Chương 126
Chương 126
Tại sao tôi lại không nghĩ ra tên CP chứ!
Edit by Thuyển
____________________
15 phút nghỉ giữa trận.
Bầu không khí trong phòng nghỉ của 3U u ám hơn FTW nhiều.
Tuy người vừa lấy được chiến thắng nhưng 3U nghiêm túc như thể mới thua thêm một ván.
Sắc mặt huấn luyện viên 3U rất nghiêm trọng: "Tôi không khuyển khích dùng Phong tặc."
A Thụy không lên tiếng.
Tòng Dật nói: "Đây là trận quyết định, FTW sẽ không lơ là, chúng ta muốn thắng thì không dễ đâu."
Huấn luyện viên: "Đây chỉ là một ván nhỏ của vòng bảng, mất một điểm không ảnh hưởng lớn đến tổng điểm của chúng ta, nằm trong phạm vi kiểm soát được."
Giám đốc Chu của 3U cũng nói: "Đội hình mới là át chủ bài của chúng ta, bây giờ đem ra dùng thì quá sớm."
Huấn luyện viên gật đầu: "Sau này còn phải đấu với TPT nữa, mọi người đều biết Phó Lê, nếu để cậu ta nhìn thấy Phong tặc của A Thụy chắc chắn sẽ tìm ra cách đối phó, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp khó khăn lớn."
Trong lần phân nhóm này, FTW và RR ở bảng A, 3U và TPT ở bảng B.
Các đội đấu lần lượt theo vòng tròn, cùng bảng đấu hai trận, lần này 3U cảnh giác với TPT hơn là FTW.
Bởi vì mỗi đội cùng bảng đều tranh vị trí đầu tiên.
Để có thể vượt qua vòng bảng, 3U đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Đội hình mới, hệ thống mới, lối chơi mới đều được nghiên cứu và phân tích kỹ lưỡng.
Tướng sở trường của A Thụy là cuồng tặc, gần đây cũng đã trở thành thương hiệu của 3U, rất dễ bị người ta nhắm đến.
Nếu bị Ban thì có giỏi thế nào cũng vô dụng.
Vì thế họ phải phát triển lối chơi mới, Phong tặc là một trong số đó.
Đây là đội hình mới họ luyện tập từ lâu, thử nghiệm nhiều cách phối hợp, rèn luyện ẩn danh ở server nước ngoài rất lâu mới mài giũa được.
Với trận thứ hai đã đem ra sử dụng, sau này phải làm sao?
Cho dù thắng FTW nhưng thua TPT thì còn tranh đầu bảng làm gì!
Nỗi lo của giám đốc Chu và huấn luyện viên không phải không có lý, nhưng......
A Thụy: "Phong tặc."
Cậu rất hiếm khi mở miệng, một khi mở miệng giọng nói lạnh lùng độc đáo kia rất bắt tai.
Giám đốc Chu nhíu mày, trở nên thiếu kiên nhẫn.
A Thụy: "Thắng."
Giám đốc Chu: "Nếu không dùng Phong tặc sẽ thua sao, FTW còn không có Close, các cậu......"
Huấn luyện viên kịp thời cắt ngang câu nói ngu ngốc này, hỏi lại: "Nếu thua thì sao?"
Rồi nhìn chằm chằm vào A Thụy.
A Thụy: "........."
Tòng Dật ở bên cạnh lười biếng mở miệng: "Nếu thua, bọn tôi cái gì cũng sẽ nghe theo anh, vòng bảng này, anh nói gì bọn tôi làm như vậy."
Huấn luyện viên: "Được."
Giám đốc Chu nhướng mày: "Các cậu........."
Huấn luyện viên nhìn ông ta rồi nói: "Trận đấu chưa kết thúc, tâm trạng của tuyển thủ quan trọng hơn."
Anh nhìn giám đốc Chu một cái, Chu Khạnh nhận được ám chỉ, trong lòng không vui: Thôi được, nếu A Thụy bỏ gánh thì 3U gặp rắc rối mất.
5 phút còn lại, phòng nghỉ 3U lặng như tờ.
A Thụy nhắm mắt tựa vào ghế chơi game, Tòng Dật ở bên cạnh uống soda chanh.
Lý Thuần nhìn bên này bên kia, quyết định ngậm miệng.
Ân oán giữa A Thụy và Vệ Kiêu ai cũng biết.
Tụi Lý Thuần biết A Thụy đã thua Vệ Kiêu rất nhiều lần, nhiều đến mức khiến người ta phát hoảng.
Tòng Dật biết con số chính xác —— 462.
Professor có một quy tắc bất thành văn, chỉ chơi với mỗi tuyển thủ 500 lần.
Vượt qua con số này, đừng nói là 200 tệ một trận, cho dù là 20000 tệ cũng không chơi.
A Thụy và Professor solo 500 trận, thua 462, cái tỷ lệ này khiến người ta kinh hoảng.
A Thụy kém như thế sao?
Mới vào nghề đã là ngựa đen của giải đấu, sao có thể kém được.
Professor mạnh ư?
Rất mạnh, một người không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, lại có am hiểu sâu sắc về solo như vậy, thật khó tưởng tượng.
Đây không chỉ là tài năng, mà còn là sự chăm chỉ, đam mê và ý chỉ đáng kinh ngạc.
Thua nhiều trận như vậy, chấp niệm của A Thụy với Vệ Kiêu không thể đo lường bằng con số nữa.
Professor từng nói sẽ không chơi chuyên nghiệp.
Cũng nọi mình chỉ luyện 500 trận.
Lúc đó A Thụy nghĩ rằng mình sẽ không còn cơ hội thắng người này nữa.
Bây giờ...
Quiet rực rỡ xuất hiện ở FTW.
Professor đã đến với đấu trường chuyên nghiệp, trở thành đối thủ của cậu.
Cậu đã nghĩ không còn cơ hội thắng nữa, nghĩ rằng mình phải mang theo nỗi hối tiếc này.
——Vệ Kiêu đứng trước mặt cậu rồi.
A Thụy làm sao bỏ qua cơ hội này.
Mỗi trận solo, mỗi lần đối đầu, cậu chỉ muốn dốc hết sức lực.
Đánh bại Vệ Kiêu, đánh bại Quiet, vượt qua chính mình!
Tòng Dật biết rõ hơn ai hết, Vệ Kiêu có ý nghĩa thế nào với A Thụy.
Người dẫn A Thụy đến với giới tuyển thủ là Tòng Dật, nhưng người khơi dậy đam mê của A Thụy lại là Vệ Kiêu.
A Thụy muốn thắng.
Tòng Dật cũng muốn thắng!
Bình luận viên thấy đội hình hai bên thì ngạc nhiên.
"Thang Thần chọn Kỵ sĩ Thời không, trận này FTW tính chơi hai hỗ trợ ư?"
"Kỵ sĩ Thời không đã lâu không lên sàn, số người dùng tốt tướng này ở đường trên không nhiều"
"Hai hỗ trợ của FTW phối hợp với Đạo tặc Bóng đêm rất mạnh, 3U có cấm Đạo tặc Bóng đêm không?"
"Họ không cấm! FTW giành được Đạo tặc Bóng đêm!"
Bình luận trên màn hình càng lúc càng nhiều: [Thôi rồi, muốn khóc quá]
[Fan cũ đã khóc nức nở]
[Thang Thần và Kỵ sĩ Thời không của ảnh, aaaaaaaaa, hậu phương vững chắc nhất của Close!]
[Hỏi nhỏ nè, các chị em Thần Lục còn thở không......]
[Tui nè tui nè, chỉ là Lục Lục không ở đây!]
[Tôi vượt qua thời không chờ đợi vị vua trở về]
Fan mới không hiểu: [Thần Lục là giề thía?]
[Lục Lục là ai vậy?]
Rồi lại ngộ ra: [Lục, LU,...... Vãi chưởng, thế mà cũng được luôn!]
[Hóa ra đại ma vương còn có nickname đáng yêu như vậy đó!]
[Fan 5 năm của FTW cho hay, Lục Lục 16 tuổi siêu cute ó]
[.............]
Fan mới tưởng tượng: [Xin lỗi...Tôi không tưởng tượng nổi!]
Thấy Vệ Kiêu lấy Đạo tặc Bóng đêm, Lục Phong đang xem livestream cười.
Cô y tá nhỏ không hiểu tiếng Trung, không hiểu bình luận trên màn hình nói gì, chỉ tò mò hỏi: "Đây có phải là tướng sở trường của Quiet không?"
Lục Phong giải thích: "Một trong những tướng sở trường."
Cô y tá không biết gì về trò chơi, nhưng không cản trở cô xem trai đẹp: "Giỏi quá! Đội của các anh có thể thắng không?"
Lục Phong: "..."
Cô y tá nhận ra mình hỏi nhiều, xin lỗi: "Tôi không rành cái này lắm, xin để ý."
Lục Phong nhìn chằm chằm màn hình: "Không sao."
Cô y tá lén nhìn hắn một cái, tim đập thình thịch.
Quả nhiên trai đẹp không phân biệt chủng tộc, không phân biệt vùng miền, không phân biệt quốc gia, đẹp trai chính là đẹp trai, khí chất này làm người ta không thể rời mắt.
Nhưng người đàn ông đẹp trai như vậy lại có người trong lòng.
Haizz...
Cô y tá lại thất tình rồi.
Một ngày không thất tình hai lần, đời không nể.
Lục Phong nhìn màn hình, suy nghĩ lại không ở trong trận đối đầu giữa FTW và 3U.
Hắn nhớ lại khi còn ở trong nước, Vệ Kiêu bám lấy hắn nói chuyện.
"Anh biết lần đầu tiên em gặp anh là khi nào không?"
Lúc chỉ có hai người, Vệ Kiêu luôn thích dính lấy hắn, ngoắc ngoắc ngón tay, chạm chạm cánh tay, không nhịn được lại muốn hôn một cái.
Lục Phong nắm tay không cho cậu nghịch, có chút lơ đãng: "Ừ?"
Vệ Kiêu nhất định phải đụng chạm hắn: "Đoán đi."
Lục Phong: "Hai năm trước?"
Lần đầu tiên họ gặp mặt là hai năm trước, FTW dùng 2 triệu để đánh bại các câu lạc bộ khác, chìa cành ô liu ra với Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu rời trại huấn luyện, đến thẳng FTW, lúc đó cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, một đôi chân dài bó trong quần jean, lạnh đến mức đầu mũi đỏ lên, chỉ có đôi mắt đen sáng, giọng nói cũng sáng như vậy: "Close, em có thể Solo với anh không."
Lục Phong hơi sững sờ.
Hắn đứng trên bậc thang, nhìn cậu thiếu niên bên dưới, rõ ràng là góc nhìn từ trên xuống, nhưng lại như nhìn thấy mặt trời mọc, phá tan sương mù mùa đông, gọi về mùa xuân đã lâu không thấy.
Vệ Kiêu: "Chính xác mà nói, gần ba năm rồi."
Lục Phong: "Ở đâu?"
Gần ba năm trước hắn đã gặp Vệ Kiêu sao?
Không thể nào nếu đã gặp thì không có chuyên hắn quên được.
Vệ Kiêu: "Trong quán net."
Lục Phong nhíu mày: "Anh..."
Vệ Kiêu nhảy ra khỏi lòng hắn, chạy đến mở máy tính, dễ dàng tìm thấy một video trận đấu.
Lục Phong nhìn một cái là hiểu ngay.
Vệ Kiêu chỉ Đạo tặc Bóng đêm trên màn hình nói: "Lúc đó em trốn học đi net thì thấy cái này"
Con người sẽ luôn có một vài lúc trở nên mỏng manh.
Bất lực, mông lung, cô đơn và đau khổ.
Giống như bị tất cả mọi người tách biệt, giống như bị những người xung quanh bỏ rơi, giống như cuộc sống dài đằng đẵng chỉ còn lại đắng cay và bi thương.
Tuy nhiên...
Chỉ cần một khoảnh khắc, một hình ảnh, thậm chí chỉ là một nụ cười vô tình cũng có thể trở thành tia sáng rực rỡ đó.
Soi chiếu bóng tối đen kịt, chiếu sáng toàn bộ sân khấu!
Và người chiếu sáng cho Vệ Kiêu năm đó là Đạo tặc Bóng đêm của Close.
Trong tuyệt cảnh gánh vác kỳ vọng của đồng đội, trong cái chết đảo ngược thời gian đứng dậy, trong tình huống chắc chắn thua tìm ra một con đường sống.
Kiên trì, tin tưởng, kiên định.
Vệ Kiêu được tiếp một một luồng sức mạnh
Mang tên Close!
Từ khi tỏ tình, lời đường mật cứ tuôn ra từ miệng Vệ Kiêu như suối.
Lục Phong nghĩ hắn không tài nào thắng được cậu trong khoản này, cậu luôn thốt ra những lời khiến tim hắn chìm trong mật ngọt.
"Đội trưởng, em quen anh sớm hơn anh tưởng."
"Đội trưởng, em thích anh sớm hơn anh nghĩ."
"Úi trời, em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đấy, dù lúc đó anh không biết em là ai."
Lục Phong hôn cậu, sợ cậu nói tiếp sẽ biến lúc nàythành một giấc mơ.
Vệ ngọt ngào offline, bé ghen tuông lên sóng.
Lúc trước xem không có nhiều bình luận như vậy, bây giờ thì che kín màn hình.
Nhất là "Thần Lục", "Lục Lục", "...Thời gian dừng lại vì em"
Một đống câu CP dát vàng hiện ra, Vệ Kiêu ghen muốn chết: "Thần Lục nghe hay quá"
So với Tự Kỷ, đôi đi rừng hay Ma vương lớn và ma vương bé hay hơn nhiều.
Lục Phong: "............"
Vệ Kiêu càng ghen: "Lục Lục ơi?"
Aaa, sao lại như thế chứ!
Lục Phong chọt trán cậu: "Đừng có nghịch"
Vệ Kiêu chống tay nhìn hắn: "Lục Lục!"
Lục Phong nhìn cậu.
Vệ Kiêu tiến lại gần cắn yết hầu hắn: "Khó nghe quá!"
Lục Phong: "Ừ"
Vệ Kiêu lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh ơi"
Tim Lục Phong nhảy dựng.
"Bạn trai à"
".........."
"Chồng... Ưm..."
Lục Phong lấp kín cái miệng khó trị này.
Vệ Kiêu càng hôn càng thêm năng lượng quấn lấy hắn: "Tại sao tên cp của anh với người ta hay như thế chứ!"
Thần Lục, Song Phong,......Ngay cả Lục Tài cũng có ý nghĩa riêng (Cải xanh)
Sao đến lượt mình lại khó thế chứ, nghĩ mỗi cái tên CP cũng tự kỷ ra mất.
Lục Phong: "Vì chúng ta không chỉ là CP."
Vệ Kiêu sừng sờ, mở to mắt nhìn hắn.
Lục Phong nhẹ nhàng hôn cậu một cái, khẽ nói: "...Là bạn trai"
Vệ Kiêu: "!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro