Chương Ba
Sau sinh nhật bốn tuổi không lâu, có lẽ là cảm thấy được ta thông minh, mẫu thân bắt đầu thật sự dạy ta học chữ. Bàn tay nho nhỏ cố sức cầm bút lông, ta thường xuyên dính mực đầy mặt và tay, làm cho tổ mẫu và mẫu thân rất buồn cười.
Khi năm tuổi ta đã biết viết không ít chữ phồn thể, vì thế ngày lành của ta đến đây, có rất nhiều tạp thư có thể đọc. Chữ cũng viết ra hình dạng một chút.
Sáu tuổi lại biết thêm cờ vây cùng quốc họa.
Bảy tuổi là thời điểm thay răng, ta mang hàm răng thiếu mất răng cửa, vừa nói chuyện liền hở miệng, bắt đầu đi theo mẫu thân bên người học gia sự.
Tám tuổi là thời điểm bắt đầu học nữ hồng.
Chín tuổi là thời điểm bắt đầu học đánh đàn.
Mười tuổi là thời điểm bắt đầu học trù nghệ cùng các loại quy củ của đại gia tộc.
Từ đó ta bắt đầu học giáo trình của tất cả các tiểu thư khuê các. Tuy nói trước đây bảy tuổi là tuổi đến trường, nhưng thời điểm này chương trình học cùng hiện tại có thể nói là cách biệt một trời một vực. Cầm kỳ thi họa, nữ hồng gia chánh, trù nghệ quy củ, một bé gái nhỏ như ta mỗi ngày bận rộn vô cùng.
Các tỷ tỷ khác không có bận rộn như ta, bởi vì ta là cháu gái đích tôn, đại khái tương lai sẽ gánh vác trách nhiệm hôn nhân, cho nên trong nhà đối với ta bồi dưỡng cũng hết sức tận lực.
Ta không có gì chướng ngại tâm lý, xem như là bồi dưỡng công việc mới đi. Huống hồ đều là chút tu thân dưỡng tính gì đó, hoàn toàn có thể xem như giải trí. So với trước kia, lúc ta thi vào trường cao đẳng, học hết ngày dài lại đêm thâu; tốt nghiệp được vào GRE, mấy năm công tác va chạm, ở xã hội học được nhân tình ấm lạnh; lúc cạnh tranh thăng chức gặp thị phi cùng người khác ngáng chân; lúc giao dịch gặp gián điệp buôn bán thiếu chút nữa không thoát khỏi sóng to gió lớn; còn có áp lực nuôi gia đình... nên so với chúng, những chuyện này không đáng kể chút nào.
Ít nhất ta còn có thời gian đọc sách, đem chim đi dạo, nuôi cá, hái hoa tươi tặng tổ mẫu và mẫu thân. Ta chưa bao giờ có tâm sự. Tuy rằng trong gia tộc nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi có chút tranh chấp xấu xa, nhưng một ít việc này đều thực dễ dàng giải quyết, ta cũng không để ở trong lòng. Mỗi ngày cuộc sống đều tương đối khoái trá.
Dinh dưỡng cân đối, lượng cơm ăn rất nhiều, hơn nữa còn có thời gian ngủ trưa, buổi chiều tản bộ... bởi vậy thân thể ta không giống như các tỷ tỷ nhu nhược tựa hồ gió thổi sẽ gục. Ta tương đương rắn chắc, chưa bao giờ sinh bệnh, bởi vậy cũng thực may mắn vẫn chưa bị hưởng qua vị thuốc Đông y chua xót khó ngửi. Trên tay vì nguyên nhân đánh đàn và nắm bút lông mà sinh ra cục chai, bởi vì mài mực cùng viết chữ nên bắp thịt cũng không tệ lắm.
Quy củ đã thấm vào nhất cử nhất động mỗi ngày của ta. Trở thành một phần tử của thời đại này, tự nhiên phải tuân thủ quy tắc nơi này. Quản gia cùng viết chữ luôn xuất sắc nhất, cầm kì thi họa đứng thứ hai, nữ hồng trù nghệ chỉ cần biết là đủ. Mẫu thân cũng nói thế, dù sao nữ hồng biết làm sẽ quen tay thôi, bình thường cũng không cần ta làm. Về phần trù nghệ, lại chỉ cần biết ăn là được. Lời ấy cực hợp lòng ta.
Cùng mẫu thân bàn bạc xong danh sách đồ cưới của Thất tỷ, ta mang theo Lan Chi, Phong Lan, Lan Huệ, Lan Du đi tản bộ trong vườn. Các nàng, một người cầm cần câu và mồi câu của ta, một người bưng theo hộp điểm tâm cùng rượu trái cây, một mang theo quạt mềm, một cầm quyển sách ta đang xem nhiều ngày nay, đi theo phía sau im lặng không lên tiếng.
Dung mạo của thân thể này thuộc loại đoan trang hào phóng, ấn theo tổ mẫu nói, ung dung khí độ cái gì cũng đều có cả. Ta tuyển nha hoàn đều là loại thông minh thanh tú, xinh đẹp như hoa. Ta vốn chính là nam nhân, tự nhiên nguyện ý trước mắt đều phải là mỹ nhân.
Mới đi đến tạ đình, phát hiện Thất tỷ đang ngồi nơi đó gạt lệ. Nàng thân thể mảnh mai, đa sầu đa cảm, thường xuyên vì một câu thơ nào đó, hoặc là trong nhà hạ nhân nào đó lỡ miệng, liền khóc cả buổi, ta thật sự đã quen. Nhưng ở nàng tài nghệ thi từ tốt lắm, rất có tài hoa.
"Thất tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?".
Nàng thấy ta, dùng khăn lau nước mắt. "Sắp qua mùa hạ, rất nhiều hoa đều héo tàn. Muội nhìn dòng nước này mang theo tàn hoa, không biết đi đến nơi nào. Nghĩ như vậy, ta liền khóc thay cho hoa một hồi, xem như đưa tiễn".
Nàng thực sự đa cảm. Ta mỉm cười, ở cạnh nàng ngồi xuống, nhận lấy cần câu mồi thả xuống. "Hoa nở rồi cũng tàn, huống hồ sang năm còn có thể nở lại. Vì sao phải khóc chứ?".
"Thật sự là tiểu hài tử, chỉ biết ăn trái cây", nàng nhéo nhẹ mũi ta, lại hơi hơi thở dài nói: "Sang năm hoa đã không phải là hoa hiện tại".
Ta thật không hiểu nàng đang khóc cái gì, có lẽ bởi vì sắp lập gia đình, không biết đối phương tướng mạo thế nào, không biết tương lai sẽ ra sao nên trong lòng bất an đi? Hoặc là thật sự đang vì hoa rơi mà khóc? Các cô gái tâm sự rất khó đoán nha.
"Thất tỷ tỷ ăn chút điểm tâm không? Muội đem theo rất nhiều".
Nàng chợt nở nụ cười, "Ta không có hảo ăn uống như muội, chính muội ăn đi".
Ta không nghĩ ngợi gật gật đầu, liền cắn một ngụm điểm tâm từ tay Phong Lan, lại ở trong tay Lan Chi uống một ngụm rượu trái cây. Mẫu thân mới đề bạt sư phụ nấu điểm tâm thật không sai, không chỉ có điểm tâm đa dạng, hơn nữa làm rất hợp khẩu vị không thích ngọt ngấy của ta.
Chúng ta nói chuyện trong chốc lát. Trên thực tế vẫn là nàng nói, ta nghe. Từ sau khi Lục tỷ xuất giá, trong nhà này nàng vốn không có ai để trò chuyện. Nàng chỉ có thể cùng "tiểu hài tử" là ta nói chuyện mà thôi.
Trong nhà thả loại cá "Cẩm lý" vào ao nuôi để ngắm cảnh, ta lại cho hạ nhân thả chút cá chép vào. Mỗi ngày đều có người cho ăn, cho nên lũ cá này rất ngốc, gặp móc câu liền cắn. Ta nếu muốn thật sự câu cá, một bữa cơm có thể câu một thùng nhỏ. Cho nên ta cũng chỉ là chơi vui, nếu là Cẩm lý cắn câu, hoặc là cá chép nhỏ cắn câu, ta để cho chúng ăn hết mồi sau đó thả đi, ta lại thả câu lần nữa. Chỉ có đụng tới cá chép đặc biệt lớn, ta mới giật cần câu lên, cấp trên bàn cơm thêm đồ ăn, khiến tổ mẫu tươi cười không thôi.
"Đúng rồi, ta tặng muội chiếc vòng bằng ngọc đẹp lắm", Thất tỷ tỷ lấy từ trong túi ra đưa cho ta.
Gần đây vòng cổ cát tường ta đã sớm không đeo. Sinh nhật mười tuổi, tổ mẫu từ trong khố phòng lấy ra một khối nhuận ngọc là của hồi môn năm đó của bà, nghe nói là ngọc truyền thừa trăm năm, đeo vào cổ ta, ta tới giờ vẫn đeo. Ta tuy rằng không thích đeo vàng ngọc, nhưng đeo ngọc này làm thân thể cực thoải mái, nhất là vào thời điểm mùa đông trời lạnh lẽo.
Ta nghiêng người cho nàng đeo vào cổ ta, "Cám ơn Thất tỷ tỷ".
"Chúng ta còn khách khí cái gì".
"Ngũ ca từ Giang Nam trở lại mua mười hai tượng đất, biểu tình sinh động cực kỳ. Chúng ta mỗi người sáu cái, bên tỷ vừa sai người đưa đến trong phòng muội, muội nhìn thấy chưa?".
"Muội còn chưa thấy, chắc là vừa rồi tỷ ở trong vườn nên chưa kịp nhìn".
"Còn có sa tanh mới mua, sáng nay nương sai người đến đo đạc cho chúng ta, làm quần áo mặc mùa thu rất tốt". Trên thực tế là vì cho nàng làm quần áo xuất giá, sợ nàng ngượng ngùng, cho nên tìm một lý do.
Nàng cũng hiểu được, ửng đỏ nghiêm mặt mà gật đầu.
Một trận gió nhẹ thổi tới, ta cảm thấy thật sảng khoái, nàng lại ho khan vài tiếng.
"Thất tỷ tỷ ngồi ở đầu gió đã bao lâu? Mau trở về đi thôi, nếu không lại sinh bệnh".
Nàng gật đầu, đứng lên.
"Người hầu đi theo Thất tỷ tỷ đâu?".
"Ta ngại các nàng huyên náo, không cho các nàng đi theo".
"Lan Huệ, ngươi đưa Thất tỷ tỷ trở về đi".
"Thưa vâng", Lan Huệ vội đáp.
"Chỉ một đoạn đường ngắn, sao lại cần đưa đi cơ chứ?", lời tuy nói như thế, nhưng nàng cũng không cự tuyệt Lan Huệ đi theo. Ta nhìn nàng từ một cô bé 8 tuổi trưởng thành thành một cô gái ôn nhu đa tình, nàng cũng có thói quen coi ta như tiểu đại nhân chiếu cố nàng vậy.
Nàng đi được một lát, ta vừa vặn câu được một con cá chép to, sai Lan Du đưa đến trong phòng đại trù. Sau đó thả hết toàn bộ mồi câu nuôi cá.
Rửa sạch tay, lấy qua sách, ta một bên đọc sách, một bên uống rượu. Rượu này nồng độ cực thấp, hương vị giống như nước trái cây, ta làm như đồ uống hằng ngày uống.
Đọc sách bất tri bất giác liền say mê, thẳng đến khi Phong Lan nhẹ giọng nhắc nhở ta, "Tiểu thư, nên trở về tập viết chữ".
Ta mới buông sách, lại mang theo người chậm rì rì tiêu sái trở về.
Nương gặp ta vào cửa, ngẩng đầu cười nói: "Con như thế nào đến đâu cũng mang theo một chuỗi bánh chưng như vậy?".
"Đâu phải bánh chưng, rõ ràng là mỹ nhân".
Nương trắng mắt liếc ta một cái, tiếp tục xem sổ sách của nàng. Ta rảnh tay, bản thân tự mài mực, bắt đầu viết chữ.
Ban đêm, nương trò chuyện với ta: "Bốn nha hoàn của con, dung mạo đều xinh xắn, cũng đều 16-17 tuổi, tương lai tính thế nào, con có suy nghĩ chưa?".
"Ân, con là tiểu hài tử, mở miệng không hay. Nương thay con hỏi các nàng một chút, có ai nguyện ý gả chồng liền gả, nguyện ý lưu lại với con tương lai liền mang đi".
"Con là cái tiểu nha đầu nói lập gia đình cũng không e lệ", nương điểm điểm cái trán ta.
"Cùng nương còn có gì không thể nói".
Nàng nở nụ cười, "Khuê nữ của ta tính tình thản nhiên hào phóng như vậy, đây mới là bộ dạng của đương gia quản sự. Bất quá các nàng một đám xinh đẹp như thế, con không lo lắng tương lai thành tai họa sao?".
"Cái kia có cái gì lo a. Đều là người đi theo con lâu năm, các nàng so với người khác tốt hơn nhiều, cũng có thể giúp đỡ cho con".
"Cũng đúng. Ta xem Lan Chi cùng Phong Lan bổn phận thành thật, lại từ nhỏ hầu hạ con, tương lai con dẫn theo không thể tốt hơn. Hai người kia, còn phải xem kĩ lại".
"Hỏi các nàng ý tứ bản thân một chút, còn nhiều năm mà. Các nàng nếu muốn lấy chồng, con sẽ đề bạt vài người nhỏ tuổi khác, hiện tại bồi dưỡng vẫn còn kịp".
Nương gật đầu.
Từ lúc đến thế giới này cho tới bây giờ, ta xem như tiến vào ổ mỹ nhân. Chỉ nội trong khu vực nhỏ như thế, mà bên trong thị thiếp cùng nha hoàn mỹ nhân chỗ nào cũng có. Bình quân chia đều, tiêu chuẩn tương đối cao. Quyền thế địa vị có chỗ lợi hại như thế, có thể đem các thứ tốt đều nắm ở trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro