Chap 10: Bobo
Những người không liên quan rời đi, Thái Hanh ngay lập tức quay cả người về phía Chính Quốc. Dưới ánh mắt của hắn, Chính Quốc không nhanh không chậm hút một ngụm trân châu.
Thái Hanh tựa hồ có rất nhiều chuyện muốn nói, cựu giáo bá trầm mặt tức giận nhìn Chính Quốc, cuối cùng nghẹn ngào nói ra một câu: "Sao mày không mặc quần áo dày hơn trước ra ngoài, lỡ nhiễm lạnh thì sao?"
Chính Quốc: "Tao mặc quần áo rất dày, nữ sinh vừa rồi so với tao còn ít quần áo hơn."
Thái Hanh khịt mũi, một tay ôm cậu, quái gỡ nói: "Người khác mặc nhiều hay ít liên quan gì tới tao, mắc gì tao phải đau lòng?"
Tay Chính Quốc đã nóng lên, cậu cười nói: "Mày tức giận sao?"
Thái Hanh tuyệt đối không thể thừa nhận, dù sao Chính Quốc cũng ra mặt từ chối cô gái đó, nếu tiếp tục tức giận sẽ rất giống như cố tình gây sự.
Nhưng anh ấy thực sự rất tức giận khi Chính Quốc một mình ra ngoài gặp gỡ một cô gái phải lòng cậu, sao Chính Quốc không thể giống như hắn chứ? Hắn đã ném tất cả thư tình của mình đi, còn không thèm add mạng xã hội của bất kỳ người lạ nào!
Tất cả những người có tâm tư bất chính với hắn đều bị hắn bóp nghẹt, làm một nam thần lạnh lùng không bao giờ quay lại nhìn lại ong bướm lượn lờ xung quanh mình.
"Tao không tức giận." Thái Hanh nghiến răng.
"Ừm, vậy thì tốt." Chính Quốc gật đầu.
Thái Hanh: "..."
Vậy là kết thúc rồi? Còn bước an ủi của hắn đâu?
Thái Hanh giận không chỗ phát tiết, lại không thể gây hấn với Chính Quốc, không thể làm gì khác hơn ngoài hung tợn đoạt lấy trà sữa của cậu uống một ngụm, trút giận vào ly trà sữa vô tội.
"Khoai môn của tiệm này không ngon chút nào." Thái Hanh phàn nàn.
"Thật sao, tao thấy cũng ngon mà." Chính Quốc nói.
"Mày định đấu với tao phải không?" Thái Hanh trừng mắt nhìn cậu... một sợi tóc không nghe lời bay lên bên tai, hắn chịu thua, "Được rồi, mùi vị này cũng khá ổn."
Trà sữa còn sót lại gần một nửa, Chính Quốc hiện tại cũng không có ý định rời đi. Sau khi nhìn chằm chằm vào chỗ trống đối diện một lúc, cậu hỏi: "Thái Hanh, mày thích gì?"
Câu hỏi này có chút đường đột, Thái Hanh sửng sốt: "Hả?"
Chính Quốc quay lại nhìn hắn, nhìn từng đường nét của hắn, hỏi lại: "Mày thích kiểu con gái nào?"
Họ chưa bao giờ nói về chủ đề này, ở cấp ba, mọi người đều tập trung vào việc học, mặc dù có rất nhiều người đã bắt đầu yêu nhưng Thái Hanh rõ ràng không nằm trong số đó. Khi đó, ác bá đừng nói nói chuyện yêu đương, không đem mấy người yêu thích hắn chọc tức chết là may rồi.
"Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?" Thái Hanh gãi gãi mái tóc chẳng hề mềm mại của mình, có chút khó chịu, "Ai biết, tao chưa thấy ai khiến tao yêu thích cả."
Chính Quốc đại khái hiểu, tiêu chuẩn người yêu của Thái Hanh rất cao.
Tuy nhiên, điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì Thái Hanh rất đẹp trai, gia cảnh tốt, năng lực cá nhân mạnh, tiêu chuẩn cao cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Đến một lúc nào đó, người nhà sẽ giới thiệu cho mày một người, rồi mày sẽ kết hôn theo kiểu môn đăng hộ đối sao?" Chính Quốc lại hỏi, như nghĩ tới cái gì đó, cong cong khóe môi, phun ra một câu, "Cưới trước yêu sau."
Thái Hanh: "..."
Thiếu gia con nhà giàu – Kim Thái Hanh có vẻ khá sửng sốt, mở điện thoại lên nhìn lịch, cảm thán: "Thật trùng hợp, chúng ta từ thời nhà Thanh du hành đến một đất nước xã hội chủ nghĩa hiện đại rồi nè."
Chính Quốc cũng cảm thấy buồn cười, ngả người ra sau, thoải mái dựa vào lưng ghế mềm mại.
Cho nên sau này nếu Thái Hanh kết hôn, cũng chỉ cưới người mình thật sự thích, cũng không sao, cậu không có gì không cam lòng.
Thái Hanh nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: "Còn mày, mày thích kiểu như thế nào?"
Chính Quốc liếc nhìn hắn.
Đây là một cái nhìn rất bình thường, giống như mỗi lần cậu nhìn Thái Hanh.
"Tao thích người đối xử tốt với tao." Chính Quốc nói.
Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm. Tiêu chuẩn này là tốt rồi, hắn chỉ cần tận lực đối xử tốt với Chính Quốc, để cậu không bị người xấu mê hoặc.
Nhưng Thái Hanh chỉ cảm thấy nhẹ nhõm chưa đến nửa giây, lại trở nên lo lắng: "Không được, nhất định không được. Đối tượng hẹn hò sao có thể chỉ dừng lại ở việc đối xử tốt với mày? Đối xử tốt với mày chỉ là yêu cầu cơ bản nhất thôi! Mày phải yêu cầu cô ấy phải đẹp, có tiền, có tiền đồ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tiền toàn bộ giao cho mày quản, không được ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, điện thoại di động bất cứ lúc nào cũng có thể đưa mày kiểm tra, với —— "
"Được rồi, đừng nói nữa." Thấy Thái Hanh không có ý định dừng lại, Chính Quốc vội vàng cắt ngang, đau đầu nói: "Đây không phải kết hôn, đây là cái người kia tìm tổ tông cho mình... Đừng nói là tiêu chuẩn tìm người yêu mày cũng y vậy nha?"
"Đối tượng của tao không cần làm điều này, là đối tượng của mày làm, vì mày dễ dàng bị lừa gạt." Thái Hanh kiên quyết nói.
Những đòi hỏi này có quá đáng không? Không hề quá đáng chút nào!
Người bạn như hắn đây đều có thể làm mấy chuyện này được, đối tượng của Chính Quốc dựa vào cái gì mà không làm được?
Chính Quốc lười tranh luận với hắn về những tiêu chuẩn thái quá này, cậu đẩy phần trà sữa còn lại về phía hắn: "Uống đi rồi về."
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi Thái Hanh tâm tình cũng tốt hơn, cầm ly trà sữa lên, liền có tâm trạng nói vài câu: "Mày có biết trà sữa khoai môn có một câu chuyện cười không?"
Chính Quốc chớp chớp mắt, thế là sau cuộc trò chuyện vừa rồi giải đáp bí ẩn: "Kêu một ly trà sữa trân châu khoai môn, không muốn khoai môn, không muốn trà sữa, chỉ muốn..."
Thái Hanh giả ngu trêu chọc cậu: "Mày đoán xem, muốn cái gì?"
Hắn thấy cậu khẽ mỉm cười một cái.
Nụ cười Chính Quốc có chút nhu hòa, đôi môi đỏ nhạt nhếch lên, sau đó hơi chu lên, giống như là hôn một cái.
"Bobo." Chính Quốc nói.
( bobo = trân châu, trong tiếng Hàn: bobo = hôn nhẹ )
_______________________
Tiểu béo và Văn Kha cố ý về ký túc xá để an ủi Thái Hanh, thì nhận được tin nhắn từ hắn.
[ Tụi mày có muốn đến nhà hàng Thanh Đằng ăn cơm tối nay không? Tao đãi. ]
Nhà hàng Thanh Đằng là một nhà hàng nổi tiếng ở đây, hương vị siêu cấp vô địch, nhưng giá cả tương đối đắt, tiền trả một bữa ở đây bằng một tháng ăn của sinh viên bình thường, ngày thường họ sẽ không bao giờ đến đây ăn.
Đương nhiên tiểu béo và Văn Kha muốn đến đó ăn, nhưng sau khi nghĩ về chuyện đó, họ nghiến răng, trả lời: [ Hai tụi tao đãi mày, anh Kim, mọi người đều biết tâm trạng của mày không tốt, mày sẽ lại vui vẻ sau khi ăn một bữa ngon thôi. ]
Thái Hanh nhanh chóng báo lại tin tốt: [ Hiểu lầm thôi, Chính Quốc không tìm bạn gái, tâm tình tao đang rất tốt. ]
[ Tao đã nói với ổng chủ của Thanh Đằng rằng bọn mày có thể gọi món tùy thích khi đến quán, không thu phí. ]
Cái gì, còn có chuyện tốt như vậy!
Tiểu béo và Văn Kha quyết đoán rời đi, vui vẻ đi ăn một bữa thịnh soạn, và để lại ký túc xá trống cho Thái Hanh.
Nên khi Chính Quốc và hắn trở lại ký túc xá, thì thấy ký túc xá trống rỗng, không một bóng người.
Mọi thứ dường như vẫn bình thường, Thái Hanh đi tắm, còn Chính Quốc ngồi vào bàn học ôn bài.
____________
Trong phòng tắm.
Dòng nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen, làn sương trắng phủ đầy không gian.
Thái Hanh tựa vào nền gạch lạnh lẽo thở ra một hơi.
Nhiệt độ của nước tắm vào mùa thu đã cao hơn nhiều so với nhiệt độ của da, nhưng Thái Hanh vẫn cảm thấy không thể đánh bại được sức nóng trong người mình.
Nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh Chính Quốc nói với hắn... "Bobo".
Rất đáng yêu.
Hắn lại nhìn thấy một Chính Quốc khác với mọi khi.
Thân thể tích tụ tinh lực quá lâu tắm dưới nước nóng nhất định sẽ có phản ứng, Thái Hanh vò tóc, đang định xử lý qua loa, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Chính Quốc vẫn nợ hắn một lần giúp đỡ.
Hơn nữa, bây giờ trong ký túc xá chỉ có hai người họ.
Trước khi về, hắn đã lừa mấy thằng bạn cùng phòng đi nơi khác, đơn giản là để trêu chọc Chính Quốc nói thêm vài lần bobo, nếu có người khác trong phòng, Chính Quốc có thể cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ có vẻ là lúc thuận tiện để làm những việc khác.
Thái Hanh liếm môi, mở hé cửa phòng tắm.
Khống chế thanh âm: "Chính Quốc, lại đây."
"Lại quên lấy quần áo sao?" Chính Quốc hỏi hắn.
Thái Hanh không trả lời, rất nhanh Chính Quốc đã đi tới cửa phòng tắm.
Cậu cầm vài bộ quần áo qua cửa đưa vào thì cổ tay bị một bàn tay ướt sũng nắm lấy.
Cửa phòng tắm bị Thái Hanh mở ra một nửa, sương trắng từ trong tràn ra, nhưng vẫn như cũ không che nổi một thứ gì đó.
Chính Quốc hơi kinh ngạc mở to mắt, cố gắng rút tay ra lại nhưng Thái Hanh đã giữ chặt nó.
"Mày có nhớ còn nợ tao một lần gì không?" Giọng Thái Hanh có chút khàn khàn.
Chính Quốc nhìn qua chỗ khác: "Mày tự làm đi, tao hôm nay có chút mệt trong người."
Lần trước cũng là lý do này, Thái Hanh khịt mũi nói: "Ra ngoài gặp gái thì không mệt, giúp tao thì mệt sao?"
Chính Quốc mím môi, Thái Hanh cúi người ghé sát vào tai cậu: "Chúng ta là bạn thân đúng không?"
".......Ừm." Chính Quốc nhẹ giọng đáp.
Thái Hanh hơi dùng sức kéo Chính Quốc vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Chính Quốc nợ hắn một lần, nhưng hắn tất nhiên sẽ không để cậu trả lại dễ dàng như vậy.
Lo lắng nước sẽ làm ướt quần áo của cậu sẽ khiến cậu bị cảm lạnh, nên hắn đã tắt vòi sen.
Nước ngừng chảy, sương mù do nước tạo ra vẫn chưa biến mất hoàn toàn, bao phủ mọi thứ xung quanh mơ ảo.
Chính Quốc hoàn toàn không hiểu, tại sao từ việc cậu giúp hắn lại thành dựa vào vai hắn thở hổn hển.
Toàn bộ hơi thở của cậu đều phả vào cổ hắn, chóp mũi cọ cọ vào da cổ hắn.
Chỉ cần mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy mặt của Thái Hanh đang ở rất gần. Chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể hôn lên khóe miệng hắn.
……Quá nguy hiểm.
Chính Quốc lại nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai Thái Hanh.
...
Thái Hanh đã lâu không được thỏa mãn như vậy.
Hắn đối với phương diện kia kỳ thực không quá hứng thú, mỗi lần đều là tự mình qua loa giải quyết. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn cảm nhận sự sung sướng trước nay chưa từng có.
Đem tất cả khoái cảm từ lúc dậy thì đến nay cộng lại cũng không thể sánh bằng lần này.
Hóa ra được người khác giúp lại sướng đến như vậy, khó trách anh em tốt thường hay giúp lẫn nhau mấy chuyện này, sau này hắn và Chính Quốc vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau mới được.
Hắn giúp cậu sửa sang xong quần áo, thỏa mãn nói: "Mày vẫn còn nợ tao một lần đó, đừng có quên."
Chính Quốc không lên tiếng, mà buổi tối hôm đó, Thái Hanh vẫn tự nhiên cùng cậu ngủ chung.
Bọn tiểu béo được khao ăn vui vẻ không còn biết trời đất đâu, tối nay họ qua đêm bên ngoài, ký túc xá yên tĩnh.
Thái Hanh ôm cậu vào lòng, người khác có niềm vui khi hít mèo thế nào, thì hắn có niềm vui khi hít người bấy nhiêu!
Thái Hanh chính là hít lấy hít để cả người cậu, khiến cậu bị hắn ôm phải xoay người lại đẩy hắn ra xa một chút.
"Tao nói với mày một chuyện." Chính Quốc nói.
"Chuyện gì?"
"Đụng chạm trong phòng tắm thế này, tao không thích." Trong bóng tối không nhìn thấy biểu cảm của Chính Quốc, chỉ nghe âm thanh rất nhạt, "Rất kỳ quái, cảm giác làm như vậy rất không giống trai thẳng lắm, về sau giảm bớt đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro