
Chương 8: Không Thể
Chứng sợ nam nhân? Dị ứng? hô hấp khó khăn?
Kim Taehyung ngắm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tiểu thiếu niên trước mặt, trong đôi mắt thâm thúy nhất thời dấy lên hứng thú không hề che dấu. Nhíu mày, cố nén trận cười điên cuồng trong lòng.
Trên mặt cậu bày ra vẻ chán ghét quá mức rõ ràng, coi hắn là người mù sao? Muốn lừa gạt người? Trước hết cậu cũng phải suy nghĩ tìm một cái cớ cho hợp lí đã chứ!
"Hử? Thật vậy sao?" - Để phối hợp với cậu, hắn cố ý hỏi lại!
Jungkook nhìn hắn nửa tin tưởng, nửa hồ nghi, lại bắt đầu giả vờ như nhược. Phóng lao thì phải theo lao, bắt đầu làm chút động tác tái hiện hệt như bị dị ứng.
Đưa tay lên ngực, hô hấp dồn dập, vừa thở vừa nói: " Đúng vậy, đúng vậy! Anh hiện giờ đang đứng cạnh tôi quá gần. Chỉ cần đứng gần một thước khoảng cách cũng làm cho tôi thấy khó chịu! "
Cậu ngoài mặt tỏ vẻ khổ sở, nhưng trong lòng là đang thầm mắng: Cái tên biến thái, cái tên đại lợn giống nhà anh, mau mau tránh xa tôi ra a~~~~~ Tốt nhất là càng xa càng tốt!
KIm Taehyung đứng tại chỗ cũng nhìn thấy thấu được vở kịch mà cậu đang diễn, quay đầu lại nhìn ả Sae Min đằng sau, cười nói: " Bảo bối, tôi bây giờ có chút chuyện riêng cần xử lí, không thể làm gì khác đành để cho em chịu ủy khuất rồi! "
"Taehyung....." - nữ nhân kia không có cách nào chống lại nụ cười quyến rũ kia, liền hướng hắn kêu tên, mang theo chút nũng nịu mà gọi.
"Ngoan, đi đi! Tôi thích bảo bối nghe lời! Tối nay......"
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhẹ, Jungkook cũng không thể nghe ra bọn họ đang nói gì. Nhưng nhìn ả nữ nhân xinh đẹp trước mắt, hai má đỏ bừng, trong mắt sáng lạn đào hoa, có ngốc như thế nào cũng có thể lờ mờ đoán được.
"Chán ghét! Vậy em đi trước nhé! "
Sae Mi nhón chân hai tay ôm cổ hắn, hơi hơi hướng lên đặt trên môi hắn một nụ hôn nóng bỏng. Tiếp sau đó liền quay ra cầm túi LV da rắn bước ra cửa. Lúc đi ngang Jungkook cũng không quên trừng mắt liếc cậu một cái, ở khóe miệng kia cũng nhếch lên khoảng hơn mươi độ: muốn cùng cô ta đấu sao? cô ta mới là người yêu của Kim Taehyung!
Jungkook nhìn cô ta đi ngang qua liếc cậu, trong lòng cũng thầm nghĩ xem từ lúc cậu bước vào tới giờ cô ta đã liếc cậu bao nhiêu lần rồi, phỏng chừng chắc cũng hơn chục lần!
Cậu không thể nào xem nổi cái màn kịch đáng xem thường này của hai kẻ này! Thật muốn ngất a~~~~
Phòng làm việc to lớn, từ khi nữ nhân kia rời đi, không khí cũng trở nên căng thẳng.Trong nhất thời cũng chẳng ai chịu lên tiếng trước, rất ăn ý mà duy trì im lặng cùng trầm mặc.
Cái máy lạnh miệt mài tỏa hơi lạnh 16 độ, liên tục tập kích Jungkook, khiến cậu cuối cùng cũng chịu không nổi mà hắt hơi một cái.
"Hắt xì!"
Kim Taehyung chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cậu, không chút do dự lấy áo khoác đặt lên trên người cậu: "Mặc vào đi! Cẩn thận bị cảm lạnh! "
Jungkook tự nhiên cầm lấy áo khoác, theo bản năng mà tự động nói tạ ơn: " Thật cảm ơn, anh quả nhiên là......."
"Người tốt"? Hai chữ này còn chưa thoát ra khỏi miệng, ngẩng đầu lên nhìn thân hình cao lớn, cậu vội vàng né tránh khuôn mặt tuấn mỹ kia, sợ hãi cuống cuồng lui về sau mấy bước.
Người này có phải âm hồn không?
Bay đến bên cạnh cậu từ lúc nào vậy? ( "bay"~~~~~~ -_-* )
" Đây cũng là do dị ứng với nam nhân sao?" - Kim Taehyung hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng lãng tử, nhưng hai mắt mang đầy vẻ thâm thúy, lộ ra chút ý cười trên mặt., nheo mắt hỏi.
"........." - Jungkook cứng họng không biết nên trả lời như thế nào, liền ai oán mà trừng với hắn một cái.
Lát sau, cậu chợt nhớ ra lí do mình đến đây, dùng tốc độ bàn thờ mà quay ngoắt sang cười cười, dùng giọng điệu hết sức cung kính nói chuyện với hắn: " Kim Tổng giám đốc, tôi đến đây muốn nhờ ngài , có thể hay không đem phim ảnh trả lại cho tôi? "
Taehyung nghe được bốn chữ "Kim Tổng giám đốc", kèm thêm một chữ "ngài" kia, trong lòng liền lập tức thấy khó chịu: " KHÔNG THỂ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro