Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Đột kích đêm khuya tới đây ^^ Lại một lần nữa phải xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Lần này Cú sẽ cố gắng hoàn thành cho mọi người, nếu kịp thì từ hôm nay Cú sẽ cách 2 ngày đăng 1 chương nha. Cảm ơn mọi người nhiều ạ.












Mạnh mẽ xoay người, A Mao ôm Tiểu Bảo thẳng đến giường lớn mà đi. Cửa đóng lại, bên ngoài nơi nào còn có bóng người. Buổi tối còn muốn đi ăn cơm, vẫn duy trì một điểm lý trí cuối cùng, A Mao cởi bỏ quần áo Tiểu Bảo, cởi bỏ tiểu khố, một ngụm liền ngậm lấy tiểu ngọc trụ cong nẩy phấn nộn.

“Đại ca ca!”

Tiểu Bảo hai tay làm loạn tóc Đại ca ca. Diệp Địch từ trong đũng quần móc ra chính mình dâng trào, kéo qua tay Tiểu Bảo đặt ở trên, hắn muốn lộng. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng buổi tối xác thực còn có việc, Nhiếp Chính không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Một lát phải đi ăn cơm, không cần cùng Bảo song tu.”

“Quỷ ca ca......” Tiểu Bảo hoàn toàn bị tình dục chi phối, chỉ cần cùng các ca ca nói yêu, cậu liền đặc biệt muốn cùng các ca ca song tu, muốn các ca ca tiến vào thân thể cậu.

“Đại ca, tốc chiến tốc thắng.” Lam Vô Nguyệt giờ phút này má cũng đỏ bừng, ánh mắt cũng đỏ lên, giống như đại sắc lang. Thoát hài lên giường, Lam Vô Nguyệt quỳ xuống bên cạnh Tiểu Bảo, kéo một tay còn lại an ủi dục vọng tăng vọt của chính mình. Hiện tại trước ăn chút điểm tâm, đợi buổi tối trở về lại ăn bữa ăn chính.( Anh Nguyệt thật dễ cmn sợ :v)

Nhiếp Chính hít sâu vài khẩu khí, quyết định vẫn là đi ra ngoài mát mẻ. Buổi tối còn có chính sự, hắn sợ hắn đến thời điểm cầm giữ không được trực tiếp cùng Tiểu Bảo song tu.
Nhiếp Chính đến bên ngoài mát mẻ, rót một ly nước trà, phòng trong truyền đến Tiểu Bảo từng tiếng kích tình kêu to, là một tiếng rõ ràng bị người ngăn chặn ngâm nga qua đi, tiếng Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt kêu rên cũng truyền ra. Nhiếp Chính phun ra khẩu khí, cuối cùng là kết thúc. Tiếp, hắn lại cười. Tiểu Bảo trưởng thành, thân mình cũng thành thục, rõ ràng so với dĩ vãng càng dễ dàng động tình, này đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, chẳng qua hiện tại ở bên ngoài, làm cái gì cũng bất tiện. Đợi trở lại Đào nguyên, bọn họ là có thể không cần cố kỵ nhiều như vậy. Hắn thích Bảo cần các ca ca, mặc kệ là tâm hay là thân mình.

Cửa mở, Lam Vô Nguyệt đi ra, mang theo sảng khoái thản nhiên sau khi phát tiết qua đi. Chung quy không có tiến vào, cho nên là nhàn nhạt. Đi đến bên cạnh đại ca ngồi xuống, Lam Vô Nguyệt kính nể nói: “Đại ca, ngươi thật lợi hại.”

“Buổi tối có chính sự.” Nhiếp Chính trong thanh âm mang theo dục vọng rõ ràng.

“Hô !” Uống ly nước trà nhuận nhuận miệng, Lam Vô Nguyệt nói: “Ta hiện tại một lần để Bảo Bối nói yêu a, thích a liền dễ dàng phát tình, ta cũng không muốn, thế nhưng chính là khống chế không được. Hô! Đặc biệt Bảo Bối sinh hài tử xong, thân mình thực mẫn cảm, sờ lại thoải mái, ta......”

“Hảo hảo, đừng nói, ngươi còn chê ta nhẫn không đủ vất vả đi.” Nhiếp Chính đánh gãy lời tam đệ nói, cái kia của hắn nhưng là vẫn cứng rắn đây.

Lam Vô Nguyệt lặng lẽ cười hai tiếng, không nói, hắn cũng không tin đại ca nhẫn được.

“Bảo Bảo, Hảo ca ca yêu ngươi.”

“Hảo ca ca...... Đại ca ca......”

Hai người hướng bên trong phòng nhìn lại, trên mặt đồng thời lộ ra tươi cười. Lam Vô Nguyệt thấp giọng nói: “Nhị ca tinh thần càng ngày càng tốt, ta xem nhị ca về sau hẳn là sẽ không tái phát bệnh. A Mao hiện tại cũng không như thế nào để ý ánh mắt của người khác, lần trước chúng ta đi ra, ta đều chưa cảm giác hắn lại tự ti.”

“Đây là chuyện tốt.” Nhiếp Chính vui mừng nói: “Có Bảo ở bên, 'bệnh' của chúng ta đều sẽ chữa khỏi.”

“Đúng thế, nếu không như thế nào là Bảo Bối của chúng ta đây.”

Trên giường, Tiểu Bảo nằm trên đùi Đại ca ca bình phục. Không có phát tiết, A Mao vuốt ve nửa thân trần của Tiểu Bảo. Diệp Địch ngồi ở một bên khác, hai tay cầm lấy chân phải dị dạng của Tiểu Bảo, nâng lên hôn một ngụm. Có hai người đi tới, một người ở bên giường ngồi xuống cấp Tiểu Bảo kéo hảo xiêm y, một người cúi người ở chân phải dị dạng của Tiểu Bảo hôn một cái, sau đó nói: “Bảo, ngồi lên chuẩn bị, chúng ta nên đi qua.”

Tiểu Bảo mi mắt run rẩy, do Đại ca ca nâng lên.

“Bảo Bối, mặc kệ chuyện gì, đều có ca ca bên cạnh.”

Tiểu Bảo gật đầu, các ca ca là chỗ dựa lớn nhất của cậu, có các ca ca ở bên, cậu liền an tâm. Diệp Địch cùng A Mao giúp Tiểu Bảo mặc xiêm y, Nhiếp Chính giúp Tiểu Bảo mang hài. Lại ngồi một hồi, sửa sang lại tóc, uống chén nước, Tiểu Bảo cùng Quỷ ca ca, Hảo ca ca cùng ra ngoài. Lam Vô Nguyệt và A Mao vẫn là không lộ mặt, từ cửa sổ rời đi.

Cùng các ca ca đi xuống lầu, Tiểu Bảo quay đầu hướng trên lầu nhìn thoáng qua, nếu có khả năng, cậu về sau sẽ không lại để các ca ca bồi cậu đi ra, cậu không muốn các ca ca vất vả như vậy.

“Bảo?”

Hướng Quỷ ca ca lắc đầu, Tiểu Bảo một tay nắm tay Quỷ ca ca, một tay nắm tay Hảo ca ca ra khách điếm. Đằng trước cửa hàng, một người đã nôn nóng chờ ở nơi đó. Tiểu Bảo buông tay các ca ca, cước bộ nhanh chóng tiến lên, người nọ ngại ngùng cười cười, tiếp đón bọn họ đi vào.

~~~~~

Chờ ở ngoài là hai người. Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đã đến trước bọn họ một bước. Nghĩ đến vừa rồi thấy hai người kia thần không biết quỷ không hay đến trong viện nhà hắn, Lương Uy hâm mộ rất nhiều càng thêm muốn bái bốn người làm sư phó, dù chỉ có thể bái một người thì cũng được. Nhưng nghĩ đến nương dặn dò, Lương Uy lại không khỏi nhìn huynh trưởng vài lần, vừa rồi thời điểm huynh trưởng đi tới là nắm tay hai người kia, huynh trưởng cùng bọn họ thật sự chỉ là quan hệ huynh đệ đơn thuần sao? Nhìn khuôn mặt hùng xinh đẹp nam nữ khó phân của huynh trưởng, Lương Uy bối rối.

“Nhị đệ.” Tiểu Bảo ngẩng đầu kêu Lương Uy đang ngẩn người, Lương Uy so với cậu cao hơn một cái đầu. Đời này, Tiểu Bảo cũng không có khả năng thành tráng hán. Mãi cho đến hiện tại cậu đều chưa mọc qua râu.

Lương Uy hồi thần, ngượng ngùng đối với huynh trưởng cười cười. Tâm tư của hắn Nhiếp Chính đều xem ở trong mắt.

Năm người đều đến đây. An Nhược Dao cùng Lương Đinh đã đem đồ ăn đều mang lên bàn. Không nghĩ tới chính mình có một ngày có thể như vậy cùng Nhị nương cùng nhau ăn cơm, Tiểu Bảo nghẹn ngào. Lam Vô Nguyệt đem cậu ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ an ủi.
An Nhược Dao cũng là thập phần thương cảm và may mắn.

Nàng liếc nhìn trượng phu, nói: “Nhị nương có thể cùng ngươi gặp lại, là lão thiên gia phù hộ. Hôm nay chúng ta vô cùng cao hứng ăn bữa cơm này. Nhị nương nhờ phúc của ngươi có thể đến Tái Bắc, đến, Nhị nương kính ngươi.”

“Ta kính, ta kính.” Tiểu Bảo vội vàng cầm lấy chén trà, cậu như thế nào có thể để Nhị nương kính cậu.

Nhiếp Chính mở miệng: “Lương phu nhân, chén rượu này hẳn là chúng ta kính ngươi. Bảo là bảo bối vô giá của bốn huynh đệ chúng ta, cũng bởi vì có Bảo, cũng mới có chúng ta hiện tại. Bốn huynh đệ chúng ta kính phu nhân, uống xong ly rượu này, mọi người không nên khách khí nữa.”

“Kính phu nhân.” Lam Vô Nguyệt cầm lấy chén rượu, Diệp Địch cùng A Mao cũng cầm lấy.
An Nhược Dao nhận phần đại lễ này của bọn họ, muốn nói không nên, nàng thực ra cũng không có đối với Tiểu Bảo làm cái gì. Hơn nữa đối với Nhiếp Chính mà nói, nàng cảm giác  khác thường trong lòng cũng càng sâu. Nữ nhân ở một phương vị nào đó rất là mẫn cảm, lại thêm Phan Linh Tước yêu thích nam sắc từng ở Lâm phủ trụ một thời gian, An Nhược Dao đối với chuyện tình nam nam cũng là rõ ràng.

Bất quá không có để An Nhược Dao có thời gian nghĩ nhiều, Nhiếp Chính dẫn đầu uống xong rượu, An Nhược Dao vội vàng hướng bốn người nâng chén, trước mắt nghi hoặc, uống xong.

Tiếp, Nhiếp Chính đối với Lương Đinh nói: “Luận tuổi, ta so với ngươi lớn tuổi hơn, ta liền xưng ngươi một tiếng Lương huynh đệ đi. Lương huynh đệ, chúng ta cũng muốn tạ ngươi đối với Bảo chiếu cố. Đến Tái Bắc các ngươi liền thanh thản ổn định qua ngày, Nhiếp Chính ta tuy nói đã thoát ly võ lâm, nhưng điểm ấy cam đoan vẫn là có thể làm được.”

“Nhiếp gia chủ không so đo cùng ta qua lại, còn nguyện ý giúp ta, Lương mỗ đã là vô cùng cảm kích. Đến Tái Bắc, Lương mỗ sẽ dựa vào năng lực chính mình nuôi sống thê nhi, thỉnh Nhiếp gia chủ yên tâm.”

Lương Đinh giơ lên chén rượu, bốn người lại cùng hắn chạm cốc.

Nên kính đều kính , Nhiếp Chính cầm lấy chiếc đũa cười nói: “Chúng ta đây liền không khách khí, nói thật, bụng đã đói.”

“Đừng khách khí, đừng khách khí. Đều là chút đồ ăn gia đình.”

An Nhược Dao cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngượng ngùng nhanh chóng gắp đồ ăn lại cho Nhị nương. Trường hợp này là cậu không biết ứng đối nhất. Cũng chính vì như thế, Nhiếp Chính vừa nãy mới làm như vậy. Có bọn họ ở bên, Tiểu Bảo chỉ để ý ăn uống là được.

Một bữa cơm từ lúc Nhiếp Chính kính rượu mà mở màn. Trên bàn ăn, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao đều không có che giấu bọn họ đối Tiểu Bảo yêu thương. An Nhược Dao làm một dĩa cá kho, Diệp Địch cùng A Mao đều là trước đem xương cá lược bỏ rồi sau đó phóng tới trong bát Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cũng là trước đem xương cá lược bỏ rồi phóng tới trong bát ca ca, hết thảy đều là tự nhiên như vậy, hết thảy xem trong mắt An Nhược Dao, Lương Đinh cùng Lương Uy đều là ái muội.

Tiểu Bảo cùng các ca ca quen biết sau đó liền vẫn là hình thức ở chung như vậy, dù biết quan hệ bọn họ ở trong mắt người ngoài là không đúng, nhưng thói quen nhiều năm không phải dễ dàng liền có thể sửa, không tự giác liền sẽ giống như ở Đào nguyên. Mà Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt lại là cố ý làm. Tiểu Bảo nay đã là “nương” của hài tử, không cần lại che giấu. Về phần Diệp Địch cùng A Mao, bọn họ không nghĩ nhiều như vậy, tùy thời chiếu cố Tiểu Bảo không phải là chuyện rất bình thường sao?

Một bữa cơm coi như là chủ khách đều vui. Sau bữa cơm, An Nhược Dao nói cần người hỗ trợ, Lương Đinh cùng Lương Uy liền đi phòng bếp thu thập. Tiểu Bảo chuẩn bị tâm lý một đêm, hướng Nhị nương tỏ vẻ có chuyện muốn đơn độc cùng Nhị nương nói.

An Nhược Dao đem Tiểu Bảo đưa đến trong phòng Lương Uy. Tiểu Bảo ngồi ở trước mặt Nhị nương, cúi đầu. Hai tay bởi vì thấp thỏm mà nắm chặt thành quyền, hít sâu vài khẩu khí, cậu lên tiếng: “Nhị nương...... Các ca ca, ta cùng các ca ca, đã, thành thân.”

An Nhược Dao hít sâu kinh ngạc, tiếp nàng liền nghe Tiểu Bảo nói: “Ta, thích, các ca ca...... Yêu, các ca ca...... Các ca ca, cũng, yêu ta......”

An Nhược Dao không biết chính mình nên phản ứng làm sao. Thời điểm ăn cơm nàng đã phỏng đoán bốn người kia có phải hay không đối với Tiểu Bảo có cái ý tứ kia, nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, bốn người kia thế nhưng đã cùng Tiểu Bảo thành thân!
Một lúc lâu sau, An Nhược Dao mới tìm về thanh âm của chính mình: “Ân, chuyện là khi nào?”

“Thật nhiều, năm ......” Tiểu Bảo hơi hơi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ bất an, Nhị nương hay không sẽ không đồng ý?

An Nhược Dao nhìn khuôn mặt cười vẫn mang theo ngây thơ chất phác, ý niệm đầu tiên chính là bốn người kia có phải hay không khi Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi?

“Tiểu Bảo, ngươi...... Biết, cái gì là, yêu sao?” An Nhược Dao không tin Tiểu Bảo biết loại cảm tình này. Tiểu Bảo trong suy nghĩ của nàng vĩnh viễn đều là hài tử khả ái, không phải rất thông minh. Hài tử như vậy chỉ thích hợp được cha mẹ nuông chiều ở trong nhà, nhưng Tiểu Bảo lại sớm bỏ nhà ra đi, bị bắt sinh hoạt vất vả.

Tiểu Bảo trong mắt là tình cảm đặc thù nào đó lưu chuyển, cậu sẽ không giải thích tâm ý của cậu đối với các ca ca, chỉ có thể dùng khả năng biểu đạt ngôn ngữ của chính mình nói cho Nhị nương: “Ta không ly khai, các ca ca...... Ly khai, tâm sẽ đau, rất đau.”

“Tiểu Bảo, ngươi có nghĩ tới, có lẽ ngươi đối với bọn họ là tình thương dành cho huynh trưởng không? Thân nhân rời đi, tâm, cũng sẽ đau.”

Tiểu Bảo cắn miệng, cậu ngốc nên không biết nên nói như thế nào. Cậu không hiểu, cũng không muốn biết. Cậu chỉ biết là chính mình yêu các ca ca, không ly khai các ca ca. Rời đi ca ca, cậu, cậu sẽ chết.

Có người ở bên ngoài gõ cửa, An Nhược Dao nhanh chóng thu thập lại tâm tình đi mở cửa. Mở cửa, nàng ngây ngẩn cả người, người gõ cửa là Nhiếp Chính. Nhiếp Chính đi đến, Tiểu Bảo nhìn đến Quỷ ca ca đôi mắt liền đỏ, Nhị nương giống như không đồng ý.

Vẫn ở bên ngoài, Nhiếp Chính hướng Tiểu Bảo nói: “Bảo, Quỷ ca ca có vài lời muốn nói với Nhị nương. Tiểu Uy rất nhanh phải đi, ngươi đi theo hắn trò chuyện nhiều một chút, huynh đệ các ngươi về sau cũng không biết bao lâu mới có thể gặp lại.”

Tiểu Bảo đi đến trước mặt Quỷ ca ca, Nhiếp Chính cho cậu ánh mắt yên tâm, đem cậu đưa ra khỏi phòng. Sau khi Tiểu Bảo vào phòng mà Lam Vô Nguyệt bọn họ đang ngồi kia, Nhiếp Chính mới xoay người đối mặt với An Nhược Dao thần sắc phức tạp, đóng cửa lại.
A Mao cùng Lam Vô Nguyệt trước đó đều đã được Nhiếp Chính dặn dò. Lúc Tiểu Bảo tiến vào A Mao lập tức đem Tiểu Bảo ôm đến trên đùi, Lam Vô Nguyệt ngồi một bên phát triển không khí, rất nhanh, Tiểu Bảo liền không bất an như vậy, cậu tin tưởng Quỷ ca ca.
Lương Đinh đối với việc mấy người họ cùng Tiểu Bảo thân mật biểu hiện ra chẳng quan tâm cũng không hiếu kỳ, Lương Uy lại rất tò mò, bất quá hắn cũng không dám tùy tiện hỏi, hơn nữa huynh trưởng thời điểm vừa mới tiến vào giống như rất khổ sở. Tiểu Bảo trái tim đều ở chỗ của Nhị nương, vốn cậu không muốn cùng người khác trò chuyện, dưới sự chủ động của Lương Uy liền cùng đối phương nói vài câu, sau đó Tiểu Bảo liền im lặng ở trong lòng Đại ca ca đợi Quỷ ca ca trở về.

Đợi nửa canh giờ, trên cửa màn trúc xốc lên, Nhiếp Chính cùng An Nhược Dao vào tới. Vừa tiến vào, An Nhược Dao liền đối với Tiểu Bảo cười cười, nàng tươi cười làm hốc mắt Tiểu Bảo nháy mắt nóng lên, Nhị nương đồng ý. Nhiếp Chính sắc mặt thoải mái đi đến trước Tiểu Bảo ở trước mặt ba vị ngoại nhân ôm lấy Tiểu Bảo, sau đó nói với ba người: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta đi về trước. Các ngươi nên nghỉ ngơi sớm.”

Thấy một màn như vậy, Lương Uy trực tiếp trợn tròn mắt, Lương Đinh cũng nháy mắt sửng sốt.

Trong ba người chỉ có duy nhất An Nhược Dao bình tĩnh gật đầu nói: “Mau trở về đi thôi, hôm nay cũng mệt mỏi các ngươi.”

“Nhị nương !” Tiểu Bảo kêu một tiếng.

An Nhược Dao đi qua sờ sờ đầu của cậu, chỉ nói một câu: “Hảo hảo chiếu cố chính mình.”

“Chúng ta đi.”

Gật đầu với An Nhược Dao, Nhiếp Chính ôm Tiểu Bảo rời đi, Tiểu Bảo quay đầu nhìn Nhị nương, liền thấy trong mắt Nhị nương phủ một tầng thủy quang. Bốn người đem Tiểu Bảo mang đi.

Lương Uy kinh ngốc lên tiếng: “Nương, Tiểu Bảo ca cùng bọn họ......”

An Nhược Dao quay lưng lại nói với nhi tử: “Tiểu Bảo ca của ngươi tìm đến nơi thuộc về nó. Tiểu Uy, không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần chúc phúc bọn họ là đủ rồi.”

Lương Uy ánh mắt trợn lên, hắn nghe ra trong lời nói của nương ý tứ khẳng định.

Nhiếp Chính nói cho An Nhược Dao, bọn họ cùng Tiểu Bảo đã trải qua lần lượt sinh tử, sau đó rốt cuộc không ly khai lẫn nhau. Tiểu Bảo là bảo bối trong tim bọn họ, bọn họ là ca ca của Tiểu Bảo, ai rời đi ai, đều sẽ sống không bằng chết. Bọn họ là dưới sự chứng kiến của sư phó mà thành thân, Tiểu Bảo là thê tử bọn họ cưới hỏi đàng hoàng vào cửa. Bọn họ biết thế tục không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ, bọn họ cũng không cần thế tục đồng ý. Sau lần xuất hành này, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục ẩn cư, tiếp tục trải qua cuộc sống của chính bọn họ.

Nhiếp Chính đem những gì cần nói đều nói đến như thế, An Nhược Dao đồng ý hay không đều không quan trọng. Huống chi Tiểu Bảo cùng bọn họ đã thành thân vài năm, Tiểu Bảo nguyện ý nói cho nàng đã là tôn kính Nhị nương nàng, nàng cần gì phải đi làm ác nhân? Chỉ cần bốn người kia thật tâm đối xử tốt với Tiểu Bảo là đủ rồi. An Nhược Dao đồng dạng cũng là người trải qua sinh tử. Nàng tin tưởng Nhiếp Chính làm người, tin tưởng bốn nam nhân này sẽ một đời đối tốt với Tiểu Bảo, cho nên, nàng nguyện ý chúc phúc bọn họ, chúc phúc con trai của nàng.

~~~~~

Được Nhị nương chúc phúc, Tiểu Bảo nằm dưới thân các ca ca một lần lại một lần yêu cầu các ca ca cùng cậu song tu. Cậu sợ nhất chính là thân nhân không cho phép cậu làm thê tử của nhóm ca ca, sư phó sư thúc đồng ý, Nhị nương đồng ý, cậu tin tưởng cha nuôi mẹ nuôi cũng sẽ đồng ý. Hiện tại liền chờ cậu tìm đến nương, nói cho nương, cậu có bốn vị trượng phu ca ca, cậu nghĩ, nương cũng sẽ chúc phúc cho cậu. Bởi vì cậu là Tiểu Bảo của nương, là bảo bối của nương.

Đêm nay, Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch tuy rằng ghi nhớ không thể bắn trong cơ thể Tiểu Bảo, thế nhưng Tiểu Bảo một lần lại một lần cầu xin cùng nói lời yêu, bốn người đều mất khống chế. Vốn thoát khỏi Dưỡng công khống chế cũng rất gian nan, huống chi còn đối mặt Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ, Tiểu Bảo khẩn cầu. Lúc Dưỡng công khống chế Lam Vô Nguyệt thất thần bắn vào trong cơ thể Tiểu Bảo, sau đó những người khác cũng liền không cố kỵ. Tiểu Bảo muốn hài tử, muốn hài tử của bọn hắn. Khi các ca ca tiến vào trong thân thể Tiểu Bảo, cậu không ngừng kêu “Hài tử, hài tử.” Cậu muốn cấp các ca ca sinh hài tử, sinh mười. (Ơn giời chỉ là lướt qua :v)

Nguyên bản tắm rửa sớm mà tới đêm khuya mới bắt đầu. Vốn đang muốn luyện công, Tiểu Bảo sớm đã mê man trong lòng các ca ca. Sờ bụng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt lại một lần nữa có chờ đợi, không biết đêm nay Tiểu Bảo có khả năng hoài thượng hài tử của hắn không. Diệp Địch còn lại là vừa lo lắng vừa hy vọng, lo lắng là Tiểu Bảo khả năng lại mang thai, lại chịu khổ, hy vọng là bộ dáng khi Tiểu Bảo mang thai, oa nhi sinh ra từ bụng Tiểu Bảo.

Xác định muốn đi Tái Bắc, Lương Đinh cùng An Nhược Dao liền vội vàng chuyện rời đi. Ngày thứ ba Lương Đinh liền đem cửa hàng của hắn bàn giao cho một vị lão bản ở Lâm huyện đồng dạng cũng buôn bán sơn trân. Lương Đinh cùng An Nhược Dao đều tính toán lặng lẽ rời đi, tận lực không làm cho người trấn trên chú ý, cho nên Lương Đinh không tìm lão bản địa phương, đồng thời cũng dặn dò vị lão bản kia không cần tiết lộ tin tức hắn muốn rời đi. An Nhược Dao để Lương Đinh đem những đồ vật không thể mang đi đến Lâm huyện, bọn họ chỉ mang theo quần áo và những đồ dễ vận chuyển, mặt khác đến Tái Bắc căn cứ tình huống bố trí lại.

Nhiếp Chính đã viết xong thư gửi sư huynh, bọn họ sẽ cùng một nhà An Nhược Dao đến thị trấn lớn kế tiếp, chỗ đó có phân đường của Nam An phủ, thời điểm Nhiếp Chính đến sẽ để Nam An phủ đem thư trước đưa đến Đô Môn Bảo. Sau bọn họ sẽ cùng An Nhược Dao một nhà nói rõ, bọn họ theo kế hoạch tiếp tục gấp rút lên đường đi Thiên Nhất giáo, bất quá đối với địa phương bọn họ muốn đi, Nhiếp Chính cũng không có nói tới, An Nhược Dao cùng Lương Đinh cũng thông minh không có hỏi thăm.

Rất nhanh phải rời đi địa phương cư ngụ nhiều năm, Lương Uy có không nỡ, nhưng càng là khát khao đối với tương lai. Không cần tiếp tục những chuỗi ngày né tránh, hắn có thể làm rất nhiều chuyện mà mình muốn làm, ít nhất có thể ở trên thảo nguyên Tái Bắc tung hoành ngang dọc. Nghĩ như vậy hắn cảm giác vui sướng không thôi. Chẳng qua vui sướng rất nhiều, Lương Uy cũng có chút nôn nóng. Cha võ công là không tệ, nhưng cùng bốn người kia so ra còn kém khá xa. Hắn hi vọng mình cũng có thể trở thành một vị đại hiệp võ công cao cường, có thể không cần uất ức trốn dưới sự bảo hộ cha mẹ như vậy. Trái lo phải nghĩ, mất ngủ hai buổi tối, Lương Uy gạt cha mẹ sáng sớm liền đi khách điếm.

Khách điếm, Tiểu Bảo còn chưa rời giường, một đêm trước lại cùng các ca ca song tu, còn mệt. A Mao cùng Nhiếp Chính đã tỉnh, Lam Vô Nguyệt thích ở trên giường cùng Diệp Địch đều nghĩ đến là đợi Tiểu Bảo rời giường mới thức dậy.

Sớm như vậy liền có người gõ cửa, A Mao cùng Nhiếp Chính buông xuống việc đang làm, mắt lộ ra nghi hoặc. A Mao để Nhiếp Chính ngồi, hắn đi mở cửa. Mở cửa, vừa thấy là ai, A Mao nghiêng người để đối phương tiến vào, Nhiếp Chính hỏi: “Tiểu Uy? Sớm như vậy đến đây có chuyện sao? Ca ngươi còn đang ngủ.”

Nhìn đến  hai vị ở trong phòng, hắn lấy đủ dũng khí đi đến trước mặt Nhiếp Chính, thần sắc khẩn trương nói: “Nhiếp gia chủ, ta là, tìm đến ngài.”

“Tìm ta?” Nhiếp Chính chỉ chỉ ghế khiến hắn ngồi xuống, trong lòng có chút nghi hoặc.
Lương Uy không có ngồi, mà là đột nhiên đến trước mặt Nhiếp Chính quỳ xuống: “Thỉnh Nhiếp gia chủ thu ta làm đồ đệ!” Dứt lời, hắn liền muốn dập đầu, bị Nhiếp Chính một phen kéo lên. A Mao đem một cái ghế đá đến phía sau Lương Uy, Nhiếp Chính buông tay, Lương Uy ngồi ở trên ghế, hết thảy chỉ trong chớp mắt.

Lương Uy tâm đập liên hồi, không biết là sợ quá mức hay là sao. Nhiếp Chính sắc mặt không thể nói rõ tốt xấu, A Mao đối với hắn khoa tay múa chân vài cái, Nhiếp Chính gật gật đầu, A Mao tiến vào buồng trong. Không biết nói chuyện hắn ở lại chỗ này cũng vô dụng. Bất quá A Mao cũng không có để Nhiếp Chính một mình ở bên ngoài xử lý, hắn đem Lam Vô Nguyệt kêu dậy. Còn chưa tỉnh ngủ, Lam Vô Nguyệt vừa nghe Lương Uy đến bái sư lập tức thanh tỉnh, xem một chút Tiểu Bảo còn đang ngủ say, hắn nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt.

Nhiếp Chính không có lập tức nói thu hay là không thu, mà là lẳng lặng uống trà, Lương Uy nhìn thấy là kinh hồn táng đảm, đột nhiên cảm giác chính mình quá mức liều lĩnh, lập tức thành người câm.

Nhiếp Chính buông bát trà, nhìn về phía Lương Uy, nói: “Ta biết ngươi vì sao muốn bái ta làm thầy. Vài năm qua nhìn cha mẹ ngươi mai danh ẩn tích sinh hoạt, ngươi cũng hi vọng chính mình có thể bảo hộ bọn họ. Ta đoán không sai đi?”

Lương Uy đứng lên, vẻ mặt kích động: “Nhiếp gia chủ, ta không muốn cha mẹ ta lại phải thật cẩn thận sống qua ngày, sợ ngày nào đó bị người khác nhận ra. Ngài vì võ lâm trừ hại, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, ta muốn cùng ngài học võ, bái ngài vi sư. Nhiếp gia chủ, cầu ngài thu ta làm đồ đệ!”

Lương Uy nói xong lại muốn quỳ, Nhiếp Chính đúng lúc ngăn hắn lại, lại đem hắn ấn trở về trên ghế. Phòng trong cửa mở, Lam Vô Nguyệt đi ra, vừa thấy Lam Vô Nguyệt, Lương Uy càng khẩn trương. Lam Vô Nguyệt rất đẹp, nhưng hắn sợ, hắn cũng không quên nương nói qua Lam Vô Nguyệt bởi vì Phan Linh Tước nói qua hắn một câu “Mỹ nhân”, liền đem bụng Phan Linh Tước đâm một lỗ.

Lam Vô Nguyệt đi đến bên cạnh bàn cầm lấy một ly không rót trà, uống xong hắn ở bên cạnh đại ca ngồi xuống, mặt mang mỉm cười nói: “Tiểu Uy, ca ngươi còn đang ngủ, thân mình y không tốt, nếu nói không tốt thì một ngày đều không thoải mái. Ngươi là đệ đệ của Bảo Bối, chúng ta không có khả năng mặc kệ ngươi. Ngươi học võ công, Bảo Bối cũng có thể càng yên tâm, đây là chuyện tốt. Như vậy, ngươi đi về trước, giữa trưa ngươi cùng cha mẹ ngươi còn có muội muội lại đây ăn cơm, chúng ta lại nói chuyện này.”
Vừa nghe bái sư có hi vọng, Lương Uy mừng rỡ như điên, đứng lên liền cấp Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt lạy ba cái.

“Ta rất liều lĩnh, sớm như vậy liền tới đây quấy rầy, còn thỉnh nhị vị sư phó không trách.”

“Không có gì, ngươi đi về trước đi, nhớ rõ giữa trưa gọi cha mẹ ngươi mang theo muội muội đến ăn cơm.”

“Phải phải, cám ơn sư phó! Cám ơn sư phó!”

Lương Uy cao hứng đến mức tay chân đều không biết làm sao, trực tiếp kêu sư phó. Lại lạy ba cái, hắn cước bộ mang phong ly khai.

Ở bên cửa sổ nhìn hắn trở về cửa hàng, Lam Vô Nguyệt hỏi: “Đại ca, ngươi tính toán làm sao?”

Nhiếp Chính nói: “Hắn là thân nhân của Bảo, chúng ta không thể không quản. Ta xem tiểu tử này rất có tố chất luyện võ. Môn công phu kia không thể cho hắn, đem Nhiếp gia đao pháp cho hắn đi, còn có kiếm pháp của ngươi.”

Lam Vô Nguyệt gật đầu: “Ta cũng là nghĩ như vậy.”

Hai người không phải tàng tư, mà là "Hải Phách chân kinh" rất dễ dàng đưa tới phân tranh cùng họa loạn, dạy cho Lương Uy còn nhỏ tuổi, đối với hắn không khẳng định là chuyện tốt.

Bên này, Lương Uy chạy về nhà cao hứng nhảy nhót qua lại, hắn không nghĩ tới sự tình thế nhưng sẽ như thế thuận lợi. Nghĩ lại hắn liền biết hai người kia nguyện ý thu hắn làm đồ đệ hoàn toàn là xem trên mặt mũi huynh trưởng, giờ khắc này, Lương Uy dị thường ghen tị huynh trưởng, cũng dị thường hâm mộ bốn người kia. Về phần vì sao hâm mộ, lúc này Lương Uy còn không minh bạch, vài năm sau, hắn mới hiểu được loại cảm tình mờ mịt lúc trước.

Giữa trưa, Nhiếp Chính lấy danh nghĩa huynh trưởng kiêm trượng phu của Tiểu Bảo mời Lương Đinh một nhà đến khách điếm ăn cơm. Ngại với thân phận của bốn người, Nhiếp Chính đem khách nhân mời đến trong phòng. Tối hôm qua cùng các ca ca song tu đến rất muộn, khuôn mặt tươi sáng của Tiểu Bảo làm cho Lương Uy nháy mắt giật mình, hắn rất muốn biết hắc ban trên mặt huynh trưởng là như thế nào biến mất. Đối với quan hệ của Tiểu Bảo cùng bốn người, Lương Uy cũng là mất ngủ một đêm mới miễn cưỡng chấp nhận. Bất quá bốn người đều là hảo hán, Tiểu Bảo ca lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng khó trách bốn người đều thích y.

Thái độ của Lương Đinh, An Nhược Dao cùng Lương Uy làm bốn người vui mừng không thôi, nhất là Nhiếp Chính, hắn thực lo lắng chuyện này làm không tốt sẽ tổn thương đến Tiểu Bảo. Thấy Lương Uy khi đối mặt Tiểu Bảo không có chán ghét hoặc xem thường, hắn cũng vui vẻ tới chỉ bảo Lương Uy.

Cùng không khí tối hôm qua bất đồng, bữa cơm hôm nay thoải mái hơn rất nhiều. Sắp rời đi nơi thị phi này, Lương Đinh trên mặt tươi cười cũng rõ ràng nhiều lên. Cao hứng nhất không hơn chính là Tiểu Bảo. Đệ đệ không giống trước đây không để ý tới cậu, ngược lại một lần lại một lần “Tiểu Bảo ca” mà gọi cậu. Biết quan hệ của cậu cùng các ca ca, đệ đệ cũng không có bất cứ khinh thường, còn biết đối với cậu kính trà, Tiểu Bảo hưởng thụ huynh đệ thân tình, quyến luyến không thôi.

Đào nguyên liên quan đến "Hải Phách chân kinh", Dưỡng công của Tiểu Bảo, Quỷ Khốc Tiếu cùng hài tử, là vạn vạn không thể tùy tiện để lộ, bằng không Nhiếp Chính thật đúng là muốn cho một nhà An Nhược Dao đến Đào nguyên.

Cơm ăn một nửa, Nhiếp Chính buông đũa, nói An Nhược Dao cùng Lương Đinh với: “Các ngươi lần này đi Tái Bắc, mấy người chúng ta cũng không có gì tốt để đưa. Ta cùng Vô Nguyệt xem Tiểu Uy căn cốt không sai, tính toán đem Nhiếp gia đao pháp cùng kiếm pháp truyền thụ cho hắn, coi như là lễ vật gặp mặt của vài vị trưởng bối chúng ta đưa hắn.”

Dựa theo quan hệ với Tiểu Bảo, Nhiếp Chính bốn người là huynh trưởng của Lương Uy, nhưng bọn hắn so với Lương Uy lớn hơn rất nhiều, xưng một tiếng huynh trưởng thật sự không thích hợp, Lương Uy cũng không dám nhận.

An Nhược Dao cùng Lương Đinh sửng sốt, An Nhược Dao lập tức nhìn về phía nhi tử, sẽ không phải là nhi tử đi tìm bọn họ đi?

Lam Vô Nguyệt nói: “Tiểu Uy sáng sớm tới tìm chúng ta, muốn bái chúng ta làm thầy, vốn chúng ta cũng có quyết định này. Tiểu Uy võ công cao cường, Bảo Bối cũng có thể càng yên tâm, chúng ta cũng sẽ yên tâm. Chẳng qua chúng ta lần này có chuyện quan trọng trong người, là không tiện mang theo Tiểu Uy. Thừa dịp mấy ngày này, ta đem khẩu quyết của Nhiếp gia đao pháp cùng kiếm pháp viết xuống, đại ca lại chỉ dạy Tiểu Uy, bằng năng lực của Tiểu Uy, về sau thông hiểu đạo lý hẳn là không thành vấn đề.”

Lương Uy vừa nghe, rõ ràng thất vọng: “Sư phó, ta không thể đi cùng các ngươi sao?” Chỉ có vài ngày như vậy, hắn có thể học được bao nhiêu đâu?

“Tiểu Uy.” An Nhược Dao nhíu mi, “Không cần không hiểu chuyện.”

Lương Uy cúi đầu, hắn cho rằng có thể đi theo Nhiếp gia chủ bọn họ.

Không khí lập tức lạnh xuống vài phần, Tiểu Bảo buông đũa không biết khuyên đệ đệ như thế nào, cũng không dám tùy tiện thay các ca ca quyết định, cậu biết các ca ca băn khoăn.

Ngồi ở bên cạnh Tiểu Bảo, Nhiếp Chính ở dưới bàn cầm tay cậu, để cậu tin tưởng mình, giọng điệu ôn hòa nói: “Tiểu Uy, chúng ta không phải không muốn mang theo ngươi, mà là không thể. Càng ít người biết ngươi cùng chúng ta có quan hệ, đối với ngươi, đối với cha mẹ ngươi lại càng an toàn. Lần này đi tìm Đại nương của ngươi, tương lai chưa biết, cũng không thể để ngươi rước lấy hiểm họa. Chờ thêm vài năm nữa bên ngoài yên tĩnh, chúng ta sẽ mang Tiểu Bảo ca của ngươi đi Đô Môn Bảo gặp các ngươi.”

An Nhược Dao nói trước nhi tử: “Nhiếp gia chủ, Tiểu Uy đưa ra yêu cầu như thế vốn là hắn không hiểu chuyện, ngài không cần để ở trong lòng. Ngài không nói, chúng ta cũng rõ ràng người trên giang hồ đối với các ngươi là loại tâm tư nào. Giang hồ hiểm ác, Lâm Thịnh Chi tuy rằng chết, nhưng về sau còn sẽ có Lâm Thịnh Chi thứ hai, Lâm Thịnh Chi thứ ba. Các ngươi chỉ cần chiếu theo kế hoạch mà làm, không cần mấy người chúng ta mà chậm trễ.”

“Cũng không hẳn là chậm trễ, chúng ta vẫn gấp rút lên đường, cũng nên nghỉ ngơi vài ngày, bằng không thân mình của Bảo chịu không nổi. Đối với Tiểu Uy, ta cũng là áy náy, nếu có thể đem hắn mang theo bên người, ta nhất định sẽ mang theo hắn.”

“Ngài ngàn vạn không cần nghĩ như vậy.”

An Nhược Dao ở dưới gầm bàn đá nhi tử một cước, Lương Uy vội vàng nói: “Là đồ nhi không hiểu chuyện. Sư phó ngài muốn an bài như thế nào, đồ nhi đều nghe ngài.”
Nhiếp Chính nói: “Ăn cơm xong ngươi lưu lại, thời gian cấp bách, ngươi phải chuẩn bị hoàn toàn tinh thần.”

Lương Uy đứng lên đối với bốn người khom người chào: “Thỉnh sư phó nhận đại lễ của đồ nhi.” Dứt lời, hắn đi ra chỗ ngồi quỳ xuống, quy củ cấp bốn người dập đầu lạy ba cái. Tiểu Bảo nhìn về phía Quỷ ca ca, Nhiếp Chính đối với cậu cười cười, sau đó buông tay cậu, đứng dậy tự mình nâng dậy Lương Uy. Chuyện bái sư liền quyết định như vậy.

An Nhược Dao trong lòng đặc biệt băn khoăn, nàng trăm ngàn lần dặn dò dạy bảo, không nghĩ tới nhi tử vẫn là tự chủ trương tìm đến đây. Thấy Tiểu Bảo thật cao hứng nhìn Nhiếp Chính bọn họ thu nhi tử làm đồ đệ, An Nhược Dao càng cảm giác thấy hổ thẹn với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo tâm địa thiện lương, nếu đổi thành người bên ngoài, sợ sẽ không vui, sẽ nói bọn họ được voi đòi tiên. Nhiếp Chính nguyện ý thu nhi tử làm đồ đệ hoàn toàn là xem trên mặt mũi Tiểu Bảo, bằng không lấy quan hệ của nhi tử cùng nàng và Lâm Thịnh Chi, Nhiếp Chính không giết bọn họ để tiết hận đã là khoan dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro