Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


"Bảo Bối, ca ca đáp ứng ngươi, về sau lại mang ngươi đi xem bọn họ. Bảo Bối, đừng khóc, thân mình của ngươi không được khóc. Bảo Bối......" Lam Vô Nguyệt hôn mắt Tiểu Bảo, tâm siết chặt.

"Mỹ nhân ca ca...... Ca ca......" Bổ nhào vào trong lòng ca ca, Tiểu Bảo thực thương tâm. Thương tâm bởi vì như vậy liền ly khai thân nhân, thương tâm vì che giấu thân nhân.

"Ca ca biết ngươi áy náy, nhưng này cũng là vì bọn họ hảo. Nếu thúc, thẩm bọn họ biết Đào nguyên tồn tại, sẽ mang đến cho bọn họ mối họa."

Tiểu Bảo gật đầu, cậu biết, cậu biết, cậu đều biết. Nhưng là, nhưng là......

Nhiếp Chính chui vào, Tiểu Bảo ôm lấy Quỷ ca ca. Nhiếp Chính cấp Tiểu Bảo lau nước mắt, một tay nhẹ nhàng sờ bụng cậu: "Bảo, vì con của chúng ta, ngươi không thể lại khóc. Lần này là các ca ca sơ ý, không phát hiện ngươi có thai. Đợi nhóm hài tử sinh ra, đợi những người đó đều quên các ca ca, ca ca liền mang ngươi trở về. Bảo, không khóc, khiến cha nuôi mẹ nuôi biết ngươi vẫn khóc, bọn họ sẽ lo lắng ."

"Quỷ ca ca...... Quỷ ca ca......"

Cậu ly khai cha nuôi cùng mẹ nuôi, cậu chỉ có các ca ca, chỉ có các ca ca.

"Bảo, các ca ca ở đây, các ca ca, vĩnh viễn đều sẽ không rời ngươi mà đi, các ca ca sẽ vĩnh viễn cùng ngươi ở cùng một chỗ. Bảo, không khóc được không? Ngươi vẫn khóc, đám oa nhi cũng muốn khóc."

Đúng vậy, cậu có oa nhi, cậu rất nhanh liền làm "nương". Làm "nương" thì phải kiên cường, không thể lại thích khóc như vậy. Tiểu Bảo cố gắng không để chính mình khóc, lại không cách nào nhịn xuống nức nở, khóc đến thương tâm.

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng nhau trấn an Tiểu Bảo, khuyên cậu, sờ cậu, hôn cậu, dần dần, Tiểu Bảo không khóc. Cậu thương tâm oa trong lòng ca ca, thỉnh thoảng còn nức nở một chút.

A Mao một tay còn lại vẫn hộ trên bụng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo khóc đến thương tâm như vậy, thực dễ dàng thương đến hài tử. Khóc qua, dưới từng cái vỗ nhẹ của ca ca, Tiểu Bảo khóc mệt dần dần nhắm hai mắt lại. Sau khi cậu ngủ, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao mới phun ra một hơi, Tiểu Bảo khóc thương tâm như vậy, bọn họ lại có thể nào thoải mái.

Không có nghe đến tiếng khóc của Tiểu Bảo, Diệp Địch xốc màn xe lên, gặp Tiểu Bảo ngủ, hắn nhanh chóng buông màn xe, ở bên ngoài thấp giọng nói: "Đại ca, Bảo Bảo vừa rồi đều chưa ăn hảo, sẽ đói bụng."

Nhiếp Chính đau lòng nói: "Nhóc thật vất vả mới ngủ, chờ nhóc tỉnh lại mới ăn đi. Này vừa ly khai không bao lâu, ta sợ nhóc tỉnh lại lại khóc, rất thương thân."

"A, hảo. Kia đại ca, ta muốn tăng tốc độ, chúng ta sớm điểm đến thôn trấn kế tiếp."

"Hảo."

Xe ngựa hướng về phía trước.

¶¶¶¶¶

Bên kia trong phòng Cung sư phó, bọn họ cũng không có tâm tư ăn cơm. Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh ở một bên trấn an các vị, Thượng Lam Khanh nhìn hai khỏa trứng gà chưa động qua trong bát Tiểu Bảo, mím môi.

Tiểu Bảo đi, Nam Nhữ Tín cùng Hoàng Lương Ngọc cũng không tính toán lưu lại. Sau khi bình ổn tâm tình, bọn họ liền cáo biệt Cung sư phó cùng Cung sư nương, mang theo thê tử của chính mình trở về. Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh thuận lý thành chương chuyển về dược quán, Thượng Lam Khanh liền ngụ ở gian phòng mà Tiểu Bảo bọn họ trước kia trụ.

Trong phòng, hai chiếc giường hợp thành một chiếc giường lớn, trên giường năm chiếc gối đầu đặt song song, chăn đã gấp hảo. Thượng Lam Khanh đứng ở bên giường nhìn một lát, Cung Tử Lăng ở một bên tựa hồ là tự hỏi: "Bốn người kia cùng Tiểu Bảo cảm tình thật đúng là hảo. Bọn họ đối với Tiểu Bảo thực dụng tâm."

"Đúng vậy. Hơn nữa bọn họ tựa hồ không thích ta đối với Tiểu Bảo quan tâm." Thượng Lam Khanh cười cười, không có nói cái gì nữa.

Cung Tử Lăng cũng thản nhiên cười cười, không nói.

Một trong gian phòng khác, Cung sư nương ở trước mặt Cung sư phó mở ra lá thư Tiểu Bảo đưa cho nàng, Trong thư viết:

"Cha nuôi mẹ nuôi,

Thỉnh tha thứ Tiểu Bảo giấu diếm các ngươi. Quỷ ca ca, Hảo ca ca, Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca không chỉ là ca ca Tiểu Bảo, cũng là phu quân của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đã cùng các ca ca thành thân. Tiểu Bảo sợ cha mẹ không thích, cho nên không dám nói cho cha cùng mẹ, thỉnh cha mẹ tha thứ Tiểu Bảo. Ngày sau, Tiểu Bảo sẽ lại đến xem cha mẹ, sẽ đến trước mặt cùng cha mẹ thỉnh tội."

Tín rơi trên mặt đất, Cung sư nương khiếp sợ nhìn về phía Cung sư phó đồng dạng khiếp sợ.

Có hai người từ bên ngoài đi đến, nhìn đến sắc mặt Cung sư phó cùng Cung sư nương, trong đó một người nhặt lên tín trên mặt đất.

¶¶¶¶¶

Mạc danh có thai, Tiểu Bảo liền như vậy cùng các ca ca trên đường quay trở về Đào nguyên. Ngày hôm sau khi bọn họ đi, có hai vị nam tử xa lạ đi đến Thạch Môn trấn, tìm đến dược quán của Cung sư phó. Trong dược quán đợi không đến một khắc, hai người mặt mang thất vọng vội vàng rời đi, hướng ngược lại với Quách Nhạc huyện rời đi.

Cung sư phó nhìn bọn họ rời đi, mi tâm nhíu chặt, Cung sư nương lo lắng nói: "Bọn họ sẽ không phải tới tìm phiền toái đi? Bọn họ như thế nào biết Nhiếp Chính bọn họ ở nơi này?"

Cung sư phó thấp giọng nói: "Nhiếp Chính bọn họ đến nơi đây, sau lại không có cố ý che giấu hành tung, biết Tiểu Bảo trở về, người lại nhiều như vậy, khó trách sẽ không tiết lộ ra tin tức Nhiếp Chính bọn họ. Này hai người trên người có khí tức người giang hồ, rất có khả năng là tới tìm Nhiếp Chính bọn họ gây phiền toái. Hoàn hảo Nhiếp Chính bọn họ ngày hôm qua đã rời đi. Bất quá bọn họ võ công cao cường, Lâm Thịnh Chi đều không phải đối thủ của bọn họ, hẳn là không có việc gì. Ta lừa bọn họ nhóm Nhiếp Chính hướng Đồng La huyện đi, đợi đến lúc bọn họ phát hiện lại đi tìm Nhiếp Chính khẳng định không kịp."

Cung sư nương tháo xuống tạp dề trên thắt lưng: "Không được, ta đi theo những người Lâm phủ đó nói, đừng tùy tiện nói sự tình của Tiểu Bảo."

"A, ngươi đi đi."

Cung sư nương buông tạp dề liền đi. Cung sư phó lại nhìn một lát, lúc này mới xoay người quay lại dược đường.

Tuy rằng đối với chuyện Tiểu Bảo "gả cho" bốn người kia, Cung sư phó cùng Cung sư nương nhất thời còn vô pháp chấp nhận, nhưng bọn hắn cũng sẽ không bởi vậy mà chán ghét Tiểu Bảo, càng nhiều là thay Tiểu Bảo lo lắng. Đối phương thế nhưng là cùng bốn người a...... Ai, đi cũng hảo, lưu ở chỗ này chỉ sợ sẽ bị thế tục gây thương tổn.

Cung Tử Lăng lúc này từ hậu viện lại đây, đối với Cung sư phó nói: "Cha, Lam Khanh sáng nay thu đến thư nương hắn gởi, nói cha hắn bị bệnh, khiến hắn nhanh chóng trở về. Ta muốn bồi Lam Khanh cùng đi xem. Nếu cha hắn không có gì đại bệnh, ta muốn trụ chỗ của Lam Khanh một thời gian, qua năm khả năng về không được."

"Ngươi qua năm không ở nhà?" Cung sư phó mặt đầy vẻ không tán thành, "Ngươi thật không dễ dàng có thể trở về, như thế nào lại muốn đi?"

"Lam Khanh với ta là chi giao hảo hữu, nhà hắn có chút việc, ta muốn đi giúp." Cung Tử Lăng dứt lời cười khổ một tiếng,"Cha, ta cũng không thể chỉ ở nhà đợi đi? Ngươi biết ta cũng không muốn tiếp nhận dược quán, lần này cùng Lam Khanh hồi nhà hắn cũng là muốn nhìn một chút có thể hay không làm chút việc khác. Lam Khanh yêu thích du lịch, ta năm đó cũng phi thường muốn như vậy, chỉ là có thê tử ràng buộc. Cha, ta cũng không gạt ngươi. Ta lần này bị bãi quan, nhà mẹ đẻ Tú Tú đối với ta rất là bất mãn, ta nếu vẫn canh giữ ở trong nhà, chỉ sợ bọn họ càng khinh thường ta."

"Cái gì !" Cung sư phó kinh hãi, con dâu không có cùng nhau trở về nguyên lai là bởi vì chuyện này! Thấy nhi tử đầy vẻ cô đơn, Cung sư phó chịu không được, cuối cùng vẫn là nói: "Được rồi. Cha xem Lam Khanh người này thực ổn trọng, học thức lại thâm sâu, nếu ngươi muốn cùng hắn ra ngoài đi một chút cũng được. Cha vẫn là câu nói kia, thật sự không được liền trở lại, cũng không phải nhất định muốn chức vị không thể có được."

"Ta biết. Ta biết ngài cùng nương sẽ ủng hộ ta, cho nên khó hơn nữa ta cũng sẽ cố gắng. Lam Khanh tính toán ngày mai liền đi, ta......"

"Ngày mai? !" Cung sư phó trong lòng miễn bàn có bao nhiêu phiền muộn. Con nuôi mới vừa đi, thân nhi tử lại muốn đi. Cung sư phó lập tức già đi vài tuổi, hắn khoát tay: "Đi thôi đi thôi, đều đi thôi. Cha già đi, cũng không còn nhiều tinh lực như vậy, chính ngươi tự giải quyết cho tốt, chớ chọc người khác lại dây vào phiền toái."

"Cha yên tâm, ta như thế nào cũng đã lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm, vẫn là biết quản mình."

Cung Tử Lăng thật cao hứng cha ủng hộ hắn.

Cứ như vậy, giữa trưa ngày thứ hai, Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh rời đi. Dược quán lập tức lại chỉ còn có Cung sư phó cùng Cung sư nương, còn có hai vị đồ đệ. Cung sư nương hơn nửa tháng đều ăn không vô ngủ không yên. Tiểu Bảo lần này tới gấp gáp, đi cũng thực gấp gáp, nhi tử cũng đi gấp gáp như vậy, Cung sư nương lại lo lắng. Mỗi ngày đều sẽ cầu nguyện Bồ Tát phù hộ, phù hộ hai nhi tử của nàng bình an.

¶¶¶¶¶

Bên này, Tiểu Bảo bởi vì ly khai thân nhân mà buồn bực không vui, chính là ăn cơm đều không có khẩu vị như lúc trước vậy. Diệp Địch đánh xe ngựa một đường xuyên qua Thạch Môn huyện cũng không có dừng lại. Ra Thạch Môn huyện, Nhiếp Chính đổi Diệp Địch, Tiểu Bảo tâm tình suy sụp, khổ sở ngủ dưới từng cái vỗ nhẹ của Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca.

Một đường chạy đến Quách Nhạc huyện, Nhiếp Chính đem xe ngựa đến khách điếm lúc trước bọn họ đã trụ. Trời đã tối, Nhiếp Chính đi đặt phòng, Diệp Địch đem xe ngựa đến hậu viện khách điếm, đợi đến khi Nhiếp Chính thuê hảo phòng, Diệp Địch lúc này mới đem Tiểu Bảo ôm đi ra. Lam Vô Nguyệt cùng A Mao thừa dịp khách điếm lão bản cùng tiểu nhị không chú ý vụng trộm chuồn vào phòng Nhiếp Chính thuê hảo, đồng dạng cũng là gian phòng lúc trước bọn họ trụ qua.

Vào phòng, A Mao liền đem Tiểu Bảo đánh thức. Tiểu Bảo một ngày này chưa ăn bao nhiêu, này không thể được. Nhiếp Chính đã kêu chưởng quầy đưa đồ ăn lên đây. Cơ hồ ngủ một ngày, Tiểu Bảo tỉnh lại tuy rằng vẫn rất khổ sở, bất quá đã so với buổi sáng tốt hơn rất nhiều. Nhìn cậu uống một chén lớn canh gà, còn ăn một cái bánh bao lớn, nửa con cá, bốn người rốt cuộc yên tâm.

"Bảo, các ca ca về sau còn mang ngươi đi ra." Nhiếp Chính tại vết thũng trên mắt Tiểu Bảo hôn một cái.

Tiểu Bảo nhẹ nhàng lắc đầu: "Qua vài ngày, liền hảo. Ta luyến tiếc, rời đi, cha nuôi mẹ nuôi. Cha nuôi mẹ nuôi, có Tử Lăng ca ca, ta, ta chỉ có các ca ca." Vùi vào trong lòng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nói ra lời trong lòng.

Bốn người lại một lần nữa đau lòng Tiểu Bảo hiểu chuyện. Tiểu Bảo tại phương diện nào đó khả năng vĩnh viễn đều không trưởng thành, nhưng lại là người biết phân nặng nhẹ. Chỉ cần các ca ca cậu có thể hảo, cậu dù luyến tiếc, lại khó xử đều cam nguyện.

"Bảo Bối, ngươi nói đúng. Cung thúc Cung thẩm bọn họ có nhi tử thân sinh của chính mình, bọn họ sẽ không cô đơn. Ngươi có các ca ca, bây giờ còn có tiểu bảo bối sắp xuất thế, nhân sinh của ngươi tại Đào nguyên. Mỹ nhân ca ca nói như vậy là tàn nhẫn, nhưng ca ca không muốn lại nhìn đến ngươi đau lòng như thế. Bảo Bối, các ca ca không phải chỉ có ngươi sao?"

Tiểu Bảo ánh mắt mơ hồ, cậu thích Mỹ nhân ca ca gọi cậu Bảo Bối, đặc biệt thích. Tâm oa mềm mềm, Tiểu Bảo cầm tay các ca ca: "Ta biết, biết. Qua vài ngày, liền hảo. Ta muốn ca ca, ta muốn hồi Đào nguyên."

"Đúng vậy, Đào nguyên mới là gia của chúng ta. Ca ca đáp ứng ngươi, đợi bên ngoài an toàn một chút, các ca ca sẽ mang ngươi đi xem bọn hắn. Ngươi hôm nay khóc lâu như vậy, nhóm tiểu bảo bối cũng sẽ khổ sở."

"Ta sẽ không lại khóc." Tiểu Bảo dùng lực hấp hấp mũi, hướng các ca ca lộ ra một mạt mỉm cười nhàn nhạt.

Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính  ôn nhu hôn ở hai bên khóe miệng Tiểu Bảo. Theo sau, Diệp Địch cùng A Mao cũng ôn nhu hôn ở khóe miệng Tiểu Bảo. Dưới sự an ủi của các ca ca, Tiểu Bảo dần dần ly biệt thương cảm.

Sau bữa cơm, Tiểu Bảo tuy rằng không mệt, bất quá vẫn là lên giường nghỉ ngơi. Nhiếp Chính cùng Diệp Địch chạy một đường xe, bọn họ có thần công hộ thể, ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu mệt. Bất quá ở trên giường ôm Tiểu Bảo, nói chuyện với cậu so với sự tình gì đều ấm áp hơn hẳn. Cho nên bốn người rửa mặt xong, cũng cùng Tiểu Bảo lên giường .

Có câu được câu không, mãi cho đến rất muộn, Tiểu Bảo tại trong lòng Hảo ca ca ngủ say. Nằm ở bên giường, A Mao phất tay dập tắt ngọn đèn, bốn người cũng chuẩn bị ngủ. Ngày mai buổi sáng ăn điểm tâm, bọn họ còn muốn gấp rút lên đường. Tranh thủ dưới tiền đề không làm Tiểu Bảo mệt, mau chóng chạy về Đào nguyên.

Vừa ngủ không bao lâu, có cái gì cào cửa sổ, còn phát ra thanh âm "Hô hô hô" quỷ dị. Bốn người đồng thời ngồi dậy, A Mao nhanh chóng xuống giường. Ngọn đèn cũng không điểm, quần áo cũng không chỉnh, chỉ tha đôi giày liền chạy đến gian ngoài, mở ra cửa sổ.

"Hô hô !"

Ngoài cửa sổ, một quái vật hai mắt rất lớn, răng nanh lại dị thường sắc nhọn, song trảo nhọn hoắc nhảy vào. A Mao nhanh chóng đóng cửa sổ, trong mắt không có một chút hoảng sợ khi nhìn thấy quái vật.

"Hô hô !"

Quái vật trên người mang bọc áo bông, hướng A Mao kêu vài tiếng, còn khoa tay múa chân một chút. A Mao mang theo nó bước nhanh đi vào phòng ngủ, lúc này mới đi châm ngọn đèn.

"Là A Đột sao?"

Lam Vô Nguyệt xuống giường, Diệp Địch cùng Nhiếp Chính cũng đều xuống giường.

"Hô hô !"

Nhìn thấy ba người, A Đột có vẻ thật cao hứng, ba người cũng thật cao hứng. Nhiếp Chính cùng Diệp Địch thậm chí còn khom người ôm A Đột một chút, thật giống như lão hữu lâu ngày gặp lại.

Lam Vô Nguyệt hiếu kì hỏi: "A Đột, ngươi như thế nào chạy tới?" Bọn họ lần này đi ra không có mang theo Bạch Phong, bất quá mang theo thuốc bột truy tung làm từ thuốc dẫn là máu của A Đột, là Phàm Cốt đặc biệt vì bọn họ lần này xuất hành chuẩn bị. Thiên lãnh, bọn họ một đường mang theo Bạch Phong không có thuận tiện, nếu Phàm Cốt bên kia thời điểm tất yếu liên hệ bọn họ, liền phái ra A Đột cùng Bạch Phong căn cứ theo thuốc bột truy tung này đến tìm bọn họ. Nhiếp Chính bọn họ rời đi Đào nguyên, mỗi ngày đều sẽ có một người ở trên người rải chút thuốc bột truy tung.

Trên vai A Đột có hai Bạch Phong đông lạnh đến mức lẩy bẩy phát run. A Đột đem bọn nó lấy xuống đặt ở trong lòng ấm áp, tìm đến Nhiếp Chính bọn họ, Bạch Phong cũng không cần bay.

"Hô hô !"

A Đột thực nôn nóng hướng bốn người hô hai tiếng, sau đó từ trong túi áo bông móc ra một phong thư. Nhiếp Chính lấy lại đây, A Mao giơ lên ngọn đèn. Mở ra tín thượng xem chữ viết, là sư phó viết đến. Nhiếp Chính đem tín để trước mặt ba người còn lại, nhìn lên. Nhìn mấy hàng, sắc mặt bốn người liền thay đổi, Diệp Địch gắt gao cắn miệng, trong mắt là nỗ lực khắc chế kích động hoan hỉ. Liền thấy trong tín viết:

"Các vị đồ nhi! Tốc về! Thân mình Tiểu Bối có vấn đề, nó ở nhà ăn một khỏa trái cây kỳ quái. Vừa hỏi mới biết, trái cây kia A Bảo cũng ăn. Các ngươi nhanh chóng tra tra thân mình A Bảo cũng đem nó nhanh chóng mang về. Sự tình cấp bách, trên đường không được trì hoãn, chi tiết sự việc quay về lại nói. Nhất định phải cấp A Bảo ăn ngon ngủ hảo, đừng làm cho nó bị đông lạnh. Tốc về, tốc về!"

Phàm Cốt dùng đến ba từ "Tốc về", có thể suy ra lúc hắn viết phong thư này tâm tình là cỡ nào nôn nóng không chịu nổi.

Nhiếp Chính đốt thư, thấp giọng cười vài tiếng. Bọn họ nguyên bản nói mang Tiểu Bảo hồi Đào nguyên sau đó để sư phó xem xem. Nếu sư phó cũng nói Tiểu Bảo có thai, kia Tiểu Bảo chính là tuyệt đối có thai, bọn họ liền chờ làm cha đi. Hiện tại, sư phó để A Đột đưa tới phong thư này, bọn họ thực đã có thể khẳng định, hoàn toàn không cần sư phó lại cấp Tiểu Bảo kiểm tra,

Nhiếp Chính đè nặng thanh âm đối với ba vị huynh đệ nói: "Chúng ta muốn làm cha! Chúng ta lúc này là thật muốn làm cha !"

"Hô hô ! Hô hô hô hô !"

A Đột làm thủ thế bụng to, khoa tay múa chân nửa ngày. Diệp Địch cùng A Mao nhìn xem đều nhịn không được nhếch miệng cười to, đương nhiên còn mang theo điểm mới mẻ.

Lam Vô Nguyệt hô nhỏ: "Tiểu Bối cũng có thai, kia đến cùng là trái cây kỳ quái gì!"

"Hô hô hô hô !"

Nhiếp Chính bật cười: "Đại Dũng lúc này sốt ruột chết a! Bất quá ta có thể lý giải. A Đột, Tiểu Bảo hôm nay mệt mỏi một ngày, chúng ta sáng mai ăn điểm tâm liền trở về."

"Hô hô !" A Đột gật gật đầu. Nó chuyến đi này nhiệm vụ lớn nhất chính là đem phong thư giao đến tay Nhiếp Chính bọn họ.

A Đột là một đường tìm kiếm, lại không có xe ngựa gì, toàn dựa vào hai cái đùi, tự nhiên rất mệt. Nhiếp Chính bọn họ cũng không để ý. Diệp Địch múc một chậu nước cấp A Đột rửa mặt, sau đó cho nó lên giường, chừa ra một địa phương, A Đột đầu nhỏ, chỗ ngủ cũng nhỏ.

Đem áo bông cấp A Đột đắp hảo, bốn người một lần nữa lên giường. Lúc này bọn họ là ăn thuốc an thần, sờ bụng Tiểu Bảo.

Bốn người tựa hồ nhìn đến có oa nhi khả ái kêu bọn họ cha.

Một đêm ngủ ngon. Ngày hôm sau, thời điểm tỉnh lại nhìn đến A Đột cư nhiên ở đây, Tiểu Bảo lắp bắp kinh hãi. Nghe được các ca ca nói A Đột là tới truyền tin, Tiểu Bối hoài hài tử của Đại Dũng, Tiểu Bảo càng là kinh hãi, chuyện đau lòng hôm qua đều quên. Tiểu Bối cũng có thai, Tiểu Bảo thực lo lắng. Cậu cùng Tiểu Bối có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại cậu sắp làm "nương", Tiểu Bối cũng sắp làm "nương", Tiểu Bảo thực không yên lòng. Vừa ăn cơm xong, Tiểu Bảo liền yêu cầu lên đường, cậu muốn nhanh trở về chiếu cố Tiểu Bối.

Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng A Đột trước lên xe, Diệp Địch mang Tiểu Bảo đi ra ngoài, Nhiếp Chính đi trả phòng. Năm người và một A Đột cùng nhau lên đường. Mới ra cửa thành Quách Nhạc huyện không bao lâu, nghênh diện là một đội nhân mã, xem bộ dáng ăn mặc như là người giang hồ. Diệp Địch quất một roi thật mạnh trên mông ngựa, nhỏ giọng đối với phía sau nói: "Đại ca, có người lại đây, các ngươi cẩn thận."

"Không cần để ý đến bọn hắn, trực tiếp đi qua, đừng có ngừng."

Đội nhân mã có hai, ba mươi người, nghe được động tĩnh Nhiếp Chính đã phát hiện bọn họ. Tiểu Bảo thật khẩn trương, ấn tượng của cậu đối với người giang hồ giống như ấn tượng đối với Diêm La vương vậy.

Lam Vô Nguyệt cùng A Mao hộ hảo Tiểu Bảo, Nhiếp Chính ngồi ở trước mặt xốc màn xe lên một chút, nhìn động tĩnh bên ngoài. Diệp Địch mang mũ, quấn khăn quàng cổ, chỉ lộ ra hai mắt. Hắn hừ hừ hát một sơn khúc, lắc lư đầu rất giống như người đi làm ăn xa cuối năm quay trở về gia.

Đội nhân mã cùng Diệp Địch trực tiếp đối mặt, Diệp Địch giả vờ hiếu kì nhìn bọn họ vài lần, trong miệng còn hừ tiểu khúc. Nam tử cầm đầu ngừng lại, người phía sau cũng nhanh chóng ngừng lại, thò tay ngăn Diệp Địch lại. Diệp Địch trong lòng căng thẳng, trên mặt vẫn là giả ngu, đây chính là sở trường nhất của hắn. A Mao đem Tiểu Bảo kinh hoảng cả người hộ tại trong lòng chính mình, lấy chăn bông dắp kín. Lam Vô Nguyệt đã rút ra kiếm chính mình.

"Vị lão ca này, ngài là từ Quách Nhạc huyện đến?" Người cầm đầu hỏi.

Diệp Địch kéo hảo cương ngựa, kéo xuống khăn quàng cổ: "Đúng vậy. Có chuyện gì sao? Sắp qua năm, ta muốn về nhà." Một bên mang khuôn mặt gian khổ từ việc kiếm sống còn bên kia là mày kiếm ưng mục đích thực là người giang hồ, hai bên tạo thành chênh lệch rõ ràng.

Người cầm đầu từ trong lòng móc ra một khối nhỏ bạc đưa cho Diệp Địch, Diệp Địch vội vàng lắc đầu: "Không không không, ta không thể muốn. Ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi. Chỉ cần không trì hoãn hành trình của ta liền được." Diệp Địch lại kéo lên khăn quàng cổ, tựa hồ rất lạnh. Lời nói ra chung quanh hình thành một vòng sương mù, để người nhìn xem một cách chân thật.

Nhóm thúc thúc bá bá thẩm thẩm cho Tiểu Bảo rất nhiều thứ, trong xe không để hết. Vài gói thịt, đồ vật khác, ... đều treo bên ngoài xe, thoạt nhìn thật đúng như là bộ dáng về nhà ăn Tết.

Người cầm đầu thu hồi bạc, mặt bị động lạnh đến đỏ bừng hỏi: "Lão ca ngươi có thể thấy qua hai người kia? Trong đó một người khuyết tay phải, bộ dáng thực anh tuấn; Người khác trên mặt có mao, dáng người rất cao lớn."

Trong đám người có người nhỏ giọng nói: "Bọn họ có lẽ sẽ dịch dung a."

Người này không để ý tới người nọ nhắc nhở, một đôi mắt có vẻ sắc bén chỉ nhìn chằm chằm mắt Diệp Địch. Diệp Địch chớp mắt, cố gắng hồi tưởng, qua một hồi, hắn lắc đầu: "Không chú ý qua. Sắp qua năm, mọi người đều vội vàng về nhà. Chúng ta là làm ăn buôn bán nhỏ, bình thường tiếp xúc đều là hàng xóm láng giềng. Ngươi nói hai người này hẳn là không phải ở huyện thượng đi? Huyện thượng ngược lại là có một người không có tay phải, nhưng người vừa lão lại nhếch nhác, một điểm đều không có anh tuấn. Về phần trên mặt có mao, ta không ấn tượng."

Người nọ ánh mắt ảm đạm, Diệp Địch nói: "Khách điếm người xa lạ nhiều nhất, ngài không ngại đi khách điếm hỏi một chút."

"A, đúng vậy, đa tạ lão ca."

Người nọ thân thể toát ra vẻ chí khí, cũng chưa có ý tứ rời đi, mà là nhìn phía sau xe ngựa Diệp Địch. Diệp Địch trong mắt lộ ra khẩn trương, một tay ngăn trở mành: "Ngươi muốn làm gì? Các ngươi không phải hỏi đường sao? Làm gì nhìn chằm chằm xe ta? Trong xe này là lễ vật ta cấp nương cùng thê nhi chuẩn bị, các ngươi đừng nghĩ đánh chủ ý ta. Ta không sợ các ngươi!"

Người nọ xin lỗi cười cười: "Lão ca, ngài hiểu lầm. Chỉ là nghe ngươi khẩu âm không giống như là người Quách Nhạc huyện."

Diệp Địch ánh mắt trừng: "Ngươi quản ta là người ở địa phương nào! Không phải người ở huyện này thì không thể đến huyện này sao?! Nực cười, ngươi đến huyện thượng hỏi thăm đi, ai chẳng biết ta bán bánh hấp là ăn ngon nhất!"

Người nọ lại là cười, ôm quyền: "Quấy rầy lão ca. Lão ca, ngài gấp rút lên đường đi."

Người nọ giục ngựa tránh ra, Diệp Địch hướng hắn cả giận hừ một tiếng, huy động roi ngựa. Đến địa phương những người kia không có chú ý tới, Diệp Địch tay trái nhẹ nhàng đong đưa vài cái, xe ngựa nhanh chóng chạy đi. Đội nhân mã kia không có rời đi, mà là nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Địch ly khai. Đợi đến khi Diệp Địch xe ngựa chạy xa, người cầm đầu nâng tay ý bảo mọi người đi Quách Nhạc huyện.

Chạy thật xa, Diệp Địch thấp giọng hỏi: "Đại ca, bọn họ không theo kịp đi?"

"Không có. Bất quá ta cảm giác bọn họ khả nghi." Nhiếp Chính từ phía sau mành xe ngựa nhìn đến bọn họ hướng Quách Nhạc huyện mà đi, trong lòng lại không cách nào thoải mái.

"Đại ca, ta hạ 'Túy ông chi tửu' bọn họ. Nếu bọn họ dám tìm lại đây, ta sẽ làm cho bọn họ ở trên đường ngủ bảy ngày bảy đêm."

"Ngươi vừa rồi làm rất tốt. Bất quá ta, ngươi phải đổi khuôn mặt, đổi xe."

"Đại ca, không đổi. Này cũng không phải chúng ta năm đó muốn tránh né đuổi giết! Bọn họ nếu dám tới phiền chúng ta, ta giết bọn họ!" Lam Vô Nguyệt tức giận. Lâm Thịnh Chi chết đều đã chết, bọn họ còn muốn đào mệnh sao!

Nhiếp Chính ngẫm lại cũng phải, nói: "Kia liền không đổi. Bọn họ cũng không dám đối chúng ta làm bậy. Lão Nhị, ngươi dọc theo đường đi kiểm tra cẩn thận, đừng làm cho độc dược gì dọa đến Tiểu Bảo."

"Đại ca yên tâm đi."

Nghe ca ca trò chuyện, Tiểu Bảo tâm bất an dần dần dịu xuống. Đúng vậy, Diêm La vương đã chết, bọn họ hiện tại không phải đào mệnh, chỉ là các ca ca không thích cùng vài người kia giao tiếp, chỉ là muốn tránh ra những người đó mà thôi. Cậu như thế nào quên? Đoạn ngày đào mệnh kia là ác mộng của cậu. Tiểu Bảo từ trong lòng Đại ca ca ngẩng đầu, ánh mắt to tròn, mỹ lệ sáng lấp lánh.

"Bảo Bối, không sợ."

Tiểu Bảo lắc đầu: "Ta không sợ. Ca ca, lợi hại. Ta không sợ."

"A." Lam Vô Nguyệt thật cao hứng Tiểu Bảo tín nhiệm bọn họ.

Thực ra hắn là thực ảo não, nếu không phải hắn khuyết một tay không có cách nào khác phải dịch dung, bọn họ cũng sẽ không bị người khác phát hiện hành tung. Lam Vô Nguyệt ảo não, A Mao đồng dạng ảo não. Bất quá hai người đều sẽ không ở trước mặt Tiểu Bảo biểu hiện ra ngoài, Tiểu Bảo không thích bọn họ tự trách.

Lam Vô Nguyệt đang cân nhắc nên tránh đi vài đám gia hỏa đáng ghét kia như thế nào, Nhiếp Chính nghĩ tới một sự kiện, hắn lập tức nói: "Ta nghĩ đến như thế nào tránh đi những người này."

"Đại ca?!"

Nhiếp Chính nói: "Thời điểm chúng ta đi ra, sư phó từng đem tín vật của bốn vị sư huynh giao cho ta. Sư phó nói chúng ta trên đường có thời điểm khó khăn có thể tìm bốn vị sư huynh hỗ trợ, cũng nhân cơ hội nói cho bốn vị sư huynh chúng ta hiện tại rất tốt, làm cho bọn họ yên tâm. Tứ sư huynh không ở Trung Nguyên, ba vị sư huynh khác sáu năm trước tại Trung Nguyên nhất định có thế lực, sáu năm này sợ là càng lớn, chúng ta tìm các sư huynh giúp chúng ta tránh đi những người đó."

"Ai nha! Ta như thế nào không nghĩ tới! Quả nhiên là đại ca!" Lam Vô Nguyệt vỗ đùi.

Tiểu Bảo không phải thực minh bạch nhìn Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca. Phàm Cốt lúc trước khi thu nhận Tiểu Bảo cùng A Mao, có thu qua tám vị đồ đệ, nhưng chân chính nói đến thực ra chỉ có bốn vị, bốn vị này là bốn người quang minh chính đại. Năm đó, sau khi Tiểu Bảo bị Phan Linh Tước bắt đi gây thương tổn, Phàm Cốt gửi thư cho bốn vị đồ đệ này, làm cho bọn họ hỗ trợ tìm Tiểu Bảo. Sau này tìm được Tiểu Bảo, nhưng thụ trọng thương, chờ cậu thương hảo, bốn vị sư huynh này cũng đều rời đi, cho nên cũng không gặp qua, đối với bốn vị sư huynh này càng là không có ấn tượng gì, chỉ là nghe sư phó nhắc qua.

Nếu không có Tiểu Bảo, Nhiếp Chính bọn họ còn có thể suy nghĩ chu toàn về những người đó một chút, nhưng hiện tại bọn họ có Tiểu Bảo, Tiểu Bảo trong bụng còn có Tiểu Tiểu Bảo, bọn họ cũng không có nhiều tinh thần cùng thời gian như vậy mà đi theo vài người lai lịch kia, làm hao tổn tinh lực. Nói làm liền làm, Nhiếp Chính khiến Diệp Địch trực tiếp đi thị trấn kế tiếp.

¶¶¶¶¶

Nhiếp Chính phỏng đoán quả nhiên chính xác. Bọn họ tại Võng Quang huyện tìm đến Nam An phủ ở trên một con đường. Nhị đồ đệ Giang Hạ của Phàm Cốt là đại tổng quản Nam An phủ Giang gia. Nhiếp Chính lấy ra tín vật của Giang Hạ, phân đường đường chủ lập tức nhiệt tình chiêu đãi bọn hắn. Sau khi biết được ý đồ của Nhiếp Chính, đường chủ lập tức tỏ vẻ sẽ giúp bọn họ né tránh những người đó dây dưa, đường chủ này không hổ là Nam An phủ đường chủ, chẳng sợ khi biết người đến là "Nhiếp Chính", hắn cũng chỉ là sửng sốt một chút, lại không có nhiều biểu tình.

Dưới sự trợ giúp của Nam An phủ, Nhiếp Chính bọn họ đổi một chiếc xe tứ mã, mang theo quà Tết do đường chủ cố ý vì bọn họ chuẩn bị, ly khai Võng Quang huyện. Nam An phủ lợi dụng thế lực của chính mình truyền ra tin tức Nhiếp Chính bọn họ, đảo loạn phương hướng tìm kiếm bọn họ của những người kia, mấy người họ sau khi rời đi Võng Quang huyện cũng không có gặp người khả nghi. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của Nam An phủ, bọn họ cũng không phải trụ ở khách điếm, càng giảm bớt thêm nguy cơ bại lộ.

Cứ như vậy, Nhiếp Chính cùng Diệp Địch ban ngày đánh xe, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao buổi tối đánh xe. Rời đi Đào nguyên gần hai tháng, bọn hắn rốt cuộc về đến Sư Tử Lâm. Tiến vào Sư Tử Lâm, tinh thần mọi người nháy mắt đều thả lỏng xuống dưới. Sư Tử Lâm này là một nơi thiên nhiên kỳ ảo, người không quen thuộc tiến vào nơi này hoặc là bị chết khô, hoặc là bị hù chết.

Tiểu Bảo cũng rốt cuộc thả lỏng, cậu vẫn là không quá thích ứng thế giới bên ngoài Đào nguyên, nếu không phải bên ngoài có cha nuôi mẹ nuôi cùng nhóm thúc thúc bá bá thẩm thẩm mà cậu nhớ mong, còn có muốn tìm đến nương, Tiểu Bảo là tuyệt đối sẽ không rời đi Đào nguyên. Đặc biệt lại gặp người muốn tìm các ca ca, cậu đối với thế giới bên ngoài Đào nguyên, nguyên bản liền bất an lại càng thêm bất an. Vào Sư Tử Lâm, Tiểu Bảo trong lòng Đại ca ca nháy mắt liền ngủ. Dọc theo đường đi, tinh thần cậu vẫn cứ buộc chặt.

A Mao lúc này không có sảo cậu. Diệp Địch, Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính dẫn ngựa xe, hữu thuyết hữu tiếu, hoàn toàn không có lo âu như trên đường - lo âu quá mức mà dọa đến Tiểu Bảo. Quay đầu xem Tiểu Bảo ngủ say sưa một chút, Nhiếp Chính không khỏi cười. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro