Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 (tiếp theo)

  Đúng như cậu nghĩ!

 "NamJoon phải đi phỏng vấn ở SeongNam đột xuất, nhưng anh ấy không cẩn thận lại cầm theo luôn cả thiệp mời đến dự buổi tiệc chiêu đãi của công ty Posco... Nên lần này, lại phải để phóng viên chủ lực như cậu vất vả rồi, tôi đã thay cậu hẹn phỏng vấn riêng với ông chủ mới của công ty Posco rồi đấy! Đừng có bỏ lỡ cơ hội này nhé..."  

  Lúc ra khỏi phòng Phó Tổng biên tập Seo Yun, nụ cười trên gương mặt JungKook cứng đờ lại giống như đang bị ai đó xiết chặt cổ. Cậu nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ mình một cách tức giận, lấy hết sức thở hắt ra một tiếng. 

Trong mắt những người khác, khuôn mặt của Seo Yun lúc nào cũng được trang điểm một cách tinh tế, ăn mặc hợp thời trang, khí chất nho nhã, nụ cười thân thiện. Nhưng trong mắt của JungKook, cô ta lại giống như một con yêu tinh khoác bên ngoài cái vỏ bọc mĩ lệ.  

 Khoảnh khắc đó, trong mắt JungKook thực sự đã lóe lên chút giận dữ. Nhưng chút giận dữ nhỏ nhoi đó giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, chỉ dợn lên những gợn sóng nhẹ. Trong chớp mắt đã biến mất không còn chút dấu vết. Là cấp trên của JungKook, Seo Yun nói gì cậu phải làm nấy, không có quyền phản bác. JungKook rảo bước về bàn làm việc của mình, nhanh chóng mở máy tính, đăng nhập MSN.  

 Tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, chi bằng tìm người quen để kiếm một tấm thiệp mời còn thực tế hơn. 

"JungKook, cậu giỏi thật đấy, nghe nói tối qua cậu phóng xe rượt đuổi rồi chụp được ảnh Lee In Ah với người tình của cô ta !"

 Có ai đó bên cạnh ló đầu ra nói.  

 Nhưng JungKook cảm thấy ánh mắt anh ta hấp háy, như thể đang nhìn một con cóc ba chân vậy. Con cóc ba chân ý chỉ sự không bình thường, quái dị Joen JungKook nhìn anh ta mỉm cười một cách lịch thiệp, ngón tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn, bắt đầu liên kết lần lượt các sự kiện với nhau, kể lại cho anh ta nghe.  

*****************************************

  "Posco" là tập đoàn giải trí lớn nhất Seoul. Một tháng trước, họ vừa mở thêm một công ty con ở SoengNam— lấy tên là Posco Đại Hàn Dân Quốc. Đêm nay, Tổng Giám đốc Posco Đại Hàn Dân Quốc lần đầu tiên sẽ công khai lộ diện, mở tiệc chiêu đãi các phóng viên trong giới truyền thông. Không có giấy mời đồng nghĩa với việc không có tư cách tham gia bữa tiệc. 

 Từ trước đến nay NamJoon chưa bao giờ bất cẩn như thế này.

 Thực ra, nguyên nhân toàn bộ sự việc này rất dễ hiểu. Tất cả đều là Seo Yun cả thôi. Seo Yun! Cô ta muốn chơi xấu với cậu đây mà.

 JungKook nhanh chóng tìm được nick name một phóng viên cậu quen trên MSN, chỉ trong giây lát cậu đã kiếm được cho mình một tấm vé mời. Môi cậu cong lên thành một nụ cười, xem ra lại phải tốn một bữa cơm rồi đây.Nhưng ai bảo bao nhiêu người cậu không chụp, lại đi chụp bạn thân nhất trong làng giải trí của Seo Yun là Lee In Ah làm gì kia chứ! Thế giới này, báo ứng đến nhanh như vậy đấy! Có điều, cậu – Joen JungKook – chẳng sợ gì hết.  

 Buổi họp báo của " Posco Đại Hàn Dân Quốc" không chỉ có sự xuất hiện của giới truyền thông, mà rất nhiều công ty lớn cũng cử đại diện cấp cao của mình tới dự. Nam thanh nữ tú khoác trên mình những bộ lễ phục sang trọng và đắt tiền, cầm trên tay những ly rượu vang xinh xắn, đi đi lại lại với tư thế hết sức nho nhã. Trang sức kim cương trên người các cô gái cùng với đồng hồ, kẹp cravat bằng vàng của các chàng trai cùng lúc ánh lên rực rỡ khiến cho có cảm giác sáng chói còn hơn cả ánh mặt trời vào buổi ban trưa. Họ nâng ly chúc tụng rồi say sưa bàn tán. Mở miệng ra là kinh doanh, là cổ phiếu, thậm chí còn có cả những ý tưởng đầu tư và kế hoạch phát triển nữa.

 Chính trong đám đông lộn xộn và hào nhoáng ấy, JungKook nhanh chóng nhìn ra Giám đốc điều hành Posco Đại Hàn Dân Quốc – Kim TaeHyung. Anh ta mặc một chiếc comple kiểu dáng mới nhất của hãng Gucci, làm nổi bật thân hình cao lớn rắn rỏi. Gương mặt góc cạnh và sắc nét, duy chỉ có đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng sắc bén lạnh lùng tựa như băng giá.  

 Ngay khi nhìn thấy anh ta, JungKook bất giác khẽ rùng mình, một dự cảm không được tốt lành đột nhiên hiện ra trong tâm trí cậu.  

  Sao lại như thế được? Kim TaeHyung lại chính là nhân tình bí ẩn của Lee In Ah sao?  

 Vừa hay, nhân vật chính bước vào. Lúc này mới chính thức bắt đầu buổi tiệc. Theo chương trình, Kim TaeHyung sẽ phát biểu, tiếp đó là đến thời gian phỏng vấn của các phóng viên, cuối cùng sẽ là tiệc đứng và khiêu vũ. Đến lúc khiêu vũ, trong khi nam nữ tay trong tay dập dìu theo điệu nhạc, thì Joen JungKook lại ngồi cau mày trong phòng nghỉ, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc.  

 Kim TaeHyung lúc này đang ngồi đối diện cậu, khuôn mặt không một chút biểu cảm, đôi mắt lạnh giá nhìn cậu chằm chằm. Ánh nhìn như đang đánh giá một món đồ, không có lấy một chút sinh khí. JungKook cảm thấy từng sợi lông tơ sau lưng cậu dựng đứng hết cả, toàn thân lạnh toát.  

 Seo Yun đã sắp xếp cuộc phỏng vấn riêng với Kim TaeHyung, cử cậu đến đây lúc này tuyệt đối không phải với ý định tốt đẹp gì. Chính là có ý giao cậu đến tận tay của Kim TaeHyung đây mà.

 Joen JungKook mặc kệ, cố hết sức tỏ ra thoải mái, sau đó bắt đầu tiến hành phỏng vấn theo như kế hoạch đã định. 

"Tôi sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào". 

 Khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, Kim TaeHyung bất ngờ lên tiếng, chặn ngang câu hỏi mới được thốt ra có một nửa của JungKook.

 JungKook sớm đã biết trước không dễ đối phó với Kim TaeHyung. Sắc mặt cậu không hề thay đổi, đảo mắt một vòng, môi cậu cong lên, đáp lại đối phương bằng một nụ cười rạng rỡ. 

"Vậy thì xin hỏi, tại sao Kim Tổng lại nhận lời mời tham gia phỏng vấn của tạp chí chúng tôi ?" 

Kim TaeHyung không trả lời, chỉ nhướn đôi mày nhìn JungKook trước mặt anh một cách thích thú.

**********************************************

 Thì ra đã nhanh như vậy rồi, ba năm đã trôi qua. Ba năm trước, lần đầu anh gặp cậu, cậu vẫn còn là một cậu bé nhõng nhẽo bên cha mẹ. Còn giờ đây, cậu ngày càng trưởng thành và chính chắn. Nghĩ lại đã tròn ba năm anh không gặp cậu rồi. Tối qua, vừa nhìn là anh đã nhận ra cậu ngay, nhưng không ngờ công việc của cậu lúc này là một phóng viên chuyên đi săn lùng tin của các ngôi sao (paprazzi).  

  Xem ra, cậu đã thực sự thay đổi rất nhiều. 

Từ lúc Kim TaeHyung chẳng nói gì, chỉ ngồi ngây ra nhìn mình, Joen JungKook thấy có gì đó bất an. Trong phòng không khí bỗng im lặng đến đáng sợ, có cảm giác đến tiếng một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

 Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng đó bỗng nhiên đứng bật dậy, bước những bước dài đến trước mặt JungKook.  

 Cậu vẫn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị một bàn tay nắm lấy thật chặt, lôi bật cậu ra khỏi ghế. Kim TaeHyung bước rất nhanh, JungKook lại bị anh ta nắm chặt tay, nên phải chạy nhanh mới theo kịp được.  

 Bên ngoài phòng nghỉ là một hành lang dài, cứ thế đi thẳng đến cuối hành lang sẽ đến hội trường tổ chức bữa tiệc. JungKook không biết Kim TaeHyung rốt cuộc muốn làm gì, muốn xử lý cậu ra sao. Dù là châm chọc cạnh khóe hay là nhục mạ cậu trước mặt mọi người thì cậu cũng đã mất đi cái quyền kháng cự rồi.  

 Kim TaeHyung bước thêm mấy bước rồi dừng lại ngay chính giữa hành lang, lạnh lùng nhìn điệu bộ đang cúi gập người thở hổn hển của JungKook. Đã có người trong hội trường nhìn thấy bộ dạng khác thường của họ, không hẹn mà cùng ùn ùn đổ ra hành lang, mở to mắt đầy vẻ hiếu kỳ chăm chú theo dõi tất cả mọi việc đang xảy ra.  

  "Kim Tổng, rốt cuộc là anh muốn...." 

JungKook vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên hỏi, không ngờ một bóng đen đột ngột ập tới, cậu còn chưa kịp phản ứng thì lưng đã bị ấn sát vào tường. Làn da ấm nóng chỉ cách một lớp áo mỏng là đến bức tường lạnh lẽo khiến JungKook run lên bần bật.  

"Đừng động đậy !" 

Giọng nói thầm thì của Kim TaeHyung mang một uy lực không thể kháng cự.

  Đột nhiên một hương thơm lành lạnh nhưng dễ chịu sộc vào mũi JungKook, là mùi hương nước hoa Hugo Boss loại chỉ sản xuất với số lượng hạn chế trên toàn thế giới. JungKook còn chưa kịp nói loại nước hoa này quả là đắt tiền, thì đột nhiên cảm thấy một đôi môi mềm mại ấm nóng đặt lên môi mình, khuôn mặt điển trai của Kim TaeHyung chỉ trong phút chốc tiến sát gần mặt cậu. Ngay lập tức trí óc cậu hệt như bị sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng.  

  Anh ta đang làm cái gì thế này? Tại sao lại thế này? Mình là trai thẳng cơ mà...

Kim TaeHyung tuy bề ngoài trông lạnh lùng như một ngọn núi băng, nhưng đôi môi lại cực kì nóng bỏng. 

Joen JungKook mở to mắt đờ đẫn, hoàn toàn mất hết phương hướng.  

 Nhưng nụ hôn bất ngờ ấy cũng giống như chuồn chuồn đạp nước, không sâu mà cũng không nông. Lúc JungKook ý thức được hơi ấm của đôi môi đó bắt đầu lạnh dần thì người đàn ông vừa hôn cậu đã sải bước rời khỏi chỗ đó rồi. Bên tai chỉ còn vọng lại âm thanh thầm thì khàn khàn của anh "Chúng ta chờ xem sao nhé !"  

Sau đó, cái người bị bỏ rơi – là cậu – liền nghe thấy những âm thanh "tách, tách", những ánh đèn flash lóe lên liên tục từ đám đông xung quanh. JungKook bị chói đến nỗi không mở mắt ra được, chỉ có thể giơ tay ra sức che chắn. Cậu có cảm giác chỉ cần che chắn được bản thân thì cả thế giới này sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ dạng khốn đốn lúc này của cậu nữa.

 Cậu kinh ngạc phát hiện ra rằng, hóa ra cậu căm ghét thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ ánh đèn flash như vậy. Tất cả mọi điều bất ngờ như thế này, quả thực khiến con người ta không thể chấp nhận được, cho đến tận lúc đấy JungKook mới hiểu rõ bản thân mình đã bị rơi vào tình cảnh như thế nào. 

Kim TaeHyung dùng chiêu gậy ông đập lưng ông này đúng là lợi hại.  

  Anh ta không thèm giải thích quan hệ giữa mình với Lee In Ah, thay vào đó, trong bữa tiệc cao cấp của tầng lớp thượng lưu lại cố ý gây ra một scandal tương tự, liên lụy đến cả cậu. Xảy ra scandal với ông chủ lớn trong làng giải trí, JungKook biết từ giờ trở đi cậu sẽ bị giới báo chí đeo bám không tha. Như vậy cậu cũng không thể tiếp tục theo đuổi vụ scandal giữa Kim TaeHyung và Lee In Ah nữa.  

  Nghĩ đến đây, JungKook khẽ nghiến răng. Chỉ cần tưởng tượng lại cái hôn vừa rồi, trong lòng JungKook bỗng dâng lên một đợt sóng dữ dội.  

  Trong ánh mắt Kim TaeHyung nhìn cậu giây phút đó, thoảng ánh lên một chút do dự, không nỡ. Rốt cuộc, anh ta đang do dự điều gì, không nỡ điều gì? Cậu ấy không biết. Cậu chỉ biết rằng sau bữa tiệc này, cậu sẽ trở thành tâm điểm của làng giải trí, với tư cách là một trong những bạn "gái" của Giám đốc điều hành Posco Đại Hàn Dân Quốc.  

  Mỗi ngày có vô số cuộc điện thoại gọi đến tòa soạn và di động của JungKook. Phóng viên săn ảnh cũng nhiều không đếm xuể. Được thể Seo Yun gọi cậu đến văn phòng giáo huấn, đề nghị cậu tạm thời rời khỏi Seoul để tránh vụ tai tiếng.  

  "Tôi sẽ đi Sejong, T&J đang tổ chức một cuộc thi tuyển chọn ca sỹ tài năng, Hosoek mới gửi email đến bảo tôi đến xem thế nào, chiều nay tôi sẽ đi".  

  JungKook không muốn tranh cãi hay giải thích, cậu chỉ nói mỗi câu ấy rồi quay đầu rời khỏi văn phòng của Seo Yun một cách dứt khoát. Mặt trời mùa hè thật là gay gắt, lại đang lúc giữa trưa không khí ngột ngạt đến nỗi không thể thở nổi. JungKook bước đi rất nhanh, dường như mỗi bước đi của cậu đang dẫm lên những hòn than rực lửa, đau nhói cả ruột gan.  

  Đối với một tạp chí lớn thì hoạt động tuyển chọn ca sĩ chỉ là chuyện tầm phào cỏn con. Thực ra chẳng có tí ti giá trị nào. Thông thường những hoạt động như thế này do người mới phụ trách. Nhưng lần này, cậu không thể không rời khỏi Seoul.  

  Xem ra Seo Yun rất đắc chí, JungKook biết từ lâu cô ta đã muốn đuổi cậu khỏi Seoul. Lần này thì đúng là cầu gì được nấy. Nghĩ đến đây, trong lòng cậu không khỏi dấy lên chút phẫn nộ. 

 Tiếng điện thoại vẫn vang lên không ngừng, lại là mấy tay paparazzi đeo đuổi scandal ráo riết y như cậu đây mà. JungKook nhấn phím từ chối cuộc gọi, nhắn tin cho Hosoek – Giám đốc truyền thông của T&J – nói về thời gian chuyến bay của cậu, rồi không do dự tắt điện thoại, rút sim vứt đi một cách không ngần ngại.

  Chiếc sim điện thoại bay thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi vào thùng rác. Sau lưng, Seo Yun đang đứng ở cửa phòng làm việc nhìn theo bóng cậu, nụ cười đắc ý dần hiện rõ trên gương mặt được trang điểm một cách kỹ lưỡng. 

**************************************

 11 giờ đêm. 

JungKook mệt mỏi xách hành lí ngồi vào taxi. Trời Sejong sương mù dày đặc, máy bay trễ chuyến báo hại cậu giờ này mới lết được từ sân bay về đến khách sạn. 

JungKook thở phào một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Hosoek đã đặt phòng cho cậu. Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên, cậu lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi đến mức muốn nhảy lên ngay tại chỗ. Không ngờ trước cửa khách sạn vẫn còn không ít fan đang đứng chờ, bọn họ túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Những chiếc đèn nhấp nháy đủ màu xanh, hồng, trắng... trong đó tốp màu vàng là nổi bật hơn cả. JungKook chợt hiểu ra, hóa ra khách sạn mà Hosoek sắp xếp cho cậu chính là nơi ở của các thí sinh tham gia tuyển chọn ca sĩ đợt này. 

Ánh đèn trong hành lang hơi tối, JungKook men theo hành lang dài tiếp tục đi về phía trước. Nhìn thẻ phòng trong tay, cậu liên tục ngẩng đầu tìm số phòng của mình. Tiếng vali lăn trên nền hành lang phát ra những tiếng ma sát nhè nhẹ. Đi hết một khúc ngoặt mà JungKook vẫn chưa tìm thấy phòng mình. Cậu đang định tìm một ai đó để hỏi xem sao, nhưng nghĩ lại, muộn thế này chắc mọi người cũng ngủ hết rồi nên lại thôi. JungKook còn đang chán nản, bất giác cúi đầu, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt làm cậu giật mình tới mức phải lùi lại mấy bước. Bên cạnh cửa sổ phía cuối hành lang, có một cậu thiếu niên rất tuấn tú đang ngồi ôm gối.

 Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thanh bình, tĩnh mịch mà tuyệt đẹp, ánh trăng như một làn sương mỏng buông xuống, phủ lên người anh một lớp ánh sáng mờ ảo.Cậu ta đang ôm trong lòng một con gấu bông rất to, màu trắng pha đen, con gấu đang giương đôi mắt vô tội, nhìn mơ hồ xa xăm.

 Trong phút chốc, JungKook cứ ngỡ như mình đang nhìn thấy một thiên sứ. 

Có vẻ như tiếng chiếc vali lăn trên nền hành lang đã làm phiền đến cậu nhóc đó, JungKook thấy cậu ta từ từ quay đầu lại phía mình. Cậu thiếu niên có một đôi mắt rất dài, hơi xếch, hiện lên một vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Nhưng cậu ấy lại có một khuôn mặt rất đáng yêu, hai thứ đó kết hợp với nhau tạo nên một sức hút kì lạ. 

JungKook bất giác ngây người, rồi đột nhiên nhớ ra cậu phải hỏi đường, liền lịch sự hỏi:

 "Thật ngại quá, em có thể chỉ cho anh phòng 1298 ở đâu không?"

 "Phòng 1298? Anh cứ đi thẳng phía trước, rẽ phải, phòng ấy là phòng thứ hai anh ạ "

 Cậu nhóc nở nụ cười rạng rỡ với JungKook, giơ tay chỉ đường cho cậu giọng nói ấm và hay đến lạ thường.

 JungKook cảm ơn rồi vội vàng kéo hành lý đi luôn. Có lẽ tại ánh đèn quá tối và ánh trăng quá mờ ảo nên cậu không để ý thấy phía dưới khóe mắt trái của cậu nhóc kia có một nốt ruồi màu hạt dẻ nhàn nhạt. Hình như đang muốn tâm sự vài điều bí mật.

 Cậu đã bỏ lỡ...

 Mãi đến ngày hôm sau, Joen JungKook mới hiểu ra rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ điều gì. 

Ngày hôm sau, nhận lời mời của Hoseok – Giám đốc truyền thông công ty T&J, JungKook đến một quán KTV (Karaoke) để tham dự bữa tiệc sinh nhật của một thí sinh trong top mười. 

Cậu gặp rắc rối trên đường nên tới muộn một chút. Kết quả là anh chàng Hoseok rối cả lên, gọi điện hết lần này đến lần khác giục cậu. JungKook đang nói với anh ta là mình sắp đến rồi thì cửa thang máy bật mở, lúc cậu vội vã bước ra thì bị một anh chàng vóc dáng cao lớn va vào làm cậu lảo đảo.

 JungKook tức giận nhìn anh ta, đối phương đeo kính gọng đen, khẽ nhếch môi đầy ác ý, tóc tai dựng ngược, ăn mặc theo phong cách Punk dị hợm đã hết thời. Phát hiện ra mình va phải người khác, anh ta chỉ quan sát JungKook từ đầu đến chân vài lượt, rồi nhìn cậu chằm chằm một cách kiêu ngạo, không hề có ý định xin lỗi.

 Sợ Hoseok giục, JungKook cũng không để ý nữa, vội vàng ra khỏi thang máy, đến KTV tìm phòng mà Hoseok đã nói cho cậu.

 Đẩy cửa bước vào, mọi người đang nói chuyện ăn uống ca hát rôm rả. Có một nhóm thanh niên chừng mười tám đôi mươi, đang ở cái tuổi bướng bỉnh nghịch ngợm, liên tục cười đùa ầm ĩ, đứa nọ cấu véo đứa kia, rồi đứa kia cũng ăn miếng trả miếng, đánh lại.

  -"Aí, ái...đau... mau kéo Yah ra khỏi tớ nào! Nhanh lên...!"

  Giọng cậu thanh niên đang nói nghe thật lảnh lót, nước da trắng nõn sáng sủa và khôi ngô, khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái. Có điều, khuôn mặt thanh tú của cậu lúc này đang nhăn hết cả lại, tay chân giãy giụa khua khoắng không ngừng.
  Một cậu khác mặc áo T-​shirt xanh nhạt đang ra sức cắn tay cậu thanh niên khi nãy, trông như một con cún con ngậm chặt không chịu thả khúc xương của nó ra.

  JungKook vừa bước vào, đã bị cảnh tượng lạ lùng này làm cho không thể nhin được, bật cười thành tiếng.   

  Đám đông, có kẻ vừa cười vừa kéo cậu áo xanh ra, kẻ khác thì chỉ ngồi vắt chân bên cạnh quan sát trò vui. Có kẻ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nhân thể xông vào cậu thanh niên bị cắn, rồi chạy trốn. Cả đám cười đùa lớn tiếng, thật là vô cùng náo nhiệt.

  "Chuyện gì thế này Hoseok hyung, buổi tiệc sao lại đến mức cắn người thế?" 

 JungKook nhìn thấy Hoseok đang đứng một góc xem trò vui, liền rảo bước lại gần, anh ta đang cười nhăn hết cả mặt, ánh mắt tràn ngập một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

  "Chẳng phải đều do Yahie sao, không hiểu sao thằng nhóc này lại thích cắn người thế chứ, mà lại còn đặc biệt thích cắn Min Yuh nữa."

 Hoseok cười cười phàn nàn đôi câu chiếu lệ. JungKook cũng cười, nhìn theo hướng anh ta đang nhìn, định nói gì nhưng chợt ngây người ra.

 Bởi vì " Yahie" mà Hosoek nói vừa bị cả hội kéo ra khỏi Min Yuh, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú của cậu ngay cả trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng cũng có thể nhìn thấy rõ mồm một.

 Chính là cậu thiếu niên tối qua đã chỉ đường cho cậu.

  "Anh JungKook muốn uống co­ca không?"

 "Anh JungKook, bim bim này, anh ăn đi, ăn đi mà..." 

"Sao anh JungKook không hát thế...hát một bài đi, được không?" 

 JungKook hoàn toàn không ngờ rằng, 'chàng trai thiên sứ" mà cậu gặp tối qua hóa ra lại là một tên nhóc nghịch ngợm thích đeo bám người khác như vậy.

  Cách đó không xa, cậu thanh niên bị cắn đang chăm chú nhìn vào màn hình hát bài "One Love" của Suki, cổ tay đeo băng tay màu đen của Nike.

"Vì chợt tình yêu đến bên anh từ ngay giây phút ban đầu

Và con tim cứ xuyến xao, nhìn người, nhớ em

Cuộc sống tươi đẹp đã ban cho anh hạnh phúc

Người anh yêu chính là em và chỉ có em...."

 -----------------------------------------------------------------------------------


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro