Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Án nhon tui đã quay trở lại rồi đây!!
Mà mấy bạn nè mặc dù chỉ là bản chuyển ver nhưng nó cũng công sức của tui nên mấy bạn đọc xong nhớ để lại cho tui một sao nhé!! Đừng đọc chùa như thế ! 3k mấy lượt đọc mà chỉ có 200 mấy sao Thôi!!😢😢
______________________________________________________________________________

Chung Quốc nhìn thấy Lưu Hạo say khướt bước đến, cậu muốn xoay người bỏ đi nhưng chân lại không bước được, cả người như bị đóng đinh.

Ký ức thời trung học bị đánh thức, người hơi run lên. Cậu nhắm mắt lại, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Bàn tay bị người nắm chặt, một độ ấm được truyền đến, kéo cậu quay lại thực tại. Chung Quốc mở mắt ra, nhìn về phía Kim Tại Hưởng nở nụ cười, dung mạo yếu ớt được đèn đường chiếu rọi, sáng rực như mặt trời.

" Đừng sợ. "
Tại Hưởng nói.
Hắn đứng bên cạnh, dùng thân mình ngăn tầm mắt Lưu Hạo nhìn chằm chằm Chung Quốc, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.
. . . . . . . . . . . . . . . 
Họp lớp mỗi năm hiển nhiên không có Chung Quốc, mọi người từ trước tới nay đều không xem cậu như một người mà đối đãi.
Bọn họ sớm đem chuyện mình đã làm, những tổn thương gây ra cho cậu quên đi sạch sẽ, kể cả chuyện ở cùng một chỗ với cậu, cũng bị vứt ra sau đầu.
Ai có thể nghĩ một kẻ yếu ở tầng dưới cùng bị mọi người tùy ý bắt nạt, hiện giờ là một họa sĩ mới ra mắt, so với bọn họ tiền đồ sáng lạn.
Sau ba vòng rượu, có người nhắc tới Chung Quốc tổ chức triển lãm tranh cách đây không lâu, thằng nhóc năm đó mặc cho bọn họ bắt nạt, hiện giờ giống như được tái sinh trên sân khấu. Mà bọn họ vẫn chui rúc ở một góc u tối, sống một cuộc sống bình thường, trong lòng không thể không ghen tị.

" Tao khinh! " Lưu Hạo uống nhiều hơn, đem chai rượu đập xuống nền. Rượu văng khắp nơi, gã giống như không nhịn được mà phát tiết ghen tị. 

" Chỉ là một đứa con của gái điếm! Sao có thể so được với chúng ta! "

Nghe gã nói xong lời này, mọi người cũng bắt đầu hùa theo. Đúng vậy, dù thế nào, họ không thể phủ nhận Chung Quốc giờ đã là người bề trên, cũng chỉ có thể giẫm đi giẫm lại điểm này, cưỡng ép an ủi bản thân, giữ lại lòng tự tôn nực cười đó.
. . . . . .. . . . . . . . . 

" Yo, đây không phải là họa sĩ lớn sao?"
Lưu Hạo đi đến trước mặt cậu, trên người tản ra mùi rượu khiến người ta buồn nôn, Chung Quốc cảm giác có chút không khỏe, cau mày lùi về phía sau Tại Hưởng tránh né.

Lưu Hạo thấy thế, đưa tay muốn đem cậu từ phía sau Kim Tại Hưởng mà lôi ra,

" Thật khéo a, lại tình cờ gặp ở chỗ này. Đi đi đi, cùng bạn học cũ uống vài ly chứ. "
Lưu Hạo không học đại học, sau khi tốt nghiệp cao trung nhận một công việc bình thưởng ở xưởng, những ngày bận rận và không được quá suôn sẻ làm tính tình hắn phát cáu.
Mà vừa rồi gã nghe được Chung Quốc so với gã tiền đồ rộng mở, Lưu Hạo chỉ thấy một cỗ ngột ngạt lấp kín ngực gã. Ai mà nghĩ, cư nhiên lại vừa vặn đụng mặt cậu ở chỗ này, Lưu Hạo nháy mắt thấy được mình giẫm nát Chung Quốc dưới chân, trong lòng lại lần nữa cảm thấy vui sướng.
Gã vẫn cho rằng Chung Quốc vẫn là học sinh cao trung mặc cho người ta vũ nhục cũng không dám nói một câu. Mà lúc này, gã cấp bách muốn tìm lại tôn nghiêm đã mất từ lâu của mình

" Đừng động vào em ấy. "
Cổ tay vươn ra đột nhiên bị người bẻ ngược trở lại, Lưu Hạo đau đến kêu to, nháy mắt thanh tỉnh một nửa. Lúc này gã mới phát hiện trước mặt Chung Quốc còn có một nam nhân, mà hắn lúc này hung ác trừng mắt nhìn gã, đem Lưu Hạo dọa tới run run.
" Đệt! "

Phục hồi lại tinh thần, Lưu Hạo cảm thấy mất mặt, gã dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc của nam nhân kia, lại thuận thế bị đè bả vai, ngã xuống đất, cái gáy lập tức ong ong rung động.
Chung Quôcq mắt thấy không ổn, cậu tiến lên kéo Tại Hưởng, nắm tay hắn trấn an,

" Đừng quản hắn, chúng ta về đi. "

Kim Tại Hưởng lạnh lùng liếc Lưu Hạo nằm trên mặt đất, hắn nhận ra đây là một trong số những người từng nhục mạ Chung Quốc trong mấy video mà trợ lý gửi cho hắn.

" Cút. " Hắn nhổ một ngụm nước bọt vào Lưu Hạo, kéo cậu xoay người rời đi.

Còn chưa đi được hai bước, Lưu Hạo liền từ mặt đất đứng lên. Gã thấy hai người trước mặt nắm tay rời đi, nghĩ đến Chung Quốc mở triển lãm tranh, trên mặt tràn đầy dáng cười ác ý.

" Này! Bọn mày mau tới đây a! " Gã xoay người, hấp dẫn sự chú ý của mấy đồng học, sau đó chỉ vào hai người càng lúc đi càng xa mà hét lớn,

" Chung Quốc cũng giống mẹ nó! Đều là loại đi bán mông! Bọn mày mau nhìn a! "
Sau đó dương dương tự đắc nhìn bóng dáng cậu, khoái cảm trả thù khiến gã như muốn bay lên.
Chung Quốc nghe được tiếng hét phía sau, cả người run lên. Cậu cắn răng, muốn giả vờ như không nghe thấy gì mà tiếp tục bước đi, mà Kim Tại Hưởng bên cạnh thừa dịp cậu không chú ý, xoay người đi tới.

Hắn cầm lấy áo Lưu Hạo một lần nữa đem người nện xuống đất, siết chặt nắm đấm, từng quyền đánh vào hai má gã. Nghĩ đến video cậu mặc đồng phục bị dội nước lạnh ướt sũng, còn có ánh mắt tuyệt vọng lạnh như băng kia, hốc mắt Kim Tại Hưởng đỏ tươi, thẳng đến khi đánh chết người.

" Làm gì đấy! Mấy người làm cái gì! "

Đồng học ở phía xa chạy lại, dùng sức lôi hai người đang dây dưa trên mặt đất ra. Tại Hưởng đánh đến đỏ cả mắt, không ngừng thở dốc, Chung Quốc chạy tới, nâng bàn tay đánh người đến rách da cẩn thận thổi thổi, vuốt ngực làm hắn bớt tức giận. Sau đó xoay người, nhìn thấy mấy người bạn học khi xưa, hít sâu hai cái, mở miệng.

" Chuyện trước kia, tôi không muốn nhắc lại. Nhưng nếu sau này, tôi còn nghe thấy ai đối với tôi nói năng không có lễ độ, tôi sẽ không để yên đâu. "
Lưu Hạo nôn ra máu tươi, bất ý bất nhiêu.
" Mày còn có thể làm gì bọn tao? Chung Quốc! Đừng quên mày là cái loại gì! Hôm nay còn đem tao đánh thành thế này, tao muốn tố cáo bọn mày cố ý giết người! "

Kim Tại Hưởng  cố gắng kiềm chế phẫn nộ, hắn cười lạnh một tiếng,
" Lưu Hạo phải không, công nhân ở xưởng đóng gói. "

Hắn giương mắt nhìn vào nhóm người,
" Còn có Lâm Đình, lão sư Ngữ văn Ngô Trung. Dương Cương, chủ nhiệm Khoa tiêu hóa Bệnh viện Nhân dân. "

Tại Hưởng cười nhạo một tiếng, lại nói ra mấy cái tên. 

" Nếu bọn mày còn xuất hiện trước mặt em ấy, tao cam đoan bọn mày trong ngày hôm nay sẽ cút khỏi thành phố này, vĩnh viễn về không được. " 

Dứt lời, hắn ném một tấm card lên mặt Lưu Hạo,
" Hai trăm vạn, đừng nói tiền tổn thất, cái mạng rẻ rách này của mày tao cũng có thể mua. Hiện tại lập tức, cút cho tao. " ( Đm nó ngầu anh ơi  T T )
Lưu Hạo sửng sốt, hắn nhặt tấm card từ trên mặt đất lên, nhìn thấy chữ Tập đoàn Kim Thị in trên card, mới ý thức được mình chọc tới người nào. Thái độ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Lưu Hạo cười mỉa mai,

" Kim tổng thật ngại quá, thật ngại quá. "

Sau đó lại xoay người cúi đầu nhận lỗi với Chung Quốc,

" Tuấn tiên sinh, cảm người ngài đã bỏ qua cho tiểu nhân, tôi cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa. "

Cậu chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho hắn. Lưu Hạo lại cúi người hai cái, rất nhanh nhìn chi phiếu, lập tức cùng mấy người khác chạy không thấy bóng dáng.
Tại Hưởng dắt tay Cậu, hướng anh ôn nhu cười cười.

" Chúng ta về nhà thôi. "
Hắn gọi điện cho lái xe, sau đó cùng Chung Quốc lặng lẽ chờ đợi dưới đèn đường.

Chung Quốc thở dài, phá vỡ im lặng trước tiên,

" Anh biết hết rồi đúng không. "
Lúc Kim Tại Hưởng nói ra tên của mấy người kia, cậu rất kinh ngạc, nhiều hơn chính là hờn dỗi. Anh nghĩ mãi, vẫn là không nhịn được mà mở miệng.
Tại Hưởng chỉ sợ cậu trách hắn, lén điều tra thân phận của cậu là không tốt, hắn vội vàng đem người ôm vào ngực,

" Xin lỗi. . . . . . . . Em đang trách anh sao. . . . . . "
Cậu làm sao trách hắn, nếu không phải Kim Tại Hưởng , anh làm sao có thể buông bỏ cơn ác mộng đã vây lấy anh bao nhiêu năm qua.
Nhóm người của Lưu Hạo vẫn làm cho cậu kinh hồn bạt vía, cùng ở trong một khu phố, Chung Quốc luôn sợ hãi sẽ gặp mặt bọn họ, bây giờ không cần phải lo nữa, cậu vỗ vỗ sau lưng Kim Tại Hưởng, làm hắn an tâm.

" Em không trách anh, thật đó. "

Chung Quốc cười cười, lại rầu rĩ nói,

" Chỉ là cảm thấy, có chút không công bằng. " cậu vò vò tóc Tại Hưởng,

" anh rõ chuyện của em như vậy, mà em đối với anh hoàn toàn không biết gì cả."
Kim Tại Hưởng  nhất thời mất đi khả năng ngôn ngữ, há miệng thở dốc không nói được gì.
Hắn không biết nói thế nào, làm sao hắn có thể nói được. Nói với Chung Quốc bản thân hắn bị mẹ hắn dùng mười tám năm bồi dưỡng thành một con quái vật, hay là nói chính hắn đã điên cuồng khao khát tình yêu đến nông nỗi này. Hắn nói không nên lời, bây giờ cũng chưa phải lúc thích hợp.
Ô tô đúng lúc chậm rãi dừng trước mặt, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Hai người lên xe, nhìn nhau không nói gì. Nhìn thấy biểu tình Kim Tại Hưởng  muốn nói lại thôi, Chung Quốc  đưa tay vỗ nhẹ đầu gối hắn.

" Không sao đâu, thời gian của chúng ta còn rất dài, em sẽ chờ anh. Chờ anh chuẩn bị thật tốt, chờ anh nói cho em biết. "

Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng nóng lên, Kim Tại Hưởng cố áp chế dục vọng muốn đem Chung Quốc xử tử ngay tại chỗ. Xe đi ngang qua bóng cây, về tới biệt thự.
Vào gia môn, Kim Tại Hưởng đã đem Chung Quốc đặt lên cửa, hai người hôn đến nan xá khó phân, thẳng đến khi bị rút cạn hô hấp, Chung Quốc nhẹ nhàng đẩy Kim Tại Hưởng ra, đôi mắt ngấn nước mê mang nhìn hắn.

" Em hiện tại muốn Anh. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy#vkook