Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Mười Bảy

"Nam nhi...".

"Umh?".

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng quang loã của ta, "Nàng còn nhớ chuyện đại ca có một người thiếp bởi vì té ngã mà sảy thai, còn là nam thai không?".

"Chuyện đã nhiều năm rồi, sao chàng đột nhiên lại nhắc đến?", ta mệt rã rời hỏi.

"Ba năm trước, sau khi chúng ta rời khỏi kinh thành, nàng ta tới tìm Tôn di nương". Ta thanh tỉnh một chút, "Tìm nàng làm gì?".

Hắn ở trên trán ta hôn một cái, "Nàng ta muốn báo thù. Nàng ta muốn hại đại tẩu và Trác nhi, báo thù cho đứa con chưa kịp chào đời. Nhưng nàng ta đã sớm thất sủng, không có tiền, cũng không có người có thể dùng, cho nên nàng tìm tới Tôn di nương, bởi vì Tôn di nương có tiền, cũng có người. Nàng ta nói với Tôn di nương là các nàng đồng bệnh tương liên, bởi vì đứa nhỏ của Tôn di nương cũng không còn. Nàng ta còn mê hoặc Tôn di nương nói nàng ấy vốn chính là tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư, chỉ cần nàng chết đi, nàng ấy có thể được nâng lên làm chính thất... Các nàng đi tìm một vu sư...".

"Vu cổ thuật?", ta nhíu mày lại, hỏi hắn.

"Ừ", Phạm Tằng trầm giọng trả lời.

"Nàng chính là muốn hại ta, hay là hại các con?".

"Không biết, bởi vì nàng ta còn chưa kịp xuống tay, thì nữ nhân kia ngay lúc trộm tóc cùng quần áo bên người đại tẩu bị phát hiện. Loại chuyện này là tối kỵ, phụ thân và mẫu thân nhất quyết điều tra rõ. Vì thế tra được vu sư kia, tra được nhũ mẫu của Tôn di nương, sau đó tra được đến nàng ta".

Ta day day huyệt Thái Dương. Chuyện này không có gì đáng sợ, ta căn bản không tin quỷ thần nhưng chuyện cũng thật ghê tởm.

Phạm Tằng một bên khẽ vuốt lưng ta, một bên hôn trán ta, "Phàm là những người liên lụy đến chuyện này đều bị đánh chết, kể cả nhũ mẫu kia. Mẫu thân còn không yên tâm, liền đem tất cả người hầu hạ Tôn di nương đi bán, rồi đổi người mới, ngày đêm giám sát nàng, không cho phép nàng xuất môn, cũng giáo dục nàng quy củ làm thiếp. Vốn nàng ấy làm ra chuyện như vậy, không thể sống tiếp. Nhưng mẫu thân của nàng ấy là muội muội ruột của phụ thân, phụ thân cuối cùng nhớ lại chút tình cảm nên tha cho nàng. Phụ thân đã nói với nàng ấy, chuyện này sẽ không cho người khác biết, nhưng từ nay về sau sẽ không còn tình cảm thân thích gì nữa. Về sau, nàng ấy chỉ là một thiếp thất bình thường, nếu phát sinh tiếp chuyện gì, phụ thân cũng sẽ không xen vào nữa, nàng ta tự giải quyết cho tốt. Sau đó phụ thân liền sai người đem sự tình nói hết cho ta".

"Khi Tôn di nương đi cầu lão gia và thái thái để được đến chỗ chúng ta...".

"Chính là thời điểm phát sinh chuyện đó. Nàng ta cần tóc của nàng, tốt nhất là có thể lấy được máu, cho nên nàng ta phải đi đến chỗ chúng ta mới được. Phụ thân khi đó răn dạy nàng, kỳ thật là vì chuyện vu cổ".

"Vậy sao hôm nay nàng ta còn có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta như vậy?".

Phạm Tằng cười lạnh một tiếng, "Nàng ấy căn bản không biết ta đã biết chuyện. Lúc trước người trong phủ cũng chỉ biết vị thiếp kia muốn hại người, nhũ mẫu kia thì bị nói là mắc bệnh nặng mà chết. Lúc ấy mẫu thân đem tất cả hạ nhân trong phủ thay đổi một lần, bán đi không ít người, cho nên chỗ của nàng ta thay đổi người cũng không thể nào biết được. Bởi vì lúc ấy chỉ có phụ thân ra mặt, nàng ta nghĩ đến chuyện này cũng chỉ có phụ thân biết, mà phụ thân còn nói sẽ không nói cho người khác biết. Nàng ta cũng không ngẫm lại, loại chuyện này phụ thân như thế nào sẽ gạt ta và mẫu thân chứ. Ngay cả đại ca cùng đại tẩu cũng biết".

"Nhưng cũng có thể sẽ chột dạ chứ", ta tự hỏi. Trừ phi mọi người biết chuyện này chết sạch, nếu không tựa như có đao treo ở trên đầu, sao có thể không chột dạ.

"Khi đó ta không nói cho nàng, chính là không muốn để loại việc bẩn thỉu này làm nàng ghê tởm".

"Chàng thực hiểu ta, chuyện này thật sự làm ta ghê tởm", ta bĩu môi.

Phạm Tằng nở nụ cười, lại hôn ta một chút, hắn hôm nay hôn đến nghiện. Bất quá ta mệt chết đi, lười cùng hắn so đo. "Hiện giờ trở về phủ, nàng còn không biết liêm sỉ xuất hiện trước mặt chúng ta, ta mới đem chuyện này nói cho nàng, cho nàng cùng các con phòng bị nàng ta một chút".

"Hiểu rồi", ta gật đầu, lại có chút nghi hoặc, "Nàng ta... Trước kia không phải là người như thế, tốt xấu gì cũng từng đọc quá sách, sao lại trở nên như vậy...".

"Kỳ thật nàng từ lúc đứa nhỏ bị mất liền thay đổi. Đoạn thời gian dưỡng bệnh kia, lúc bắt đầu thì còn bình thường, chỉ oán giận ta thay đổi tâm; sau lại còn nói nàng câu dẫn ta. Càng nói càng hàm hồ, ta liền sai người của nàng ta trông chừng, không cho nàng ta gặp người. Sau nàng ta lại nói nàng hại nàng ta, nói nàng chính là vì muốn hại đứa nhỏ của nàng ta, mới để nàng xuất môn theo ta. Nàng còn thề son sắt nói với ta thật sự có chuyện như vậy, căn bản đã quên mất chính nàng ta cầu ta đi theo đi".

Chứng hoang tưởng bị hại?

Kỳ thật ta không hiểu rõ nữ nhi, tựa như trước đây ta không hiểu tâm sự của Thất tỉ.

Những tưởng nàng là một nữ tử thật tình theo đuổi chân ái, nhưng kỳ thật nàng lại lòng dạ hẹp hòi, dùng ảo tưởng trốn tránh cảm giác có tội và hối hận? Hay là người bị bệnh 'hoang tưởng bị hại', đem ảo tưởng trở thành sự thật?

Ghen tị quả nhiên là đất lành nảy sinh tội ác.

Ta khi đó còn nói Phạm Tằng xem lầm Lan Đình, trông mặt mà bắt hình dong, nguyên lai bản thân ta cũng trông nhầm người. Nam nhi đánh giá nữ nhi luôn dễ dàng phạm loại sai lầm này. Bất quá người như Tôn di nương, hẳn là chịu đả thích mà thay đổi đi. Mệt muốn chết a, ta dần dần không mở mắt nổi.

"Nam nhi a... Ta biết việc xấu này không làm phiền lòng được nàng", Phạm Tằng sủng nịch nói.

Ai nói, ngày mai ta mới thu thập nàng. Con ta chính là nghịch lân của ta. Ai dám hãm hại sẽ phải chết. Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu trước khi ta ngủ mất.

Ngày hôm sau ta gọi thầy thuốc hay xem bệnh cho Tôn di nương đến, trực tiếp hỏi một vấn đề, "Bệnh của Tôn di nương rốt cuộc có thể truyền cho người khác hay không?".

Thầy thuốc do dự nửa ngày, đánh giá thiệt hại, sau đó mới cho ta đáp án mong muốn, "Có thể lây bệnh". Tuy rằng khả năng lây bệnh cực kỳ nhỏ bé, nhưng thầy thuốc không dám nói 'sẽ không' a. Vạn nhất có quý nhân bị lây bệnh, hắn có thể phụ trách sao?

"Tiểu hài tử thân thể yếu ớt có phải càng dễ dàng bị lây bệnh không?".

So sánh với người lớn khỏe mạnh, thầy thuốc đương nhiên nói: "Vâng".

Điều này tốt lắm. Trong cả nhà, tiểu hài tử yếu nhược nhất chính là Phạm Trác đang được nuôi dưỡng ở chỗ thái thái.

Ta mang theo thầy thuốc đi bẩm báo thái thái, hơn nữa có Nghiêm thị trợ giúp, trong cùng ngày Tôn di nương đã bị đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng.

Nàng đừng nghĩ có ngày trở về nữa.

Bởi vì Nghiêm thị có con trai, cùng ta căn bản không có gì mâu thuẫn. Cũng bởi vì cùng là người bị hại trong chuyện này, hơn nữa Nghiêm thị càng quan tâm sức khỏe của Phạm Trác, chúng ta tạm thời thành đồng minh. Thật cải thiện được quan hệ. Ta vốn luôn luôn hào phóng, không phải do vấn đề giới tính, tỷ như con cái, ta sẽ không cùng nữ nhân so đo. Cho nên ta nguyên bản sẽ không có địch ý với nàng. Hiện tại liền càng vui cùng nàng giao hảo. Nàng là chủ quản tương lai của Phạm gia, giao hảo với nàng chỉ có lợi.

Ta nghĩ đến Phạm Tằng có lẽ đã bị kinh hách, có thể sẽ xa cách ta một thời gian, bởi vì lần đầu tiên ta biểu hiện ra công kích.

Nhưng hắn chỉ sủng nịch nhìn ta, "Nguyên lai Nam nhi cũng có thời điểm lợi hại như vậy?".

Ta hướng hắn nhe răng, "Vì bảo hộ hài tử, mẫu thân có ôn nhu đến mấy cũng có thể biến thành lão hổ. Chàng muốn thử không?".

Hắn ôm ta, vươn cánh tay rảnh còn lại đưa tới bên miệng ta, "Đến thử xem?".

Ta biết rất lời, cắn một ngụm.

"A di đà Phật, sư phụ nói quả nhiên không sai. Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ", hắn chắp hai tay nhìn trời u buồn, sau đó ôm ta cười ha ha, ta cũng bật cười.

"Không cần sợ chuyện đó nữa, ta sẽ bảo hộ nàng và các con", hắn áp trán hắn lên trán ta, giống như làm thế có thể đem niềm tin truyền cho ta.

Ta thật sự nghĩ về chuyện đó mà lo sợ. Một kẻ điên ở bên cạnh con ta sống lâu như vậy, ta cư nhiên không hề phát hiện. Nếu nàng không phải dùng vu cổ thuật ngu xuẩn như thế, mà là trực tiếp lấy dao đâm người thì sao?

Ta im lặng, ngẩng đầu nhìn Phạm Tằng. Tiểu tử này chẳng lẽ thật sự càng ngày càng hiểu rõ ta?

Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng của ta, ta cũng thuận thế ôm thắt lưng hắn như ỷ lại.

Bất quá, tin hắn có thể bảo hộ chúng ta còn không bằng tin bản thân ta có thể bảo hộ hắn và các con. Biết chuyện này lâu như vậy, Tôn di nương còn có thể vui vẻ tự do tự tại xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Tiểu tử vô dụng!

Ta đem chuyện này từ đầu chí cuối nói cho Phạm Lịch và Phạm Dược. Trên đời này hắc ám không phải không nghe không thấy thì sẽ không tồn tại. Nguyên nhân gây ra, về đến nhà là như thế nào tra được, xử lý như thế nào, buông tha Tôn di nương lại là bởi vì sao, ta là dùng lý do gì đem nàng đuổi tới thôn trang, thái thái cùng Nghiêm thị vì sao bảo hộ ta, thái độ của Phạm Tằng đối với việc này...v.v. Toàn bộ một chút không bỏ qua, nói cho bọn họ.

"Trên đời này, có người tốt, cũng có người xấu. Có loại người không phải ta đối đãi với nàng tốt, nàng sẽ không hại ta. Trước khi các con trưởng thành, cha và nương sẽ bảo hộ các con. Chờ các con trưởng thành, tới lúc ra thế giới bên ngoài, sẽ nhận biết được càng nhiều người, đến lúc đó bản thân các con cần tự nhận biết tốt xấu, biết bảo hộ bản thân. Nương phải nhắc các con nhớ kỹ một câu "tâm làm hại người là không thể có, nhưng tâm đề phòng người lại không thể không". Ta vuốt đầu bọn chúng, cuối cùng tổng kết nói.

Hai con trai đều thật sự gật đầu, làm cho ta nghĩ tới lúc trước cha ta cũng nói cho ta biết những lời này.

Ta cho bọn chúng tập cưỡi ngựa bắn tên, ta ôm Phạm Hề đứng nhìn. Tâm tư vẫn trầm trọng xoay quanh chuyện tình cũng không phải là điều tốt, mà vận động là cách tốt nhất phát tiết cảm xúc, cũng là phương pháp nhanh vui vẻ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #elis