Chương 18
Tôi tự nhận bản thân mình chẳng có tài năng gì nổi bật, duy chỉ có biệt tài giả câm giả điếc là đã đạt đến trình độ thượng thừa.
Học tập theo tinh thần "có tài không dùng chính là ngu ngốc" của giáo sư, tiến sĩ "tự phong" Han cùi, tôi rất tích cực sử dụng tài năng hiếm hoi kia của mình. Cũng phải nói, nhờ nó mà tôi thoát được không ít tội.
Tỷ như một tuần trước, khi nhỏ Du ôm con Hamster yêu quý của nó, lao xuống tầng một, bù lu bù loa lên đòi tìm kẻ đã cắt trụi lông đầu của con chuột. Tôi tim không đập loạn, chân không run, mỉm cười nói không biết rồi... chui tọt vào WC, đóng đô trong đấy cả tiếng đồng hồ. Có trời mới biết, sáng hôm ấy tôi đã lén sang phòng Du, hăng hái dùng kéo xiên ngang bổ dọc trên đầu con hamster, còn tưởng tượng ra mình chính là cô nàng Kiri Koshiba (1) trong Beauty Pop nữa chứ.
Hay như mấy hôm trước, ông bố thân yêu của tôi gọi điện về từ một nơi xa lắc xa lơ nào đó. Sau khi đã chém gió tung cả nóc nhà, bố tôi chợt lôi chuyện học hành của tôi ra hỏi. Toán, Lý, Hoá, Sinh... bao nhiêu môn thì bố không hỏi lại chỉ hỏi mỗi môn Văn. Vì thế tôi "lại" đành phải áp dụng chiến thuật giả câm giả điếc. Sau ba phút im lặng, mặc cho bố alô rồi hò hét tên tôi mỏi mồm, cuối cùng tôi cũng ê a lên tiếng:
- Con xin lỗi, con bận... đập con muỗi.
- Thế à? Muỗi chết chưa con?
- Dạ rồi ạ.
- Ừm thế môn Văn...
- À đúng rồi, con mèo nhà ông hàng xóm vừa bị cắt chim bố ạ!...Vì sao á? Vì nó ăn vụng, ỉa bậy còn cắn chết chim bồ câu nữa... Chưa hết, chưa hết, thằng con nhà ông A cháu bà B có em là con C bằng tuổi thằng SeonHo nhà mình vừa bị ngã xe... Không sao bố ạ, chỉ gãy tay, toác đầu và trật xương bánh chè thôi... Còn nữa, nhà cô đầu ngõ bán bún riêu vừa bị mất con chó becgiê quý. Bố có nhớ con chó ấy không, ngày xưa nó bé tí mà giờ nó to đùng...
Cứ thế, câu hỏi thăm kia của bố bị tôi dìm cho chết không kịp ngáp.
Hay như lần gần đây nhất là hôm qua, anh Jimin xách dao chạy xồng xộc từ ngoài vườn vào nhà rồi tru tréo lên đầy tức giận (xin lỗi vì tôi không tìm được từ nào khác để miêu tả hành động của anh ấy lúc đó). Nguyên nhân là vì hai quả vải quý hơn vàng, quý hơn bạc đã không cánh mà bay. Còn lí do tại sao nó không cánh mà bay thì chắc ai cũng biết.
Nhìn con dao phay trong tay anh Jimin, tôi trong lòng thầm run lẩy bẩy nhưng ngoài mặt thì làm như không biết gì cả, vội vàng lủi ra một chỗ với con Tan, ngồi bứt lông chó, miệng lẩm bẩm:
"Ta không biết, ta cái gì cũng không biết".
...
Cứ thế, tài năng này của tôi được rèn luyện qua từng ngày dần trở lên thuần thục. Vì thế, đối mặt với tình huống trước mắt, tôi lại bắt đầu theo thói quen... giả câm giả điếc. Hắn gọi kệ hắn, tôi đi tôi cứ đi, há há.
- Này...
Ồ, tôi không tên là "này". Tôi gật gù, chân cuống cuồng đạp lá, thiếu nước chạy như ngựa phi.
- Jungkook, anh gọi không nghe à?
Trường này bao nhiêu Jungkook, gọi thế ai biết Jungkook nào. Kệ, tiếp tục đạp lá.
- Jungkook dở...
Tôi nhịn.
- Jungkook gấu chó...
Tôi nhẫn.
- Kookie hâm, Kookie điên, Kookie loạn.
...
- NÀY, anh có tin em ném cái dép vào mặt anh không?
Bị hắn đả kích liên hoàn, tôi cuối cùng cũng không nhịn được, tức tối quay phắt người lại, nhe răng, trợn mắt lên nhìn hắn. Tôi dường như đã quên mất một điều, nếu tài giả câm giả điếc của tôi là thượng thừa thì trịnh độ bỉ ổi của hắn chính là thượng của thượng thừa. Tài năng của tôi, cứ gặp hắn là xịt như bóng bay bị kim châm.
- Chậc chậc, cứ tưởng em không nghe thấy. Khổ thân, đã xấu lại còn điếc, ngoài anh ra... còn ai chịu được em cơ chứ, haiz...
Hắn khẽ lắc đầu thở dài một hơi, làm bộ bất đắc dĩ rồi chậm rãi bước đến gần tôi, chị gái kia cũng vội vàng bước theo hắn, khuôn mặt xinh xắn khẽ hếch nhẹ lên, đôi mắt đẹp đẽ nhìn tôi đầy thăm dò cùng một tia khó chịu. Vì đã quá quen rồi nên tôi cũng chẳng buồn để ý.
Từ cấp một, cấp hai rồi cấp ba, con gái vây quanh hắn, tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Đã nói hắn là yêu nghiệt hại nước hại dân, đi đến đâu là gây chuyện đến đấy mà.
Tôi nghĩ rồi không nhịn được nguýt hắn một cái rõ dài. Hắn không buồn để ý đến thái độ của tôi, chỉ khẽ cười rồi hỏi một câu chẳng ăn nhập chút nào:
- Không biết Ninja rùa có làm phần tiếp theo không nhỉ?
- Là sao?
Tôi và chị gái xinh đẹp kia không hẹn cùng quay ra nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Đáp lại hắn chỉ tủm tỉm cười nói:
- À, nếu có phần tiếp anh khuyên em nên đi casting thử. Dáng đi ban nãy của em đến ninja rùa cũng phải bái làm sư phụ.
Chị gái xinh đẹp rất có "duyên", phụt một cái bật cười, còn quay sang nhìn hắn rất tình tứ. Tôi tức tối nghiến chặt răng, cố nuốt cơn giận xuống bụng. Quen rồi, quen rồi, tôi mà tức thì tôi ngu hơn con heo.
Tôi nghĩ rồi hóp bụng, hít một hơi thật sâu, không thèm đếm xỉa đến hắn mà quay sang chị gái kia mỉm cười:
- Em chào chị, chị học cùng lớp với anh Taehuyng ạ?
- Hả? À... không, chị học 12 Anh.
Chà chà đúng là người đẹp có khác, giọng nói cũng thật hay, đáng tiếc là lại mê mẩn cái tên mặt người dạ thú, tâm độc như rắn này.
Tôi nheo mắt, cay độc nghĩ thầm rồi nhảy tót qua chỗ chị ấy, làm ra vẻ thân thiết nói:
- Chị xinh thật đấy. Vừa gặp chị em đã thấy thích rồi. Vì thích nên em sẽ nói cho chị biết chuyện này...
Vừa nói tôi vừa kéo chị ấy qua một bên, nheo mắt nhìn hắn đầy cảnh giác. Đáp lại hành động mờ ám của tôi, hắn chẳng buồn quan tâm, chỉ khẽ cười nhạt, giương mắt lên nhìn đầy hứng thú như chuẩn bị được xem trò hay.
Chị gái xinh đẹp cứng nhắc bước theo tôi rồi nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Chị thích hắn à? – Tôi hất đầu về phía hắn, không vòng vèo mà hỏi luôn.
- Ơ... ừm... - Chị ấy hơi lúng túng, hai gò má phiếm hồng, lắp bắp không biết nên trả lời thế nào.
Tôi khẽ cười gằn, không để chị ấy kịp thừa nhận đã chen mồm vào nói:
- Chị đừng bị khuôn mặt kia của hắn dụ dỗ, thực ra ngày xưa hắn xấu lắm, mắt ti hí, mũi thì vẹo, môi dầy và thâm như hai miếng thịt bò tái đã thế trên mặt lại còn chi chít đèn pin và mụn c*t ruồi nữa. Eo ôi cứ phải gọi là ma chê quỷ hờn, xấu đến Quỷ Dạ Xoa, Chung Vô Diệm còn phải ngả mũ chào thua... Chẳng biết tại sao lớn lên lại thành ra như vậy nhưng em tin chắc con cái của hắn sau này sẽ xấu không khác gì hắn ngày xưa. Chị mà ở chung với hắn, con hai người sẽ không đẹp đâu.
- Cái... cái gì?
- Chưa hết, chưa hết. Xấu người thì đã đành, đằng này hắn lại còn xấu cả nết nữa. Chị không biết chứ ở nhà hắn còn ăn tranh đồ với con Tan nhà em, ghen ăn tức ở với con hamster vì nó được ăn bánh quy. Còn nữa, hắn năm ngày mới tắm một lần, một tuần mới gội đầu, trong phòng thì toàn ảnh chân dài, ngực bự, mông to. Tính tình thì xấu xa để cả ngõ người ta ghét. Không những thế còn ki bo kẹt xỉn, cướp bim bim của bọn trẻ con, ăn quỵt bún riêu của mấy bà trong ngõ. Đúng là trẻ không tha, già không thương...
- Thôi đủ rồi.
Chị gái xinh đẹp chợt bực bội ngắt lời tôi, khuôn mặt cau lại tỏ ý khó chịu.
- Chưa đủ đâu chị ơi, yên để em kể tiếp xem nào...
- Hừ, cậu đang thị uy với tôi sao? Muốn nói rằng cậu rất hiểu cậu ấy? Xin lỗi làm cho cậu thất vọng rồi, tôi không dễ bỏ cuộc thế đâu, hừ. - Chị ấy khẽ nhếch môi, khinh bỉ nói.
Tôi ngẩn người ra, ngơ ngác không biết nên nói gì, từ lúc nào tôi lại biến thành nam phụ đáng ghét đang xen vào chuyện tình cảm của nam nữ chính vậy, rõ ràng tôi có ý tốt giúp chị ấy tránh xa cái ổ quỷ mà. Oan quá, oan hơn Thị Mầu rồi.
Chị gái xinh đẹp nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét rồi lại quay sang Taehuyng, nở nụ cười ngọt ngào:
- Tớ vào lớp trước đây, lần sau nói tiếp nhé, tớ còn mấy bài Toán cần nhờ Taehuyng đấy.
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt như có tia sáng lấp lánh, vẫn nhìn tôi chăm chú, khoé miệng không kiềm chế được, khẽ nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ. Chờ nửa ngày không thấy hắn nói thêm câu gì, chị gái kia đành bỏ đi, mặt không giấu được vẻ thất vọng.
- Thế là sao nhỉ? – Tôi nhìn theo rồi ngơ ngác quay sang hắn hỏi.
- Sao trăng gì nữa, giờ em tính sao đây? – Hắn nhìn tôi cười tủm tỉm, đôi mắt loé lên một tia gian ác khiến tôi rùng mình.
- Tính cái gì cơ?
- Hình tượng của anh bị em đạp bẹp như vậy, bảo anh làm sao cưới được vợ.
Tôi trợn mắt, nhìn hắn không thốt nên lời. Đúng là tên háo sắc, mới tí tuổi đầu đã nghĩ đến chuyện vợ con rồi, thật không ra gì cả. Tôi nghĩ, trong lòng âm thầm khinh bỉ hắn:
- Anh thì làm gì có hình tượng mà đạp. Chỉ khéo lo, đến Chí Phèo còn có Thị Nở cơ mà. Yên tâm đi anh sẽ có vợ thôi, có điều sứt môi lồi rốn hay không thì em chịu. – Tôi cười mỉa mai.
- Nhưng Chí Phèo có đến được với Thị Nở đâu. Thời buổi "dương thịnh, âm suy", anh không lo sao được. Không biết, em trả cho anh cô vợ đi. – Hắn cau có nói, vẻ mặt y như đứa trẻ đòi quà.
Tôi ngây người ra nhìn hắn, dở khóc dở cười:
- Anh buồn cười thật, vợ anh anh đi mà kiếm, đòi em làm gì?
- Ai bảo em phá hình tượng của anh. Nếu không trả được thì...
- Thì làm sao?
- Thì em...
Không hiểu sao, tôi lại đột nhiên sợ nghe câu trả lời của hắn, vì thế không để hắn kịp nói gì tôi đã vội vã kêu lên:
- Chết, muộn rồi, em vào lớp đây.
Rồi nhanh chóng quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy trối chết. Nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, vội vươn tay ra giữ chặt lấy tay tôi, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười gian xảo:
- Từ từ đã, định chối bỏ trách nhiệm à?
Khoảng cách giữa tôi và hắn đột nhiên bị rút ngắn, cổ tay bị hắn giữ lấy chợt nóng rực lên. Đầu tôi nhanh chóng nhớ đến chuyện hôm qua, mắt không tự chủ liếc lên đôi môi hắn.
- Này, nhìn gì vậy? – Hắn nhìn tôi mỉm cười, môi khẽ cong lên.
Mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, tôi hốt hoảng giật mình, vội giật tay ra khỏi tay hắn, nhảy ra đứng cách hắn một đoạn, giọng nói trở lên gay gắt một cách bất thường:
- Đừng chạm vào em.
Hắn có vẻ giật mình trước thái độ của tôi, bàn tay vẫn buông thõng để ra phía trước, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tôi biết mình cư xử hơi quá nhưng lại không biết giải thích kiểu gì chỉ đành chạy một mạch về lớp, mặc kệ hắn đứng đó. Ông trời ơi, làm sao để con quên đi nụ hôn đáng nguyền rủa kia đây?
Buổi trưa, mặt trời chói chang, dưới bóng mát của cây nhãn trong sân, hắn đứng lặng thinh, đôi mắt nhìn tôi chăm chú, không gian tĩnh lặng đến mức bất thường.
- Có... có chuyện gì à? – Tôi ngập ngừng, nhìn hắn chăm chú, đồ rằng hắn vừa bị ngã hỏng não xong. Nếu không thì cái nụ cười nửa miệng luôn treo trên mặt hắn nay đâu?
- Ừ, có chuyện muốn nói với em. – Hắn vẫn nhìn tôi không chớp, khoé môi khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Tôi há hốc mồm, đến hít thở cũng khó khăn. Ông trời đúng là linh, buổi sáng tôi còn nguyền rủa hắn bị ngã lủng não, không ngờ bây giờ lại ứng nghiệm thật. Nhìn bộ dạng cười ngây thơ như cừu non của hắn, tôi dám đảm bảo cú va chạm không hề nhẹ chút nào.
- Thì... anh nói đi. Bày ra bộ dạng mèo bị thiến đó làm gì. – Ngấm ngầm chê hắn ẻo lả, tôi mong hắn sẽ sửng cồ lên, trở lại bình thường cho tôi nhờ. Hắn cứ "dịu dàng" thế này, tôi sợ tim mình sẽ bị hắn bóp chết mất.
Hắn hơi cau mày nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt lại dãn ra, mắt nhìn tôi chăm chú đến độ giãn cả đồng tử. Tôi cũng trợn mắt lên nhìn hắn, trái tim đập binh binh, trong lòng chợt có chút hồi hộp.
- Anh thích em...
Không biết bao nhiêu lâu sau, hắn chợt lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
Tôi ngẩn người ra, mồm há hốc, cơ hồ như chưa nghe rõ điều hắn vừa nói, vội lắp bắp hỏi lại:
- Anh... vừa nói gì cơ?
- Anh nói... anh thích em, rất thích, thích từ lâu.
Hắn chậm rãi nói, giống như muốn nhấn mạnh từng từ, đôi mắt dịu dàng vẫn không lúc nào rời khỏi tôi.
Lời nói nhẹ nhàng như vậy nhưng vào tai tôi lại tựa như sét đánh ngang tai. Tôi cố gắng điều hoà hô hấp cho ổn định nhưng vẫn không tài nào thở nổi, mồm há to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
Trong lúc tôi còn đang ngây người ra, không kịp tiếp ứng chuyện hắn vừa nói thì hắn chợt bước đến cạnh tôi, khuôn mặt giả ngây thơ nổi lên một nét cười đắc ý. Không để tôi kịp có phản ứng gì hắn đã cúi người xuống, tay giữ lấy gáy tôi rồi chậm rãi... đặt lên môi tôi một nụ hôn. Không phải kiểu chuồn chuồn phớt giống hôm qua nữa mà là một nụ hôn thực thụ, vô cùng mạnh mẽ.
Quá bất ngờ, quá sợ hãi, tôi không biết phản ứng thế nào, cứ để mặc hắn tự tung tự tác, làm càn giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Không biết bao nhiêu lâu sau tôi mới hoàn hồn trở lại, vội vàng đẩy mạnh hắn ra, hét lên thật to:
- Kim Taehuyng, anh tránh ra cho em.
- ẲNG...
Tiếng kêu thống thiết chợt vang lên ngay sau đó. Tôi giật mình bừng tỉnh, cảm thấy đỉnh đầu đau nhói.
Một giọt mồ hôi chảy từ thái dương rơi xuống mu bàn tay khiến tôi giật mình, vội định thần lại, chợt phát hiện ra mình đang ngồi trên giường, thở hồng hộc, hai tay thì vòng qua ôm chặt lấy con chó bông.
Quái lạ, không phải tôi đang ở dưới gốc nhãn trong sân sao? Còn hắn nữa, hắn đâu? Chẳng lẽ, tất cả đều là nằm mơ sao?
Sau khi ổn định lại tinh thần, biết tất cả những chuyện kinh thiên động địa vừa rồi chỉ là nằm mơ, tôi thầm thở phào một hơi, ngã người ra thành giường, bật cười ngây ngốc.
Đúng là điên mà, sao tôi lại đi mơ cái giấc mơ quái quỷ ấy chứ. Chuyện này mà để hắn biết được chắc sẽ chế nhạo tôi cả đời mất.
Tôi nghĩ mà không khỏi rùng mình, vội lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khoan, có điểm không đúng ở đây. Nụ hôn kia... rõ ràng chỉ có trong mơ, nhưng sao tôi lại có cảm giác chân thực đến vậy, thậm chí bên khoé miệng vẫn còn cảm giác ấm áp. Và còn cả tiếng ẳng đầy bi thống kia nữa, từ đâu mà ra?
Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt run lẩy bẩy, vội lia mắt ra nhìn xung quanh, khuôn mặt hớn hở cùng đôi mắt bồ câu trâu quen thuộc kia đập vào mắt khiến tôi xém té xỉu.
Con Tan thấy tôi phát hiện ra, nó sung sướng bắc chân lên giường. Đôi bàn chân mập mạp đặt trên chiếu trúc, lưỡi hồng thè ra, đuôi quẫy tít mù.
Run rẩy đưa tay lên chạm vào khoé miệng, có chút dính dính nhớp nhớp, tôi rất nhanh chóng hiểu ra cái gì vừa mới "hôn" mình thắm thiết, suýt chút nữa là sùi bọt mép mà chết.
Con Tan vẫn chưa biết tội, nó giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn tôi, khuôn mặt hớn hở như được đi ăn cỗ. Cố nén cục tức vào bụng, tôi nghiến răng trèo trẹo, chăm chú nhìn đôi chân mập mạp của nó, cười gằn:
- Cái chân này mà nấu đu đủ thì ngon phải biết, nhỉ?
Con chó ngu ngốc không nhận ra mùi thuốc súng nồng nặc trong giọng nói của tôi, nó vẫn cố giương đôi mắt nâu to tròn và lấp lánh của mình lên, đuôi ngoáy như điên, thậm chí nó còn vươn một bàn chân lên, với với trước mặt tôi như muốn trêu tức.
Nhìn bộ dạng ngây thơ vô (số) tội của nó, tôi tức điên lên, gào to:
- Chó Tan chết tiệt, hôm nay mày chết với anh.
Nói rồi tôi lao đến định chụp lấy cổ nó, vặt như vặt cổ gà. Nhưng con Tan cũng chưa ngu lắm, nghe thấy giọng gào kinh khủng của tôi, nó cuối cùng cũng biết sợ, vội nhảy xuống giường, cong đít chạy ra khỏi phòng, thành công trong việc thoát khỏi bàn tay ác độc của tôi.
Bị nó liếm mặt còn chọc tức như vậy, tôi làm sao bỏ qua được. Vội vã lao xuống giường, vớ lấy con dao "siêu cấp cùn" trong ống bút, tôi phi ra khỏi phòng, đuổi theo nó với tốc độ tên bắn.
Anh Jimin thấy một người, một chó đuổi nhau khắp nhà, bụi bay mù mịt như vậy thì chỉ biết lắc đầu, than thở một câu "hai đứa này lại phát bệnh rồi", sau đó chậm rãi đi đến chỗ tôi đang rình con Tan, ôm chặt lấy tôi từ đằng sau, nhàn nhạt nói:
- Anh biết con dao của em mức độ cùn có thể sánh ngang với cái thước kẻ nhưng dù gì nó cũng là dao, em cầm nó chạy loạn như thế rất nguy hiểm.
- Anh buông em ra, đừng cản em, em phải thiến nó, em phải cạo sạch lông nó, hừ hừ... - Tôi vùng vẫy trong tay anh Jimin, gào thét inh ỏi.
- Đừng nháo nữa, nhỡ em ngã dao đâm trúng người thì sao?
- Em...
- Con dao này bố quý lắm, nhỡ bị gãy về mà bố thấy sẽ khóc thét lên mất, phiền lắm. – Anh Jimin khẽ lắc đầu, bày ra bộ dạng chán nản.
- ...
Tôi (T.T). Anh ấy có thể phũ hơn được nữa không?
Dù bị anh Jimin đả kích nặng nề như vậy nhưng tôi vẫn không từ bỏ việc truy lùng con Tan. Vì thế trong nhà lại xuất hiện thêm một cảnh gà bay chó nhảy như vậy. Cái chuyện này ấy mà, nó quen quá rồi!
...
Buổi chiều hiu hiu gió, tôi cắn bút ngồi ôn bài chuẩn bị cho kì thi cuối kì, nhưng từ lúc ngồi vào bàn học đến giờ tôi chỉ ghi được độc hai chữ "Bài làm" rồi cứ ngẩn ngơ, mơ màng ngắm cảnh sắc bên ngoài, trong đầu thì không ngừng nhớ đến hai nụ hôn với hắn, một là nụ hôn trộm bên bàn học, một là nụ hôn trong giấc mơ đáng xấu hổ kia.
Mặc dù tôi đã tự ép mình phải quên chuyện này đi nhưng nói thì dễ, làm mới khó, cứ vừa cúi đầu xuống vở, nhìn cái bàn học tôi lại không tự chủ được nghĩ đến nó.
Cuối cùng không chịu được nữa, tôi đập bàn đứng dậy, quyết định sang tìm nhỏ Du nói chuyện. Giữ trong bụng mãi thế này tôi sẽ bị thối ruột mất. Tôi nghĩ rồi gật đầu chắc nịch, hớn hở chạy sang phòng Du.
Nhỏ Du đang ngồi chơi với con Hamster, trên bàn bừa bộn sách vở, chắc là học chán nên lôi con chuột ra nghịch đây mà.
- Ái chà, bắt quả tang mày bỏ học nghịch chuột nhé, lát về méc anh Jimin. – Tôi cười gian tà rồi sà xuống ngồi cạnh nó.
Nhỏ Du giật mình khi thấy tôi, nó ôm con chuột phụng phịu nói:
- Tại Kun đói nên em cho nó ăn đấy chứ, mà anh cũng có học đâu.
- À thì... anh khác, anh có trách nhiệm trông coi mày học hành, anh Jimin dặn rồi. – Tôi lấp liếm.
- Toàn bốc phét, hứ.
- Mày... mà thôi quên đi, anh đang có chuyện muốn hỏi mày đây. – Tôi nói rồi ngồi xếp bằng tròn, nhìn nó với vẻ nghiêm túc.
- Có chuyện gì vậy? – Du vừa vuốt ve con chuột đang nằm co rúm trong tay nó vừa quay sang tôi, ngờ vực hỏi.
Tôi liếm liếm môi, khẽ hắng giọng, mắt ngó lên trần nhà, lựa chọn từ ngữ cẩn thận rồi mới nói:
- Là thế này... anh có hai đứa bạn rất ghét nhau, cực ghét luôn ấy. Hai đứa ấy cứ như chó với mèo, gặp nhau mà không đánh nhau cãi nhau thì không chịu được, mà chung quy lại cũng chỉ tại tên kia, tính xấu vô cùng, đành hanh đỏ mỏ, đanh đá cá cầy...
- Thôi thôi thôi, nói chung là hai người bạn của anh rất ghét nhau chứ gì, anh kể tiếp đi, dông dài hoài...
Du khẽ nhăn mặt, vội ngắt lời tôi.
- Ừm, đại khái vậy, chuyện là hôm ấy hai đứa nó học ôn với nhau, thằng bạn anh mệt quá nên gục xuống ngủ, đang mơ mơ màng màng thì phát hiện ra thằng kia hôn trộm nó một cái...
- Oa, lãng mạn kinh hồn, y như ngôn tình ý.
Không để tôi kịp nói hết, nhỏ Du đã reo lên đầy thích thú, đôi mắt nó nhìn tôi đầy mơ màng:
- Xong rồi thế nào nữa?
- Hết rồi.
- Thế thôi á?
- Ừ, thế thôi chứ còn gì nữa. Bây giờ bạn anh đang thắc mắc là tại sao thằng kia lại làm vậy, trong khi thằng này chẳng có tí tình ý gì với nó cả. Anh mày chả hiểu gì cả, đành phải sang hỏi mày, haiz... – Tôi làm bộ thở dài, ngán ngẩm nói.
- Hưm...
Nhỏ Du chống cằm đăm chiêu một hồi, lát sau nó quay sang tôi nói chắc nịch:
- Theo như tiểu thuyết ngôn tình đã nói, anh kia làm vậy với bạn ah thì chỉ có một lí do thôi.
- Lí do gì? – Tôi vội vàng hỏi nó.
- Anh ấy thích bạn anh.
- Hả?
Tôi há hốc mồm, suýt ngã ngửa ra đằng sau, đáp án của nó chính là điều mà tôi không dám nghĩ tới nhất.
- Mày nói nhảm, làm sao thế được, thằng kia ghét bạn anh bỏ xừ.
- Hừm, nhảm là nhảm thế nào. Nếu hôn trực tiếp thì còn có nhiều lí do nhưng hôn trộm thì rõ ràng là thích rồi. Anh kia chắc không kìm chế được tình cảm nên mới phải ăn vụng. Giống hệt trong truyện luôn...
Không thèm nghe nhỏ Du tám nhảm về mấy cuốn truyện của nó, tôi lảo đảo đứng dậy, ngơ ngơ ngác ngác đi về phòng. Ngồi trên giường mà tôi cứ ngẩn ngơ mãi không thôi. Vốn tưởng đi hỏi nhỏ Du thì sẽ xong chuyện, ai dè đã rắc rối nay lại càng rắc rối hơn.
...
Mấy ngày hôm sau vì giấc mơ đó và cuộc nói chuyện với nhỏ Du nên tôi tránh mặt hắn, bất cứ chỗ nào có hắn là tôi nhanh chóng lủi đi, bữa cơm tôi chỉ ăn qua quýt rồi lại chạy lên tầng, trong mọi tình huống đều hạn chế việc đụng mặt với hắn đến mức tối thiểu.
Hình như hắn cũng lờ mờ thấy được sự thay đổi của tôi nhưng hắn không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng tôi thấy hắn nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, trên môi còn treo thêm nụ cười lạnh lẽo.
Tối nay đến lượt tôi nấu cơm, anh Jimin và nhỏ Du đều đã ra ngoài, đang mải mê với món trứng cuộn, tôi chợt giật mình khi có một hơi thở ấm áp phả vào cổ mình. Hoảng hốt, tôi theo bản năng, vung cái xẻng nấu ăn dính đầy mỡ ra đằng sau, một tiếng kêu đau đớn vang lên ngay sau đó:
- Au...
Tôi giật mình vội quay đầu lại, thấy hắn đang ôm mũi, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, đôi mắt nhìn tôi muốn toé lửa:
- Em muốn hại chết anh hả?
Khẽ cười trừ, tôi đổ thừa cho hắn, quyết không nhận lỗi về mình:
- Tại anh đấy chứ, ai bảo tự nhiên xuất hiện lù lù ở đằng sau em.
- Hừm, bạo lực. À, nấu cả anh nữa đấy. – Hắn nghiến răng làu bàu nói.
Tôi tắt bếp, dùng xẻng xúc trứng ra đĩa, khẽ lườm hắn:
- Em chỉ nấu cho bốn người ăn thôi.
- Vừa đủ còn gì? – Hắn cau mày nói.
- Ha ha, tiếc quá, hôm nay cuối tuần, thằng SeonHo về. – Tôi cười cực kì sung sướng, nói.
Hắn khẽ xoa cằm không nói gì, chỉ nhìn lom lom vào bụng tôi, khoé môi nhếch lên đầy gian tà.
- Anh nhìn cái gì thế?
- Nhìn bụng em. – Hắn thản nhiên đáp.
- Bụng em có cái gì mà nhìn. – Tôi sửng cồ lên hỏi hắn.
- Em có thấy lớp mỡ trên bụng mình ngày một dày không, gần bằng con Tan rồi đấy. Ăn ít đi, để anh ăn giúp cho.
Hắn cười đểu rồi nhân lúc tôi tức muốn xì khói, thình lình nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của tôi, gắp một miếng trứng nhét vào mồm, nhai ngon lành:
- Ừm, không tệ, nhưng thiếu vị ngọt rồi.
Vừa giận vừa xấu hổ, tôi vội giật tay ra khỏi tay hắn rồi tức tối lao ra khỏi phòng bếp. Thấy vậy, hắn bèn gọi với theo, giọng cợt nhả:
- Này đi đâu đấy, từ từ không mỡ bụng nảy lên đấy.
- Nhìn thấy trứng vàng nên buồn đi vệ sinh, oke?
Không có tiếng động, tôi biết hắn nghẹn rồi. Hừm, đáng đời.
...
Bữa cơm tối đầm ấm cuối tuần sẽ thật suôn sẻ nếu không có sự hiện diện của hắn và câu nói ngô nghê của thằng SeonHo chết tiệt.
Chả là do thức ăn hôm nay ngon quá, tôi ăn không ngừng nghỉ nên cái bụng cũng tự động phình lên. Thằng Seonho thấy vậy liền toét miệng cười nói:
- Anh Jungkook giống cô giáo của em ghê.
- Thế chắc cô của Khôi phải xinh lắm nhỉ? – Tôi cười cười, hếch mũi lên hỏi.
- Không, bụng cô cũng giống anh Jungkook, to thế này này, cô bảo bên trong bụng cô có em bé. – Thằng Seonho vừa nói vừa khoa trương vòng tay lên trước bụng, khoe hàng răng sún.
Nháy mắt, nụ cười trên môi tôi vụt tắt, mặt cứng đờ, ba người còn lại thì cười đến mức nội thương trầm trọng.
...
Ăn cơm tối xong, vì là cuối tuần nên chúng tôi ngồi xuống sofa xem thời sự. Đang yên lành ngồi cạnh nhỏ Du, chống tay lên cằm xem mấy tin tức trọng điểm trong nước và nước ngoài, tôi chợt giật mình khi thấy hắn đi đến, thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, vì còn thừa một khoảng trống nhỏ nên tôi và hắn ngồi sát nhau.
Không phải chứ, bên Du còn bao nhiêu chỗ trống không ngồi lại chui vào cái chỗ chật hẹp này làm gì?! Tôi thầm gào thét lên trong đầu, ngồi trên đệm sofa mềm mại mà tưởng như đang ngồi trên đệm gai.
Mấy phút sau, cảm thấy tai mình đang bị nhìn đến mức nóng rực, tôi vội vàng đứng bật dậy, gãi đầu vờ ngáp dài, thản nhiên bước qua hắn để đi ra ngoài, một cái nhìn bực bội xẹt qua mặt tôi.
Tôi định chuồn êm lên nhà nhưng chưa kịp bước lên cầu thang thì hắn đã lên tiếng gọi giật lại, giọng nói có chút lành lạnh:
- Jungkook, trong tủ lạnh có nho, lấy hộ anh.
Tôi định cãi "anh đi mà lấy" nhưng nghe nhắc đến nho, liền vội vàng nuốt câu kia lại, phi đến tủ lạnh, đĩa nho đen hấp dẫn trong tủ khiến tôi muốn ứa nước miếng, kế hoạch chuồn êm lên nhà bị phá sản hoàn toàn.
Vừa nhấm nháp nho vừa đem ra phòng khách, tôi thấy hắn đã ngồi sang chỗ anh Jimin tự lúc nào. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi đặt nho xuống bàn, tấm tắc khen:
- Nho ngọt kinh khủng luôn.
Anh Jimin khẽ mỉm cười, vặt mấy quả vừa ăn vừa gật gù nói:
- Ừm, ngọt thật.
- Ngọt lắm à?
Hắn đột nhiên lên tiếng, quay sang anh Jimin cười quỷ dị. Nụ cười khiến tôi sởn gai ốc.
- Ăn đi thì biết... - Anh Jimin gật gật đầu, nhìn hắn có chút khó hiểu.
- Tốt, tao nếm thử.
Nói xong, hắn thình lình vươn người qua, đặt nhẹ môi lên khoé miệng anh Jimin rồi lại nhanh như chớp rụt người lại, khẽ liếm môi, thoả mãn nói:
- Ừ, công nhận ngọt.
Đùng đùng... đoàng đoàng...
Cả nhà tôi, bị sét đánh chết không chừa đứa nào...
---------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro