Chương 14
Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ Cú nhé. Và cho Cú gửi lời xin lỗi đến mọi người vì để mọi người đợi hơi lâu vì tính lười của Cú. Mong mọi người thông cảm :)
Vào truyện thôi nào :3
Đợi ước chừng hai khắc (30'), Nhiếp Chính xuất hiện, cùng hắn tiến đến còn có Phàm Cốt và Phương Du. Gặp Tiểu Bảo đang ngủ, Phàm Cốt bảo mấy người họ đi ra ngoài. Mọi người đi đến trong viện ngồi xuống, Phàm Cốt trực tiếp hỏi Nhiếp Chính: "Lần này song tu cùng lúc trước có chỗ gì bất đồng không?"
Sư phó thản nhiên hỏi, Nhiếp Chính cũng liền không có cái gì xấu hổ hoặc không tiện, trả lời: "Ta cảm giác không có gì bất đồng, vẫn là thực dễ dàng liền khống chế được ta."
Phàm Cốt vuốt râu chăm chú suy tư, Phương Du ở một bên nói: "Ta phía trước nghe người của Thiên Nhất giáo nói, sau khi Thánh nữ mang thai dưỡng công liền phải đình luyện ba năm. Ta ý tứ là sau khi có thai dưỡng công trong cơ thể sẽ tạm thời không có, như vậy xem ra tựa hồ cũng không phải a."
Phàm Cốt nói: "A Bảo dưỡng công không phải chính nó tu tập, nó như thế nào tu tập dưỡng công cũng đều không hiểu. Nó lại là nam oa nhi, cùng nữ nhân khẳng định cũng có bất đồng chỗ. Chiếu theo những gì Nhiếp tiểu tử nói, theo ta thấy, này song tu vẫn là tiến hành thì hơn." Tiếp đó hắn nhìn về phía bốn người: "Thời điểm các ngươi cùng A Bảo song tu nhất định phải có người khác ở bên ngoài thủ, để tránh sau khi bị dưỡng công khống chế làm bị thương A Bảo."
"Chúng ta sẽ."
Phàm Cốt nói tiếp: "Về phần song tu đối với thân mình A Bảo hiện tại là tốt hay là xấu, đối với hài tử là tốt hay là xấu, ta còn phải tiếp tục quan sát. A Mao, Diệp tiểu tử, hai người các ngươi biết y thuật, càng phải để bụng nhiều hơn."
"Thỉnh sư phó yên tâm." Diệp Địch nắm chặt quyền đầu, A Mao không biết nói chuyện còn lại là tầng tầng gật đầu.
Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Bảo tựa hồ còn đắm chìm trong lúc song tu vừa nãy. Hai chân vô ý thức cọ xát vào nhau, cậu chỉ cảm thấy trong thân thể có một cỗ lãnh khí, cảm giác lãnh khí dọc theo tứ chi cậu mà du tẩu. Ẩn ẩn tựa hồ có người đang kêu cậu, Tiểu Bảo hướng chỗ phát ra tiếng tìm kiếm. Xa xa một người đi tới, một thân bạch y. Tiểu Bảo dụi dụi mắt, là ai? Cúi đầu mới phát hiện chính mình cư nhiên cái gì cũng đều không có mặc, cậu xấu hổ nhanh chóng che hạ thân, ngô, quần áo cậu đâu?
Tả hữu trước sau đều tìm không thấy quần áo, Tiểu Bảo lúc này mới lại phát hiện chính mình là đang trong nước, khó trách lành lạnh. Mặt nước nhộn nhạo, có người vào nước, Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn. Kia liếc nhìn, cậu sững sờ, hai tay che hạ thân cũng buông lỏng ra. Đối phương ở trong nước từ từ đi đến trước mặt cậu, nâng tay mò lên mặt cậu. Đối phương tươi cười vẫn là mĩ lệ như vậy, ôn nhu như vậy, so với bất cứ một vị tiên nữ nào đều phải làm người ta quyến luyến tươi cười.
"Nương......"
Liền khinh địch như vậy mà hô ra. Dung nhan của nương trong đầu cậu chỉ còn sót lại một chút bóng dáng, nhưng Tiểu Bảo chính là xác định nữ nhân trước mặt này chính là nương, là nương đã rời đi cậu.
"Nương......"
Nước mắt tràn ngập hốc mắt, Tiểu Bảo ôm lấy nữ nhân lớn tiếng khóc lên: "Nương...... Nương...... Ngươi đi đâu...... Ngươi đi đâu...... Tiểu Bảo nhớ ngươi, Tiểu Bảo nhớ ngươi...... Nương, ta sẽ nói chuyện, ta sẽ làm tốt rất nhiều chuyện, ta là đại nhân......" Lúc này, cậu nói chuyện đều lưu loát rất nhiều, cùng người thường không khác gì.
Nữ nhân hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, ôn nhu hôn một cái trên đỉnh đầu cậu. Nữ nhân không nói gì, chỉ là như trong quá khứ vậy đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, nhẹ lay động thân thể cậu. Nữ nhân nhẹ tay vuốt ve Tiểu Bảo, cầm tay cậu, đem cậu đưa vào trong hồ nước sâu. Tiểu Bảo không ngừng gọi nương, không dám buông tay, sợ ngay sau đó nương sẽ lại rời cậu đi.
Từng cỗ lãnh khí theo tay của nữ nhân du tẩu ở toàn thân của Tiểu Bảo, nữ nhân mở miệng: "Tiểu Bảo, tưởng tượng chính mình là một con cá, một con cá đang ở trong nước."
Cá? Tiểu Bảo thoáng buông ra nương, cố gắng tưởng tượng chính mình là một con cá. Thế nhưng cậu quá khẩn trương, khẩn trương nương có hay không sẽ rời đi, nữ nhân hôn mặt cậu, kéo ra tay cậu.
"Nương sẽ thủ ngươi, nương sẽ vẫn thủ ngươi, Tiểu Bảo, khiến chính mình thả lỏng."
"Nương......"
Tiểu Bảo không dám buông tay. Nữ nhân cầm một bàn tay của Tiểu Bảo, đột nhiên đem Tiểu Bảo đẩy ra bên cạnh. Thân thể Tiểu Bảo phiêu ở trên mặt nước, cậu hoảng sợ. Bất quá tay chính mình còn bị nương nắm, cậu rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
"Tiểu Bảo, nhắm mắt lại, nương cùng ngươi. Bảo Bối của nương."
Tiểu Bảo nhắm mắt lại, nắm chặt tay nương.
"Trên người lạnh sao? Lạnh thì hãy tưởng tưởng chính mình hiện tại thực ấm áp, tưởng tượng cỗ khí lạnh trong cơ thể kia sẽ trở nên ấm nóng. Ấm nóng...... ấm nóng...... Để nó theo nắm tay ngươi bắt đầu di chuyển, đi qua bả vai của ngươi, qua đỉnh đầu của ngươi, qua bả vai còn lại...... Bảo Bối, nương ở nơi này, ở trong này thủ ngươi. Bảo Bối...... Khiến nó trở nên ấm nóng, ấm nóng ......"
Ấm nóng?
Tiểu Bảo run run, cỗ khí kia rất lạnh. Nhưng cậu nghe lời của nương. Nương nói đem cỗ lãnh khí tưởng tượng thành ấm nóng, Tiểu Bảo cố gắng tưởng tượng, kỳ quái là không bao lâu sau cỗ khí kia trong cơ thể cậu quả nhiên trở nên ấm nóng! Khí giống như có linh tính vậy, Tiểu Bảo khiến cỗ nhiệt khí tập trung đến nắm tay của cậu mà nương đang cầm, sau đó nghe theo nương chỉ bảo, khiến cỗ khí kia dọc theo cánh tay chính mình hướng lên trên, đi qua bả vai, đi qua cổ, lại đi qua đỉnh đầu, tiếp theo hướng bên còn lại đi xuống.
Bên tai lại truyền đến thanh âm của nương: "Bảo Bối, ngươi trưởng thành. Xin lỗi, nương hại ngươi chịu khổ. Về sau liền sẽ không đau nữa. Bảo Bối, nhớ rõ mỗi ngày đều phải ở trong nước để dòng nhiệt khí này lưu chuyển quanh thân của ngươi ít nhất một lần, nhiều nhất ba lần. Nhớ kỹ, Bảo Bối nhớ kỹ, nhớ kỹ......"
Nương thả lỏng tay, Tiểu Bảo gấp đến độ chụp lại, nhưng mắt như thế nào cũng không mở ra được.
"Bảo Bối, nhớ kỹ, nhớ kỹ...... Bảo Bối...... Nương yêu ngươi, nương yêu ngươi......"
"Nương! Nương!"
Tiểu Bảo ở trong nước hô to, nhưng cỗ nhiệt khí kia còn trong cơ thể cậu lưu chuyển, cậu như thế nào cũng không mở mắt ra được, thân thể muốn động cũng không động được. Đợi đến khi cỗ khí kia rốt cuộc tại trong cơ thể cậu lưu chuyển hoàn một vòng, Tiểu Bảo dùng lực mở to mắt.
"Nương ~~ !"
Nhưng chung quanh nơi nào còn có bóng dáng của nương? Chỉ có một hồ nước, một hồ nước ấm áp, như cái ôm ấm áp của nương.
"Bảo Bối!" Một người xông vào ốc, đem Tiểu Bảo bừng tỉnh ôm vào trong ngực, lau mồ hôi trên trán cậu cùng lệ trên mặt: "Bảo Bối, thấy ác mộng? Bảo Bối, tỉnh tỉnh, là Mỹ nhân ca ca, là Mỹ nhân ca ca."
Tiểu Bảo ngốc ngốc giương mắt, hồ nước trước mắt biến thành Mỹ nhân ca ca mặt đầy nôn nóng. Tiểu Bảo khóe miệng trừu động, bổ nhào vào trong lòng ca ca nức nở.
"Bảo Bối, không khóc, không khóc, ngươi trong bụng có oa nhi, Bảo Bối không khóc."
Lam Vô Nguyệt đau lòng khẽ vuốt Tiểu Bảo. Nhiếp Chính, A Mao cùng Diệp Địch đều vào tới. Bọn họ vừa rồi ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, đều nghe được tiếng gọi bi thương kia của Tiểu Bảo.
"Bảo, có phải hay không mơ thấy nương ?" Nhiếp Chính nâng lên mặt Tiểu Bảo, lau đi lệ của cậu chảy xuống.
Là ca ca, cùng cậu là ca ca, Tiểu Bảo nhịn không được ỷ lại nói: "Mơ thấy, nương ...... Nương, nói, ta là, 'Bảo Bối'... Nương nói, nàng yêu ta, nói ta là 'Bảo Bối'......"
Bốn người nghe được là phá lệ đau lòng, Lam Vô Nguyệt vỗ nhẹ Tiểu Bảo cam đoan nói: "Đợi hài tử sinh ra, ca ca nhất định mang ngươi đi tìm nàng. Bảo Bối, không khóc, không thương tâm, ca ca nhất định giúp ngươi tìm đến nương ngươi." Mặc kệ nàng còn sống hay không.
Tiểu Bảo thực thương tâm, rất khổ sở, rất muốn nương có thể lại ôm cậu một cái. Nhưng cậu biết, kia bất quá là mộng, là cậu làm mộng đẹp. Ỷ lại chôn ở trong lòng ca ca, Tiểu Bảo để ca ca ôm ấp chính mình đến ấm áp.
Diệp Địch lấy qua quần áo cấp Tiểu Bảo mặc vào, sau đó ôm lấy cậu: "Bảo Bảo, Hảo ca ca mang ngươi đi ra ngoài hít thở không khí được không?"
"Ân." Gặp được nương, lại mất đi nương, Tiểu Bảo không muốn lại một mình chờ ở trong phòng .
Nhiếp Chính hướng Diệp Địch nhẹ nhàng gật đầu, để hắn mang Tiểu Bảo đi ra ngoài. Diệp Địch ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt thở dài một tiếng, A Mao đè lại bả vai hai người, hai người đồng thời nói: "Nhất định phải tìm đến Đông phu nhân!"
Được Hảo ca ca ôm đến bên hồ, Tiểu Bảo rúc vào trong lòng Hảo ca ca, tim vẫn còn co rút đau đớn, nhưng có ca ca làm bạn, cậu lại cảm giác đặc biệt an tâm. Nương, rời đi cậu, nhưng cậu còn có ca ca, còn có sư phó cùng sư thúc, cậu không cô đơn, không đáng thương.
"Bảo Bảo, không thương tâm, Hảo ca ca đau lòng." Diệp Địch nhẹ nhàng sờ bụng Tiểu Bảo, sầu não Tiểu Bảo từ nhỏ liền không có nương, bi thảm tao ngộ.
Tiểu Bảo lắc lắc đầu, cúi đầu gọi: "Ca ca...... Ca ca......"
"Bảo Bảo, Hảo ca ca sẽ vĩnh viễn cùng ngươi, vĩnh viễn cùng Bảo Bảo. Hảo ca ca tuyệt đối sẽ không rời đi Bảo Bảo." Nếu có thể đem tâm đào ra cấp Tiểu Bảo xem, Diệp Địch tuyệt đối sẽ không chần chừ.
Ngửa đầu nhìn ca ca, Tiểu Bảo hốc mắt nóng lên. Ca ca, ca ca, bốn vị ca ca của cậu, cậu không ly khai ca ca a...... Nhắm mắt lại, Tiểu Bảo như nguyện chiếm được cái hôn ôn nhu của Hảo ca ca, cậu cúi đầu yêu cầu: "Hảo ca ca...... Không ly khai...... Không ly khai Tiểu Bảo...... Chỉ có Tiểu Bảo, chỉ có Tiểu Bảo......"
Diệp Địch run rẩy ngậm lấy miệng Tiểu Bảo, hận không thể đem người này ôm đến bên trong chính mình. Bảo Bảo, Bảo Bảo, Hảo ca ca sẽ không rời đi ngươi, Hảo ca ca chỉ cần ngươi, Hảo ca ca chỉ sợ ngươi thích phải người khác, sợ ngươi bị người khác cướp đi. Bảo Bảo, Bảo Bảo, cấp Hảo ca ca sinh oa nhi, cấp Hảo ca ca sinh thật nhiều thật nhiều oa nhi, như vậy Bảo Bảo liền tuyệt đối sẽ không bị người đoạt đi.
Choáng choáng nặng nề, thương cảm ở trong mộng của Tiểu Bảo bị cái hôn của Hảo ca ca hôn nhất nhất mang đi. Nương, ta sẽ nghe lời, ta sẽ nhớ kỹ lời vừa rồi người nói, ta là Bảo Bối của các ca ca, là Bảo Bối của nương.
Đợi đến thời điểm Tiểu Bảo được Diệp Địch mang về, tâm tình đã bình phục rất nhiều, bất quá bốn vị ca ca vẫn có thể từ trong ánh mắt cậu nhìn đến cậu thương tâm, vì tưởng niệm nương mà thương tâm.
Bữa tối phi thường phong phú, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao làm thật nhiều món Tiểu Bảo thích ăn. Dù rất nhớ nương, dù không có hoàn toàn từ trong mộng kia khôi phục lại, Tiểu Bảo vẫn cố gắng đem các món ca ca làm ăn vào bụng. Đây là các ca ca đối với cậu đau lòng, là các ca ca đối với oa nhi trong bụng cậu yêu thương, cậu muốn ăn thật nhiều nhiều, như vậy oa nhi mới có thể khỏe mạnh.
Trên bàn cơm, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nghĩ biện pháp chọc Tiểu Bảo cười. Phàm Cốt cùng Phương Du cũng biết Tiểu Bảo nằm mơ thấy nương, hai người không ở trước mặt Tiểu Bảo biểu hiện ra cái gì, bất quá ăn xong cơm, Phàm Cốt đơn độc lưu lại Nhiếp Chính, để A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch mang Tiểu Bảo đi tản bộ.
"Nhiếp tiểu tử, các ngươi lần này đi ra ngoài liền không tìm được nửa điểm tin tức của nương A Bảo sao?"
Nhiếp Chính thần sắc ngưng trọng nói: "Nương của Bảo hẳn chính là từ Thiên Nhất giáo đi ra. Ta hỏi qua hai vị bá bá của Bảo tại Lâm phủ, hai người kia đều nói Lâm Thịnh Chi không biết nương của Bảo là từ nơi nào đến. Bọn họ cũng chỉ biết nương Bảo đan một danh 'Đông', về phần họ thì không biết, Lâm Thịnh Chi cũng không có đề cập qua. Nương Bảo sau khi sinh hạ Bảo liền dốc lòng lễ Phật, mỗi tháng đều phải đến miếu thờ." Nhiếp Chính đem những gì hắn nghe được từ chỗ Nam Nhữ Tín cùng Hoàng Lương Ngọc đều nói cho sư phó cùng sư thúc, sau đó nói: "Chúng ta bốn người thương lượng, đợi Bảo sinh hạ hài tử chúng ta liền trực tiếp đi Thiên Nhất giáo tìm người. Nếu tìm không ra, liền để nhị đệ trước đem Tiểu Bảo về đưa về Đào nguyên, chúng ta ba người tiếp tục tìm. Lúc này đi ra ngoài, ta càng cảm giác Bảo hẳn là nên lưu lại Đào nguyên. Chúng ta đi đến chỗ cha mẹ nuôi của Bảo liền gặp được hai người, trong đó một người ta cùng Vô Nguyệt đều cảm giác hắn xuất hiện quá mức trùng hợp."
"Nói như thế nào?"
Nhiếp Chính nói: "Cung Tử Lăng là nhi tử của cha mẹ nuôi nhưng bị bãi quan, hắn lúc trước là Tri Phủ Duyệt Châu, hơn nữa thời điểm hắn bị bãi quan cũng là sau khi chúng ta giết chết Lâm Thịnh Chi không bao lâu. Cung sư phó chỉ nói hắn là đắc tội người ở trên, chưa nói là đắc tội như thế nào. Còn có một người chính là hảo hữu cùng trường của Cung Tử Lăng tại Thư cục kinh thành, gọi Thượng Lam Khanh. Người này vừa thấy chính là gia thế không vừa, ngay sau khi chúng ta đến đó hắn liền xuất hiện. Thượng Lam Khanh này còn cùng Hoàng Lương Ngọc cùng Nam Nhữ Tín hỏi thăm qua sự tình của nương Bảo. Hắn lấy lý do thoái thác là hắn chung quanh dạo chơi, có thể giúp tìm xem nương Bảo. Thời điểm chúng ta đi hắn còn hỏi chúng ta đang ở nơi nào, cũng là nói hắn chung quanh dạo chơi có thể thuận đường đến xem Bảo có hảo hay không, để cấp Cung sư phó bọn họ yên tâm. Chúng ta mang Tiểu Bảo đi ra ngoài hai lần, hai lần đều vừa lúc gặp được hắn cùng Cung Tử Lăng, mà người này biết võ, Vô Nguyệt tự mình thử qua công phu của hắn, không kém."
Phàm Cốt vuốt vuốt râu, cảm khái nói :"Cho nên ta mới thích tìm một chỗ ẩn cư, chán ghét nhất cùng những người bên ngoài đó giao tiếp, phí tâm tư. Xem ra nương A Bảo đột nhiên rời đi chẳng biết tung tích, nguyên nhân nhất định là không tầm thường, rất có khả năng cùng Thiên Nhất giáo có liên quan. Có lẽ là người của Thiên Nhất giáo tìm đến đó hỏi không chừng. Cùng Lâm Thịnh Chi và Phan Linh Tước một hồi đại chiến, ít nhất thanh danh của ngươi cùng Vô Nguyệt đã lan truyền không ít. Hai tên hỗn đản kia tu luyện là "Hải Phách chân kinh", các ngươi giết bọn họ dễ dàng như vậy, người khác nghĩ như thế nào ta không cần đoán cũng biết. Huống chi Nhiếp tiểu tử ngươi cùng Lâm Thịnh Chi trận chiến ấy nhưng là có không ít người đều xem ở trong mắt. Ân, lần này là ta suy xét không chu toàn, ta hẳn là để các ngươi qua một, hai năm mới mang A Bảo đi tìm nương nó."
"Này không thể trách sư phó ngài. Liền tính qua một, hai năm, vài người có dã tâm kia vẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua tuyệt thế võ công trên người chúng ta. Lâm Thịnh Chi năm đó kế hoạch là vài năm mới động thủ." Nói đến Lâm Thịnh Chi, Nhiếp Chính thật giống như đang nói một người qua đường, mắt hắn lộ ra lo lắng nói: "Chúng ta bốn người hiện tại cái gì cũng không sợ, không phải ta khoe khoang, chúng ta công phu trên đời hẳn là không ai có thể sánh kịp. Ta hiện tại lo lắng duy nhất chính là có người phát hiện thân thế của Bảo, hoặc là đơn thuần bởi vì nhóc cùng chúng ta có quan hệ mà đánh chủ ý đến nhóc. Cho nên lần này ta dù biết rõ Tiểu Bảo có thai cũng muốn dẫn nhóc đi gặp cha mẹ nuôi. Những người đó là người thân Bảo nhớ mong, lúc này không gặp, lần tới đi ra cũng phải đi gặp. Không bằng liền lúc này gặp nhau. Đợi đến lần tới đi ra ngoài chúng ta cùng Bảo nói đến sự nguy hiểm, nhóc cũng sẽ không nghĩ đi gặp bọn họ. Đối với Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh kia, ta thật sự là không yên lòng. Dù để ý đến mặt mũi vợ chồng Cung sư phó, chúng ta cũng không thể để Bảo khó xử."
Phàm Cốt gật gật đầu: "Ngươi làm đúng. Liền đem tìm kiếm trọng điểm đặt ở Thiên Nhất giáo. Thượng Lam Khanh kia hỏi các ngươi đang ở nơi nào, các ngươi trả lời như thế nào? Ta biết A Bảo là luyến tiếc những người đó, cũng sẽ không nói ra Đào nguyên."
Nhiếp Chính cười cười, lại có chút đau lòng nói: "Bảo cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ nuôi của nhóc, nhưng nhóc một chữ đều chưa nói. Lúc ấy là Vô Nguyệt trả lời, Vô Nguyệt nói chúng ta ở tại Đạt thôn trong rừng, địa phương có thật nhiều thạch đầu (tảng đá), ta cũng không biết địa phương kia là nơi nào."
Ở một bên im lặng nghe sư đồ hai người nói chuyện, Phương Du một ngụm phun trà trong miệng: "Gì? Lam tiểu tử là trả lời như vậy?"
Nhiếp Chính buồn bực: "Đúng vậy."
Phàm Cốt nhìn qua: "Thế nào?"
Phương Du vui vẻ: "Tiểu tử này, trí nhớ thật tốt. Hắn nói địa phương kia chính là nơi ta ở lúc trước nha. Chính là chỗ sư huynh ngươi đi đón A Bảo đó."
"Là địa phương kia?" Phàm Cốt vui vẻ,"Ta còn không biết địa phương kia gọi là Đạt thôn a, cũng may mà Lam tiểu tử phản ứng mau, cư nhiên còn nghĩ đến địa phương ngay cả ta đều quên."
Nhiếp Chính cười lắc đầu: "Ta còn cho rằng Vô Nguyệt là bịa chuyện, không nghĩ tới nguyên lai hắn còn nhớ nơi ở của sư thúc."
Phàm Cốt trên mặt tuy còn cười, trong lòng lại có điểm đau, tự nhiên là đau lòng Phương Du vì tìm hắn gian khổ. Hắn đối Nhiếp Chính nói: "Qua vài ngày ngươi cùng Diệp tiểu tử theo chúng ta cùng đi ra, chọn mua một ít đồ dùng của hài tử, sau đó liền không đi ra ngoài, đợi đến khi A Bảo sinh. Lam tiểu tử cùng A Mao đi ra ngoài nhất định làm người khác nhận ra, các ngươi về sau lại mang A Bảo ra khỏi Đào nguyên khó tránh sẽ không có người phát hiện, vẫn là luyện hảo công phu của các ngươi làm trọng. Các ngươi lợi hại, người khác muốn bắt các ngươi tự nhiên không có biện pháp. Liền chiếu theo ngươi nói xử lý, nếu nương A Bảo không ở Thiên Nhất giáo, các ngươi liền đem A Bảo trở về, các ngươi lại tiếp tục đi tìm."
"Ân."
Phàm Cốt khoát tay, Nhiếp Chính liền đứng dậy cáo từ. Hắn vừa đi, Phàm Cốt lại chủ động cầm tay Phương Du, hỏi rõ nói: "Ngươi ở bên ngoài, chịu khổ."
Phương Du thụ sủng nhược kinh trừu khẩu khí, một phen ôm chặt Phàm Cốt, thanh âm phát ách nói: "Không có khổ, ta chính là hối hận vì đã lãng phí bốn mươi năm cùng sư huynh cùng một chỗ. Sư huynh, ta sẽ cố gắng sống, cố gắng đem bốn mươi năm kia trở về."
Phàm Cốt cười cười: "Ta chờ ngươi."
"Sư huynh !"
Phương Du hôn trụ miệng Phàm Cốt, Phàm Cốt nét mặt già nua có điểm hồng, lại không có né tránh.
Hôm nay cùng Quỷ ca ca song tu, còn mơ thấy nương. Đến buổi tối đi ngủ, Tiểu Bảo nằm ở giữa Hảo ca ca và Mỹ nhân ca ca, bàn tay đặt trên bả vai phải mất đi cảnh tay của Mỹ nhân ca ca, thân mình nằm ở trong lòng Hảo ca ca, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tâm hảo an, hảo an. Bởi vì Đại ca ca cùng Quỷ ca ca cũng tại.
Tiểu Bảo trước cơm chiều thấy ác mộng, bốn người thương lượng sau đều quyết định đêm nay bồi Tiểu Bảo cùng nhau ngủ, cho nên hiện tại mọi người đều chen trong phòng A Mao, bởi vì giường hắn lớn nhất. Lúc này Tiểu Bảo còn chưa ngủ? Lam Vô Nguyệt thân thân khóe miệng của hắn, dỗ nói: "Bảo Bối, ngươi nên ngủ."
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, từ trongsuy nghĩ hồi thần, do dự sau một lát, cậu trương miệng: "Ca ca...... Ta mơ thấy nương...... Nói một sự kiện, rất kỳ quái."
Nghe được Tiểu Bảo nhắc đến nương, bốn người tâm đều siết chặt, nhưng sau khi nghe được câu sau, bốn người đều sửng sốt.
"Chuyện kỳ quái? Cái gì kỳ quái?" Lam Vô Nguyệt lập tức hỏi.
Tiểu Bảo mặt đầy mê mang, hồi ức nói: "Nương nói, muốn ta đem khí, biến thành ấm nóng ...... Muốn ta tại, trong nước, tưởng tượng chính mình là, một con cá...... Còn nói muốn cho khí, tại, trong cơ thể ta, động, một ngày ít nhất, một lần, nhiều nhất, ba lần."
"Khí?"
Biết Tiểu Bảo có dưỡng công, bốn người lập tức ngồi dậy. Nhiếp Chính hỏi: "Bảo, là cái gì khí?"
Tiểu Bảo đối với dưỡng công của chính mình không xa lạ, nhưng dưỡng công cụ thể là cái dạng gì, là cảm giác gì cậu cũng không rõ ràng. Đem mộng cảnh nói một lần, còn đặc biệt thuyết minh cỗ lãnh khí kia, sau này trở nên ấm nóng, Tiểu Bảo muốn từ chỗ ca ca tìm kiếm đáp án.
Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao nghe được trong lòng kinh hãi, Diệp Địch nói: "Thời điểm cùng Bảo Bảo song tu, khí trong cơ thể kia chính là lãnh khí. Chẳng lẽ cỗ khí kia có thể trở nên ấm nóng? Nhưng vì sao phải ở trong nước?"
Di? Dưỡng công của cậu chính là lãnh khí? Tiểu Bảo nhìn về phía Hảo ca ca, ánh mắt trát trát, tay trái mò lên tay phải nói: "Nương nói từ nơi này," Sờ bả vai,"Đến nơi đây," Lại sờ đỉnh đầu,"Lại đến nơi đây." Lại đổi một bàn tay. Tiểu Bảo trình tự đem thân mình sờ soạng một vòng, mắt to tràn ngập mê mang,"Nương nói, phải ở trong nước."
Đây là báo mộng thì vẫn là...... Lam Vô Nguyệt tâm can đập loạn nhịp, nhìn về phía đại ca. Nhiếp Chính nhíu mày suy nghĩ sâu xa, vì sao Tiểu Bảo đột nhiên mơ thấy một giấc mộng như vậy? Đây là luyện công chi pháp a!
A Mao ấn thượng cổ tay Tiểu Bảo, cấp cậu kiểm tra. Chiếu theo những gì Tiểu Bảo vừa nói, cậu hẳn là ở trong mộng đã luyện qua một lần. Dưới đầu ngón tay, mạch của Tiểu Bảo thập phần hữu lực, mạch tượng của hài tử cũng thực bình thường, A Mao hướng Nhiếp Chính gật gật đầu. Nhiếp Chính nói: "Bảo, ngày mai giữa trưa ăn cơm xong, ngươi đến trong nước thử xem. Nếu không giống như ở trong mộng, vậy đó chỉ là một giấc mơ; Nếu có thể giống trong mộng, đó chính là nương ngươi cấp ngươi báo mộng, nói cho ngươi phương pháp tu luyện dưỡng công. Này đối với thân mình của ngươi cùng hài tử có lẽ đều có ưu việt."
Tiểu Bảo dùng lực gật đầu, tin tưởng vững chắc nói: "Là nương báo mộng, là nương. Nương nói, ta là Bảo Bối, nương nói, nàng yêu ta."
"Kia liền nhất định là phu nhân báo mộng." Lam Vô Nguyệt tại trên mặt Tiểu Bảo hôn một cái, đỡ cậu nằm xuống, sau đó mò lên bụng cậu: "Bảo Bối, ngủ đi, nương ngươi thủ ngươi, các ca ca cũng thủ ngươi a."
Tiểu Bảo nhất nhất nhìn ca ca một lần, an tâm nhắm mắt lại. Mơ thấy giấc mộng như thế, cậu tin tưởng nương không phải vô duyên vô cớ rời đi cậu, cậu tin tưởng cậu là Bảo Bối của nương.
Chụp hống Tiểu Bảo, thẳng đến khi cậu ngủ, trên mặt bốn người mới lộ ra trầm tư. Nhiếp Chính chỉ chỉ bên ngoài, bốn người nhẹ nhàng xuống giường, Tiểu Bảo bởi vì bụng lớn hiện tại chỉ có thể nằm nghiêng. Nhiếp Chính đem gối đầu nhét vào trong lòng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ôm gối đầu, khóe miệng lộ ra tiếu dung ngọt ngào.
¶¶¶¶¶
Một đêm trước, bốn người thương lượng đến rất muộn mới trở về phòng. Ngày hôm sau, Nhiếp Chính đem việc này nói cho sư phó cùng sư thúc. Phàm Cốt cùng Phương Du nghe xong chỉ cảm thấy giật mình không thôi.
Giữa trưa ăn cơm xong, sáu người liền mang theo Tiểu Bảo khẩn cấp đi đến bên hồ. Giữa trưa ấm áp, nước cũng không phải rất lạnh, thích hợp xuống nước. A Mao, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đều xuống nước. Có ca ca và sư phó sư thúc cùng, lá gan của Tiểu Bảo cũng lớn hơn rất nhiều. Mặc đơn y vào nước, biết bơi lội cậu thực dễ dàng ở trong nước nổi lên. Nhắm mắt lại, hai tay phân biệt cầm tay Đại ca ca cùng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cố gắng khiến chính mình tìm đến cỗ lãnh khí trong cơ thể kia.
Lãnh khí...... Lãnh khí...... Tâm tư Tiểu Bảo đều tìm kiếm cỗ lãnh khí kia. Cũng không biết là bởi vì ở trong nước, hay vẫn là ý niệm của Tiểu Bảo có tác dụng, qua ước chừng một nén nhang, Tiểu Bảo thật sự đã nhận ra từ nơi nào đó xuất ra một cỗ lãnh khí.
Biến nhiệt, biến nhiệt...... Tiểu Bảo cố gắng đem cổ khí kia chuyển dời đến trên tay phải đang được Đại ca ca nắm. Cổ khí kia tựa hồ nghe theo mệnh lệnh của Tiểu Bảo, đi tới tay phải của cậu. Tiểu Bảo tập trung lực chú ý của chính mình, hết sức chăm chú theo cổ khí kia. Lại qua ước chừng một nén nhang, cơ hồ muốn đem khí ở tay cậu trở nên ấm nóng. Kế tiếp, Tiểu Bảo hoàn toàn tiến vào trong mộng hôm qua. Biến nhiệt khí chậm rãi dọc theo cánh tay phải hướng bên phải mà đi. Tiểu Bảo không biết, Đại ca ca đã buông tay cậu ra; Không biết, Quỷ ca ca cũng buông tay cậu ra.
Hai tay cậu hướng hai bên mở rộng, phảng phất giống như ngủ vậy nổi trên mặt nước. Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch phân biệt ở vị trí đầu cùng chân của Tiểu Bảo, bốn người đem Tiểu Bảo vây quanh ở giữa. Phàm Cốt cùng Phương Du trên bờ nhìn chằm chằm Tiểu Bảo trong nước, nhìn ra cậu giờ phút này là đang vận công bên trong. Hai người cùng bốn người ở trong nước kia đều cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ trên đời này thực sự có báo mộng luyện công?!
Tiểu Bảo nhớ rõ nương ở trong mộng công đạo cậu một ngày nhiều nhất ba lần, nhưng là cổ khí kia ở trong cơ thể vừa mới chuyển qua một vòng cậu liền cảm giác hảo mệt, hảo mệt. Cái mệt này, ý thức cậu liền không thể tập trung. Giống như nghẹn khí vậy, tay cậu giật giật.
"Rầm" Vài tiếng, bốn người thủ Tiểu Bảo đồng thời ôm lấy thân mình đang trầm xuống của cậu, Tiểu Bảo mở mắt.
"Bảo, thế nào?"
Tiểu Bảo thở hổn hển: "Mệt." Không động đậy.
A Mao ôm ngang lấy Tiểu Bảo nhanh chóng lên bờ, Phàm Cốt tham thượng mạch Tiểu Bảo. Tiểu Bảo sắc mặt không tính tái nhợt, chỉ là không ngừng thở. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đều khẩn trương nhìn sư phó. Một lát sau, Phàm Cốt thu tay lại, có vẻ thoải mái nói: "Không có việc gì. A Bảo chưa từng vận công qua, lại mang hài tử, khẳng định sẽ mệt. Các ngươi mang A Bảo đi ngủ trưa, chú ý một chút."
A Mao ôm Tiểu Bảo bước đi như bay, hướng nhà gỗ hắn mà đi, những người khác cũng phi thân đuổi kịp. Phàm Cốt vuốt râu nhìn bọn họ đi xa, lẩm bẩm nói: "Thật sự là kỳ lạ. Ta đối với nương của A Bảo là càng ngày càng hiếu kì. Nàng thật sự là Thánh Nữ của Thiên Nhất giáo sao?"
Phương Du cũng là đầy mặt hiếu kì nói: "Ít nhất cùng các Thánh Nữ mà ta biết đến hoàn toàn bất đồng, nhưng nếu thật sự có báo mộng tồn tại, nàng vì sao phải hiện tại mới đến báo mộng a?"
Phàm Cốt lắc đầu, nữ nhân kia đã không còn ở nhân thế.
Một lần này, Tiểu Bảo trực tiếp ngủ đến cơm chiều đều thượng bàn mới tỉnh ngủ. Cậu tỉnh, Phàm Cốt lại cấp cậu kiểm tra một chút, không có bất cứ vấn đề gì, bất luận là Tiểu Bảo hay là hài tử đều rất tốt. Phàm Cốt thận trọng suy xét, vẫn là quyết định khiến Tiểu Bảo ngày hôm sau tiếp tục tu luyện. Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch không yên lòng, Tiểu Bảo hôm nay đã mệt như vậy, vạn nhất thân mình mệt mỏi quá độ thì làm sao được. Nhưng Tiểu Bảo thực kiên trì, bởi vì đây là sự nương bảo cậu làm. Không có cách nào, bốn người chỉ có thể thỏa hiệp.
Buổi tối lại nặng nề ngủ một đêm, ngày hôm sau giữa trưa ăn cơm, Tiểu Bảo lại đến trong nước phiêu một lần. Lúc này vẫn là dạo qua một vòng Tiểu Bảo liền mệt đến cùng cực, hoàn toàn không giống cậu ở trong mộng thoải mái như vậy.
Như vậy liền qua năm ngày, Tiểu Bảo đã có thể thuần thục khống chế cỗ khí kia ở trong cơ thể lưu chuyển, nhưng vẫn chỉ có thể lưu chuyển một lần, một lần qua đi cậu liền mệt đến thầm nghĩ chỉ muốn ngủ.
Hôm nay Tiểu Bảo lại luyện xong, Phàm Cốt cấp cậu xem mạch, sau đó đối với bốn người vẫn lo lắng nói: " Sư phó cũng không biết A Bảo này có tính là tu luyện dưỡng công hay không, vẫn là cẩn thận xem sao. Đêm nay trong các ngươi, một người cùng A Bảo song tu, ngàn vạn không thể khiến thân mình nó lại đau." Này là một người đau nhưng là nhất thi tam mệnh (một xác ba mạng)!
Bốn người cũng có lo lắng này, sư phó vừa nói xong, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch liền đồng thời nhìn về phía A Mao. A Mao không có chối từ, đêm nay hắn đến. Lực khống chế của hắn trong bốn người là tốt nhất, do đó hắn đến mọi người đều yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro