Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Hơi muộn tí nhưng Cú cũng xin chúc các nàng hủ nữ của chúng ta một ngày lễ 20/10 vui vẻ bên người thân, gia đình và những người mình yêu thương nhé!


Cơm trưa qua đi, giữ Lương Uy lại. Thừa dịp tiêu thực, Nhiếp Chính trước đem Nhiếp gia đao khẩu quyết đọc cho hắn, để hắn nhớ rõ trong lòng. Diệp Địch tìm lão bản khách điếm mượn giấy bút, Lam Vô Nguyệt nói trọng điểm khẩu quyết, Diệp Địch ghi lại.

Tiểu Bảo ở một bên im lặng nhìn Quỷ ca ca chỉ bảo đệ đệ tập võ, nhìn đệ đệ chăm chú nghiêm túc bày ra các loại tư thế, Tiểu Bảo thực hâm mộ, thân mình cậu dị tật đời này đều không có khả năng tập võ. Nghĩ lại, Tiểu Bảo liền nghĩ đến Dưỡng công. Nếu cậu có thể đem Dưỡng công dưỡng được ước chừng, các ca ca công phu sẽ càng tốt hơn rồi. Nương ở trong mộng khiến cậu mỗi ngày đều phải luyện, cậu đã nhàn hạ rất lâu.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu cậu, Tiểu Bảo ngửa đầu. A Mao trong mắt là hỏi thăm: A Bảo suy nghĩ cái gì? Như thế nào lại nghiêm túc như vậy?

Tiểu Bảo kéo qua tay Đại ca ca, trên bàn tay Đại ca ca viết xuống hai chữ: Luyện công.

A Mao thu tay lại, đem Tiểu Bảo ôm ở trên đùi, trên tiểu thủ (tay nhỏ) của cậu viết: Bên ngoài không an toàn, trở lại Đào nguyên lại luyện.

Tiểu Bảo cũng viết: Ta đáp ứng nương mỗi ngày luyện, đã nhàn hạ rất lâu.

A Mao lại viết: A Bảo là sinh oa nhi, không phải nhàn hạ. Trở lại Đào nguyên, Đại ca ca mỗi ngày đều cùng ngươi luyện.

Tiểu Bảo tâm nóng hầm hập. Tiếp tục trên tay Đại ca ca viết: Ta muốn đem Dưỡng công, dưỡng được ước chừng.

A Mao cầm tay Tiểu Bảo, ngón cái cọ cọ, lại buông ra. Tiểu Bảo cười, bàn tay Đại ca ca có thể đem tay cậu bao lấy hết. A Mao lại bao trụ tay Tiểu Bảo, ngón cái cọ cọ, đưa tới Tiểu Bảo cười nhẹ. Ngửa đầu, mi nhãn cong cong nhìn Đại ca ca, Tiểu Bảo cúi đầu cùng Đại ca ca chơi trò tay bắt tay, không biết cậu vừa rồi mỉm cười kia làm A Mao hầu kết chuyển động lên xuống vài lần. A Bảo cười, thật là đẹp mắt.

Nhìn một chút mấy người đang bận rộn kia, A Mao ôm lấy Tiểu Bảo hướng phòng trong đi, hắn muốn cùng Tiểu Bảo đơn độc một lát. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, A Mao cao cao ôm đi Tiểu Bảo, chỉ là nhìn như vậy, hắn tâm oa liền ngọt được như ăn mật.

"Đại ca ca......"

Tiểu Bảo bên khóe miệng Đại ca ca hôn một cái. Cùng các ca ca một chỗ cậu vĩnh viễn đều sẽ chủ động như vậy, nhiệt tình như vậy.

A Bảo...... A Mao vô thanh gọi, hắn là cỡ nào hi vọng chính mình có thể hô tên Tiểu Bảo, chỉ cần một tiếng liền hảo.

~~~~~

Năm ngày sau, Lương Đinh cùng An Nhược Dao thu thập thỏa đáng. Trong năm ngày này, Lương Uy mỗi ngày sớm lại đây, rất muộn mới trở về. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt tận tâm chỉ bảo hắn, Lương Uy cũng thực dụng tâm học. Hắn tư chất xác thật không tệ, là tiểu tử rất hợp luyện võ.

Hôm nay buổi tối, Lương Đinh cùng An Nhược Dao mang theo một đôi nhi - nữ (con trai và con gái) lặng lẽ lên một chiếc xe ngựa suốt đêm ra khỏi thành. Bọn họ đi không bao lâu, Nhiếp Chính cùng Diệp Địch trả phòng. Hai chiếc xe ngựa ở ngoài thành chạm trán, sau đó hướng phía Bắc chạy tới. Xốc lên màn xe, Lương Uy nhìn về phía sau, địa phương sinh hoạt nhiều năm lúc này chỉ còn lại tường thành và những chiếc đuốc lập lòe. An Nhược Dao ôm nữ nhi ngủ say đồng dạng tâm tư khó chịu. Thẳng đến khi ánh lửa tiêu thất, Lương Uy quay đầu lại nhìn về chiếc xe ngựa dẫn đường trước mặt bọn họ kia, nghĩ đến người trên xe ngựa, hắn buông màn xe.

Hồi lâu sau, Lương Uy thấp giọng hỏi: "Nương, chúng ta về sau, còn có thể gặp lại Tiểu Bảo ca sao?"

An Nhược Dao thản nhiên cười: "Sẽ. Ngươi là đệ đệ của y, y sẽ không quên ngươi."

Lương Uy cũng hiểu được mình có điểm rất không thành thục, ngượng ngùng cúi đầu. Hắn, không muốn như vậy cùng Tiểu Bảo ca biệt ly, về sau không gặp mặt.

Hai chiếc xe ngựa một đường không có ngừng, trên đường cũng chỉ đơn giản ăn chút lương khô, đi ba ngày, bọn họ đến một tòa thị trấn tương đối lớn, Nhiếp Chính muốn mọi người ở trong này nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bọn họ chia tay tại đây. Sắp chia ly, Lương Uy dọc theo đường đi đều rầu rĩ không vui, Tiểu Bảo cảm xúc cũng rất sa sút, bốn vị ca ca đau lòng cậu, nhưng lấy trước mắt mà nói, an bài như vậy đối với một nhà An Nhược Dao đã là ổn thỏa nhất.

Nhiếp Chính ở khách điếm mướn hai gian phòng, bọn họ năm người một gian, một nhà An Nhược Dao một gian. Mọi người ở trong phòng ăn cơm, đơn giản rửa mặt một chút liền sớm nghỉ tạm. Biết võ công vài người ngược lại không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Bảo cùng tiểu nha đầu lương thiện đã thập phần mỏi mệt. Tiểu nha đầu đang ngọt ngào ngủ trong lòng mẫu thân, Tiểu Bảo mặc dù rất mệt nhưng lại không hề buồn ngủ, oa trong lòng ca ca, vừa nghĩ đến sẽ phải cùng Nhị nương và đệ đệ tách ra, cậu liền dị thường khổ sở.

"Bảo Bối, không khó chịu, về sau các ca ca sẽ mang ngươi đi thăm bọn họ." Lam Vô Nguyệt nằm nghiêng một tay ôm Tiểu Bảo an ủi.

Nằm ở phía còn lại của Tiểu Bảo, Diệp Địch từ sau cũng ôm cậu, trấn an nói: "Bảo Bảo, các ca ca về sau còn mang ngươi đi ra ngoài."

Tiểu Bảo siết chặt quần áo Mỹ nhân ca ca, nhắm mắt lại, cúi đầu nói: "Ca ca...... Ta nhớ nương......"

Trên giường bốn người nghe được xót xa, Lam Vô Nguyệt hôn má Tiểu Bảo, trán cùng môi: "Chúng ta sẽ tìm đến nàng, nhất định sẽ."

Tiểu Bảo sờ bả vai không có vết thương của Mỹ nhân ca ca, nuốt xuống nước mắt. Gặp lại Nhị nương, cậu liền phá lệ nhớ nương. Nàng rời cậu đi đã rất lâu rất lâu, nhưng ở trong mộng, khuôn mặt nương lại là rõ ràng như vậy, liền phảng phất như nương ngày hôm qua còn bên cạnh cậu. Diệp Địch vỗ nhẹ Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt không ngừng khẽ hôn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dần thiếp đi trong sự an ủi của các ca ca.

Một người thở dài một hơi, âm thanh khó chịu làm ba người khác trong lòng cũng không dễ chịu. Diệp Địch cùng A Mao đã từ Nhiếp Chính biết được chuyện của Đông phu nhân, bọn họ đều thực lo lắng. Diệp Địch nhẹ nhàng lấy xuống túi dược nhỏ trên cổ Tiểu Bảo, đổi cho cậu một cái mới. Túi dược này là Diệp Địch đặc biệt làm cho Tiểu Bảo. Mang dược túi này, Tiểu Bảo không chỉ không bị muỗi đốt, mà còn sẽ không bị khói mê dược ảnh hưởng. Tuy rằng Tiểu Bảo có bọn họ bảo hộ, nhưng bọn hắn muốn bảo đảm hết thảy.

Thấy Tiểu Bảo ngủ, Nhiếp Chính nhẹ nhàng xuống giường, ngủ ở trong góc A Mao cũng ngồi lên. Bọn họ ngủ không được. Lam Vô Nguyệt ôm Tiểu Bảo không đứng dậy được, Diệp Địch cũng không ngồi dậy, đơn giản liền cùng Tiểu Bảo.

"Vô Nguyệt, ngươi đi đi." Nhỏ giọng nói một câu, Diệp Địch điểm huyệt ngủ của Tiểu Bảo. Lam Vô Nguyệt rút ra cánh tay bị Tiểu Bảo gối, cũng xuống giường. Đem Tiểu Bảo xoay người, ôm lấy cậu, Diệp Địch lại cởi bỏ huyệt ngủ của Tiểu Bảo, vỗ nhẹ cậu.

"Bảo Bảo, các ca ca sẽ cùng ngươi, sẽ vẫn cùng ngươi." Nhẹ nhàng hôn lên mắt Tiểu Bảo một cái, Diệp Địch vỗ nhẹ không ngừng.

Nhiếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt ở bên ngoài hàn huyên rất lâu mới quay lại nghỉ ngơi. Ngủ đến chạng vạng, Tiểu Bảo tỉnh, cậu vừa tỉnh, bốn vị ca ca cũng liền tỉnh. Thiên nhiệt (trời nóng), bị ca ca trước sau ôm, Tiểu Bảo ra một thân mồ hôi, Nhiếp Chính đi ra ngoài kêu chủ quán đưa thùng tắm đến. Tiểu Bảo không có tinh thần, nằm trong lòng ca ca không muốn rời giường. Diệp Địch cùng cậu, ba người khác ra bên ngoài. Tiểu Bảo nóng, Diệp Địch cởi bỏ áo ngoài của cậu, xốc lên một nửa chỉ che bụng cậu trở xuống. Tiểu Bảo gối lên trên bụng Hảo ca ca không muốn nói. Diệp Địch lấy tay quạt gió cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bắt lấy tay Hảo ca ca, không để Hảo ca ca quạt gió cho cậu, sẽ mệt.

"Bảo Bảo, có đói bụng không?"

Tiểu Bảo lắc đầu, Diệp Địch thở dài một tiếng, vuốt ve tóc Tiểu Bảo: "Bảo Bảo, không khó chịu. Lương phu nhân có trượng phu còn có hài tử, nàng hiện tại có nơi dựa vào. Đợi đến khi bọn họ đến Tái Bắc, bọn họ liền an toàn. Bảo Bảo, ngươi có ca ca, còn có Gia Sinh và Tuấn Sinh."

Tiểu Bảo hô hấp nháy mắt không ổn, cậu ngẩng đầu: "Hảo ca ca, ta nhớ Gia Sinh, cùng Tuấn Sinh."

Diệp Địch lau mồ hôi trên chóp mũi Tiểu Bảo: "Hảo ca ca cũng nhớ. Bảo Bảo, ngẫm lại Gia Sinh cùng Tuấn Sinh, bọn nó còn ngóng trông phụ thân sớm ngày trở về đâu. Ca ca đáp ứng ngươi, về sau nhất định mang ngươi đi thăm Lương phu nhân bọn họ."

Tiểu Bảo đem Hảo ca ca đại thủ (tay lớn) đang nắm tiểu thủ của mình, đặt ở khuôn mặt cọ cọ. Đúng vậy, cậu có các ca ca, có Gia Sinh cùng Tuấn Sinh, cậu cũng có nơi chính mình dựa vào. Tuy rằng Nhị nương và đệ đệ sắp ly biệt, nhưng Nhị nương hiện tại thực hạnh phúc, đệ đệ lại hiếu thuận, đợi Nhị nương bọn họ đi Tái Bắc, sẽ ngày càng dễ chịu đi. Nàng, không phải một mình.

"Bảo Bối, nước ấm đến đây, muốn hay không đi ra trước?" Lam Vô Nguyệt đi đến.

Tiểu Bảo hướng Mỹ nhân ca ca mỉm cười: "Muốn."

Lam Vô Nguyệt vừa lòng liếc nhìn nhị ca, xem ra nhị ca hống hảo Bảo Bối. Diệp Địch xuống giường đi giày, trực tiếp đem Tiểu Bảo ôm lên. Cùng các ca ca cùng một chỗ, hai chân Tiểu Bảo thường thường không có công năng đi lại. Hai tay ôm cổ Hảo ca ca, Tiểu Bảo ngọt ngào để ca ca đem cậu ôm ra ngoài.

Trước mặt các ca ca cởi xiêm y, Tiểu Bảo xấu hổ vào thùng tắm. Tuy rằng không phải lần đầu tiên  trước mặt các ca ca không mặc quần áo, nhưng cậu vẫn là sẽ thẹn thùng, đặc biệt hiện tại không phải là thời điểm song tu, cậu càng thẹn thùng. Trước khi bốn người cùng Tiểu Bảo thành thân thường giúp Tiểu Bảo tẩy thân mình, thành thân sau càng cùng một chỗ tẩy, bọn họ thực hưởng thụ quá trình này.

Diệp Địch cùng A Mao trên tay cầm bố khăn, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt gội đầu cho Tiểu Bảo. Vừa đem hạt xà phòng đánh ra bong bóng ở trên đầu Tiểu Bảo, có người gõ cửa.

"Ai?"

"Sư phó, là ta." Là Lương Uy.

Nhiếp Chính xoa xoa tay đi mở cửa. Bất quá hắn không có hoàn toàn đem cửa mở ra, mà chỉ lộ ra một khe hở: "Tiểu Uy à, có chuyện gì?"

Lương Uy theo bản năng hướng trong phòng nhìn một cái, cái nhìn này đem hắn sững sờ hóa đá.

Nhiếp Chính ra khỏi phòng, đóng cửa lại: "Tiểu Bảo ca của ngươi đang tắm, có chuyện gì?"

Lương Uy ngốc ngốc hồi thần, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Cha ta nói nơi này có một tửu lâu khá nổi tiếng, hắn đã đặt cơm. Cơm chiều để người ta đưa đến trong phòng. Cha nương ta bảo ta mời các sư phó cùng Tiểu Bảo ca qua dùng bữa."
"A, hảo, chờ Tiểu Bảo ca của ngươi tắm xong, chúng ta liền đi. Thay sư phó cám ơn cha nương ngươi."
"Không sao không sao, việc phải làm mà."
Lương Uy mặt có điểm hồng chạy đi. Nhiếp Chính trong mắt lóe qua ghen tuông, Lương Uy hẳn là đã thấy được. Xoay người, Nhiếp Chính mở cửa trở về phòng cũng khóa trái cửa. Khi hắn nhìn Tiểu Bảo từ góc độ này, tâm hắn trầm xuống, bả vai Tiểu Bảo đều có thể thấy được rõ ràng.

"Nhị đệ, về sau thời điểm Bảo tắm thì tắm ở phòng trong đi."

Diệp Địch, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đều nghe ra ý tứ trong lời nói này, chỉ có Tiểu Bảo, trong mắt to tràn đầy nghi hoặc. Nhiếp Chính đi đến bên thùng tắm, hai tay mò lên bả vai trắng nõn trơn bóng, ảo não không thôi. Tuy rằng Lương Uy là đệ đệ của Tiểu Bảo, nhưng hắn cũng luyến tiếc để Lương Uy nhìn.

"Quỷ ca ca?" Làm sao?

Cúi đầu ở trên bả vai Tiểu Bảo hôn một cái, Nhiếp Chính bá đạo nói: "Lần này là ca ca sai lầm. Ngươi chỉ có thể ở trước mặt các ca ca lộ ra địa phương từ cổ trở xuống."

"......" Không hiểu không hiểu.

~~~~~

Bên kia, bốn vị các ca ca đều có chút ghen, Tiểu Bảo thân mình mĩ mĩ dễ mời gọi người nhìn. Bên này, trở lại phòng Lương Uy tim đập không ổn, trước mắt không ngừng hiện ra một màn vừa rồi nhìn đến kia. Tiểu Bảo ca ngồi ở trong thùng tắm quay lưng lại với hắn, lộ ra bả vai thế nhưng lại mê người như vậy! Lại nghĩ đến bốn người kia đều đang nhìn Tiểu Bảo ca tắm, Lương Uy hạ thân đột nhiên có phản ứng, làm hắn vô cùng giật mình. Trừng giữa hai chân chính mình, Lương Uy cảm giác chính mình bị bệnh. (Hồn lỡ sa vào đôi mắt em :v :v :v, kiểu này mà mấy sư phó biết là chết chắc, sẽ bị độc chết, chém chết, chưởng chết :v :v)

Thời điểm ăn cơm tối, Lương Uy từ đầu tới đuôi đều không có nhìn thẳng Tiểu Bảo. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao xem ở trong mắt, trong lòng chua chua.

An Nhược Dao cùng Lương Đinh đều phát hiện nhi tử không thích hợp, nhưng lại không biết hắn là làm sao. Lương Uy mặt thủy chung có chút hồng, thời điểm cùng Tiểu Bảo nói chuyện đều là cúi đầu, thấy thế nào cũng giống một khuê nữ thẹn thùng, Tiểu Bảo nhìn cũng không hiểu ra sao. Bất quá sau khi bốn người Nhiếp Chính gắp đồ ăn cho cậu, Tiểu Bảo liền im lặng vùi đầu ăn cơm. Có thể nói, trên bàn cơm tối không chịu ảnh hưởng nhất chính là Tiểu Bảo cùng tiểu nha đầu thiện lương.

Ăn cơm xong, mấy người Nhiếp Chính mang theo Tiểu Bảo cáo từ. Lương Uy cũng không đưa ra yêu cầu để sư phó nắm chặt thời gian chỉ đạo võ công cho hắn. Bọn họ rời đi, Lương Uy liền về giường ngủ.

An Nhược Dao đi đến bên giường đẩy đẩy hắn: "Tiểu Uy, ngươi đêm nay là làm sao?"

Lương Uy che mặt trong chăn nói: "Không có gì. Sắp phải đi, trong lòng ta không thoải mái."

Không thoải mái? An Nhược Dao như thế nào đều cảm giác thời điểm nhi tử ăn cơm không giống như là trong lòng không thoải mái, ngược lại như là thẹn thùng.

"Nương, đừng động ta, ta nằm một lát."

"Ngươi phải hay không là thân mình không thoải mái?"

"Không có. Ta chính là muốn nằm một lát, ngài cũng đừng quản ta."

Nhi tử không kiên nhẫn, An Nhược Dao cũng không hỏi hắn, chỉ nói: "Nếu thân mình không thoải mái phải nói thẳng, đừng chịu đựng, chúng ta kế tiếp còn có hành trình rất dài phải đi."

"Ân, ta không sao."

An Nhược Dao thở dài, rời đi.

Lương Uy trốn ở trong chăn, hai chân kẹp chặt. Thật sự là kỳ quái, đối mặt Lam sư phó tuấn mỹ như vậy, hắn cũng không có phản ứng qua, vì sao chỉ nhìn thoáng qua bả vai Tiểu Bảo ca, hắn nơi này liền có phản ứng? Lương Uy cho chính mình một quyền, hắn đến cùng là làm sao! Tiểu Bảo ca là huynh trưởng, lại là, lại là nam tử...... Lương Uy cắn miệng, không thể giải thích, mê man suy nghĩ.

~~~~~

Trên giường, bốn vị ca ca đang ghen ở trên hai vai Tiểu Bảo lưu lại rất nhiều dấu hôn, hôn đến khi Tiểu Bảo thở hổn hển liên tục. Chân phải dị dạng cọ cọ ca ca, Tiểu Bảo mềm mềm yêu cầu: "Ca ca, song tu." Không ai phản đối, ngày mai không gấp rút lên đường, đêm nay Tiểu Bảo tẩy sạch, trắng trắng mềm mềm, vừa lúc ăn.

~~~~~

Lương Uy rối rắm một buổi tối, ngày hôm sau gặp lại Tiểu Bảo bình thường hơn rất nhiều, bất quá đôi mắt rõ ràng không có ngủ đủ. Lương Uy cảm giác chính mình là bị Tiểu Bảo ca cùng quan hệ với bốn người kia làm ảnh hưởng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nam tử cùng nam tử thành thân, hơn nữa là một nam tử cùng bốn nam tử thành thân, nội tâm rung động có thể hiểu được. Bất quá đối phương là huynh trưởng của mình, hai trong bốn người kia lại là sư phó chân chính, dù khiếp sợ như thế nào, hắn cũng tiếp nhận.

Lương Uy bình thường khiến Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra, cũng khiến bốn người vừa lòng không ít, nếu Lương Uy đối với Tiểu Bảo có tâm tư khác, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt sẽ không chút do dự đem Lương Uy "trục xuất khỏi sư môn". Đây là tuyệt đối là đại bất kính.

Mặc kệ cỡ nào luyến tiếc, ngày chia lìa vẫn sẽ đến. Nhiếp Chính đã nhờ người của Nam An phủ dùng khoái mã truyền tin đến Đô Môn Bảo, người ở Nam An phủ phân đường còn đặc biệt nhiệt tình nguyện ý phái người hộ tống một nhà An Nhược Dao đi Đô Môn Bảo. Tiểu Bảo ôm Nhị nương chịu đựng chia lìa bi thương, An Nhược Dao ôm Tiểu Bảo đồng dạng khó nén thương cảm. Lương Uy trong lòng cất kỹ Nhiếp gia đao phổ cùng kiếm phổ, sau khi mẫu thân buông ra huynh trưởng, hắn lần đầu tiên ôm lấy huynh trưởng.

"Tiểu Bảo ca, đừng quên ta cùng nương." Ngửi được trên người huynh trưởng nhàn nhạt hương dược liệu, Lương Uy không khỏi thu lại hai tay.

"Không quên, sẽ không quên...... Tiểu Uy, phải chiếu cố hảo, mẫu thân cùng muội muội...... Tiểu Uy......" Tiểu Bảo ôm chặt lấy đệ đệ so với cậu cao lớn hơn rất nhiều, cảm thụ được tình huynh đệ lúc trước khó có thể được, đây là tình cảm mà cậu từng khát vọng nhất.

Bất quá vài ngày, Tiểu Bảo liền hảo, Lương Uy cũng hảo, cảm tình đối với lẫn nhau khó có thể dứt bỏ. Đối với Tiểu Bảo mà nói, phần tình cảm huynh đệ này là đáng quý. Đối với Lương Uy mà nói, huynh trưởng tựa hồ không chỉ là huynh trưởng nữa. (Thế là gì vậy bé ơi?)

"Tiểu Uy, cần phải đi." Lương Đinh ở một bên lên tiếng.

Nhiếp Chính cũng tiến lên ôm Tiểu Bảo: "Bảo, cần phải đi."

"Tiểu Bảo ca......"

Lương Uy không nỡ chậm rãi buông tay, Tiểu Bảo lệ chung quy không nhịn xuống được. Lương Uy nâng tay lau đi nước mắt của huynh trưởng, chính hắn cũng khóc.

"Tiểu Bảo ca, ta cùng nương đi, ngươi nhất định phải tới thăm chúng ta."
"Ân, nhất định."

Tiểu Bảo khóc không thành tiếng, Lương Uy nước mắt càng rơi nhiều, An Nhược Dao cũng đồng dạng đang khóc kéo nhi tử không muốn đi lên xe ngựa, Lương Uy cẩn thận mỗi bước đi cùng nương lên xe.

"Nhị nương, Lương thúc, Tiểu Uy......" Tiểu Bảo không ngừng nháy mắt, muốn thấy rõ ràng thân nhân sắp chia ly.

Lương Uy gắt gao cắn miệng, màn xe buông xuống, Lương Đinh huy động roi ngựa, Tiểu Bảo cố gắng phất tay, Lương Uy từ trong màn xe ló đầu ra cũng cố gắng phất tay: "Ca! Ngươi nhất định! Nhất định phải tới thăm chúng ta!"

"Nhị nương...... Tiểu Uy......" Nhất định, nhất định sẽ đi.

Xe ngựa khuất xa dần, Tiểu Bảo xoay người ôm lấy Quỷ ca ca, nước mắt thấm ướt quần áo Nhiếp Chính. Nhiếp Chính ôm lấy Tiểu Bảo lên một chiếc xe ngựa khác, Diệp Địch buông màn xe. Xe ngựa hướng một phương hướng khác chạy, bên trong xe truyền ra tiếng dỗ dành của Nhiếp Chính và Lam Vô Nguyệt cùng tiếng khóc ức chế không được của Tiểu Bảo. Lại một lần ly biệt, lại một lần nữa cùng thân nhân ly biệt, tâm Tiểu Bảo như đao cắt. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đem áy náy của  bọn họ hôn một đám dừng ở trên người Tiểu Bảo, đều là bởi vì bọn họ, Tiểu Bảo mới phải cùng thân nhân tách ra.

"Bảo, ngươi còn có ca ca, còn có các ca ca."

"Ca ca......"

~~~~~

Cùng Nhị nương cùng đệ đệ chia tay trong chớp mắt liền qua mười ngày, Tiểu Bảo tâm tình thoáng bình phục một ít. Tiếp qua vài ngày bọn họ liền có thể đến Thiên Sơn. Thiên Nhất giáo ở Bắc Thiên Sơn. Xuyên qua Thiên Sơn chính là phạm vi thế lực của Thiên Nhất giáo. Tiểu Bảo suy sụp bị một loại tâm tình khẩn trương khác thay thế. Cậu hi vọng nương ở Thiên Nhất giáo, lại không hi vọng nương ở đó.

Phóng hoãn tốc độ xe, Diệp Địch đối với người ở bên trong nói: "Đại ca, ta đi mua vài cái bánh bao." Phía trước có quán bánh bao, nghe mùi rất thơm.

Nhiếp Chính nói: "Đi thôi, mua nhiều chút."

"Hảo."

Đem xe ngựa dừng trước sạp, Diệp Địch nhảy xuống xe: "Lão bản, bán hai mươi cái bánh bao." (Mua chi nhiều vậy anh oOo)

"Chờ chút, lập tức gói cho ngài."

Lão bản lưu loát dùng giấy đem bánh bao gói hảo. Diệp Địch thanh toán tiền, đem trước hai gói bánh gói hảo đưa tới trong xe. Có hai vị nam tử cũng đi tới trước quán bánh bao, Diệp Địch hướng bên cạnh nhích một bước.

"Lão bản, sáu cái bánh bao."

"Hảo a, ta trước gói cho vị khách quan này xong đã."

Hai người hướng Diệp Địch nhìn thoáng qua, trong đó một người sắc mặt đột biến. Diệp Địch lập tức nhận thấy được ánh mắt khiếp sợ của người nọ dừng ở trên người hắn, hắn cúi thấp đầu, tiếp nhận hai gói bánh bao khác, nhanh chóng lên xe ngựa.

"Đợi đã!"

Người nọ ngăn lại Diệp Địch, giọng nói thanh thúy nghe vào tai không giống như một vị nam tử.

Diệp Địch tránh đi tay của đối phương, trợn mắt: "Ngươi muốn làm gì?"

Người nọ hai mắt trợn lên, tựa hồ vì phản ứng của Diệp Địch mà thương tâm, cúi đầu gọi một tiếng: "Diệp Địch?"

Diệp Địch trong mắt lóe qua sát ý, trước khi hắn ra tay, đối phương thấp giọng kêu: "Là ta, Phái Hàm, Lạc Phái Hàm a!"

Diệp Địch huy khai tay đối phương: "Ta không nhận biết ngươi! Ngươi nhận sai người!" Nhảy lên xe ngựa, Diệp Địch cầm lấy roi ngựa tầng tầng huy xuống.

Đối phương tình thế cấp bách bắt lấy cương ngựa, trong mắt là thủy quang thương tâm: "Diệp Địch! Ta là Lạc Phái Hàm! Ngươi không nhận ra ta sao?!" (Bánh bều đã xuất hiện, về sau thấy cũng tội chế nhắm, chung tình rồi lụy tình hà, trong cuộc tình người nào yêu nhiều thì đau cũng nhiều, người ta nói ứ có sai, haizzzzzzz ~~~~~~~)

"Buông tay!" Diệp Địch ánh mắt nguy hiểm.

Người khác cũng bắt được cương ngựa, không thể tin được chất vấn: "Ngươi như thế nào có thể quên tỷ của ta?!" (Cách nói chuyện ko ưa vãi =.=!, khuyến cáo anh Diệp ca độc chết bợn ấy để tránh hậu họa)

Màn xe xốc lên, một người đi ra.

"Phái Hàm?"

Người nọ nhìn qua, hít một hơi sâu, buông lỏng cương ngựa. Diệp Địch quay đầu: "Đại ca! Ngươi biết nàng?!"

Nhiếp Chính từ trong xe đi ra, nói với hai người đang khiếp sợ: "Nơi này không phải địa phương để nói chuyện, trước rời đi đã." Tiếp, hắn đối với Diệp Địch nghi hoặc khó hiểu nói: "Nhị đệ, ngươi đi vào trong."

Diệp Địch nhíu chặt mày chui vào xe ngựa. Bên trong xe, Lam Vô Nguyệt trên mặt là một mảnh ảo não, Tiểu Bảo thần sắc khẩn trương nắm tay Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca.

"Tam đệ......" Diệp Địch muốn hỏi, đại ca biết hai người kia sao?

Xe ngựa chạy, Lam Vô Nguyệt ở bên tai Diệp Địch nhỏ giọng nói: "Là "Băng Linh Lung" Lạc Phái Hàm, nhị ca, ngươi không nhớ rõ?"

Diệp Địch cẩn thận hồi tưởng, qua một hồi hắn lắc đầu: "Không nhớ rõ. Ngươi cũng biết thật nhiều người cùng chuyện lúc trước ta đều không nhớ rõ. Nàng và ta có gì quan hệ?" Vừa nói xong, Diệp Địch lập tức nói với Tiểu Bảo đang lo lắng: "Bảo Bảo, Hảo ca ca không nhớ rõ bọn họ, cũng không biết bọn họ." Băng Linh Lung Lạc Phái Hạm, giọng nói của người nọ như thế nào lại giống như nữ nhân thế kia, hắn không muốn Bảo Bảo hiểu lầm. (Từ phần 1 tới phần 2 Cú ưng anh Diệp nhất, ngây ngô và thê nô vô đối)

Lam Vô Nguyệt ở trong lòng trợn trắng mắt, kéo tay nhị ca nhỏ giọng nói: "Nàng cùng ngươi không có quan hệ."

"Nga, vậy là tốt rồi, ta đã nói ta không biết bọn họ." Diệp Địch yên tâm.

Lam Vô Nguyệt đem Tiểu Bảo ôm vào lòng, hôn trán cậu: "Bảo Bối, chỉ là một người quen lúc trước, không phải sợ."

Tiểu Bảo gật gật đầu, không phải cừu gia của các ca ca liền hảo. Lam Vô Nguyệt còn lại là nhíu mày trong lòng, Lạc Phái Hàm này cùng hắn và nhị ca cũng không quan hệ, nhưng nàng cùng đại ca là có quan hệ. Nàng lúc trước là hồng nhan tri kỷ của đại ca a. Thật là, như thế nào vừa vặn tại nơi này chạm đến. Hắn không lo lắng đại ca, hắn là lo lắng Bảo Bối hiểu lầm. (Quéo quèo quéo queo, nợ đào hoa của Chính ca ca tìm đến rồi, Cú méc sư phó nà :3)

Diệp Địch cũng chưa ăn bánh bao, tâm tư than thở: "Sớm biết liền không mua bánh bao."

"Nhị ca." Lam Vô Nguyệt đá nhị ca một cước.

Diệp Địch nhanh chóng nói sang chuyện khác, cầm ra một cái bánh bao uy đến bên miệng Tiểu Bảo, lộ ra tươi cười: "Bảo Bảo, ngươi nếm thử, rất thơm a."

"Ca ca ăn." Tiểu Bảo ánh mắt hướng màn xe nhìn, hai người kia có thân phận gì a?

"Bảo Bảo ăn, thừa dịp còn nóng liền ăn, nguội ăn không ngon "

Tiểu Bảo không yên lòng há miệng.

Ngoài màn xe, Nhiếp Chính tâm tình không yên vội vàng đánh xe, phía sau có hai người cưỡi ngựa theo sát sau hắn. Đây là một thôn trấn rất nhỏ, Nhiếp Chính căn bản là không tính toán ở trong này nghỉ chân, tìm một vòng cũng không tìm được một địa phương thích hợp, Nhiếp Chính dừng xe ngựa. Hai người phía sau tiến lên. Hắn đối với Lạc Phái Hàm nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, ta tính toán ra khỏi thành, các ngươi thì sao?"

Lạc Phái Hàm mím môi, tự miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Chúng ta đi cùng các ngươi, đều nghe ngươi."

Nhiếp Chính muốn nói cái gì, sau lại từ bỏ, lại đánh xe. Hai người yên lặng đi theo phía sau xe ngựa, gã nam tử kia nhìn về phía người bên cạnh, thấp giọng nói: "Tỷ, người ta không giống như muốn gặp chúng ta."

Lạc Phái Hàm lập tức lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không muốn thì về đi."

Nam tử ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì.

Một đường ra khỏi thành, Nhiếp Chính đem xe ngựa chạy tới trong một mảnh rừng nhỏ. Chọn phía dưới một tàng cây lớn nhất, Nhiếp Chính dừng lại, xoay người xốc lên màn xe, hắn nói với người ở bên trong: "Xuống dưới đi, hít thở không khí."

Lam Vô Nguyệt bước xuống đầu tiên, dùng ánh mắt hỏi thăm: "Đại ca, nói như thế nào?"

Nhiếp Chính mắt nhìn Tiểu Bảo, dùng ánh mắt trả lời: Không thể nào nói.

Lam Vô Nguyệt còn muốn hỏi, nhưng hai người lại đây, hắn vòng qua xe ngựa mỉm cười: "Phái Hàm."

"Vô Nguyệt? !" Người nọ lại một lần nữa khiếp sợ nhìn Lam Vô Nguyệt tay áo phải trống rỗng, thần sắc chấn động.

Lam Vô Nguyệt tiếp nhìn về phía người khác: "Phái Phong."

"Tam ca." Nam tử xuống ngựa, đồng dạng khiếp sợ vô cùng nhìn tay áo của Lam Vô Nguyệt.

"Nhiều năm không gặp, các ngươi thế nào? Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được." Lam Vô Nguyệt khách sáo nói, bất quá trong lòng lại nói: Đại ca, ngươi như thế nào cũng không lên tiếng a?

Lạc Phái Hàm hướng Nhiếp Chính nhìn thoáng qua, vẻ mặt tiều tụy lại kiên cường nói: "Nhiếp gia gặp chuyện không may, ai cũng không có thấy qua thi thể ba huynh đệ các ngươi, ta nghĩ các ngươi nhất định không có chết, liền chung quanh tìm kiếm các ngươi. Sau này Lâm Thịnh Chi nói ngươi cùng Nhiếp Chính đều bị thiêu cháy, mà người hạ độc là Diệp Địch, ta không tin hắn sẽ hạ độc, lại đi tìm hắn. Sau này ta phát hiện có người âm thầm theo dõi ta, ta đoán bọn họ là muốn từ chỗ của ta tìm đến Diệp Địch, ta liền rời đi Trung Nguyên. Kết quả lúc ta biết được các ngươi còn sống, cũng là lúc Lâm Thịnh Chi chết được một tháng, đợi ta chạy về Trung Nguyên, các ngươi đã không còn bóng dáng. Mấy tháng này ta vẫn đang tìm các ngươi."

Nói tới đây, Lạc Phái Hàm trong mắt là thương cảm, là may mắn, là sự bỏ qua bất đắc dĩ còn có một đường tìm thấy gian nan. Thủy quang trong mắt nàng lóe một chút liền biến mất, để người cho rằng bất quá là ảo giác. Nhưng Lam Vô Nguyệt biết rõ Lạc Phái Hạm vốn có danh xưng "Băng Linh Lung" chịu vì bọn họ bôn ba như thế, đều là vì đại ca. Nhưng thế sự khó liệu, có một số việc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. (Chính xác, 1 like cho anh Nguyệt)

"Mười mấy năm này, vất vả ngươi."

Lúc này, nói cái gì tựa hồ đều là dư thừa. Dù biết ăn nói, Lam Vô Nguyệt đối mặt với Lạc Phái Hàm cũng không biết phải nói cái gì. Vẫn không có lên tiếng, Nhiếp Chính nắm tay Tiểu Bảo đi đến bên cạnh Lam Vô Nguyệt, đột nhiên kích động nhìn Lạc Phái Hàm, thanh âm phát ách gọi một tiếng: "Phái Hàm."

Lạc Phái Hàm trong mắt nhất thời có thủy quang rõ ràng, nàng cắn chặt răng đi lên trước, đứng trước mặt Nhiếp Chính. Đau lòng khó nén cẩn thận đánh giá dung nhan rõ ràng có biến hóa của Nhiếp Chính, nàng hít sâu vài cái, nghẹn ngào mở miệng: "Ngươi, chịu khổ ...... Ta nghe người ta nói, Lâm Thịnh Chi đem ngươi......" Lời của nàng bị Nhiếp Chính nâng tay lên áp trở về.

"Đều qua. Ngược lại là ngươi, vì chúng ta, chịu vất vả."

Lạc Phái Hàm nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nàng dùng lực lắc đầu: "Không, không mệt. Ta cũng, không có đến giúp ngươi cái gì." Đây là điều nàng một đời tiếc nuối. (Huhu cũng tội chị quá TT^TT)

Nhiếp Chính mỉm cười: "Ngươi không có cùng những người kia cùng nhau bỏ đá xuống giếng. Đối với ta, đối với Nhiếp gia đã là ân tình lớn lao. Ngươi ta mười mấy năm không gặp, ngươi hiện tại thế nào, hẳn là đã gả cho người đi?"

Lạc Phái Hàm trong mắt lóe qua thương tâm, nàng cười khổ nói: "Tìm không thấy ngươi, ta nào có tâm tư đi gả cho người."

"......" Nhiếp Chính nắm chặt tay Tiểu Bảo, không khí rơi vào xấu hổ.

Lạc Phái Hàm cũng biết câu nói của mình sẽ dẫn đến người này trầm mặc, nàng ngược lại tự giễu nói: "Ta cũng già đi. Ngươi xem Diệp Địch nhìn đến ta cũng không nhận ra."

Nhiếp Chính theo lời của nàng nói: "Nhị đệ thụ qua kích thích, điên vài năm, sự tình trước kia hắn cơ hồ đều quên, người cũng quên."

Lạc Phái Hàm cắn cắn miệng: "Kia hắn hiện tại......"

"Đã tốt."

"...... Kia, liền hảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro