18. Đi khách sạn đi, tôi mời (2)
Chị Lee nghe thấy trong giọng nói của Jennie có gì đó không đúng, vội nói: “Jennie, em định buông xuôi đấy à?”
“Buông xuôi, chị đang đùa gì thế?”
Cô đã đi đến bước này, thì đã chẳng có đường lui nữa rồi, không cần biết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào, cô nhất định phải lấy bằng được thứ mà cô muốn.
Đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, hay dù có phải chết, tất cả cô đều không sợ, những gì đám khốn nạn đó nợ mẹ con cô, thì cô sẽ bắt chúng trả cho bằng sạch.
Chị Lee chợt cảm thấy không nhẫn tâm để cô làm vậy, “Jennie…thôi vậy, thôi bỏ đi em, em về đi, hoặc giờ chị đến đó đón em, vai diễn này không có cũng được, chị có thể giúp em tìm một vai khác được mà.”
Jennie nhìn ảnh phản chiếu bản thân mình trong gương, rất xinh đẹp, một người phụ nữ hai lăm tuổi, thời điểm xinh đẹp kiều diễm nhất.
Jennie đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình trong gương, “Những cái khác thì sao hả chị, không có Ahn tổng này thì vẫn còn Song Tổng, Ga tổng, Yong Tổng, chị Lee….vô ích thôi.”
“Jennie…”
“Chị yên tâm đi, em sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi đâu.”
Cúp điện thoại, Jennie lại cảm thấy chếnh choáng, cô lấy một bao thuốc lá từ trong túi xách ra, rút một điếu ngậm trên miệng, sờ sờ tìm một hồi mà không thấy cái bật lửa đâu.
Jennie mồm ngậm điếu thuốc lắc lư đi ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, thân hình cao lớn vững chãi, ánh đèn mờ ảo khiến cô nhìn không rõ mặt mũi người đó, nhưng Jennie lại thấy rất rõ đôi môi người đó đang mấp máy như thể đang nói chuyện điện thoại.
Jennie híp mắt, ô, đôi môi của người này thật đẹp nha.
Nhìn thôi… là khiến cho người ta muốn hôn lên đôi môi ấy, còn nữa nha… người này sao mà quen quen.
Jennie đi đến bên cạnh người đó: “Người anh em, có lửa không?”
Người đó nhìn cô, Jennie ngẩng đầu lên, men rượu làm cho đầu cô choáng váng, ánh mắt mông lung, cô càng muốn nhìn cho rõ tướng mạo của người này thì càng không tài nào mà nhìn rõ được.
Từ một phòng riêng cách đó không xa vọng đến tiếng chửi rủa của một gã đàn ông, gã hùng hùng hổ hổ gào lên: “Mẹ nhà mày, ông đây bỏ ra bao nhiêu tiền thế, mà mày để ông chơi túi nước muối à, cái thứ quái quỷ gì thế này, mẹ nó… tin ông gọi tổng đài 3.15 chửi chúng mày một trận không?”
Những âm thanh ầm ĩ đó càng khiến cho đầu óc Jennie hỗn độn, cô nghe rồi cười ha hả, ưỡn bộ ngực đầy đặn cỡ C của mình ra: “Này, anh đoán thử xem, cái này của tôi có phải túi nước muối hay không.”
Tách một tiếng, một ngọn lửa nhỏ sáng lên, ở ngay trước mặt Jennie.
Jennie cúi người châm điếu thuốc: “Cám ơn.”
“Có muốn hút một điếu không?”
“Không cần”
Chớp mắt môt cái ngọn lửa đã tắt, Jennie nhìn thật rõ ràng hình dáng đôi môi đó, môi mỏng mà lạnh lẽo, màu hồng cực kì xinh đẹp, loang lên từng vệt sáng lạnh lẽo, lại có cảm giác quen thuộc đến không ngờ, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Men rượu trong người tích tắc đã hoá thành thuốc kích thích, cả người cô bắt đầu nóng lên, bắt đầu…. không khống chế nổi bản thân.
Cổ họng Jennie trở nên khô khốc, cô chợt cảm thấy thật khát, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi của người nọ.
Bất thình lình cô đẩy anh ta vào tường, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp ấy.
Trước cửa phòng vệ sinh ánh sáng u ám, sau lưng là những tiếng kêu gào mắng chửi, Jennie đang ôm hôn người đàn ông đến mặt còn không nhìn rõ, cô cảm thấy bản thân thật điên cuồng.
Nhưng mà …cô vốn dĩ là một kẻ điên, thế này thì đã là cái gì?
So với việc bị “con lợn” Ahn Tổng đó sờ soạng quấy rồi, cô càng thích ‘ăn đậu hũ’ của trai đẹp hơn, cái loại tâm lý báo thù này, khiến cho Jennie hôn càng sâu, mà cái cảm giác này…thật quen thuộc nha, hình như cô đã từng hôn người này.
Mùi rượu thơm thoảng quyến luyến vương vấn giữa làn môi hai người, mùi hương phụ nữ so với mùi hương của rượu càng khiến người ta say mê.
Giữa nụ hôn mê đắm mơ màng, Jennie buông người đó ra.
“Đây là tạ lễ, mùi vị cũng không tồi…”
Jennie: “Hôn anh cảm giác cũng thật quen thuộc nha….”
“Chết tiệt…. rốt cuộc mấy năm nay cô đã hôn bao nhiêu người?”
Jennie: “Không biết nha….”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro