế, nếu ba mẹ phát hiện ra con trai mình là gay thì sẽ cố gắng hết sức để tách chúng ra và dẫn dắt con trai mình trở lại đúng quỹ đạo?
Không đợi cậu tiếp tục giải thích, Thái Hanh đã làm mới vòng bạn bè của mình, nhướng mày: "Bọn họ đã nhìn thấy rồi." Nhịp tim của Chính Quốc dừng lại một nhịp, cố gắng tỉnh táo lại, nhìn thấy hai bình luận mới, là từ ba mẹ của hắn.
Ba Thái Hanh: [ Ồ, thẩm mỹ của tiểu Điền so với mày đúng là tốt hơn rất nhiều. 】
Thái Hanh: [ Haha, cái này còn cần ba nói hả? ]
Mẹ Thái Hanh: [ Lâu rồi không gặp, tiểu Điền lớn lên càng ngày càng đẹp trai nha. ]
Thái Hanh: [ Con cũng nghĩ như vậy. ]
Thái Hanh lại đặt điện thoại xuống, mỉm cười an ủi cậu: "Đừng lo lắng, họ rất thích mày."
Chính Quốc vẻ mặt đờ đẫn: "...Ồ."
Có phải vì cậu không hiểu thế giới dị tính không, nhưng rõ ràng cậu cũng từng là trai thẳng suốt hai mươi năm trời mà?
Chắc là do cậu quá nhạy cảm hay lo xa, đây rõ ràng không phải chuyện gì to tát, trong mắt cha mẹ hắn, hai người bọn họ chỉ là anh em tốt mà thôi.
Thái Hanh ngồi dậy, hắn không nhiều chuyện, cũng không quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng Chính Quốc lại là ngoại lệ.
Hắn không muốn cậu vì chuyện đó mà lo lắng.
"Tao không muốn che giấu mức thân thiết của chúng ta với bất kỳ ai." Thái Hanh từ giường trên cúi đầu xuống, nhìn sâu vào mắt cậu, "Nếu họ hiểu lầm hoặc có thành kiến với mày... tao vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mày."
Tâm tình Chính Quốc phức tạp, cậu dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Ừm, tao biết mà."
___________
Chuyện này coi như trôi qua như vậy, cái se lạnh mùa thu xua tan cái nắng nóng mùa hạ, những chiếc lá màu xanh ngọc bích trong chớp mắt đã chuyển sang màu vàng úa.
Hôm nay là chủ nhật, trời lạnh máy sưởi không bật, khi Chính Quốc không có việc gì làm, cậu thích nằm xuống vùi mình dưới chăn bông ấm áp, chợp mắt một chút cũng có thể ngủ say.
Mọi thứ đều ổn, sẽ tốt hơn nếu không có ai đó khăng khăng nhất quyết phải ngủ chung giường với cậu.
Điện thoại truyền đến tiếng rung nhẹ, chắc hẳn ai đó đã gửi tin nhắn cho cậu. Chính Quốc vươn tay móc điện thoại ra, khi nhìn thấy tên người gửi - mẹ Thái Hanh tìm cậu, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
[ Tiểu Điền, con có rảnh không? Dì có chuyện muốn nói với con. 】
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Chính Quốc căng thẳng đến trắng bệch, Thái Hanh bên cạnh mở mắt ra: “Sao vậy?”
"Không có việc gì, có bạn học hỏi tao bài tập, mày ngủ tiếp đi."
Chính Quốc tìm một cái cớ để chuồn đi xuống giường, vào phòng tắm trống, bắt đầu trả lời tin nhắn của mẹ hắn.
Cậu từng gặp mẹ Thái Hanh vài lần, mẹ của hắn vừa xinh đẹp vừa tao nhã, ăn nói rất có học thức. Tóm lại, nhìn người mẹ này, hoàn toàn không ngờ lại có một đứa con trai vừa ngang ngược vừa ngỗ nghịch như Thái Hanh.
Mẹ Thái Hanh trả lời rất nhanh, lần này bà gửi voice chat.
Chính Quốc điều chỉnh âm lượng rồi bật nó lên, nghe thấy giọng nói của mẹ Thái Hanh có chút xấu hổ: "Tiểu Điền, là như vậy, dì có một người bạn, cô ấy có một cô con gái cũng đang học ở trường của con, nhỏ hơn con một tuổi, là sinh viên năm nhất."
Chính Quốc sửng sốt trong giây lát, rất nhiều tình tiết cẩu huyết chạy qua đầu cậu.
Ví như, mẹ của Thái Hanh cầm một tấm séc rồi nói với cậu: "Đây là 50 triệu, hãy buông tha cho con trai tôi."
