Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

1.
" anh là cái loại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cho nên sẽ không biết người nghèo chỉ vì sống sót cũng đã cạn kiệt sức lực rồi. " Chung Quốc nâng tay lau đi cái trán ẩm ướt, lộ ra khóe mắt ướt sũng. Trên mặt hiếm thấy biểu lộ tình cảm chân thực của chính mình, Chung Quốc giương mắt, nhìn Kim Tại Hưởng cười khổ.
cậu ngay cả cha mình là ai cũng không biết, chính bản thân cậu cũng chỉ là kết quả của một lần tránh thai thất bại mà thôi.
Mẹ cậu ngay cả tiền đi phá thai cũng không có, bà là gái bán dâm sống chui lủi ở một con phố hỗn loạn, chỉ dựa vào bán thân mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Chung Quốc mệnh tốt, qua mấy loại phương pháp phá thai thủ công vẫn có thể kiên cường sống trong bụng mẹ. Vào ngày mà Cậu sinh ra, mẹ cậu sinh xong mồ hôi đầm đìa nằm trên ghế sofa rách nát, nhìn đến cục thịt nhỏ bé yếu ớt còn dính tơ máu chưa lau nắm lấy ngón tay mình oa oa khóc lớn, gần mười tháng buồn khổ trong lòng bị một cái chớp mắt vui vẻ kia thay thế.
Bà rơi nước mắt, cúi đầu hôn môi trêu trọc con trai mình. Chung Quốc là bảo bối của bà, mang lại ánh sáng trong cuộc sống vô vọng của bà. Nhìn đứa trẻ trong ngực y a y a, người phụ nữ dù có khổ cực cũng đã lần đầu tiên sinh ra hy vọng được làm mẹ. Là một người mẹ, bà quyết định đem cho Chung Quốc những thứ tốt nhất, ngay khi bà đã dơ bẩn và tàn tạ không chịu nổi.
2.
Ba giờ sáng Tuấn Chung Quốc từ ghế đứng lên, bất đắc dĩ dùng hai tờ giấy bịt tiếng rên rỉ từ ngoài cửa cửa truyền đến, chuyên tâm vẽ tranh lên bản vẽ trước mặt. Còn một tháng nữa sẽ làm bài khảo nghệ, Chung Quốc không muốn phân tâm, thầm nghĩ phải thi đậu trường cao đẳng hay đại học nghệ thuật nào đó, thoát khỏi thân phận con trai của gái điếm. ( Sorry các chị cho phép tôi ghi thẳng ra nhé = ))) **** quái gì tầm này nữa ).
Từ nhỏ đến lớn đối với đám bạn cùng tuổi không chút nào che giấu được sự nhục nhã, thầy có giống như khinh thường, làm cho cậu lúc còn nhỏ cũng cảm thấy mê man, chạy về nhà ôm lấy mẹ khóc lóc chất vấn. Mỗi lúc thế này, mẹ sẽ ôm chặt cậu lặng lẽ rơi lệ, nói mẹ cũng không còn cách nào khác, mẹ cũng không có khả năng, chỉ có thân mình là thứ có chút giá trị thôi.
Chung Quốc lúc còn nhỏ, cậu đã biết mẹ muốn đem những gì tốt nhất có thể cho cậu, đặc biệt là về phương diện giáo dục chưa bao giờ buông lỏng, cho dù học phí đắt như vậy. Nhưng cậu vẫn cảm thấy tủi thân, vì sao cậu phải sống cuộc sống thế này, cậu nghĩ không ra, lại đau lòng mẫu thân, không biết trách ai, bởi vậy mỗi đêm đều trằn trọc khó ngủ.
Thẳng đến khi dậy thì hormone tràn đầy, lần đầu tiên nghe thấy tiếng thở gấp rên rỉ từ ngoài cửa truyền vào mà mộng tinh. Trong mơ cậu thay mẹ nằm dưới những người đàn ông phóng đãng, thét chói tai sung sướng cao trào, cậu giống như cảm nhận được lời nói lúc mẫu thân còn sống, sống nhiều năm qua trong sự mệt mỏi cực độ, cuối cùng cũng có thể an ổn ngủ một giấc.
Từ đó trở đi, chỉ có tự an ủi mới đem lại một giây khoái cảm kia, mới có thể làm cho cậu ngủ sâu giấc. Mấy ngày thức đêm luyện tập kí họa cậu đã vài ngày ngủ không ngon, thời điểm đứng dậy lấy nước uống không cẩn thận liền đụng phải màu nước trên bàn phát ra một tiếng trầm đục, nhiễm một mảnh hỗn độn.
Mẹ cậu nghe được tiếng động, sau khi đưa khách đi liền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bóng dáng Chung Quốc đang dọn dẹp, không nhịn được lửa giận, một cái tay bay tới.

" Con có biết vì hộp màu nước này, ta phải ngủ với người khác một tháng! " Chung Quốc ngồi dưới đất che đi bên mặt đau rát, hít sâu mới nhịn xuống nước mắt muốn tràn ra. Bà cũng cảm thấy bản thân phản ứng thái quá, sinh ra áy náy, ôm lấy Chung Quốc khóc nức nở. " Con trai thực xin lỗi. . . . Là mẹ vô dụng . . . . "
Tuấn Chung Quốc tê cứng lại, cậu thậm chí làm ra một cái phản ứng cũng lười, chỉ ngơ ngác nhìn sàn nhà lưu lại màu nước, giống như đang nhìn tuổi thơ cùng cuộc sống cậu vô pháp kết thúc.
" Quốc nhi, học xong đại học rồi cũng đừng trở về. Dựa vào chính mình. . . . . . sống cho thật tốt. . . . Đừng quay đầu lại, được không? " Bà ngừng khóc, ôm hai má cậu để cho cậu tự nhìn chính mình, từng từ từng chữ, như thể hạ quyết tâm thật lớn mới có thể nói ra.
Chung Quốc đỗ Học viện Nghệ thuật, từ đó cũng không nhìn thấy mẹ cậu nữa. Cậu đôi lúc sẽ bị cuộc sống tự nhiên mang loại một loại ảo giác như thể cậu chỉ là một người bình thường, nhưng cơn nghiện không lúc nào thôi nhắc nhở cậu rằng mỗi đêm đều phải dựa vào tình dục mới có thể ngủ ngon, so với gái điếm còn muốn khó chịu hơn.
Mãi đến khi cậu gặp Kim Tại Hưởng ở triển lãm.
Đây chính là loại người dơ bẩn giống như cậu.
3.
" Đúng, tôi là kỹ nam dựa vào làm tình mới có thể tiếp tục sống. Vậy anh hiện tại muốn thao tôi sao? " Chung Quốc khôi phục lại vẻ mặt vô tội, tay nắm lấy thắt lưng Kim Tại Hưởng , giống như không có gì phát sinh hướng hắn tươi cười.

Kim Tại Hưởng lẳng lặng nhìn cậu, giống như muốn nhìn thấy lớp ngụy trang kia. Lập tức nắm chặt cái tay đang lộn xộn trên người mình, hung hăng kéo người vào trong ngực, an ủi vuốt vuốt lưng Tuấn Chung Quốc , ở bên tai Chung Quốc ôn nhu nói.
" Đừng buồn, sau này có tôi ở đây. "
Tuấn Chung Quốc sửng sốt, khẽ đặt cằm lên vai Kim Tại Hưởng, nước mắt trào ra khóe mắt chạm phải bên má Kim Tại Hưởng. Hai tay vòng qua gắt gao ôm lấy Kim Tại Hưởng, khóc đến tê tâm phế liệt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy#vkook