Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Mười Sáu

Phong Lan gửi thư nói Tôn di nương đi cầu thái thái đưa nàng tới nơi này. Lúc mới đầu, thái thái còn giải thích với nàng rằng công vụ của Phạm Tằng là bận rộn cỡ nào; huyện lý là cỡ nào khốn cùng; chúng ta mỗi ngày trải qua là cỡ nào kham khổ; ta ở trong này lo liệu hậu viện là cỡ nào vất vả; cho nên nàng đừng đến thêm phiền nữa, hảo hảo ở nhà dưỡng bệnh đi. Đáng tiếc giảng không thông, lúc sau thái thái thấy phiền, sai người đem nàng mang về, nhắm mắt làm ngơ.

Tôn di nương lại tới cầu lão gia, nhận được một chút răn dạy, làm cho nàng nhớ kỹ thân phận hiện tại, làm thiếp sẽ có bổn phận làm thiếp là thế nào.

Lúc sau Tôn di nương lại bị bệnh.

Ta hoài nghi tâm lý nàng có vấn đề, bệnh cố chấp linh tinh gì đó, nếu không dưới tình huống đã biết Phạm Tằng không muốn thấy nàng, vì sao còn cố tìm lại đây, không phải cấp bản thân chịu tội sao? Hay thích tự ngược?

Ta rất sợ loại người một lòng một dạ cố chấp đến cùng, dùng sức để tâm vào loại chuyện vụn vặt này. Tính cách trên đã không phải chỉ là cảm tình, mà là biến thái. Người như vậy vẫn cách xa tốt hơn, bởi vì không thể theo lẽ thường suy xét, ai biết nàng khi điên cuồng lên sẽ làm ra chuyện gì.

Bởi vậy ta cũng không nhắc lại việc đón Tôn di nương. Nhưng nghĩ tới viên trân châu trước kia thản nhiên sáng rọi, khi nào thì đã biến thành mắt cá chứ?

Năm sau, mùa hè, ta lấy danh nghĩa muốn đem hai cô con gái đến bên mình giáo dưỡng, đón Phong Lan và Lan Chi đến. Con gái dòng thiếp không dễ xuất giá, hơn nữa cơ hội kết giao cơ hồ không có. Phải biết rằng trong Phạm phủ còn có hai cháu gái đích tôn do Nghiêm thị sinh, tuổi không lớn hơn Tư Du, Tư Cẩn bao nhiêu. Bởi vậy ta không thể không sớm tính toán cho các nàng. Hiện tại các nàng còn nhỏ, Phạm Tằng vừa mới nhận chức vụ bên ngoài, nhưng thật ra có thể cho các nàng thêm kiến thức một chút và thêm cơ hội kết giao, hoặc là quen biết vài tiểu bằng hữu, mở rộng tính tình. Chỉ cần tính tình tu dưỡng tốt, vô luận tương lai xuất giá vào dạng gia đình gì, đều có thể nhập gia tùy tục, không đến mức giống Nghiêm thị và Tôn di nương tự tìm khổ ăn như vậy. Đương nhiên, đây chỉ là tính toán, hai đứa bây giờ còn nhỏ quá.

Về phần Tôn di nương, ta không nói đến nàng nữa, dù sao nàng còn đang sinh bệnh. Phạm Tằng cũng không có nhắc đến. Trên thực tế hắn đối với sự kiện Tôn di nương đi cầu lão gia hết sức tức giận, lúc sau ngay cả thư của nàng cũng không thèm xem. Người này mặc dù còn sống, nhưng ở trong cuộc sống của chúng ta cũng đã không còn dấu vết gì.

Phạm Lịch bắt đầu học võ. Không phải ta muốn hắn văn võ song toàn, mà đây là những kỹ năng cần có của con nhà thế gia thôi. Tương lai cùng người ta đi ra ngoài săn bắn, không biết kỵ mã bắn tên không phải là bị chê cười sao?

Khi bắt đầu thì rất vất vả, làn da non mềm bị trầy xước, mệt đến đứng không vững. Nhưng ta không đau lòng, nam tử nên được nuôi dạy như thế. Ta chỉ biết cùng luyện tập với hắn, khi hắn cảm thấy vất vả thì cổ vũ hắn, khi hắn tìm được bí quyết thì khen ngợi hắn. Thậm chí bồi cùng hắn học tập bắn tên, cho hắn biết ta cũng không phải dạng người trời sinh đã biết tất cả. Chỉ cần bền lòng là có thể học giỏi.

Ở thời đại này cũng có chỗ tốt. Nếu như ở hiện đại, ta công tác bận rộn như vậy, cho dù có yêu con cái đến đâu, ta có thể dạy hắn được bao nhiêu? Chỉ đành phải giao cho trường học, đụng tới dạng thầy giáo gì cũng không biết, chưa nói tới sẽ không được dạy dỗ tùy theo tài năng tới đâu.

Ở đây, có thể tự bản thân cẩn thận chọn lựa tiên sinh dạy học. Tính cách phẩm hạnh của đứa con có thể áp dụng từng bước mưa dầm thấm đất. Ta làm bạn bên hắn mỗi ngày, chứng kiến từng điểm thất bại, từng điểm gặt hái của bọn họ.

Ta sẽ không có cảnh một ngày bỗng nhiên phát hiện con mình trưởng thành, lại không biết hắn lớn lên thế nào. Bỗng nhiên phát hiện chúng ta lúc đó có sự khác nhau, lại không biết những quan niệm cổ quái của hắn là bị ai ảnh hưởng.

Ở đây, ta có thể làm một người đủ tư cách dưỡng dục.

"Nương".

"Sao?", luyện tập đã xong, hắn cũng mệt mỏi chết rồi. Ta đem hắn ôm vào lòng. Hắn luôn có một bộ dạng tiểu đại nhân, nhất là sau khi có bọn đệ đệ, số lần ta ôm hắn không còn nhiều nữa.

Lúc này hắn lại ôm cổ ta, không muốn xa rời vòng tay ta, "Con muốn ăn canh khoai sọ".

"Được, con đi tắm nước ấm đi, ta tự tay đi làm, con tắm rửa xong có thể ăn".

"Vâng".

............

Ba năm nhiệm kỳ đã kết thúc, chúng ta trở về kinh thành. Phạm Tằng đi nghe lão gia dạy bảo xong; ba tên nhóc chín tuổi, bảy tuổi, bốn tuổi cũng bị mang đến trước mặt lão gia kiểm tra việc học hành. Phạm Lịch và Phạm Dược không cần phải nói, nhưng Phạm Hề không giống hai ca ca hắn từ nhỏ yêu đọc sách như vậy, hắn thích chơi liền chơi, như một tiểu hài tử bình thường. Ta cũng không cưỡng cầu hắn, hai năm nữa cho hắn học vỡ lòng là được. Đều không phải nguyên nhân trưởng tử hay ấu tử gì, mà do ta còn chưa tìm ra tài năng chân chính trời cho và sở thích của hắn ở nơi nào. Cũng sẽ không buộc hắn làm chuyện hắn không có hứng thú.

Kết quả Phạm Hề ngồi trên đùi lão gia, nhìn hai ca ca nhận kiểm tra. Lão gia đối với hai anh em bọn chúng thực vừa lòng, nhưng ông càng thương yêu Phạm Hề hơn, có lẽ bởi vì hắn vừa ngốc vừa đáng yêu.

Nghiêm thị đã khôi phục bộ dạng kiêu ngạo trấn định, không khác biệt nhiều lắm như lúc ta mới gặp nàng. Có đứa con trai, chắc đã biết suy nghĩ rồi.

Lúc sau trở lại trong viện sắp xếp ổn thỏa xong mọi việc, cả nhà mới tính toán pha một bình trà ngon uống thì Tôn di nương đến đây. Nàng không phải đang dưỡng bệnh sao? Ta cùng Phạm Tằng nhìn nhau liếc mắt một cái, trước hết cho các con đi chơi đi. Nàng mở miệng không biết chừng mực, ta không muốn để các con nghe được lời nói gì khó nghe.

Sau đó ta cho nàng tiến vào. Nàng tiến vào, rất quy củ, khom lưng nhún gối hướng Phạm Tằng và ta hành thiếp lễ. Ta có chút thất vọng không hề nhìn nàng. Nếu nói ta trước kia bao dung nàng là bởi vì nàng chân thật, thì bộ dạng của nàng hiện tại ngay cả điểm này cũng đã mất rồi. Thiệt tình biết sai không phải là bộ dạng kia, ta không biết nàng hiện tại giả dối có thể giấu giếm được Phạm Tằng hay không, nhưng là không thể gạt được ta. Nàng mang theo tâm cơ cùng mục đích mà đến. Nhìn như thông minh, kỳ thật đã vứt bỏ phẩm chất tối quý giá trên người nàng, nàng hiện tại cùng các thiếp thất hay tranh đấu nhau của đại phòng không khác biệt gì. Thực làm cho người ta thất vọng.

"Ta đi nhìn các con xem, hai người trò chuyện đi", ta nói với Phạm Tằng.

Phạm Tằng lại cầm tay của ta, "Khó khăn mới được nghỉ ngơi trong chốc lát, ngồi thêm một chút đi", lại quay đầu nói với Tôn di nương, "Tuyết Nhu, không có việc gì quan trọng, ngươi về phòng đi thôi".

"Không, thiếp thân có việc muốn nói với Nhị nãi nãi", sau đó nàng liên thiên một tràng dài, khóc lóc nỉ non hướng ta giải thích xin lỗi, nói nàng trước kia không biết tốt xấu, cô phụ sự chiếu cố của ta với nàng... vân vân.

Ta một tay gác má, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Những lời kia một chút cũng không vào tai ta, bị loại bỏ hết. Thẳng đến khi nàng nói xong, ta vẫn lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối cùng hận ý. Cô nương, hành động vẫn không qua khỏi cửa a.

Ta ngạo mạn chậm rãi mở miệng nói, "Về sau tâm liền thoáng một chút đi, hảo hảo bảo dưỡng thân thể".

"Nhị nãi nãi đã tha thứ cho thiếp thân?".

"Ta nguyên bản vốn không có trách ngươi".

"Vậy Nhị nãi nãi có thể đồng ý thiếp thân về sau được đi theo Nhị gia rồi chứ?".

Ta nhướn nhướn mày, ý tứ của nàng là nói trước kia ta bởi vì ghi hận nàng, mới đem nàng để lại trong nhà. Ta thật không biết nàng trở nên có tâm cơ, hay là ngu xuẩn đi.

"Cho ngươi ở lại trong nhà là ý tứ của ta", Phạm Tằng uống ngụm trà, thản nhiên mở miệng nói. Vừa rồi hắn cũng im lặng nghe, chính là không biết có cảm tưởng gì, "Cuộc sống như thế ngươi sống không được đâu. Bổng lộc của ta còn chưa đủ cho ngươi mua thuốc bổ, cho nên mới để ngươi ở lại trong nhà".

Nàng mở to hai mắt, một bộ dạng không thể tin nổi. Nàng thật sự chưa từng trải qua một ngày khổ, cho nên không thể tưởng tượng không mua được thuốc là tình cảnh gì, cũng là bình thường, "Nhưng trong phủ có tiền mà, sao làm chàng sống khổ cực chứ được chứ?".

Phạm Tằng lười biếng nhìn nàng, "Tiền trong phủ là của ngươi hay là của ta? Muốn dùng liền dùng, muốn có sẽ có, rất thoải mái sao? Ta đi ra ngoài làm việc, tất nhiên phải dùng bổng lộc của bản thân. Ngươi ở trong nhà, trong nhà tự nhiên sẽ cho ngươi tiền mua thuốc xem bệnh. Ngươi còn không hiểu sao?".

Kỳ thật trong phủ hàng năm vẫn cho chúng ta không ít tiền, bất quá chúng ta không dùng mà thôi. Hỏi qua ý kiến Phạm Tằng, ta đều cầm mua ruộng tốt. Còn có vật liệu may mặc, lá trà, hương liệu, trang sức linh tinh gì đó, cũng sẽ không thiếu phần của chúng ta. Chẳng qua trừ bỏ lá trà cùng hương liệu, mặt khác ta đều trữ vào khố phòng. Ở địa phương nào, liền nên trải qua khó khăn đó, nếu không sẽ có vẻ rất cao cao tại thượng, bất lợi cho Phạm Tằng triển khai công tác.

Nàng tái nhợt mặt, "Ta có thể không uống thuốc bổ".

Phạm Tằng cười cười, "Ngươi đã uống hai mươi năm rồi, nói không dùng sẽ không dùng sao? Tốt lắm, ngươi ở nhà sống yên ổn đợi đi, trong phủ cao thấp sẽ không ai bạc đãi ngươi. Tựa như Nhị nãi nãi nói, hảo hảo bảo dưỡng thân thể. Không còn việc gì khác thì trở về phòng đi, ta cùng Nhị nãi nãi còn có việc phải thương lượng".

Nàng nghi hoặc nhìn Phạm Tằng liếc mắt một cái, lại nhìn ta liếc mắt một cái, đứng dậy lui đi ra ngoài.

Ta động tay bắt đầu pha trà, Phạm Tằng cười hì hì ôm thắt lưng của ta, cười nói: "Cảm thấy thất vọng rồi?".

Ta kinh ngạc liếc hắn một cái, gật đầu, "Có điểm".

"Ta biết, Nam nhi nghĩ cái gì ta đều biết hết".

Nếu ngươi biết rằng ta là nam nhân, còn có thể cười được mới là lạ đó.

"Chàng không đau lòng sao?", dù sao cũng là nữ nhân hắn từng yêu thích, nàng trở nên hoàn toàn thay đổi xấu xí không chịu nổi, hắn sẽ không cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên sao?

"Ba năm trước ta cũng đã thất vọng qua".

Là tràng cãi nhau đến nội dung gì đó sao? Ta không có hứng thú biết, đưa chén trà cho hắn, lại gọi các con tiến vào uống trà. Vừa rồi bầu không khí thanh nhã uống trà đã sớm bị đánh vỡ, hiện giờ chỉ là hưởng thụ không khí ấm áp của người một nhà chung một chỗ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #elis