Ví như, một gia đình giàu có như Thái Hanh cần một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng vì sợ hắn không muốn nên nhờ cậu làm quân sư thuyết phục hắn chấp nhận cô gái đó. Cuối cùng, với sự nỗ lực của cậu, Thái Hanh đã bước vào hôn lễ, còn cậu chỉ là phù rể đứng đó mỉm cười.
Quả nhiên là mẹ của Thái Hanh, bà không thể chỉ đứng nhìn con trai mình thân thiết với bạn cùng giới.
Chính Quốc mím môi, nhấn voice chat tiếp theo của mẹ Thái Hanh.
Giọng của bà càng lúc càng khó xử hơn: "Chuyện đó… tức là cô gái đó nói rất thích con, muốn tán gẫu với con, muốn add WeChat với con, con có muốn không?"
Chính Quốc: "?"
"Đứa nhỏ kia khá hoạt bát, còn nói chiều nay sẽ chờ con ở quán trà sữa gần trường học, muốn mời con ly nước, nếu con không muốn, dì giúp con từ chối."
Cậu không có ý định tìm bạn gái, nhưng cậu biết từ chối như vậy rất dễ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái, sau khi suy nghĩ, cậu quyết định đích thân đến đó giải thích rõ ràng.
Cậu có chút nghi hoặc hỏi: [ Con tưởng dì sẽ đem chuyện này nói cho Thái Hanh, sau đó kêu nó nói cho con? ]
Mẹ Thái Hanh thở dài: [ Nếu nói cho nó biết, chắc chắn con sẽ không bao giờ biết được chuyện này. ]
Vì con trai bà chỉ biết bóp nghẹt hết vận đào hoa xung quanh Chính Quốc, điều này thực sự đáng lo ngại.
Người bình thường chắc chắn không thể chịu đựng được một tình bạn độc đoán như vậy, và bà sợ rằng một ngày nào đó... tình bạn này sẽ bị Thái Hanh giết chết.
Mẹ của Thái Hanh đặt điện thoại xuống, nói với chồng mình bên cạnh: "Con trai ông cũng quá bất thường, tiểu Điền sẽ rất khó chịu nếu nó cứ làm phiền người khác như vậy?"
"Cũng là con của bà mà." Ba Thái Hanh trừng mắt, sau đó khịt mũi, "Không biết học ở đâu ra cái tính khí bá đạo như vậy, nếu tôi mà là tiểu Điền, tôi sẽ bỏ của chạy lấy người, thằng nhóc Thái Hanh đúng là điên thật mà."
Thái Hanh mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, điện thoại di động trên bàn phía dưới suýt chút nữa rung chuyển cả bầu trời.
Dựa vào chiều cao và đôi chân dài miên man, Thái Hanh không cần rời giường, chỉ quay xuống giường là có thể cầm lấy điện thoại nằm trên bàn.
Vừa mở máy, Thái Hanh bị choàng ngợp bởi vô số dấu @.
[ Anh Kim anh Kim, có phải hiện tại anh đang âm thầm rơi lệ không? 】
[ Anh Kim mạnh mẽ lên, hay là ra ngoài uống rượu đi, hoặc đến quán net cùng tụi em chơi vài ván, mọi người sẽ ở bên anh. ]
Cái gì, vì sao hắn lại âm thầm thương tâm rơi lệ?
Thái Hanh không hiểu chuyện gì nhíu mày lại, sau đó nhìn thấy một tấm hình.
Người trong ảnh là người vừa mới ngủ bên cạnh hắn không lâu – Chính Quốc, cậu chỉ đơn giản mặc áo khoác quần jeans, đang đi dạo trong khuôn viên trường, bên cạnh là nữ sinh mặc váy trắng đáng yêu.
Mặt Thái Hanh vốn không hề cảm xúc giờ đây đã xuất hiện một vết nứt.
Chính Quốc thừa dịp hắn không ở cạnh, đi cặp kè với nữ sinh.
Chính Quốc... đang cùng nữ sinh hẹn hò!
Cậu mặc đẹp như vậy, ưa nhìn đến vậy, khẳng định không người nào có thể từ chối!
Ai từ chối Chính Quốc thì mắt kẻ đó chắc chắn bị mù, ai dám từ chối cậu khiến cậu thương tâm, hắn liền đem tên khốn kia đập một trận.
Chính Quốc sắp thành một cặp với người khác!
Đếm không hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác dồn dập tràn vào trong đầu, Thái Hanh cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng.
Hắn đỡ bàn vuốt mặt, lấy cái áo khoác cùng kiểu với Chính Quốc, thu dọn đồ đạc chỉnh trang nhanh nhất có thể, phá cửa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro