Chương 15
Halo mọi người, sau hai năm giông tố thì Cú cũng đã trở lại với mọi người đây. Cú cũng thật xin lỗi mọi người vì sự lười biếng và chậm trễ của mình. Chắc mọi người cũng nhận ra là khoảng tuần trước, Cú đã quay trở lại chỉnh sửa những chương trước cho nên ngày hôm nay không để mọi người đợi thêm Cú đăng chương 15 làm quà cho mn. Còn trong thời gian sắp tới thì Cú ko nói trước được. Ahihihi mọi người thông cảm :3
P/s thêm là mọi người yên tâm qua ngày 1/4 rồi nên Cú ko có lừa mọi người đâu ahihihihi. Xin lỗi vì đã dài dòng :3
Mọi người thưởng thức vui vẻ.
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên thanh âm liếmláp nào đó. Trên giường, buổi tối đã ăn no, buổi chiều ngủ được ước chừng - Tiểu Bảo - đang nằm dưới thân Đại ca ca, bụng tròn trịa lộ trước mặt Đại ca ca, Tiểu Bảo xấu hổ đến thân mình đều đỏ. Đương nhiên cũng không riêng vì thẹn thùng cho nên thân mình mới đỏ lên, nguyên nhân chính yếu là Đại ca ca liếm và sờ bụng.
Với bốn vị ca ca mà nói, thân mình Tiểu Bảo hiện sờ rất thích, làm bọn hắn mê luyến nhất chính là cái bụng tròn trịa kia. Nếu không phải đêm nay nhận trọng trách kiểm tra trong cơ thể Tiểu Bảo có tăng cường dưỡng công hay không, A Mao rất có khả năng sẽ như vậy mà liếm bụng Tiểu Bảo một buổi tối (hãn thật =.=). Oa nhi trong bụng cũng biết phụ thân đang đau (yêu thương) bọn họ, ngoan ngoãn không động đậy, giống như ngủ như vậy.
"Đại ca ca......"
A Mao còn muốn tiếp tục liếm xuống dưới, nhưng Tiểu Bảo chịu không nổi. Tuy rằng tâm trí Tiểu Bảo còn chưa đủ thành thục, tuy rằng tiểu ngọc trụ phấn phấn nộn nộn giữa hai chân kia căn bản bởi vì một vài nguyên nhân nào đó nhìn qua cũng không đủ thành thục, nhưng Tiểu Bảo trên thực tế đã trưởng thành. Chỉ cần ca ca như vậy sờ sờ cậu, thân thân cậu, liếm liếm cậu, cậu liền nhịn không được.
A Mao nuốt mấy ngụm, hắn tựa hồ đánh giá cao ý chí của mình. A Bảo dưới thân hảo mê người, hảo khả ái, hắn thật muốn cắn một ngụm. A Mao khống chế lực đạo của răng nanh tại trên vai Tiểu Bảo cắn vài mẩu, tại hai khỏa hồng đậu trước ngực Tiểu Bảo cắn vài mẩu, sau đó liếm liếm bụng, lại ôn nhu ngậm tiểu ngọc trụ đang run rẩy kia. Tay hắn rất thô, sẽ làm đau A Bảo.
"Ngô ~ Đại ca ca...... Đại ca ca......~~~"
Chân phải dị dạng của Tiểu Bảo không ngừng cọ xát phía sau lưng Đại ca ca, cậu thật là khó chịu, phía dưới thật là khó chịu. A Mao tham lam nhấm nháp tiểu ngọc trụ, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng quấn lấy tiểu túi hồng nhạt (chắc tui chết QAQ). Tiểu Bảo nước mắt ròng ròng, bụng tròn trịa làm cậu bị che mất tầm mắt, cậu nhìn đến Đại ca ca chôn ở giữa hai chân cậu, biết Đại ca ca đang ăn tiểu ngọc trụ, nhưng là Đại ca ca khi nào mới tiến vào a? Cậu muốn Đại ca ca. (đổ mồ hôi thật =.=)
Nghe được Tiểu Bảo bởi vì dục vọng mà phát ra hừ thanh, A Mao lưu luyến rời đi tiểu ngọc trụ, đầu lưỡi chạm vào "cái miệng" nhỏ nhắn dưới hạ thân đã hơi hơi mở ra.
"Tê lưu" Một tiếng, A Mao giống một ác quỷ tham lam, đầu lưỡi từ dưới mà liếm qua "cái miệng" nhỏ nhắn. Tiểu Bảo lập tức phát ra từng tiếng rên thoải mái, hai chân càng mở lớn. (QAQ)
"Đại ca ca...... Đại ca ca...... Song tu...... Song tu......"
Thật khó chịu, thật khó chịu.
A Mao cố gắng không để lý trí đứt đoạn, Tiểu Bảo bụng quá lớn, nằm thẳng thực ra cũng không dễ dàng. A Mao để Tiểu Bảo trở người, nằm nghiêng. Tiểu Bảo hai chân theo bản năng cong lên, lộ ra địa phương có nhu cầu cấp bách cần Đại ca ca an ủi. A Mao lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, lúc này mới lưu luyến không rời, khởi thượng thân mình, đỡ lấy nam căn thô dài quá mức tiến vào huyệt khẩu của Tiểu Bảo.
"Đại ca ca......" Mau vào. Tiểu Bảo thân mình vui thích mà run rẩy.
Ở trong lòng một lần lại một lần niệm "Không thể mất đi lý trí","Không thể mất đi lý trí", A Mao nghẹn một hơi, đỉnh vào "cái miệng" nhỏ nhắn ướt át kia, Tiểu Bảo chân thoải mái đến buộc chặt, tiếng mèo kêu vang lên.
Tiến vào không tính là khó khăn, sau khi trừu sáp vài cái, cả nam căn của A Mao liền như đều hướng vào trong cơ thể Tiểu Bảo. A Mao hình thể cao lớn, Tiểu Bảo lại là nhỏ nhắn, bây giờ bụng còn lớn. Tiểu Bảo năm nghiêng, bụng càng gồ lên rõ ràng. A Mao cảm giác chính mình biến thành cầm thú. A Bảo mang oa nhi của hắn, mà hắn lại còn đối với A Bảo làm ra chuyện như vậy! Nếu A Mao thân thể cùng linh hồn ở một khắc này tách ra, rõ ràng linh hồn nói cho chính mình phải ôn nhu một chút hoặc là mau chóng bắn ra, nhưng thân thể lại không để linh hồn khống chế lần lượt va chạm. A Bảo ở dưới thân hắn phát ra tiếng mèo kêu vui thích, A Bảo thích Đại ca ca đối với cậu làm loại sự tình này, A Bảo muốn Đại ca ca.
A Mao ánh mắt như vậy mà toát ra thú tính. Hung hăng cắn ngón tay chính mình một cái, A Mao cố gắng cùng chính mình khống chế thân thể luật động. Không nên không nên, không thể bị thương A Bảo cùng hài tử, tuyệt đối không thể bị thương A Bảo cùng hài tử.
Dưỡng công trong cơ thể Tiểu Bảo vẫn tùy thời mà động, nó chặt chẽ chú ý tình huống của A Mao, dễ dàng xem xét đến nội tâm A Mao giãy dụa. Chính là lúc này! Dưỡng công từ bộ vị tương liên giữa A Mao cùng Tiểu Bảo nhanh chóng xâm nhập thân thể A Mao. So với dĩ vãng, dưỡng công bất cứ lần nào cũng đều mãnh liệt giữ nguyên tốc độ thổi quét vào đan điền của A Mao, sau đó từ đan điền, A Mao có thể nhận thấy tốc độ lan tràn của dưỡng công hướng tới tứ chi.
A Mao căn bản là không nghĩ tới dưỡng công sẽ nhanh chóng như thế liền xâm chiếm ý thức hắn. Dĩ vãng hắn đều có thể dùng phương thức rút ra bản thân để thoát khỏi khống chế của dưỡng công, lần này dưỡng công thậm chí không có cho hắn bất cứ cơ hội nhận ra nào liền khống chế được thân thể hắn. Động tác của A Mao dần mất đi kiểm soát. Nhưng A Mao chính là A Mao, là người trong bốn người có ý chí mạnh nhất cũng kiên định nhất, hắn đối với Tiểu Bảo yêu vượt qua hết thảy. Trong nháy mắt ý thức mơ hồ kia, A Mao mạnh mẽ nâng tay, cửa sổ phát ra "Phốc" một tiếng, giấy cửa sổ phá hư. Một người lập tức đẩy cửa tiến vào, vào tới hắn nhìn đến, A Mao rốt cuộc ngăn cản không được nhắm hai mắt lại.
"A a a...... Ngô a......"
Tiểu Bảo đột nhiên kêu lớn, A Mao động tác mất kiểm soát. Người vừa vào kêu to: "A Mao! Chậm một chút! Ngươi chậm một chút!"
A Mao hai tay một tay nắm chặt mông Tiểu Bảo, một tay tóm chặt bả vai Tiểu Bảo, trong tiềm thức vẫn nhớ kỹ không thể bị thương Tiểu Bảo cùng hài tử trong bụng cậu.
Người tới cũng có chuẩn bị. A Mao động tác thật cuồng dã, tiểu ngọc trụ của Tiểu Bảo trong nháy mắt liền phun trào. Người tới từ trong lòng móc ra một bình dược, mở ra, để gần chóp mũi A Mao. A Mao động tác không chỉ không có phóng hoãn, ngược lại càng ngày càng kịch liệt. Dược này sẽ kích thích A Mao nhanh chóng kết thúc. A Mao kịch liệt trừu sáp hơn mười lần, thân thể buộc chặt, phần eo bất động .
"Ngô...... Ngô...... Ngô......"
Tiểu Bảo hoàn toàn thất thần, vô thức hừ hừ, khóe mắt tất cả đều là lệ, thân mình run lên , A Mao bất động, chỉ có lồng ngực kịch liệt phập phồng. Người tới đem hắn đỡ đến giường bên kia, A Mao khoanh chân ngồi hảo. Bạch dịch tại thời điểm A Mao rời khỏi từ trong "cái miệng nhỏ" dưới thân Tiểu Bảo chảy ra, người tới hít sâu một hơi áp chế thị giác kích động tạo thành dục niệm, lấy xuống sàng đan trên vai che người Tiểu Bảo, đem người ôm đi ra ngoài.
Đem Tiểu Bảo ôm về phòng mình, Nhiếp Chính động tác cực nhanh cấp Tiểu Bảo thanh lý. Tiểu Bảo không hừ, mắt nhắm, môi cùng mặt đều vẫn hồng hồng, nhưng rõ ràng là ngủ. Nhiếp Chính ra một đầu mồ hôi lạnh, hoàn hảo hắn đi vào đúng lúc. A Mao vừa rồi động tác thật là quá lớn. Cấp Tiểu Bảo thanh lý sạch sẽ, mặc vào áo choàng ngắn sạch sẽ, Nhiếp Chính vội vàng đi tìm sư phó.
Phàm Cốt vẫn ở trong phòng chờ, Nhiếp Chính vừa đến, hắn liền cùng Phương Du lập tức đi nhà gỗ của Nhiếp Chính. Tiểu Bảo trên mặt đã hết đỏ, im lặng ngủ say. Phàm Cốt cấp Tiểu Bảo cẩn thận kiểm tra một chút, Nhiếp Chính cũng đem tình huống hắn đi vào nhìn thấy nói một lần, Phàm Cốt đầy mặt trầm tư.
"A Bảo thân mình không có việc gì, đợi A Mao tỉnh các ngươi đến phòng ta."
"Ân."
Đồng dạng đang đợi kết quả, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch cũng lại đây. Mấy người ở trong nhà gỗ của Nhiếp Chính đợi ước chừng ba khắc (45'), A Mao thanh tỉnh cũng lại đây. Vừa vào phòng, A Mao đầu tiên nhìn Tiểu Bảo trên giường. Hắn trong mắt đầy áy náy cùng nôn nóng đi đến trước mặt sư phó khoa tay múa chân. Hắn giống như thiếu chút nữa bị thương A Bảo!
"A Mao, ngươi cảm giác lần này dưỡng công trong cơ thể Bảo rất mạnh?" Nhiếp Chính cảm giác có chút khó có thể tin tưởng.
A Mao liên tục gật đầu, khoa tay múa chân. Hắn lần này căn bản chưa kịp kháng cự liền bị dưỡng công khống chế được, hơn nữa thời điểm vận công, hắn cũng phát hiện được cỗ khí kia so với dĩ vãng mạnh hơn một ít.
Lam Vô Nguyệt nhìn chằm chằm Tiểu Bảo ngủ say, tự nói: "Chẳng lẽ Bảo Bối mỗi ngày ở trong nước luyện công thực ra là tăng cường dưỡng công?"
Diệp Địch vừa nghe nóng nảy: "Tăng cường dưỡng công? ! Bảo Bảo sẽ đau !"
Lam Vô Nguyệt sửng sốt, nhìn về phía sư phó: "Đúng vậy! Sư phó! Bảo Bối thân mình đau không phải chính là vì dưỡng công quá nhiều sao!"
Nhiếp Chính thì không phát biểu, còn đang cân nhắc chuyện này, A Mao cố gắng chính mình nhớ lại cảm giác vừa rồi cũng không đáp lại. Phàm Cốt vuốt râu nửa ngày, lại hướng Phương Du: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Phương Du suy nghĩ sâu xa nói: "A Bảo thân mình sẽ đau là vì bản thân nó sẽ không biết võ, cũng không hiểu được điều tức, công lực nhiều năm trong cơ thể tự nhiên sẽ đối với thân mình tạo thành ảnh hưởng. Nhưng ta xem mấy ngày này, bộ dáng A Bảo ở trong nước, ngược lại rất giống như bộ dáng chúng ta ngày thường vận công. Nếu A Bảo có thể tự mình điều tức, cũng liền ý nghĩa nó có thể chậm rãi thích ứng dưỡng công tồn tại, thậm chí đem dưỡng công biến thành một bộ phận của chính mình, liền như vài Thánh Nữ Thiên Nhất giáo kia như vậy. Dưỡng công này lai lịch chính là bởi vì quá mức cường hãn, nam nhân tu luyện chịu không nổi mới để cho nữ nhân tới dưỡng dưỡng biến thành nội lực ôn hòa, sau đó lại đến hấp thu. Nếu A Bảo có thể tự mình điều tức, ta cảm giác hẳn là sẽ không đau."
Bốn người nghe vậy không khỏi kinh hỉ, Diệp Địch hai mắt mở to nói: "Kia Bảo Bảo về sau có phải hay không sẽ không đau ?"
Phương Du lại lắc đầu: "A Bảo chung quy vẫn là nam oa nhi, cũng không phải từ nhỏ liền tu tập dưỡng công. Ở trong nước tu tập cũng là nó ở trong mộng chứng kiến. Đau hay không sư thúc cũng không dám cam đoan. Nó hiện tại mang hài tử, đại ý không được. A Mao, ngươi xác định dưỡng công trong cơ thể A Bảo biến cường?"
A Mao dùng lực gật đầu, tuyệt đối biến cường!
Phương Du cũng vén râu. Nhiếp Chính nghĩ nghĩ nói: "Bảo hiện tại có hài tử, tạm thời không thể để nhóc ở trong nước tu tập. Nhóc mỗi ngày từ trong nước đi ra đều rất mệt, nếu này không phải điều tức, dưỡng công quá nhiều chẳng phải là sẽ bị thương nhóc cùng hài tử? Chờ nhóc sinh hài tử sau lại tu tập. Ta sợ lại tiếp tục điều tức, chúng ta càng khó khống chế được chính mình trong thời điểm song tu, một khi bị thương hài tử......"
Lam Vô Nguyệt đồng ý: "Ta cũng hiểu được trước không cần Bảo Bối tu tập, nhóc chung quy đang có thai."
"Ân ân, không cần luyện, Bảo Bảo sẽ mệt." Diệp Địch là tuyệt đối lấy Tiểu Bảo cùng hài tử làm hàng đầu, hắn còn ước gì Tiểu Bảo không có dưỡng công đâu.
A Mao cũng đồng ý, đêm nay hắn kém nữa đã gây ra họa lớn, thật sự là nghĩ mà sợ chết.
Phàm Cốt cùng Phương Du trao đổi ánh mắt, Phàm Cốt nói: "Cũng hảo, vậy tạm thời không cần tu tập. A Bảo không biết võ, chính nó cũng nói không rõ kia có phải là điều tức hay không, chúng ta hiện tại cũng không thể mạo hiểm như vậy, hết thảy đợi đến khi hài tử ra đời lại nói tiếp. Về phần các ngươi cùng A Bảo song tu, vẫn là tiếp tục. Bất quá lần tới tốt nhất có một người ở bên giường thủ, các ngươi cũng không cần tốn nhiều thời gian như vậy, lấy việc song tu làm chủ, mặt khác đều đợi hài tử sinh hạ." Chính là đừng làm nhiều khúc dạo đầu như vậy, lên giường thẳng đến trọng điểm, đó mới là song tu!
Nhiếp Chính cùng A Mao chột dạ gật đầu, bọn họ là song tu cùng hoan hảo.
Lam Vô Nguyệt thực quá phận nói: "Đại ca, ta cùng Bảo Bối thời điểm song tu ngươi ở bên giường thủ ta."
Diệp Địch trảo trảo đầu, lùi bước: "Muốn hay không ta liền không cùng Bảo Bảo song tu." Hắn thích hoan hảo, không thích song tu.
Nhiếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt không nói gì nhìn Diệp Địch, ba người đồng thời lắc đầu, không được!
"A......" Diệp Địch cúi đầu, hắn muốn hôn Bảo Bảo, sờ Bảo Bảo, không muốn lên giường chỉ cùng Bảo Bảo song tu.
Phàm Cốt ở một bên nhìn đến phát bực: "Xem một đám các ngươi không có tiền đồ! Đi ra ngoài đừng nói các ngươi là đồ đệ của ta! Sư phó nhận không nổi!"
Lam Vô Nguyệt không sợ chết nói thầm: "Sư phó cùng sư thúc nùng tình mật ý, không biết chúng ta cơ khát."
"Xú tiểu tử !"
Phàm Cốt nét mặt già nua liền hồng, nâng tay liền đi đánh Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt so với thỏ chạy còn nhanh hơn, chớp mắt liền không thấy người, Phàm Cốt tức giận đuổi theo, trong lúc nhất thời trong viện gà bay chó sủa. Phương Du cũng đuổi theo, một nửa là buồn cười một nửa là ngọt ngào. Đúng vậy, hắn cùng sư huynh nơi nào cần quản nhiều như vậy, đến trên giường chính là tận tình hoan hảo. Dưới bụng một trận nóng lên, Phương Du nhanh chóng đi tìm vị sư huynh đuổi theo đánh Lam Vô Nguyệt kia. Đêm nay hắn muốn hảo hảo đau đau sư huynh, để sư huynh bớt giận.
Phàm Cốt có đánh tới Lam Vô Nguyệt hay không, trừ Phương Du ra thì không ai biết. Bất quá đêm nay, ngọn đèn trong phòng Phàm Cốt thế nhưng là thời điểm trời sắp sáng mới tắt. Bị sư phó đuổi theo cả buổi, Lam Vô Nguyệt lấy lý do cần Tiểu Bảo an ủi, buổi tối không về nhà gỗ chính mình, trực tiếp ở trong phòng Nhiếp Chính ngủ một đêm.
Ngày hôm sau ngủ đến giữa trưa Tiểu Bảo mới tỉnh dậy, sau khi rời giường cậu được sư phó báo phải tạm thời đình chỉ ở trong nước luyện công. Biết nguyên nhân, Tiểu Bảo tuy rằng cảm giác xin lỗi nương, nhưng vẫn là nghe đề nghị của sư phó tạm thời không luyện cỗ lãnh khí kia. Bởi vì tối hôm qua đến thời điểm cuối cùng Đại ca ca mất khống chế, cậu cảm giác thân mình đều không thuộc về chính mình. Nếu là bình thường thì không sao, nhưng cậu hiện tại mang hài tử, cậu cũng sợ.
Không luyện công, Tiểu Bảo mỗi ngày lại khôi phục sinh hoạt giống trước đây. Mỗi ngày nấu cơm, uy uy gà vịt ngỗng, trồng trồng rau, thêu thùa may vá, mệt nhọc liền ngủ, đói bụng liền ăn, thời điểm không có việc gì liền cùng các ca ca đi tản bộ. Tiểu Bảo cảm giác đây chính là sinh hoạt hạnh phúc mà cậu tha thiết ước mơ. Không chỉ Tiểu Bảo cảm giác như vậy, bốn vị ca ca của cậu cũng đồng dạng cảm giác như vậy.
Kế tiếp Lam Vô Nguyệt và Diệp Địch cùng Tiểu Bảo song tu cũng đều gặp vấn đề A Mao đêm đó. A Mao coi như ý chí kiên định, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch tiến vào Tiểu Bảo sau liền vô pháp khống chế chính mình , nếu không có Nhiếp Chính cùng A Mao ở đây thủ, bọn họ tuyệt đối sẽ thương đến hài tử. Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch sau đó không đề cập đến chính mình, bốn người cũng càng quyết định tạm thời không để Tiểu Bảo luyện công.
Bên trong Đào nguyên tuy rằng không cảm giác được thời gian trôi qua, bất quá Phàm Cốt, Phương Du, Diệp Địch cùng Nhiếp Chính vẫn là đi ra ngoài mua một ít đồ mừng năm mới. Mọi người ở trong Đào nguyên vô cùng cao hứng qua năm. Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối một đôi bảo bối này thế nhưng đều hoài hài tử, tết năm nay cũng phá lệ náo nhiệt.
Qua năm, Tiểu Bảo lại trưởng một tuổi, các ca ca lại lão một tuổi. Nhưng ở trong lòng Tiểu Bảo, ca ca vĩnh viễn đều là ca ca, vĩnh viễn đều là Quỷ ca ca, Đại ca ca, Mỹ nhân ca ca và Hảo ca ca trong lòng cậu. Tại trong lòng các ca ca, Tiểu Bảo cũng vĩnh viễn đều là Tiểu Bảo khả ái, kiên cường, dũng cảm, luôn cần bọn họ, là bọn họ không ly khai, không bỏ xuống được tiểu thê tử.
Tại trong lòng các ca ca an nhiên đi vào giấc ngủ, cha nuôi mẹ nuôi, nhóm thúc thúc bá bá thẩm thẩm mỗi một người lần lượt hiện lên trong ký ức của Tiểu Bảo, hoặc là xuất hiện trong mơ của Tiểu Bảo. Về phần Tử Lăng ca ca, Thượng đại ca còn lại là chưa từng có xuất hiện ở Tiểu Bảo trong đầu, thậm chí ngay cả bọn họ bộ dáng Tiểu Bảo đều nhớ không rõ. Với Tiểu Bảo mà nói, ca ca của cậu, vĩnh viễn đều chỉ có kia bốn người.
Đứng ở trong viện, nhìn trên mặt hồ bốn vị ca ca một bên luyện công một bên đùa giỡn, Tiểu Bảo không khỏi cười. Bụng càng lúc càng lớn, đã bảy tháng, Tiểu Bảo hiện tại đi đường phải đỡ eo mới được. Tiểu Bối cũng không kém, có hơn bốn tháng, nó vóc dáng nhỏ, bụng đã là thập phần gồ lên, Đại Dũng cùng hai A Đột khác cả ngày theo Tiểu Bối bảo hộ nó. Tiểu Bối lực tiếp nhận có thể so với Tiểu Bảo còn cường hơn, nếu không phải Đại Dũng bọn họ cả ngày thủ nó, nó còn giống như trước đây mỗi ngày nhảy tới nhảy lui.
"Chi chi chi chi......"
Tiểu Bảo đang nghĩ tới Tiểu Bối đâu, Tiểu Bối không biết từ nơi nào chạy đến. Đại Dũng cùng một A Đột theo sát phía sau nó, A Đột khác không biết đi nơi nào. Tiểu Bối sau khi mang thai liền ăn không ngừng, trong tay không phải cầm táo thì chính là cầm đào tử, không phải cầm đào tử thì chính là cầm lựu, không phải cầm lựu thì chính là cầm nho, dù sao cũng là ăn không ngừng. Vì để Tiểu Bối ăn vui vẻ, Đại Dũng cùng hai A Đột kia cũng là thường xuyên ôm một đống hoa quả, để Tiểu Bối lúc nào muốn ăn liền có thể ăn.
"Chi chi chi chi......"
Tiểu Bối đem nho Đại Dũng chúng nó vừa hái đến đưa cho Tiểu Bảo. Tiểu bối khuôn mặt cũng béo, nó đầu nguyên bản nhỏ, hiện tại toàn thân hầu tử đều là tròn vo, cực khả ái.
Tiểu Bảo lấy qua nho đặt lên bàn, sau đó đem Tiểu Bối ôm đến trên người sờ sờ bụng Tiểu Bối. Đại Dũng khẩn trương nhìn chằm chằm tay Tiểu Bảo, sợ Tiểu Bảo làm đau bảo bảo trong bụng Tiểu Bối. Đại dũng đã khẩn trương đến có chút căng thẳng.
"Chi chi chi......"
Tiểu Bối thoải mái nằm ở trong lòng Tiểu Bảo, cố ý lộ ra bụng bự muốn Tiểu Bảo sờ. Tiểu Bảo nhẹ nhàng sờ, trong miệng trấn an Đại Dũng: "Ta sẽ, không dùng lực, ta sẽ nhẹ nhàng, Đại Dũng, ngươi, cũng đến sờ sờ."
Đại Dũng lắc đầu, nó không dám, móng vuốt nó có độc.
"Không có việc gì. Đến."
Tiểu Bảo hướng Đại Dũng vươn tay, Đại Dũng trong mắt là khát vọng, nhưng vẫn là không dám. Vạn nhất mống vuốt không cẩn thận cào đến Tiểu Bối làm sao được? Tiểu Bảo nhìn ra được Đại Dũng băn khoăn. Sau khi mẫu A Đột mang thai, công A Đột sẽ gắt gao che chở, lại tận lực không chạm mẫu A Đột, bình thường mẫu A Đột không sợ độc trên móng vuốt công A Đột, nhưng thời điểm mang thai lại phải đặc biệt cẩn thận. Sau khi Tiểu Bối cùng Đại Dũng pha trộn cùng một chỗ, Phàm Cốt không quên cấp Tiểu Bối ăn giải độc hoàn, sau này Đại Dũng cấp Tiểu Bối uống máu chính mình, uống mật bạch phong, Tiểu Bối dần dần cũng không sợ độc trên móng vuốt Đại Dũng. Nhưng sau khi Tiểu Bối nghịch ngợm mang thai, Đại Dũng cũng không dám cho nó uống máu, cho nên hiện tại mới phải khẩn trương Tiểu Bối như thế.
Nhưng Đại Dũng là muốnsờ sờ bảo bảo đi. Nghĩ đến các ca ca mỗi ngày buổi tối đều phải sờ bụng cậu, cùng hài tử nói chuyện, Tiểu Bảo liền cảm giác Đại Dũng đặc biệt đáng thương. Nhìn nhìn móng vuốt Đại Dũng, Tiểu Bảo đem Tiểu Bối mau chóng thoải mái ngủ đặt ở trên bàn gỗ, từ châm tuyến trong rổ tìm ra một mảnh vải, đối với Đại Dũng nói: "Ta đem, móng vuốt, ngươi, bao lại, ngươi sờ sờ Tiểu Bối. Hài tử sẽ thực, thích. Tiểu bối cũng, thích."
"Chi chi chi chi......" Còn không có được Tiểu Bảo sờ đủ, Tiểu Bối còn muốn Tiểu bảo sờ.
Tiểu Bảo sờ sờ bụng Tiểu Bối, lại nhìn Đại Dũng: "Không sợ, sẽ không bị thương, Tiểu Bối. Đến."
Khát vọng cuối cùng chiến thắng lý trí, Đại Dũng buông hoa quả trong lòng, vươn ra bàn tay mọc móng vuốt dài. Tiểu Bảo lấy vải ở trên móng vuốt Đại Dũng đo đo, sau đó cắt lên. Tiểu Bảo khéo léo, cắt cắt may may, tám bộ bao móng liền làm hảo. Tiểu Bảo nói cho Đại Dũng như thế nào mang, Đại Dũng không để Tiểu Bảo mang cho nó, nó nhanh chóng đem móng vuốt bao lại. Tám móng vuốt được vải bao hảo, Đại Dũng hai mắt hiện lên kích động, nó cảm tạ hướng Tiểu Bảo hô hô kêu vài tiếng, khẩn cấp mò lên bụng Tiểu Bối.
"Kỉ kỉ kỉ......" Tiểu Bối giãn ra tứ chi, rõ ràng thực thích.
"Hô hô......"
Đại Dũng không kiêng kị hôn hôn miệng Tiểu Bối, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng Tiểu Bối, lỗ tai không ngừng run rẩy. Hai A Đột khác cũng thực khát vọng nhìn bụng Tiểu Bối. Chúng nó đều không có mò qua mẫu A Đột mang thai, không biết hậu đại chúng nó lúc trước khi sinh ra là như thế nào tồn tại. Tiểu Bảo khóe miệng lộ ra lúm đồng tiêng, có kinh nghiệm vừa rồi, cậu lại rất nhanh làm ra hai bộ bao móng vuốt, cấp hai A Đột kia mang. Nhóm A Đột cao hứng. Hai A Đột đem Đại Dũng đẩy ra, thật cẩn thận mò lên bụng Tiểu Bối. A, bụng hảo cứng, hậu đại gia tộc A Đột chúng nó ở trong này a!
"Hô hô !"
Đại Dũng không bằng lòng. Tiểu Bối hoài là tiểu A Đột của nó!
Hai A Đột khác cũng không vui. Ngươi độc chiếm Tiểu Bối đã đủ vô sỉ, còn muốnđộc chiếm tiểu A Đột sao? Tiểu A Đột là của mọi người!
"Kỉ kỉ kỉ kỉ......" Tiểu Bối muốn ngủ.
Tiểu Bảo cười nói: "Không giành, không giành, từng người, đến."
"Hô hô !" Đừng bị thương Tiểu Bối!
Hai A Đột xem xem bao tay của chính mình, hoàn hảo hoàn hảo, móng vuốt không chọc ra ngoài. Trong đó một A Đột không sờ soạng, cấp một con khác sờ. A Đột kia sờ soạng nửa ngày miễn cưỡng sờ đủ, thối lui nhường cho A Đột vừa rồi khiêm nhượng nó sờ. A Đột hiếu kỳ sờ bụng Tiểu Bối , Tiểu Bối đã thoải mái ngủ. Đợi đến lúc A Đột sờ đủ, Đại Dũng hướng chúng nó nhe răng rống lên, ôm lấy Tiểu Bối bay nhanh hướng phòng cỏ tranh chạy.
Tiểu Bối ngủ, các ngươi có thể đi!
"Hô hô hô hô !" Đại Dũng! Lại để chúng ta sờ sờ!
"Hô hô !" Các ngươi chính mình tìm mẫu A Đột mà sờ!
"Hô hô hô hô !" Ngươi đừng quá phận, chúng ta cũng muốn theo đuổi Tiểu Bối! Chúng ta cũng muốn Tiểu Bối cấp chúng ta sinh tiểu A Đột!
"A a a......" Nghe không hiểu nhóm A Đột kêu cái gì, Tiểu Bảo cười thành tiếng, trong mắt là vì Tiểu Bối mà cảm thấy hạnh phúc vui sướng. Cậu có các ca ca đau, Tiểu Bối cùng cậu ăn không ít đắng, hiện tại cũng có nhóm A Đột đau. Thật tốt, thật tốt.
"Bảo bảo, cười cái gì?" Người thứ nhất trở về - Diệp Địch đi vài bước liền dừng ở trước mặt Tiểu Bảo, ôm lấy cậu.
Tiểu Bảo tại trong lòng Hảo ca ca cọ cọ: "Đại Dũng cùng nhóm, A Đột, đau Tiểu Bối."
Diệp Địch hướng mắt nhìn gian cỏ tranh Đại Dũng cùng Tiểu Bối ở kia, vừa rồi hắn nhìn thấy Tiểu Bối cùng nhóm A Đột tìm đến Tiểu Bảo. Cầm lấy nho trên bàn, Diệp Địch cười ha hả nói: "Hảo ca ca rửa nho cho ngươi ăn." Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống hôn hôn bụng Tiểu Bảo, lại nhẹ nhàng nhẹ nhàng sờ sờ: "Oa nhi, ở trong bụng phụ thân phải ngoan ngoãn nga. Tam phụ thân rửa nho cho các ngươi ăn." Sau đó hắn đứng dậy nhanh chóng đi nhà bếp rửa nho.
Bụng Tiểu Bảo từ sau lần đầu tiên máy thai, mỗi ngày trong bụng hài tử đều là đạp đến đạp đi không được an bình, cũng bởi vậy Tiểu Bảo bụng càng lớn, cậu càng vất vả. Bất quá Tiểu Bảo chưa bao giờ cùng các ca ca nói, cậu không cảm thấy vất vả, hài tử động thuyết minh hài tử vô cùng khỏe mạnh, cậu cao hứng còn không kịp đâu. Sờ sờ bụng, cảm nhận được trong bụng thai nhi hảo động, Tiểu Bảo từ châm tuyến trong rổ cầm ra vải bông tiếp tục làm cho giày cho tiểu hài tử, cậu muốn lúc hài tử chưa xuất thế liền tận lực đem quần áo, chăn đều làm hết.
Bên kia, Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính cùng A Mao cũng không tỷ thí. Ba người cuộn lên ống quần ở bên trong hồ mò cá. Tiểu Bảo gần đây thực thích uống canh cá, Tiểu Bối cũng thích uống, bọn họ muốn bắt nhiều cá, Tiểu Bảo thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem các ca ca, chỉ cảm thấy hảo an tâm, hảo hạnh phúc.
"Bảo Bảo, ăn nho đi." Diệp Địch rửa hảo.
Tiểu Bảo buông châm tuyến cùng tiểu hài tử (giày của em bé á). Diệp Địch đem dĩa nho đặt trước mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đỡ eo muốn đứng lên, Diệp Địch nhanh chóng đỡ lấy cậu.
"Bảo Bảo, muốn làm cái gì?"
"Rửa tay, vừa rồi ôm, Tiểu Bối."
"A, hảo."
Thật cẩn thận đỡ Tiểu Bảo dẫn cậu đi phòng bếp rửa sạch tay, lại đỡ Tiểu Bảo đi ra. Diệp Địch nhìn bụng Tiểu Bảo to giống như sắp sinh, trái tim bất ổn. Bảo Bảo lúc này mới bảy tháng có thai bụng liền lớn như vậy, này mười tháng mang thai mà nói, trước khi sinh hài tử bụng phải có bao nhiêu lớn a. Nghĩ đến đêm nay đến phiên chính mình cùng Bảo Bảo song t , Diệp Địch liền ứa ra mồ hôi lạnh, hắn sợ.
Ngồi trở lại đi, Tiểu Bảo cầm lấy một khỏa nho trước uy Hảo ca ca. Diệp Địch ngọt tư tư ngậm, nâng tay cấp Tiểu Bảo xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán. Bắt đầu từ sáu tháng Tiểu Bảo cũng rất dễ dàng ra mồ hôi.
"Bảo bảo ăn, Bảo Bảo ăn."
Diệp Địch cầm lấy một khỏa nho, lột vỏ, uy đến bên miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cười hàm lấy. Ca ca uy nho, thực ngọt. Diệp Địch cũng không đi bắt cá, liền ở nơi này cấp Tiểu Bảo lột nho ăn. Tiểu Bảo đặc biệt lưu ra một chuỗi dài cấp ba ca ca trở về ăn, Tiểu Bối tìm đến nho đều là vừa lớn lại ngọt.
Ăn một chùm nho nhỏ, Tiểu Bảo lắc đầu tỏ vẻ không ăn. Diệp Địch lập tức khẩn trương hỏi: "Như thế nào không ăn ? Này nho thực ngọt, có phải hay không không thoải mái?"
Tiểu Bảo nhanh chóng lắc đầu: "Không có, không có." Tiểu Bảo lời còn chưa dứt, cậu liền đánh ngáp một cái.
Diệp Địch giật mình, nguyên lai Bảo Bảo là mệt mỏi.
"Đi ngủ một lát đi, đợi cơm làm tốt, ca ca đi gọi ngươi."
"Ngô."
Dụi dụi mắt, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt mệt, eo cũng là nặng nề. Diệp Địch đỡ Tiểu Bảo đứng lên, Tiểu Bảo một tay đỡ eo chậm rãi hướng nhà gỗ Hảo ca ca đi. Đem Tiểu Bảo mang về trong phòng, đưa đến trên giường. Diệp Địch ngồi xổm ở dưới đất cấp Tiểu Bảo cởi giày. Tiểu Bảo hai chân đều sưng tấy , Diệp Địch mỗi một lần xem tâm oa liền đau một lần. Cởi tất cho Tiểu Bảo, Diệp Địch hôn hôn hai chân sưng phù của Tiểu Bảo, lúc này mới đỡ Tiểu Bảo nằm xuống.
"Hảo ca ca, ta rất tốt."
Tiểu Bảo không thích các ca ca bởi vì cậu sưng tấy hai chân mà khổ sở. Diệp Địch miễn cưỡng cười cười, thân thân ánh mắt Tiểu Bảo: "Bảo Bảo ngủ đi, Hảo ca ca cùng ngươi."
"Ngô......" Tiểu Bảo chớp mắt, vẫn là chống đỡ không nổi nhắm lại.
Diệp Địch vỗ nhẹ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo hô hấp dần dần vững vàng. Hiện tại Tiểu Bảo chỉ có thể nằm nghiêng ngủ, cũng ngủ không an ổn, bởi vì eo bị áp bách. Diệp Địch cấp Tiểu Bảo nhu nhu eo, hắn không muốn Tiểu Bảo lại sinh, hắn không cần Bảo Bảo chịu khổ.
Có người nhẹ giọng tiến vào, Diệp Địch ngẩng đầu nhìn qua, người vào là Lam Vô Nguyệt. Đi đến bên giường, hắn thấp giọng hỏi: "Bảo Bối mệt mỏi?"
"Ân, vừa rồi ăn nho, Bảo Bảo chỉ ăn một chùm nhỏ." Diệp Địch trên mặt là nồng đậm lo lắng. Hắn hiện tại rất sợ một khắc Tiểu Bảo sinh sản kia đến.
"Nhị ca, ta cùng Bảo Bối."
Lam Vô Nguyệt đem nhị ca kéo lên. Diệp Địch trở lại Đào nguyên sau liền vẫn huấn luyện tinh thần chính mình, hiện tại có chút hiệu quả, nhưng thời điểm Tiểu Bảo sinh sản tới gần, Lam Vô Nguyệt rất sợ nhị ca thất bại trong gang tấc. Cũng biết tình huống chính mình, Diệp Địch lại nhìn Tiểu Bảo, đi ra ngoài, đi làm cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro