Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Khí thức nhập thể

"Phải chăng... khí cũng có trí?"

Thương Dịch lẩm bẩm, tay nắm chặt một viên linh thạch đã vỡ đôi, ánh mắt nhìn vào phần lõi lộ ra bên trong như ngắm một pho cổ thư chưa giải nghĩa. Dòng khí lưu rất mảnh, rất yếu kia, rõ ràng đang tồn tại, nhưng không hoàn toàn tuân theo quy luật mà hắn từng đọc.

Hắn vừa thử dẫn khí lần nữa.

Và khí... lại tự đi.

Không theo mạch, không theo vòng, không theo bất kỳ quỹ đạo nào mà các kinh thư tu luyện từng mô tả. Nó như có ý chí riêng, tự tìm đến nơi cần đến, rồi lắng lại một cách yên bình ở vùng bụng dưới, hơi lệch về bên trái - đan điền sơ khai.

Hắn rút tay về, ngồi lặng một lúc, rồi cười nhạt:

"Thế giới này quả nhiên không đơn giản. Những thứ ở kiếp trước ta tưởng là tưởng tượng... có khi lại là mảnh ghi nhớ từ một chân lý nào đó."

Trong ký ức, hắn từng đọc đâu đó rằng, linh khí vốn không phải là khí đơn thuần, mà là "vật sống", là tàn dư ý chí của đạo vận sơ khai. Khi một người thực sự "lặng" đến mức vô nhiễm, khí sẽ tự tìm đến - không cần dẫn, không cần cưỡng.

Có lẽ, hắn vừa đạt đến điểm đó.

Hắn không lên núi nữa. Không phải vì lười. Mà vì hôm nay, hắn muốn thử tu luyện ngay trong sân nhà, nơi muội muội vẫn thường phơi thuốc, nấu nước, treo thảo dược.

Đơn sơ. Nhưng là nơi an ổn.

Hắn xếp bằng, không niệm chú, không kết ấn. Chỉ thở.

Nhưng lần này, không khí vào mũi. Mà là khí vào... ý.

Ý thức hắn vươn ra như một tấm màn mỏng, bao phủ quanh thân thể. Bất kỳ chỗ nào khí mỏng đi qua, hắn đều cảm nhận được. Dần dần, dòng khí ngoài trời bị kéo lại, tụ thành một vòng tròn mờ mờ bao quanh thân.

Rồi luồn vào. Rất nhẹ.

Thương Dịch ngồi im. Mắt nhắm, lưng thẳng, vai thả lỏng, tay đặt trên đầu gối. Toàn thân hắn như một khối đá tĩnh. Nhưng bên trong, khí đang bắt đầu hòa nhập.

Không còn là cảm nhận. Mà là sự hiện diện thực sự.

Khí vào, khí ngưng, khí động.

Lúc đó, một dòng âm thanh trong trẻo vang lên trong thức hải:

"Khí thức đã dung nhập thành công. Ngươi đã chính thức bước vào Luyện Khí cảnh – sơ kỳ."

Hắn không phản ứng ngay. Một lúc sau, hắn mở mắt, đứng dậy, phủi áo, như vừa xong một việc thường nhật.

Với hắn, "Luyện khí sơ kỳ" chẳng là gì đáng tự hào.

Không huyễn tượng. Không hào quang.

Chỉ là, hắn đã bắt đầu bước chân trên đạo lộ.

Bữa cơm chiều hôm đó, Thương Linh kể về việc thảo dược hôm nay bị sóc cắn nát một rổ, rồi lại cười khúc khích khi nhắc tới chuyện đuổi được nó bằng cái chổi cùn.

Thương Dịch ngồi nghe, không chen vào. Hắn vẫn là ca ca điềm đạm như xưa. Không ai biết, bên dưới dáng vẻ lặng lẽ đó, một dòng nguyên khí đang âm thầm chuyển vận trong cơ thể.

Không rực rỡ. Không long trời lở đất.

Chỉ là một vòng xoay đầu tiên, nhẹ như hương tràmới rót. Nhưng từ đây, hắn đã không còn là phàm nhân thuần túy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro