5. END
Những ngôi nhà với ngọn đèn le lói đang phát ra ánh sáng lập lòe ma quái. Park Dohyeon nhìn ra ngoài cửa sổ, bão tuyết giống như bầy ma quỷ đang nhảy múa. Hiện tượng thời tiết này cũng xảy không ít, nhưng hôm nay lại đến rất đột ngột.
Hắn nhắm mắt nằm trên giường, coi tiếng băng tuyết lạch cạch va vào cửa kính như một khúc hát ru. Mơ màng chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ dần trôi xa, như thể đây chỉ là một đêm bình yên và thanh bình.
Trong giấc mơ, như có ai nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn, giống như đang trấn an, lại giống như đang lưu luyến. Mang theo sự ẩm ướt của dòng sông, cảm giác nhẹ nhàng này làm hắn thấy yên lòng không cách nào lý giải được.
Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, Park Dohyeon nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhất với mình.
"Thầy Park"
"Có ai từng nói với anh, đừng bao giờ đến quá gần kẻ thù của mình chưa?"
Mái tóc đen ướt sũng rủ xuống ngang mắt, ánh trăng kỳ ảo chiếu qua cửa sổ dát lên thân hình người đàn ông một viền bạc mờ ảo. Điều khiến Park Dohyeon đang lạnh toát trong lồng ngực, chính là nòng súng lạnh ngắt đang áp vào trán hắn.
Hắn theo phản xạ hạ tay xuống, lại phát hiện ra tay mình đã bị trói lại bằng ga giường hay mảnh vải gì đó ở đầu giường, hoàn toàn không cử động được.
Thấy thế, họng súng nhấn hướng xuống phía dưới, người đàn ông đang trèo trên người hắn bật cười khúc khích, Park Dohyeon buộc ngửa về phía sau, đường cong từ vai lên đến cổ như dây cung bị kéo căng hết cỡ.
"Sao lại kích động thế?" Mấy sợi tóc ướt lung lay trước mắt, người kia biết rõ còn cố tình hỏi, thu hết sự dao động trong mắt Park Dohyeon.
Nòng súng làm bằng bạc vừa nặng trịch vừa sắc bén, trông không hợp lý lắm khi nằm trong tay cậu ta, trái lại nhìn giống như một món đồ chơi tinh xảo không có sức sát thương.
Cảm giác lạnh lẽo đi từ giữa hai lông mày, trượt dần xuống vẽ nên đường nét rắn rỏi thanh tú, cuối cùng dừng lại ở môi hắn.
"Nghe nói lúc bóp cò mà run tay, có khả năng sẽ làm biến dạng mặt đối phương."
"Thầy Park chắc cũng không biết điều này, dù sao thì tài thiện xạ của anh rất chuẩn xác."
"Khuôn mặt đẹp đến nhường này, không cẩn thận bị bắn thủng thì đáng tiếc lắm đây."
Vừa nói, người đó túm lấy tóc Park Dohyeon, ép hắn phải mở miệng ra, đẩy họng súng vào khoang miệng, lặng lẽ ngắm nhìn người dưới thân cố chịu đựng cảm giác ngột ngạt bị nòng súng chèn ép lên yết hầu và đầu lưỡi.
"Kỹ năng bắn súng của tôi không tốt lắm."
"Nếu làm thế này sẽ không lo trượt mục tiêu."
Thời gian nặng nề trôi qua, người đàn ông buông tóc hắn ra, vuốt thẳng mấy sợi lộn xộn trước trán, rồi dùng tay dịu dàng lau đi chất lỏng tràn ra từ khóe miệng hắn.
"Có gì muốn trăng trối không, thầy Park??
Gương mặt nhuốm ánh trăng đang nở nụ cười, dường như không nhận ra chính mình chưa cho người dưới họng súng có cơ hội để trả lời mà chỉ lặng lẽ đếm ngược thời gian của chính mình.
"Thế thì, chúc ngủ ngon."
Hắn ta chụp một tay lên cặp mắt đang mở của Park Dohyeon, không thèm để ý trong mắt kia đang muốn nói gì, điều chỉnh họng súng, bóp cò.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Park Dohyeon trở nên trống rỗng, ai có thể bình tĩnh khi đối mặt với kết cục não mình bị văng tung tóe chứ.
Cho nên khi nghe tiếng kim hỏa bắn ra trống rỗng, nhận ra mình vẫn còn đang thở, cơ thể hắn không kìm được mà run lên dữ dội, theo sau là một trận thở dốc dồn dập.
Đăm đăm nhìn đôi đồng tử rung lên mãnh liệt, người đàn ông rút khẩu súng ra, lau đại vào áo của Park Dohyeon, tùy ý ném sang một bên. Nghe thấy nghẹn ngào trong tiếng ho khan xen vào hô hấp của hắn, không nhịn được cười tủm tỉm, hai bả vai run lên.
"Ha ha ha ha... ha ha ha ha ha!"
"Bị dọa sợ rồi sao, Dohyeonie?"
Tiếng cười phá lên trong sự tĩnh mịch trong đêm tối, cậu muốn che miệng nhịn cười một chút, thật tình không ngờ rằng khe khẽ cười trộm như thế trông lại càng mỉa mai hơn.
Giây tiếp theo, tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, người đàn ông bị Park Dohyeon túm cổ lật người xuống, trong nháy mắt tình thế liền bị đảo ngược.
Nỗi kinh sợ khi đối diện với Tử thần kia hoàn toàn không phải là diễn. Nhưng nhìn thấy người trước mặt cười đến mắt miệng đều cong thành đường chỉ, Park Dohyeon cũng muốn chiều theo cậu, thêm mắm dặm muối cho vở hài kịch này. Khán giả còn đang hỉ hả, đương nhiên không hề để ý đến nam diễn viên chính đã âm thầm tháo dây trói, vẫn còn đang tận hưởng trong vở diễn do chính mình tạo ra.
Hai khuôn mặt ghé sát lại gần nhau, người kia thoáng liếc, bắt được một tia sát khí lóe lên trong mắt Park Dohyeon. Thế là cậu liền mím môi, hai mắt long lanh, ra vẻ ngây thơ vô tội không dám cười giỡn nữa.
"Sợ thật."
"Em làm anh sợ thật đấy, Heo Su"
Park Dohyeon nhẹ giọng thốt lên, vẻ hung tợn trong mắt hắn phai đi, bị che khuất dưới bóng mi rũ xuống.
"Ha ha ha... Ha ha ha ha ha......"
Heo Su cười lớn, hai tay vòng qua cổ Park Dohyeon, đưa khoảng cách vốn đã thân mật lại càng gần hơn, không màng đến ràng buộc vẫn treo ở cổ, bướng bỉnh hôn hắn.
"Mình hòa nhau rồi nhé." Heo Su khẽ hôn lên chóp mũi cùng khóe môi của Park Dohyeon, tay cũng bận rộn cởi nút trên áo hắn. Park Dohyeon liên tục bị khiêu khích vuốt ve liền không thể không thả lỏng tay đang đặt trên cổ cậu, định bắt lấy mấy cử chỉ càn rỡ thì bị Heo Su vỗ vỗ ngăn lại.
"Thầy Park không thích người chủ động sao?" Heo Su châm chọc nói, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, ném chiếc áo cùng khẩu súng mới nãy sang một bên, đạp chúng rơi xuống giường đập vào sàn gỗ, vang lên một tiếng ầm ĩ.
Heo Su điệu bộ vừa ngây thơ vừa bất đắc dĩ, mắt chớp chớp mấy cái, liếc xuống dưới rồi lại nhìn lên. Những người quen thân của cậu chỉ cần nhìn thấy biểu cảm này sẽ biết ngay cậu đang sắp sửa nói mấy lời thêm dầu vào lửa.
"Nếu Dohyeonie không được... thì em có thể lên trên." Dứt lời liền trao cho Dohyeon một ánh nhìn đáng tin cậy, khẽ gật đầu.
Park Dohyeon chỉ im lặng nhìn Heo Su, sau đó dùng một tay lấy kính mắt cậu xuống đặt lên bàn đầu giường.
Hắn ôm Heo Su lên như đứa trẻ, để cậu cưỡi lên eo mình, hai chân mở rộng. Áo khoác trắng quá dài cậu mặc trên người hơi cản trở hai người tiếp xúc, chẳng hiểu sao Park Dohyeon lại cảm thấy chiếc áo này có mấy phần giống với chiến y của cậu năm đó ở Iceland.
Hạ thân đã nóng như thiêu đốt, nhưng cả hai vốn đều không phải kiểu người đam mê chuyện thân mật, so với lúc tán tỉnh lưu luyến không dứt thì giờ đây lại có chút ngập ngừng.
Park Dohyeon tựa vào cổ Heo Su, lúc nãy hắn bóp cổ cậu đã lưu lại vết sưng đỏ trên làn da nhợt nhạt lâu rồi không tiếp xúc với ánh sáng, giống như vết châm trổ. Hắn nhẹ nhàng hôn lên làn da nóng hổi của cậu như đang an ủi, cũng như đang xin lỗi.
Khoảnh khắc tính khí đi vào trong cơ thể, dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng Heo Su vẫn hít một hơi lạnh, cơn buốt nhói đánh thẳng lên đại não làm cậu choáng váng, chỉ có thể ôm lấy vai Park Dohyeon để chống đỡ thân thể, không quên nở một nụ cười vờ như mình vẫn ổn.
Park Dohyeon cũng thuận theo ý cậu, hai tay giữ lấy eo của Heo Su, thúc lút cán khiến người trên thân giãy dụa dữ dội, nhưng bất lực không thể đẩy ra, cậu đành ngã trở lại vòng tay của Park Dohyeon càng làm cho dương vật đâm vào sâu hơn.
Tiểu huyệt của Heo Su vừa hẹp vừa ẩm ướt, dưới những cú nhấp liên hồi dần được nới rộng ra, cảm nhận được gân xanh nổi trên dương vật của Park Dohyeon đang cọ vào vách thịt, cơ hồ như muốn tạo thành hình dạng của đối phương.
Cho nên cậu chỉ có thể hôn Park Dohyeon, vòng qua cánh tay đang đặt trên eo mình ôm lấy khuôn mặt của hắn, bởi vì chỉ có những phần không bị ép buộc mới làm cậu cảm thấy Park Dohyeon thuộc về mình.
"Đẹp trai quá đi mất, Dohyeonie. Sao lại đáng yêu thế này cơ chứ?"
Hai tay Heo Su bủn rủn, khuôn mặt đỏ bừng, giữa lúc ý loạn tình mê, cậu đưa tay vén mấy sợi tóc mướt đẫm mồ hôi dán trên trán Park Dohyeon. Ngắm nhìn đôi mắt đang nhuốm màu tình dục nhưng vẫn trong trẻo như cũ, bỗng trong lòng cảm thấy dâng trào cảm xúc.
Để đáp lại Park Dohyeon bỗng dưng ôm chặt cậu vào lòng, từng hơi nóng hổi phả vào ốc tai của Heo Su, hạ thân vẫn không ngừng ra vào mãnh liệt, ngay trước khi cả hai cùng đi lên cao trào, giọng nói khàn khàn trầm thấp len lỏi vào tai Heo Su:
"Em cũng vậy."
Heo Su hài lòng để lại một vết cắn thật sâu trên vai hắn.
Sau khi bị giày vò thêm hai hay ba hiệp nữa, Heo Su đầu hàng trước. Park Dohyeon nhận thấy cậu hơi cau mày, liền hỏi em bị làm sao vậy. Heo Su xoa xoa bụng nhỏ nói mình bị đau bụng.
Thấy Heo Su còn đang bơ phờ, Park Dohyeon lật người cậu lại, để cậu gối đầu lên tay mình. Heo Su cũng làm biếng động đậy, mềm nhũn như một con búp bê bằng vải, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Park Dohyeon cuộn một lọn tóc của Heo Su quanh đầu ngón tay mình, những ngón còn lại nhẹ nhàng mân mê cổ cậu lên xuống như gãi cằm mèo. Heo Su thoải mái rúc vào người hắn rồi mệt mỏi dần thiếp vào giấc mộng. Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu mới lờ mờ mở mắt ra.
Cậu thấy Park Dohyeon đang cúi đầu nhìn mình, có lẽ hắn vừa mới quay lại nhìn, hoặc có lẽ vẫn đã nhìn suốt từ lúc cậu ngủ.
Cậu đang tính hỏi Park Dohyeon để mình gối tay lâu như thế có bị tê hay không thì bị thu hút bởi khung cảnh ngoài cửa sổ. Cậu cong khóe miệng, ra hiệu cho Park Dohyeon nhìn theo mình.
Không biết từ bao giờ bão tuyết đã ngừng lại, ánh trăng cũng không còn lấp loáng mờ ảo nữa, mà giống một ánh đèn sân khấu rọi xuống, như thể thắp sáng cả một sân khấu nhỏ.
Ở trung tâm của sân khấu, hai con cá vàng khổng lồ đang ung dung bơi lượn, vẫy vẫy chiếc đuôi trong suốt. Thân chúng như được bao phủ bởi nhiều lớp voan mỏng, lấp lánh ánh kim, rực rỡ đến mức không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu.
Chúng bơi sát vào mặt kính, hai đôi mắt gần như dán chặt vào nhau, như thể đang quan sát mọi thứ trong nhà, cố gắng tìm ra những điều bất thường. Miệng chúng mấp máy, chắc hẳn không chỉ để thổi bong bóng mà còn đang thì thầm to nhỏ.
Có lẽ là do ảo giác của Park Dohyeon, hắn có cảm giác sau khi hắn và hai con cá vàng nhìn nhau, hai cái miệng của chúng cùng lúc dừng lại, sau đó lại đóng mở liên tục.
Chỉ một lát sau, hai con cá vàng quẫy mạnh đuôi, thong thả vẽ ra hai vệt sáng, quay đầu bơi về phía xa. Mà không xa chỗ đó, một đàn cá đang tiến lại gần, tụ tập lại thành hàng chục, hàng trăm vệt sáng cong cong lướt qua chóng vánh, tạo thành một dải ánh sáng màu xanh lam, cùng với tiếng xầm xì khó phát hiện ra, như thể một kỳ quan thiên nhiên chỉ có thể chứng kiến ở dưới đáy đại dương sâu thẳm.
"Cứ như mưa sao băng ấy."
Park Dohyeon cảm nhận được người nằm trong lòng mình đang duỗi người một cái, dường như hoàn toàn chìm đắm vào bức tranh trước , hắn thầm thì.
"Phải không?" Heo Su nhướng mắt nhìn Park Dohyeon, trong đáy mắt tràn ngập tình yêu, dịu dàng như những vì sao ngoài cửa sổ, dường như không hề phát giác ra tiếng vỡ vụn kỳ quái vang lên.
Park Dohyeon nhắm mắt lại, như muốn trốn tránh điều gì đó, nhưng tiếng động nhỏ vụn lại vang như sấm rền trong tai hắn.
Khi mở mắt ra, hắn áp trán mình vào trán Heo Su, hành động trẻ con này khiến cậu bật cười, đang định trêu chọc thì cảm nhận được người đang ôm mình dường như đang run rẩy.
Rắc... Rắc... Sau lưng hai người, những vết nứt dần dần lan ra toàn bộ tấm kính.
Heo Su tưởng hắn bị lạnh, muốn kéo chăn đắp cho hắn, đang giơ tay ra lại sờ thấy hai giọt nước mắt trên má.
"Đúng thế, đẹp như mưa sao băng vậy." Cậu nghe thấy Park Dohyeon nghẹn ngào bên cạnh.
Đừng khóc, làm sao lại khóc chứ Dohyeonie? Heo Su ôm lấy khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má, chỉ là đang lau mà chưa kịp nói lời nào.
Như tiếng sấm mùa xuân rền vang, cửa sổ cuối cùng cũng vỡ tan, nước tràn vào, nhanh chóng lấp đầy căn phòng, nhấn chìm những lời nói cuối cùng.
Trong căn phòng, Park Dohyeon mở mắt choàng ngồi dậy, cả người ướt sũng, như người sắp chết đuối cuối cùng cũng mò được vào vào bờ. Hắn chậm rãi quay đầu lại, sau một đêm tuyết rơi gió thổi, nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ ngăn nắp chiếu vào, như thể đang chào hỏi hắn.
Nói với hắn rằng, một đêm ngon giấc.
Park Dohyeon lảo đảo bước xuống giường, lao ra khỏi phòng. Ngôi nhà không còn ngăn nắp như trước, tủ quần áo và các ngăn kéo đều bị mở tung, đồ đạc bên trong bị rơi ra sàn, giấy tờ và sách vở lộn xộn vương vãi khắp nơi, hắn vô tình dẫm phải một tờ giấy, suýt ngã ra đất, va đổ một chồng thư tay dày cộp.
Park Dohyeon phát hiện ra, Heo Su vốn chẳng hề giấu giếm hắn điều gì.
Ví dụ như những lá thư cũ kỹ, ố vàng, chưa từng được gửi đi, được nhét sâu dưới sàn nhà, chưa từng nhìn thấy ánh sáng. Nét mực đậm nhạt rơi trên giấy, toàn là những lời vẩn vơ và chuyện vặt vãnh trong nhà.
"... Món Hàn ở nước ngoài rất khó ăn, vì vậy em đã học cách tự nấu ăn, ngon hơn mì gói em nấu cho anh nhiều, Geonhee-hyung à..."
"Hagwon sắp kết hôn với bạn gái rồi, mong hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi..."
"Lee Chaehwan dạo này giỏi quá nhỉ, nhưng tự mãn dễ lật thuyền đấy, không phải ghen tị đâu! Chỉ muốn nhắc nhở mày thôi!"
"Geonbu à, đúng là Geonbu của chúng ta, anh đã nói rằng dù có đổi đồng đội thì em vẫn sẽ làm tốt mà..."
"Đừng nói với Daegil tôi ở đâu, cũng đừng để nó đi tìm tôi nữa, đúng là một thằng phiền phức!"
...
"Mấy ngày gần đây tuyết rơi rất dày, chân tay cảm thấy hơi nhức, già rồi, lúc này đây mới bắt đầu thấy nhớ nhà, có phải hơi xấu hổ không, ha ha..."
"... Giáng Sinh đến rồi, mong ước mọi người đều khỏe mạnh, hạnh phúc là đủ..."
Và những hồ sơ bệnh án bị ép xuống dưới cùng, được gấp đi gấp lại, vò nát, vẫn còn thấy vài giọt nước mắt đã khô lại.
Cho nên, khi Heo Su nói rằng cậu thích hắn đến mức trong bụng như có lửa đốt hoàn toàn không phải nói dối, chỉ là ngay cả khi không có Park Dohyeon bên cạnh, Heo Su cũng tự mình cháy thành tro bụi ở phương Bắc. Hàng đống thuốc và thư giấy được niêm phong dưới sàn gỗ, đã hết hạn từ bao giờ, hộp nào cũng còn y nguyên.
Park Dohyeon đi chân trần trên nền cỏ cuối mùa đông, thời điểm này cỏ khô chưa gãy, chồi non còn chưa mọc, cỏ khô cứng và sỏi đá cào xước lòng bàn chân hắn. Chỉ là mấy hôm trước đã tích tuyết, nay có ánh sáng mặt trời chiếu vào, giống như đang bước đi trên tấm thảm lấp lánh.
Hắn rảo bước đến gốc cây nguyệt quế, thở hổn hển như cổ họng bị bóp nghẹt, khó khăn nuốt nước bọt.
Cành cây lặng lẽ đung đưa trong gió thoảng hé lộ những chồi non, thỉnh thoảng lại rơi ra một vài bông tuyết, cảm thấy vô cùng thảnh thơi.
Hắn đứng đó nhìn rất lâu, lâu đến mức tuyết vương trên người cũng tan chảy. Tay chân hắn cũng dần lạnh đi.
Hắn đang nhìn gì, không đeo kính mà nhìn rõ được gì? Chẳng ai biết.
Không biết bao lâu sau, chân hắn nhúc nhích, như thể cuối cùng cũng quyết định quay người rời đi.
Bỗng nhiên, một tiếng chim hót lanh lảnh theo gió bay đến, đồng tử của Park Dohyeon giãn ra. Nhìn lên, hắn ngây người nhìn thấy một chú chim nhỏ màu xanh nhẹ nhàng đậu xuống ngôi nhà thuộc về nó, hoặc nó không đứng vững, hoặc là đang tuyên bố chủ quyền, không ngừng đi qua đi lại, cất lên tiếng hót nhỏ nhẹ..
Nếu như lúc này có người hàng xóm nào của Heo Su đi ngang qua, có lẽ sẽ bị dọa sợ đến mức báo cảnh sát, không ai có thể không ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành lạ mặt đang quỳ trên mặt đất ra sức đào.
Bản thân Park Do Hyun cũng không nhớ lần cuối cùng mình mất bình tĩnh như thế này là khi nào, chỉ là tiếng hót của con chim có lẽ đã làm đứt sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.
Cát sỏi và đất lạnh sắc nhọn cào vào tay hắn, máu tứa ra, thậm chí móng tay cũng nứt toạc, nhưng hắn cứ như không hề cảm thấy gì.
Cuối cùng, khi Park Do-hyeon chạm vào thứ gì đó mềm mại nhưng lạnh như băng, anh dừng lại như bị điện giật, vô thức rụt bàn tay đang định vươn ra lại. Hắn cố gắng tiến lại gần hơn một lần nữa, nhưng ngay trước khi chạm vào, các ngón tay co chặt vào trong lòng bàn tay.
Chẳng phải sớm đã biết đây chỉ là giấc mộng thôi sao, Park Dohyeon?
Từ khi cậu khoác lên mình bộ chiến y năm 2021, xuất hiện trong phòng như khi hắn yêu cậu nhất;
Từ khi cậu ngọt ngào trêu chọc hắn, nói "Em yêu anh.";
Từ khi cậu nhìn vào mắt hắn và nói "Đẹp thật đấy.";
Từ khi cậu gối đầu trong ngực hắn, hỏi hắn có thấy mưa sao băng đẹp không.
Ngày hôm qua trời âm u, sau hoàng hôn chỉ có những hạt tuyết li ti rơi xuống, phủ lên người hắn và cơ thể nằm trong vũng máu của cậu. Hắn vốn chẳng phải là người biết rõ nhất sao?
Vốn dĩ chẳng có mưa sao băng nào cả. Không có ai nhìn thấy mưa sao băng.
Park Do-hyun gục xuống đất, ôm lấy mặt, nỗi chua xót trào dâng trong lồng ngực không kém gì khi hắn lục ra những lá thư ngày hôm qua.
.
Em nói em thích anh, yêu anh.
Vậy tại sao không có lấy một lá thư viết cho anh?
Hay là đối với em, anh chỉ là một điều quen thuộc, không xứng để đặt vào hai chữ tương lai.
Có lẽ giống như tách trà cam bốc khói nghi ngút mà Heo Su hầu như mỗi ngày đều rót cho hắn, nhưng Park Dohyeon vốn không bao giờ đụng vào bất cứ thứ gì Heo Su chuẩn bị cho mình. Cho đến hôm qua khi hắn ta lật tung cả căn nhà lên, trong lúc tức giận vớ nhầm lấy cốc trà, hắn mới phát hiện ra rằng nó đã được pha không biết bao nhiêu muỗng muối, cực kì khó nuốt. Dường như Heo Su đang chế giễu hắn ta một cách hả hê.
Park Do-hyun bỗng bật cười, mỗi hơi thở đều mang theo vị tanh sắt của máu.
Bỗng nhiên hắn nhớ ra, thực ra mình đã từng nhìn thấy Heo Su mặc áo màu đỏ, đêm đó ở Iceland, trong ống ngắm đã phủ sương, hình bóng ấy nhuốm đỏ màu máu.
Máu trên áo cậu rỉ rả nhỏ xuống, rong ruổi nhiều năm, giờ đây kết tụ lại một chỗ, tràn ngập qua mắt cá chân, dần dần nuốt chửng chính mình.
Chú chim nhỏ đáng thương như bị người đàn ông dọa sợ, vội vã lẩn trốn giữa những nhánh cây, mãi đến khi tiếng ồn ngừng lại mới dám nhảy từ trong lá ra và bay lên mái nhà.
Nó không biết gì cả, chỉ thấy một người đàn ông đang dựa dưới bóng cây nhìn mình cười ha hả, chim nhỏ không biết, chim nhỏ cũng vì hắn ta mà vui vẻ, nên nhảy tới nhảy lui, cất tiếng hót vang những bài ca chào đón.
Dưới ánh bình minh của buổi sáng sớm, trong một ngày mới đã phai nhạt bóng hoàng hôn.
.
"Vậy mới nói, anh Heo bất cẩn thật đấy! Nếu không ai báo cảnh sát thì lớn chuyện rồi!" Chị Kim đứng trong sân nhà anh Heo bên cạnh, giữ chặt chiếc thang, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Phía sau chị là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, chỉ có hơn một nửa tường phía bên ngoài bị hun cháy đen, gần như không thể nhận ra hình dạng ban đầu, cái này đều do một vụ hỏa hoạn xảy ra cách đây hơn một tuần.
"Haha, đúng vậy..." Một người đàn ông đang đứng trên thang, tùy ý phụ họa, anh ta hơi mập mạp, đến nỗi cứ hễ gió mạnh một chút là anh ta lại phải cúi đầu dặn chị Kim giữ thang cho chắc, vẻ mặt sợ hãi.
Khi những chiếc đinh cuối cùng được đóng xong, người đàn ông cởi kính ra, đứng yên quan sát một lúc, biểu thị vậy là đã ổn, từ từ lùi xuống thang. Chị Kim ở dưới vẫn còn đang quan tâm.
"May mắn là anh Heo đi du lịch nên không có ở nhà... À đúng rồi, em họ của anh ấy đâu?"
"Tôi nhớ tên là... Do..."
Chị Kim ấp úng một lúc, dường như không nhớ ra, cuối cùng người đàn ông đặt chân xuống đất liền tiếp lời một cách lưu loát:
"Dohyeon phải không?"
Trước vẻ mặt bừng tỉnh của chị Kim, anh ta nhếch môi:
"Họ đều ổn, chỉ là có thể sẽ vắng nhà trong một thời gian."
Nhận được câu trả lời khẳng định, chị Kim thở phào nhẹ nhõm, chị rất có hảo cảm đối với đôi bạn người Hàn Quốc này. Ngay khi định rời đi, chị lại thấy người đàn ông vẫn đứng dưới gốc cây bất động, không kìm được hỏi:
"Xin hỏi anh là... người thân của anh Heo à?"
"Tôi á?" Người đàn ông tỉnh lại, nghe vậy liền nở nụ cười, xua xua tay.
"Không, tôi chỉ là thợ làm vườn của anh Heo thôi."
Chờ cho đến khi người phụ nữ hoàn toàn khuất bóng, Cho Geonhee mới thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào cây nguyệt quế, cẩn thận tránh né những chỗ cỏ non mới mọc dưới chân.
Bầu không khí mùa xuân trong sân phả vào mặt, anh bồi hồi nhớ lại, ngày đó bọn họ đều còn trẻ, anh vẫn phải dắt theo Heo Su, lúc nào cũng như một đứa trẻ, đi ra ngoài làm việc. Lần đó cũng là vào một mùa xuân như thế này, chỉ có điều ở vùng nhiệt đới mọi thứ được phóng đại lên vô số lần.
Nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, nhưng Heo Su lại biến mất không dấu vết. Cho Geonhee thậm chí không còn hứng chơi game nữa, chỉ còn cách đi khắp nơi tìm kiếm cậu như một người bắt chuột đồng. Khi anh ta mệt mỏi toát mồ hôi, trở về chỗ cũ dựa vào thân cây thở hổn hển, Heo Su lại tung tăng nhảy nhót trở về như không có chuyện gì xảy ra.
Hỏi cậu đi đâu, cậu nói đi cứu người đẹp, Cho Geonhee tưởng cậu lại đi đỡ đẻ cho con khỉ cái nào đó, sau khi nghe nói đó là một người đàn ông sống sờ sờ thì thấy cả đầu ê ẩm, vỗ vai cậu ân cần nói: "Đừng đến gần kẻ thù quá."
"Hyung lại học theo câu thoại này từ game nào vậy?" Heo Su tỏ vẻ mình không sai, lắc lư cánh tay, thấy mặt Cho Geonhee tối sầm lại, vội vàng mềm lòng nói:
"Ôi em biết rồi hyung ơi! Sẽ không có lần sau đâu!"
Nói xong, cậu còn ngoái lại theo hướng mình vừa đi, vẻ mặt lưu luyến.
Vuốt ve chiếc ổ USB trong túi, vẫn còn dính lông vũ, Cho Geonhee bật cười, không biết đó là tiếng cười khẩy hay là tiếng cười cay đắng.
"Em thì biết cái gì chứ."
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro