Chap 3
- Ừm. – Taehyung bắt máy, nhàn nhạt trả lời. – Có chuyện gì sao?
- Thư kí Kim vừa gọi điện cho tôi. Tổng giám đốc...thật sự muốn nhận nuôi đứa nhóc kia sao? – Hoseok ngữ khí đều đều, không nghe ra trong giọng nói là cảm xúc gì.
- Phải. – Taehyung ngắn gọn đáp lại. - Ở đây chỉ có mình tôi, không cần nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.
- Taehyung...cậu còn muốn chuyển về biệt thự tại Geochang nữa? – Hoseok tiếp lời.
- Ừm. Ở đấy...không tệ. Rất thích hợp.
- Nếu vì tai nạn thì cậu bồi thường thiệt hại là được, cũng không cần làm đến mức này. – Hoseok chầm chậm nói. – Cậu vẫn còn ám ảnh vì tai nạn năm đó sao?
- Jung Hoseok, cậu muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi. – Taehyung không kiên nhẫn nói.
- Tôi biết có nói gì cậu cũng không thay đổi quyết định đâu. Vậy tôi thay cậu sắp xếp mọi chuyện ở đấy. Tôi cũng sẽ chuyển về biệt thự cũ.
- Cậu đến đấy chăm sóc cho Jungkook. Còn chuyện tôi có chuyển về hay không, để sau rồi nói.
Taehyung tắt máy.
Căn biệt thự đó, Taehyung chưa từng nghĩ sẽ trở lại. Không hiểu sao lúc đó lại nghĩ để Jungkook đến ở nơi này rất thích hợp.
Với cả Hoseok và Taehyung mà nói, nơi này chứa đầy kỉ niệm tốt đẹp cũng là những kỉ niệm không muốn khơi lại trong lòng.
Jung Hoseok là con trai người tài xế của gia đình Taehyung. Họ cùng nhau lớn lên, cùng trong một ngày mất đi gia đình của mình.
Vào năm Taehyung tròn mười tám tuổi, hiên ngang đứng trước toàn bộ cổ đông lớn nhỏ trong tập đoàn VK để tuyên bố hưởng quyền thừa kế, người đứng sau lúc đó cũng chỉ có Hoseok và Namjoon.
Một người là thư kí, một người là quản gia cũng là hai người duy nhất Taehyung tin tưởng.
Taehyung nhìn về phía giường bệnh của Jungkook.
Hiện tại còn có thêm một người.
*
- Jungkook à, há miệng ra nào. – Seokjin đưa một miếng táo đến trước miệng của Jungkook, mỉm cười dỗ dành.
- Viện trưởng, cháu không phải trẻ con nữa mà. – Jungkook chun chun chiếc mũi nhỏ của mình.
- Không phải tay cháu đang bị thương sao? Ngoan ngoãn há miệng ra nào. – Seokjin vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Viện trưởng, cháu có hai tay đấy. – Jungkook giơ cánh tay trái không bị bó bột của mình lên, vui vẻ cười. – Còn rất khỏe nữa là đằng khác.
- Cử động mạnh dễ ảnh hưởng đến vết thương.
Một giọng nói trầm trầm bất chợt vang lên phía sau lưng Seokjin.
- Tổng giám đốc, anh đến rồi sao? – Seokjin đứng dậy, cúi đầu chào Taehyung. – Jungkook vốn dĩ hơi hiếu động một chút nên...
Taehyung nhìn cậu nhóc đang trốn phía sau lưng Seokjin. Chỉ có chỏm tóc đen cùng đôi mắt to lộ ra nhìn hắn.
- Viện trưởng... – Jungkook kéo áo Seokjin, thì thầm gọi. Người đàn ông lạnh lùng này tại sao lại nhìn cậu chằm chằm như vậy.
- Jungkook, mau chào tổng... Không đúng. Là...Là ba nuôi của cháu.
Seokjin cảm thấy dùng từ người giám hộ không được hay cho lắm. Gọi là ba nuôi sẽ có cảm giác gần gũi hơn phải không. Taehyung năm nay mới tròn hai mươi tuổi, bị gọi là ba nuôi có phải sẽ thấy khó chịu không?
Tình huống này thật khiến Seokjin đau đầu.
- Ba nuôi? – Jungkook lúc này mới lộ hẳn khuôn mặt của mình ra, đáng yêu cười híp mắt một cái. – Đây là ba nuôi mới của cháu sao?
- Phải. – Seokjin xoa đầu Jungkook. – Phải ngoan ngoãn nghe lời ba nuôi của cháu, hiểu không?
- Hiểu ạ. – Jungkook gật đầu một cái, nhìn về phía Taehyung dõng dạc nói. – Chào ba nuôi, con là Jungkook. Mọi người trong cô nhi viện thường gọi con là Kookie. Năm nay con vừa tròn mười tuổi.
- Quá thấp, quá gầy. – Taehyung nhăn mặt ném đến một câu. Nhìn qua Jungkook chỉ bằng một đứa trẻ bảy, tám tuổi mà thôi.
- Jungkook không phải là một đứa nhóc kén ăn đâu. – Seokjin vội vàng xua tay nói. Ấn tượng ban đầu của Taehyung về Jungkook không tốt vậy sao?
- Sau này ăn tốt, ngủ tốt. Nếu không tăng cân sẽ bị mắng. – Taehyung quay mặt nhìn chỗ khác.
- A, nhất định rồi.
Seokjin thả lỏng cơ mặt cười cười. Thì ra là lo lắng cơ thể Jungkook không được tốt. Cậu còn lo hắn không hài lòng về Jungkook, cậu bé nhất định sẽ chịu khổ.
- Bác sĩ nói ngày kia Jungkook có thể xuất viện. Chờ đến lúc đó, tôi đưa Jungkook trở về cô nhi viện dọn dẹp đồ đạc một chút.
- Vậy được, cũng để Jungkook có cơ hội chào tạm biệt mấy người bạn.
Jungkook ngước đôi mắt lên nhìn Seokjin.
Lúc trước Seokjin nói Jungkook phải theo ba mẹ nuôi bay sang Mỹ, cách Hàn Quốc rất xa, Jungkook đã khóc mất nguyên một ngày trời.
Hiện tại cậu sẽ đi theo ba nuôi mới, sẽ rời xa mấy người bạn trong cô nhi viện nhưng không phải đến tận Mỹ nữa.
Cậu vẫn có cơ hội gặp lại mọi người. Vậy thì ba nuôi mới tốt hơn ba mẹ nuôi cũ của cậu nhiều.
Viện trưởng từng dạy cậu, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Jungkook mười tuổi, chỉ hiểu đại ý chính là không thể nhìn qua mà đánh giá được tính cách thật sự của người đó.
Ba nuôi mới của cậu nhìn vào là một người lạnh lùng nhưng thật ra là người tốt phải không.
*
Jungkook chính thức được xuất viện sau một tuần.
Cậu bé nửa ngồi nửa đứng trên ghế xe, mắt dán lên cửa sổ. Phong cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt khiến Jungkook càng lúc càng trở nên nóng vội.
- Jungkook. – Taehyung sờ sờ đầu Jungkook. – Cảm thấy được về đây rất vui sao?
- Vâng, ba nuôi. – Jungkook vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ.
Seokjin cầm tay Riki đứng trước cửa lớn cô nhi viện, nhìn chiếc xe đỗ lại trước mặt hai người.
- Riki, Riki, Riki... – Cửa xe vừa mở ra, Jungkook liền nhảy xuống. Cậu nhóc vừa hét lớn vừa chạy đến ôm chầm lấy Riki.
Taehyung xuống xe, hai bước chân đuổi đến phía sau Jungkook.
Bị thương như vậy mà vẫn không biết sợ là gì hết.
Nhìn Jungkook phấn khích như vậy, chắc cậu nhóc tên Riki kia là bạn thân của Jungkook.
- Nhẹ nhàng một chút, tay em còn chưa tháo bột đâu đấy. – Seokjin gõ nhẹ lên đầu Jungkook rồi nhìn đến Taehyung. – Tổng giám đốc Kim, anh đến rồi.
Nghe tin Jungkook từ bệnh viện trở về, Riki cuối cùng cũng chịu cười một chút.
Riki đã làm mặt lạnh với Seokjin suốt mấy tuần nay khi không để cậu nhóc đến bệnh viện thăm Jungkook.
Hai đứa nhóc bằng tuổi nhưng so với Jungkook vừa trẻ con vừa nghịch ngợm, Riki có phần người lớn hơn.
Phải tách hai đứa nhỏ này ra, Seokjin cũng có chút không nỡ.
- Riki, cậu không nhớ tớ sao? – Jungkook lúc lắc chiếc đầu nhỏ của mình.
- Rất đau sao? – Riki nhìn chằm chằm đến cánh tay bị bó bột của Jungkook.
- Không đau, chỉ thấy khó chịu thôi. – Jungkook kiễng chân ghé đến tai Riki thì thầm. – Nói cho cậu biết, cánh tay này của tớ không được động nước. Mùi rất khó chịu.
- Cậu còn cảm thấy việc này rất vui sao? – Riki nhăn mặt lại.
- Riki, lát nữa cậu lấy bút đến đây kí lên tay cho tớ đi. – Jungkook giơ giơ cánh tay bị bó bột của mình lên. – Không phải trên phim hoạt hình họ toàn làm thế sao?
- Tớ biết rồi. – Riki chạm lên cánh tay của Jungkook. – Cậu sẽ không vận động được trong một thời gian dài sao?
- Bác sĩ nói rất nhanh sẽ tháo bột cho tớ. Đến lúc đó sẽ đá bóng với cậu. A, nhắc mới nhớ. Riki, quả bóng của chúng ta ngày hôm đó đã nhặt lại được chưa?
Jungkook nhớ đến ngày hôm đó cậu lỡ chân đá quả bóng lăn ra đường lớn, vì thế mới chạy ra ngoài tìm.
- Tớ không chơi đá bóng nữa. Cậu chạy ra ngoài tìm lại bị tai nạn nữa thì sao?
- Không sao, không sao. Riki đá bóng rất giỏi, phải tiếp tục đá chứ. – Jungkook xua tay, cười hì hì.
- Hai đứa nhóc nghịch ngợm này. – Seokjin nhìn hai đứa nhỏ trò chuyện, chỉ đến góc vườn của cô nhi viện. – Qua bên đó chơi đi. Nhớ đứng chạy lung tung nữa đấy.
Mắt thấy hai đứa nhóc chạy đi rồi, Seokjin mới quay sang nói với Taehyung.
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
- Được. – Taehyung nhìn về phía lái xe đi cùng, chỉ đến phía hai cậu nhóc đang đuổi theo nhau. Vẫn là có người trông chừng Jungkook thì hơn. Tai nạn ngày đó còn không phải do cậu nhóc quá mức nghịch ngợm sao.
Seokjin vào bên trong văn phòng, lấy xấp giấy tờ trên bàn làm việc rồi đi đến bàn uống nước.
- Mời anh ngồi. – Seokjin đưa giấy tờ đến trước mặt Taehyung. – Đây là toàn bộ thông tin cá nhân cũng như giấy tờ thủ tục nhận nuôi của Jungkook.
-... – Taehyung nhận lấy. Trên trang đầu tiên có kẹp một tờ giấy cũ đã ngả màu ố vàng. Bên trên là viết tiếng Thái sao?
- Jungkook được tìm thấy trước cửa cô nhi viện của chúng tôi. Đây là tờ giấy được đặt bên trong quần áo của cậu bé, ghi ngày sinh nhật và tên.
Seokjin nhớ lại lúc đó là khi anh vừa tròn mười tám tuổi, là ngày đầu tiên đến nhận công việc tại cô nhi viện này. Vì thế ấn tượng của anh về Jungkook rất sâu đậm.
- Nếu theo tờ giấy đó thì Jungkook bị bỏ rơi lúc được gần một tuổi. Vì thế cậu nhóc cũng không nhớ được chuyện gì liên quan đến bố mẹ mình cả.
- Vậy từ trước đến giờ, Jungkook đăng ký giấy tờ đi học mà không có họ sao? – Taehyung lại lật sang trang tiếp theo. Hồ sơ học tập đều chỉ ghi là Jungkook.
- Thật ra những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc đưa đến đây đều có tên họ đầy đủ, chỉ có Jungkook là không có. Vì thế nhiều cặp bố mẹ đến nhận nuôi con đều rất thích cậu bé nhưng lại sợ lai lịch của Jungkook.
- Bây giờ thì không sao rồi. – Taehyung xem qua một lượt giấy tờ thủ tục phía sau.
- Vài ngày trước Thư kí Kim đã đến đây hoàn tất mọi thủ tục nhận nuôi. – Seokjin nói. – Đồ đạc của Jungkook không nhiều. Thư kí Kim nói chỉ cần cầm theo đồ chơi yêu thích của Jungkook là được, quần áo không cần thiết.
- Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho Jungkook. – Taehyung bỏ giấy tờ vào trong cặp tài liệu của mình. – Còn nữa, tôi sẽ chuyển trường cho Jungkook. Để cậu bé học trường ở gần nhà hơn.
- Tôi hiểu. Mong rằng anh có thể yêu thương Jungkook thật lòng.
- Anh đừng lo lắng. Bữa tối nay tôi có cho người chuẩn bị đồ ăn. Để Jungkook ở lại ăn một bữa tối cùng mọi người trong cô nhi viện.
Seokjin gật đầu, đối với sắp xếp của Taehyung không có gì phản đối. Taehyung so với anh còn ít hơn vài tuổi nhưng Seokjin lại cảm thấy hắn thật sự điềm đạm, trưởng thành. Là người có thể cho Jungkook một chỗ dựa vững chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro