Vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương
Cậu ấy bảo tôi hãy quên cậu ấy và tìm một người có thể thương tôi một cách trọn vẹn. Nhưng tôi không thể làm được. Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy không phủ nhận điều đó nhưng chưa bao giờ cậu ấy thừa nhận. Và cũng chưa bao giờ cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi ngay cả khi cậu ấy từ giã cuộc sống. Phải chăng chưa bao giờ cậu ấy yêu tôi thật, một mình tôi đơn phương theo đuổi tình yêu ấy?
Tôi nhớ ba năm trước, khi cậu ấy và tôi còn học chung cấp hai. Cậu ấy vẫn thường nắm tay tôi chạy băng băng qua các dãy hành lang dài. Đến lúc mệt không còn sức để chạy nữa cậu ấy sẽ dừng lại bên lan can và nói với tôi trong tiếng thở hổn hển:
"Yêu tớ cậu sẽ luôn vất vã và mệt mỏi như thế này. Đồ ngốc ạ! Đừng yêi tớ nữa"
Nói xong cậy ấy buông tay tôi ra và một mình đi về hành lang phía trước. Năm lên cấp ba, tôi và cậu ấy vẫn học chung trường nhưng khác lớp. Giờ ra chơi, từ dãy hành lang khối A, cậu ấy sẽ chạy thật nhanh sang hành lang lớp tôi và kéo tôi giữa bao ánh nhìn của mọi người. Lúc hai đứa mệt, cậu ấy sẽ đứng lại, nói nhỏ vào tai tôi, cậu ấy nói nhỏ như thể sợ gió sẽ cuốn đi:
"Yêu tớ cậu sẽ mệt đấy!"
Rồi cậu ấy cứ lẳng lặng quay về lớp học của cậu ấy. Một ngày bốn lần vào giữa giờ ra chơi, và ngày nào cũng như thế. Nhiều người lầm tưởng chúng tôi là một đôi nhưng tôi biết. Chỉ là cậu ấy cố tình không chấp nhận tôi. Mặc kệ! Tôi thích cảm giác được cậu ấy nắm tay chạy băng băng như thế. Chẳng cần cậu ấy thể hiện những cử chỉ quan tâm hay lời nói ngọt ngào như những chàng trai khác. Chẳng cần hoa, quà và cả những cái ôm thật chặt. Chỉ cần giờ ra chơi, cậu ấy vẫn nắm tay tôi chạy băng băng đến lúc mệt mỏi là đủ.
Cậu ấy sẽ buông tay tôi nếu cậy ấy mệt, còn tôi vẫn sẽ luôn giữ chặt bàn tay ấy, ngay cả khi cậu ấy gỡ tay tôi ra để một mình bước về phía trước. Tôi yêu cậu ấy đơn giản vì cậu ấy là chàng trai duy nhất biết tôi thích được nắm tay chạy băng băng như thế, đặc biệt là lúc trời mưa. Nhưng rõ ràng cậu ấy chưa bao giờ nắm tay tôi lúc trời mưa cả. Có thể cậu ấy sợ mưa sẽ làm ướt áo cậu ấy, cũng có thể cậu ấy sợ mưa sẽ làm ướt mắt tôi. Sao cũng được miễn là tôi vẫn luôn đưa mắt tìm cậu ấy giữa sân trường trong giờ chào cờ, lúc lao động, lúc ra về và trên đường phố.
Mét tám, tóc uốn xù, đôi vai vểnh, áo phông, quần jeans, giày thể thao và chiếc headphone lớn choàng cổ, tay lúc nào cũng đút túi quần, thỉnh thoảng lại đưa lên búng búng mấy sợi tóc mái trước trán. Là cậu ấy, chàng trai tôi yêu, Quân....
Vào cái hôm mưa to rất to ấy, hôm hai đứa không có áo mưa, đứng trước hành lang đợi ngớt mưa mới về. Dãy hành lang trống trơn, có một chàng trai tay đút túi quần, dựa lưng vào lan can nghe nhạc phát ra từ headphone và một cô bé tóc rối, một mí, đôi giày lười liên tục nhún nhảy theo nhịp rơi của mưa và tay không ngừng giơ ra hứng mưa thích thú. Lúc ấy tôi nói: " tớ thích mưa, tay tớ sẽ lạnh nếu cứ bước mãi dưới mưa mà không có ai nắm, cậu có thể nắm chặt tay tớ không?". Cậu vẫn nghe nhạc nhưng tay không còn đút vào túi quần. Cậu đưa tay về phía tôi:" nắm đi, sẽ lạnh đấy!". Kể từ hôm đó cậu đã nắm tay tôi chạy dài trên các dãy hành lang, cho đến lúc cậu không còn đi được trên đôi chân của cậu nữa.
Ba năm , sau cái hôm trời mưa to thật là to ấy, cậu ngã bệnh. Cậu giành giật sự sống với thần chết. Đến mức cậu phải cắt bỏ chân phải đee tiếp tục được sống. Một ngày mưa bay. Cậu khập khiễng nhảy lò cò lên cầu thang và bước chậm rãi trên hành lang hai đứa vẫn nắm tay chạy băng băng trong gió. Đôi tay cậu không còn chỗ để nắm tay tôi. Cậu nặng nhọc ghì thật mạnh vào chiếc nạng để có thể bước đi...thật chậm. Chúng tôi cứ đi như thế cho đến lúc cậu ấy mệt. Cậu sẽ dừng lại, cưới một cái trong khi mắt tôi đang nhòe đi:
" yêu tớ mệt lắm phải không? Đừng yêu nữa cậu sẽ không phải khóc nhiều vì tớ".
Cậu ấy nói rồi lẳng lặng bỏ đi, chỉ còn tôi một mình đứng trên hành lanh ấy. Tôi khóc. Khóc không phải là vì không còn được cậu ấy nắm tay chạy băng băng qua dãy hành lang nữa. Khóc vì tôi không thể làm đôi chân, không thể nắm tay cậu ấy thật chặt mỗi lần cậu ấy buông tôi ra. Hôm ấy mưa không còn trong veo nữa.
Một tuần trước ngày ấy, mưa hối hả và gió nghiêng nghiêng. Từ hành lang khối D, tôi chạy qua hành lang lớp cậu ấy, nắm tay cậu ấy thật chặt, dìu cậu ấy đi giữa ánh mắt của bao con người. Hai đứa không thể chạy băng băng như cậu ấy từng làm trước đây. Cậu ấy nhấc bổng chiếc nạng và dựa hẳn vào tôi. Tôi nắm tay cậu ấy, cố giữ thăng bằng để hai đứa đi hết dãy hành lang dài mà không bị ngã. Cứ thế, chẳng nói câu nào, chỉ có tiếng ồn của các lớp và mưa. Đến gần cuối hành lang, cậu ấy mệt. Cậu ấy buông tay tôi ra và định bỏ đi nhưng tôi đã kịp ôm cậu ấy thật chặt từ phía sau lưng. Cậu ấy tính nói gì đó nhưng tôi xen vào:
" Yêu cậu, tớ rất mệt, tớ cũng khóc nhiều nữa. Cậu sẽ bỏ rơi tớ bất cứ lúc nào cậu mệt
Cậu sẽ để tớ một mình khóc dưới mưa. Nhưng tớ không sợ, từ bây giờ tớ sẽ không để cậu bỏ rơi nữa. Tớ sẽ là đôi chân của cậu. Chẳng cần chạy băng băng, chỉ cần đi bêm cậu dù chậm rãi, từng bước thôi tớ vẫn sẽ nắm tay cậu. Nếu cậu bỏ đi đâu đó thật xa, lần theo tiếng mưa, tớ sẽ tìm được cậu. Yêu cậu, tớ sẽ làm tất cả không chỉ hành lang, sân trường, đường phố, tớ sẽ không để cậu bước đi một mình. Tin tớ đi!"
Mưa vẫn hối hả và gío vẫn nghiêng nghiêng. Cậu ấy không quay lại, cũng không bỏ tay tôi ra. Lưng cậu ấy ấm áp, có chút gì rưng rưng. Một lúc cậu ấy nắm tay tôi và bảo:
"Cậu có mệt lắm không? Xin lỗi, tớ không thể nắm tay cậu chạy băng băng qua dãy hành lang này nữa. Mệt rồi, nghỉ đi. Tớ sẽ lại bỏ rơi cậu. Nước mắt cậu sẽ rơi và tay cậu sẽ lạnh. .....hãy quên tớ đi và yêu một ai đó có thể cho cậu dựa vào vai và ôm cậu thật chặt. Có thể chạy dài không chỉ hành lang mà hết con đường xa tít. Có thể nắm chặt tay và không buông cậu ra lúc người ấy mệt. Yêu tớ! Cậu có làm được thế không?"
Cậu ấy kết thúc bằng một câu hỏi rồi buông tay tôi đi mà không để tôi kịp trả lời. Nhìn cậu khập khễng bước bằng một chân trên hành lang ấy, tôi chỉ biết lặng yên để cho nước mắt rơi vào những giọt mưa vô tình tạt vào từ lan can.
Kể từ hôm đó, cậu ấy tránh mặt tôi....
Tôi tự hỏi mình đã đủ vững vàng để cậu ấy tin tưởng, đủ can đảm để kéo cậu ấy vịn vào tôi chưa?. Lau vội nước mắt tôi đi tìm cậu ấy nhưng cậu ấy đã biến mất mãi mãi. Giống như những giọt nước, chỉ cần chạm vào nó sẽ vỡ tan.
Chiều mưa, tan lễ của cậu ấy vẫn diễn ra như dự kiến. Tôi thẫn thờ bước theo xe tang. Mưa mặn hay nước mắt tôi mặn?. Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy vùi trong đất đá.
"Vịn vào cầu thang nếu cậu vấp ngã. Vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương."
....
"Người thứ 3"
Cái hôm tôi bât gặp Quân buông tay sau cái ôm của cậu ấy. Tim tôi như thắt lại khi thấy cậu ấy khóc nấc lên còn ở góc kia Quân đau đớn đấm ngực để che đi tiếng khóc....
Thành phố mưa vẫn bay, có một chàng trai tóc uốn xù và một cô gái tóc rối nắm tay nhau, chạy băng băng qua những con phố Bình yên. Ấm áp
Hue Le
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro