Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dao Gâm






***
"Đúng rồi, chúng ta rời đi như vậy, Doãn Kì sẽ không có chuyện gì chứ?"
Thái Hanh chính là lệ quỷ, Doãn Kì có thể đánh lại hắn sao? Chính Quốc không khỏi có chút lo lắng.
Chí Mẫn nói: "Yên tâm, chúng tớ đã thỏa thuận, đánh không lại thì chạy."
"......" Chính Quốc rất muốn nói, nếu không thể chạy thì làm sao bây giờ?
Chí Mẫn bắt đầu thúc giục cậu: "Mau đi thôi, đứng đây tớ cảm thấy rất sợ."
Chính Quốc đi ra ngoài cửa, kết quả thấy khắp nơi trong thôn treo đầy đèn lồng, không khí hết sức vui mừng, nhưng xung quanh lại im lặng đến kì lạ, ngay cả tiếng côn trùng thường kêu vang trong bụi cỏ cũng không nghe thấy.
Ánh trăng bị mây đen che phủ, thổi ra một làn gió mát.
Chính Quốc cùng Chí Mẫn một đường đi đến nhà thôn trưởng, trên đường hai người nói chuyện phiếm, Chính Quốc hỏi: "Chí Mẫn, các cậu làm sao đến được đây?"
Chí Mẫn nói: "Chiều nay bọn tớ đã đến, ở ngoài thôn thì nghe được trong thôn có người kết hôn, nhưng người ngoài lại không được đi vào trong thôn, liền cảm thấy kỳ lạ, Hạo Thạc trộm lẻn vào thôn, kết quả vừa lúc nhìn thấy mẹ cậu đang bị bắt đi, bọn tớ liền biết được đã xảy ra chuyện."
Chính Quốc đáy lòng có chút khó chịu: "Xin lỗi, đã hại các cậu bị cuốn vào chuyện này......"
Chí Mẫn cười đấm một quyền vào ngực Chính Quốc: "Nói cái gì vậy! Chúng ta chính là anh em, nào có ai thấy anh em gặp nạn mà không giúp."
Y lại nói: "Cũng nên nói nếu không phải hai người chúng tớ mặt dày mày dạn muốn tới nhà cậu, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này."
Chính Quốc cười khổ một tiếng.
Hai người đi được nửa đường, lại vừa lúc gặp mặt Hạo Thạc đang cõng mẹ Điền.
Trời tối đen, ba người đều chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của đối phương, ai cũng đều bị dọa cho hết hồn.
Chí Mẫn thấy là Hạo Thạc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đi đến hỏi: "Sao rồi?"
Hạo Thạc ngón tay đưa dấu OK, tỏ vẻ thành công.
Chính Quốc hỏi: "Các cậu đã làm cái gì?"
Hạo Thạc xem thường cười hề hề: "Cho bọn họ uống rượu có bỏ thuốc ngủ, hiện tại bọn họ đang ngủ như heo chết."
Chính Quốc cũng thật không biết nên mắng người này lớn mật hay là nên biết ơn, lại thấy mẹ Điền hôn mê, vội la lên: "Mẹ tôi bị gì vậy?"
"Yên tâm đi, đám người kia chắc là sợ bà ấy gây rắc rối, nên cho bà ấy uống thuốc mê."
Hạo Thạc là chuyên khoa y học, đối loại thuốc này tất nhiên sẽ biết nó là gì.
Chính Quốc tiếp nhận mẹ Điền cõng lên lưng, Chí Mẫn nói: "Chúng ta mau rời đi thôi, bên ngoài có xe."
"Còn Doãn Kì thì sao?" Bọn họ đi rồi, Doãn Kì trở về như thế nào.
Chí Mẫn nói: "Yên tâm, chúng tớ đã thỏa thuận rồi, chờ Doãn Kì thu phục được con quỷ kia, cầu mong cậu ta không chết, chỉ cần cậu ta không bị chặn lại, Doãn Kì liền có thể cùng chúng ta gặp lại."
Chính Quốc cắn răng, cậu hiện tại mang theo mẹ Điền đã hôn mê, chỉ hy vọng rằng Chí Mẫn, mẹ Điền và Hạo Thạc có thể an toàn trở về nhà, hiện tại cậu chỉ hy vọng Doãn Kì có thể bình an đi theo bọn họ trở về là tốt rồi.
Ba người Chính Quốc đi tới nơi dừng xe, kết quả phát hiện Doãn Kì đã ở bên trong.
Cậu ta che bụng dưới, sắc mặt có chút tái nhợt.
Chính Quốc đầu tiên là đem mẹ cậu đặt xuống ghế sau, ba người lên xe, ngồi ở trên ghế lái chính là Chí Mẫn.
"Doãn Kì, cậu bị sao thế?" Chính Quốc thấy Doãn Kì trên người có vết máu, không khỏi lo lắng.
"Tôi không sao, tên kia đã bị tôi nhốt lại rồi, đi nhanh lên." Doãn Kì có chút thở hổn hển, nhíu mày nói.
Hạo Thạc không yên tâm, ngồi ở ghế trên xoay người xuống: "Không cần cậy mạnh đâu."
"Ừ." Doãn Kì đáp nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, giống như đến sức lực nói chuyện cũng không có.
Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra, cho rằng đêm nay như vậy tránh được một kiếp.
Xe đi hơn mười phút, Chí Mẫn đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: "Không đúng ."
Doãn Kì lúc này đột nhiên mở bừng mắt.
"Xảy ra chuyện gì?" Chính Quốc khẩn trương lên.
"Cái cột mốc đường này tôi đã đi qua ba lần." Chí Mẫn dừng xe lại ở chỗ quẹo vào cửa, chỉ vào cột mốc màu trắng nhíu mày nói.
"Có thể là do cậu nhìn lầm ?" Hạo Thạc mở cửa xe đi xuống xem xét tình hình.
Doãn Kì lúc này mở miệng, mặt mang thận trọng: "Chờ ở trên xe, hắn đã tới."
Chính Quốc trong lòng lập tức nhảy dựng.
Doãn Kì rối rắm nhìn Chính Quốc, đột nhiên đem một cây dao gâm đen nhánh nhưng lại tỏa sáng đưa cho Chính Quốc.
Chính Quốc tiếp nhận, không rõ nói: "Đây là cái gì?"
Doãn Kì nói: "Thứ này là sư phụ đưa cho tôi trước khi đi, đợi lát nữa nếu cậu nhìn thấy hắn..."
Doãn Kì dừng một chút, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Chính Quốc: "Liền dùng con dao này đâm vào tim hắn."
Dao gâm trong tay đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, Chính Quốc có chút gian nan mở miệng: "... Hắn sẽ chết sao?"
"Đúng vậy." Doãn Kì trịnh trọng nói với cậu: "Hắn là lệ quỷ, không giết hắn sớm hay muộn cũng sẽ gây hại cho người khác, hơn nữa hắn đối với cậu có chứa chấp niệm nên hắn sẽ không đề phòng cậu."
"..." Chính Quốc rũ mắt, mắt nhìn mẹ
Điền đang hôn mê trong xe, đột nhiên nắm chặt con dao trong tay.
Chí Mẫn tiếp tục lái xe, y không tin hôm nay y không đi ra được chỗ này.
Xe bắt đầu tăng tốc, đột nhiên phanh gấp, làm cho Hạo Thạc không đeo dây an toàn đầu bị đập vào kính chắn gió.
Y che lại cái trán sưng đỏ, một chân đá Chí Mẫn: "Lại làm sao..."
Lời nói còn chưa xong, liền thấy phía trong bóng đêm đối diện, một người đàn ông mặc hồng y, tóc đen rối tung đang đứng.
Là Thái Hanh!
"Mẹ kiếp!" Hạo Thạc chửi bậy một tiếng: "Con quỷ này thật khó chơi."
Thái Hanh đứng ở tại chỗ, đôi mắt đỏ sậm thâm thúy nhìn vào Chính Quốc ở trong xe.
Bên trong bóng đêm, khuôn mặt hắn khác thường, ánh mắt tựa mang theo một cơn lốc màu đen kinh dị, muốn đem người hút vào .
"Quốc Quốc, lại đây."
Chính Quốc nhìn Thái Hanh môi mỏng khẽ nhúc nhích, hắn là kêu cậu.
Hô hấp cậu trở nên nặng nề, Doãn Kì nhìn Chính Quốc một cái.
"Tiểu Quốc, cậu không nên đi xuống, tên này không có ý tốt đâu!" Chí Mẫn vội vàng nói.
"Tớ đi xuống nói chuyện với hắn mấy câu." Chính Quốc cũng không cảm thấy Thái Hanh sẽ hại cậu, liền mở cửa xe đi xuống.
"Này, Tiểu Quốc" Hạo Thạc tựa hồ muốn nói cái gì, môi mấp máy, đến cuối cùng rốt cuộc mới nghẹn ra hai chữ: "Cẩn thận."
Chính Quốc xuống xe, hướng Chí Mẫn nói: "Các cậu đi trước đi."
"Không được!" Chí Mẫn từ chối cậu.
Nam quỷ này rõ ràng không có ý tốt với Chính Quốc, nếu bọn họ đi, chẳng phải là tùy ý để tên kia giở trò với Chính Quốc? Loại chuyện này không thể chấp nhận được!
Doãn Kì lúc này nói: "Lái xe, chúng tôi ở đối diện chờ cậu."
"Có thể không?" Hạo Thạc cũng lo lắng.
Doãn Kì mím môi, nhìn Thái Hanh ngoại trừ chỉ có Chính Quốc trong mắt ngoài ra không để ý tới ai, nói: "Không sao đâu, tên kia nếu muốn giết hết mọi người, cũng sẽ không làm tổn thương Chính Quốc."
Nếu đã nói như vậy, Chí Mẫn do dự một lát, dưới sự thúc dục của Chính Quốc, chậm rãi lái xe rời đi.
Thân xe trực tiếp đi xuyên qua người Thái Hanh, Thái Hanh ánh mắt cũng không nhìn bọn họ.
Tầm mắt hắn đặt ở trên người Chính Quốc , ánh mắt nóng rực: "Quốc Quốc, lại đây."
Chính Quốc đứng yên tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Thái Hanh cười nhẹ: "Vậy em cứ đứng đó đi, anh sẽ đi qua."
Chính Quốc như cũ không nói gì.
Hai người đứng cách nhau chỉ cỡ mười mét, Chính Quốc lập tức đi đến trước mặt Chính Quốc, vẻ mặt ôn nhu: "Anh sẽ buông tha cho họ, Quốc Quốc cùng anh trở về được không?"
Bàn tay lạnh lẽo của hắn xoa da thịt non mịn trên mặt Chính Quốc, ánh mắt ôn nhu lưu luyến.
Chính Quốc vẫn luôn không rõ một vấn đề: "Thái Hanh, anh...Tại sao không rời khỏi thôn?"
Hắn rất mạnh mẽ, rõ ràng là có thể rời đi?
"Tại sao anh phải đi?" Hắn hỏi.
Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, mây đen dần bay đi, ánh trăng đi xuống, ánh sáng bạc đậu lại trên hồng y , tóc đen như mực, có vẻ dịu dàng như nước.
Thái Hanh nói: "Chỉ là bởi vì em." Từ lúc Chính Quốc nắm tay hắn, liền định sẵn hai người họ đời đời kiếp kiếp dây dưa không rõ.
"Thái Hanh, anh là quỷ, tôi là người, anh phải hiểu được, quỷ cùng người là không thể ở bên nhau." Cậu mím môi, ánh mắt trở nên ảm đạm: "Đối với chuyện lúc nhỏ, tôi thật sự xin lỗi."
Thái Hanh ánh mắt nóng rực: "Quốc Quốc, anh không phải muốn em xin lỗi." Điều hắn muốn, từ trước cho tới nay chính là người trước mặt này.
Chính Quốc trầm mặc, chợt lấy dao gâm mà Doãn Kì đưa cho cậu ra.
Thái Hanh ánh mắt hơi lóe.
Chính Quốc nói: "Con dao gâm này, chỉ cần tôi đâm vào trái tim anh, anh sẽ chết."
Thái Hanh lẳng lặng nhìn cậu, đột nhiên bắt lấy cổ tay của cậu, đem tay năm dao gâm của Chính Quốc để đến trái tim mình.
Ánh mắt hắn thâm tình: "Nếu đó là điều Quốc Quốc muốn, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng."
Chính Quốc nhìn Thái Hanh đem dao gâm để nơi trái tim hắn, đôi mắt giống như bị thứ gì đó đâm vào nổi lên cơn chua xót, hô hấp Chính Quốc đột nhiên trở nên dồn dập, tay cầm dao gâm chặt thêm hai phần: "Anh...Không nên ép tôi."
Tên này cho rằng cậu sẽ không dám ra tay sao?
Thái Hanh yên lặng nhìn cậu, trong mắt chứa một tầng sương đen: "Giết anh đi, anh sẽ cho em đi."
Hắn nắm tay Chính Quốc hướng trái tim hắn dần dần tăng lớn sức lực: "Nếu em không dám làm, Quốc Quốc, từ nay về sau em sẽ không có cơ hội trốn thoát..."
--
Chí Mẫn cùng Hạo Thạc nửa ngày không thấy Chính Quốc quay trở lại, hai người rốt cuộc nhịn không được, quyết định xuống xe đi qua xem xét tình hình.
Lúc hai người tới, chỉ thấy Chính Quốc đứng im tại chỗ, trên tay đầy máu đỏ.
Hình bóng Thái Hanh đứng giữa đường lúc nãy không biết đã đi đâu, trên mặt đất chỉ để lại bộ quần áo dính máu đỏ thẫm.
Hạo Thạc cùng Chí Mẫn chạy lại, hai người trao đổi một ánh mắt, Hạo Thạc nói: "Tiểu Quốc, cậu không sao chứ?"
Chính Quốc vẻ mặt tái nhợt, sắc mặt như không có máu, mệt mỏi lắc lắc đầu. Cậu tiến lên vài bước nhặt bộ quần áo từ dưới đất lên: "Đã không có việc gì."
"Tên kia...." Chí Mẫn hơi chần chừ hỏi.
Chính Quốc: "... Hắn đã chết."
Ba người trở lại trong xe, Chính Quốc mang dao gâm còn dính vết máu trả lại cho Doãn Kì.
Doãn Kì trầm mặc nhìn cậu một cái, thấy Chính Quốc vẻ mặt mỏi mệt, im lặng không lên tiếng đem dao gâm cất đi.
"Cảm ơn." Doãn Kì nghe được Chính Quốc thấp giọng nói.
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ba người đều rõ ràng cảm giác được Chính Quốc có cảm xúc không đúng, trong lúc nhất thời trong xe cũng không có ai nói chuyện.
Chí Mẫn nghẹn vài phút, thật sự chịu không nổi không khí nặng nề trên xe, lại từ kính chiếu hậu nhìn xuống Chính Quốc trong tay còn cầm quần áo, lập tức đổi đề tài: "Tiểu Quốc, quần áo này là của Thái Hanh?"
Doãn Kì nghe vậy, như suy tư gì liếc mắt nhìn Chính Quốc một cái.
"Ừ." Chính Quốc gật đầu: "Thứ này để trên mặt đất cũng không tốt, mang nó về đốt."
Chí Mẫn thấy này quần áo thủ công tinh tế, vải dệt đắt tiền được thêu bằng chỉ vàng, nhìn cực kì quý giá đắt tiền, đầu óc nóng lên, lời nói buột miệng thốt ra liền nói: "Thứ này thoạt nhìn rất đáng giá, dù sao Thái Hanh cũng đã chết, lấy đi bán cũng không tồi..."
Chí Mẫn còn đang nói chuyện, Hạo Thạc ngồi bên ghế phụ lái bỗng tát vào đầu cậu ta: "Đầu óc cậu phải chăng bị nước vào? Cũng không thấy cậu thiếu tiền, lại lộ ra bộ dáng như vậy thật là xấu hổ."
Y cảm thấy bộ quần áo này rất xui xẻo: "Tiểu Quốc nói không sai, nên mang về đốt đi, nếu cứ như vậy để nó trên đường, nếu như bị người nào nhặt đi, chỉ sợ là sẽ bị xui xẻo cả tháng."
Chí Mẫn cũng không phản bác, trợn trắng mắt, không nói chuyện.
Đầu ngón tay Chính Quốc vuốt ve vải dệt mềm mại trên tay, trầm mặc không nói.
Đường trở về lần này rất thuận lợi, nửa đêm Hạo Thạc thay Chí Mẫn lái xe.
Phía chân trời hơi sáng, vài tia sáng xuất hiện, Hạo Thạc trực tiếp lái xe đến bệnh viện thành phố.
Chí Mẫn dìu Doãn Kì đi bệnh viện xử lý miệng vết thương, Hạo Thạc cùng Chính Quốc lại mang mẹ Điền đi kiểm tra thân thể.
Mẹ Điền đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tuy rằng Hạo Thạc kết luận bà chỉ là bị người Kim gia đánh thuốc mê, nhưng vì để chắc chắn bà không bị làm sao, vẫn là đi kiểm tra một phen.
"Tiểu Quốc, cậu không sao chứ?" Hạo Thạc thấy Chính Quốc từ tối hôm qua bắt đầu bộ dáng mất hồn, không khỏi có chút lo lắng.
Chính Quốc lắc đầu, trên mặt miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, chỉ là cảm thấy... Sự việc xảy ra mấy ngày nay thật giống như mơ."
Hạo Thạc cười đấm cậu một chút: "Đa sầu đa cảm như vậy không giống cậu nha"
Y an ủi nói: "Yên tâm đi, hắn đã chết rồi, sẽ không đi theo cậu nữa đâu."
Chính Quốc bật cười: "Được rồi, không có việc gì, cậu đi xem Chí Mẫn đi, tôi ở với mẹ bên này là được rồi."
Hai người nói vài câu, chờ Hạo Thạc đi rồi, ý cười trên mặt Chính Quốc dần mất đi.
Cậu thất thần mà nhìn tay phải của mình, môi mấp máy, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi, lại một lần nữa giết anh..."
--
Một tháng sau.
Một ngày thời tiết sáng sủa, Chính Quốc nhận được một bưu phẩm.
Mặt trên bưu phẩm không có tên người gửi và địa chỉ, bốc lên một mùi hương kì lạ.
Chính Quốc mang theo bưu phẩm trở lại ký túc xá, trong ký túc xá lại không có ai.
Chính Quốc cảm thấy kỳ quái, Doãn Kì không ở ký túc xá cũng không có gì lạ, Chí Mẫn cùng Hạo Thạc thường ngày vào giờ này sẽ ở kí túc xá chơi game, hôm nay hai người họ cũng không biết đã đi nơi nào.
Chính Quốc buông ba lô, cậu đem bưu phẩm mở ra, lọt vào trong tầm mắt là một hộp quà màu đen tinh xảo.
Chính Quốc nhíu mày, nghĩ thầm phải chăng có người gửi nhầm?
Hộp quà cũng không nặng lắm, Chính Quốc đem nó mở ra.
Sau khi nhìn thấy được đồ ở trong hộp, thân thể nháy mắt cứng đờ.
Chính Quốc ngây người nhìn hộp quà, đột nhiên cảm thấy một trận lạnh băng.

...Bên trong hộp, là chiếc váy cưới nữ đỏ như máu được xếp gọn gàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro