.
1.
Ánh đèn chùm tỏa sáng lung linh trên trần nhà hàng sang trọng ở Berlin, tiếng dương cầm văng vẳng trong không gian. Hai bóng dáng quen thuộc ngồi đối diện nhau trong góc khuất, lần đầu gặp lại sau nhiều năm xa cách.
"Đã lâu không gặp," Phác Đáo Hiền cất tiếng trước, giọng vẫn trầm ấm như ngày nào. Cậu khẽ xoay ly rượu vang đỏ, ánh mắt thoáng hiện nỗi buồn man mác. "Anh dường như chẳng thay đổi gì cả."
Điền Dã khẽ mỉm cười. "Còn em vẫn cứ giả vờ lạnh lùng thế, cái đứa hay khóc nhè."
Trong khoảnh khắc đó, những ký ức về năm 2021 ùa về. Họ từng sát cánh bên nhau dưới màu áo EDG, cùng nhau vươn tới đỉnh vinh quang, rồi cũng cùng nhau trải qua những tháng ngày tàn phai. Câu chuyện của họ là một điểm giao thoa đặc biệt giữa ước mơ và thực tại.
2.
Lần đầu gặp nhau tại EDG, Điền Dã đã nhận ra điều gì đó khác biệt ở chàng trai Hàn Quốc trẻ tuổi này. Phác Đáo Hiền, kém anh hai tuổi, sở hữu một tâm hồn nhạy cảm được che giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng. Những ngày đầu khi gia nhập đội, cậu thường ngồi một mình, lặng lẽ quan sát mọi người tập luyện. Nhưng ánh mắt ấy luôn vô tình hay cố ý dõi theo Điền Dã, người mang lại cảm giác an toàn trong môi trường xa lạ này.
"Anh..."
Một đêm, khi vô tình bắt gặp Phác Đáo Hiền ngồi một mình trong góc phòng tập, mắt đỏ hoe vì nhớ nhà, Điền Dã đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. "Không sao đâu."
Phác Đáo Hiền cảm thấy Điền Dã rất giống chú mèo anh nuôi, vật nhỏ mà cậu chỉ nghe qua lời kể và ảnh anh đăng trên weixin: đôi lúc dịu dàng, đôi lúc bướng bỉnh, nhưng luôn đáng yêu theo cách riêng. Giống như mọi con sen khác, cậu cũng thích chọc ghẹo chú mèo bên cạnh mình, khiến cho Điền Dã tức giận đến đỏ bừng mặt rồi lại tự mình tìm đủ mọi cách để dỗ dành. Sau mỗi trận rank thất bại, thay vì nghiêm túc an ủi, cậu lại chọc anh cười. Nhưng cũng sẽ là người dùng ánh mắt nghiêm túc với vốn tiếng Trung sơ cấp để nói với anh "Lần sau nhất định sẽ thắng", "Nhất định sẽ quay trở lại mà" hay "Em sẽ carry".
Không chỉ vậy, cậu còn rất để tâm đến sức khỏe của anh. Phác Đáo Hiền luôn nhắc anh uống ít nước ngọt, hạn chế đồ cay vì biết dạ dày của anh không tốt. "Đừng có uống nhiều thế, không tốt cho sức khoẻ" Viper giả vờ nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại đầy sự quan tâm. Sau đó khẽ mỉm cười khi thấy anh lấy hộp sữa chua bên cạnh lên để uống.
Điền Dã cũng có cách quan tâm của riêng mình, anh sẽ luôn hỏi Đáo Hiền thích ăn gì, rồi ghi nhớ từng món cậu yêu thích để đặt. "Hôm nay ăn hamburger được không? Hay gà kho?Em có nhớ đồ ăn Hàn không?" Điền Dã hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cậu. Những lúc như thế, Viper không khỏi cảm thấy ấm áp, dường như nếu cần một lí do để ở lại, có lẽ chỉ là những khoảng khắc như thế này.
3.
Điền Dã luôn kiên nhẫn dạy Phác Đáo Hiền tiếng Trung, từ những từ đơn giản đến những thành ngữ phức tạp. Đáo Hiền thích thú với mỗi bài học, không chỉ vì tiếng Trung, mà còn vì được nói chuyện với Điền Dã nhiều hơn một chút.
Một tối, khi họ đang ngồi stream, cậu bất chợt hỏi: "Điền Dã, Phân Đạo Dương Tiêu nghĩa là gì ạ?"
Điền Dã hơi khựng lại. Anh biết rõ ý nghĩa của thành ngữ này - chia tay, mỗi người một ngả. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, khi ánh mắt cậu chăm chú nhìn anh, anh cảm thấy đây là thành ngữ tiếng Trung khó giải thích nhất, hay nói đúng hơn, anh không muốn mình phải hiểu nó.
"Nó có nghĩa là... hai người đi trên những con đường khác nhau," Điền Dã cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ như thở ra.
Đáo Hiền im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Như kiểu... chúng ta sẽ không còn được chơi cùng nhau nữa, phải không anh?"
Anh không đáp, chỉ ngồi đó, chìm trong suy tư, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh đèn thành phố đang lấp lánh. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm nhận được điều gì đó sâu xa hơn ẩn sau những con chữ đơn thuần - một nỗi buồn mơ hồ về những gì sắp phải đến.
Từ hôm đó, cậu không hỏi về thành ngữ này nữa. Nhưng mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, cả hai đều thấy một nỗi đau nhẹ nhàng len lỏi trong tim - nỗi đau của những điều không thể nói thành lời.
4.
Đêm đó, sau chiến thắng CKTG 2021, khi mọi người đã say trong men rượu và niềm vui, Đáo Hiền và Điền Dac đứng trên ban công khách sạn, nhìn xuống thành phố Reykjavík rực rỡ ánh đèn. Trong không khí se lạnh của Iceland, họ đứng gần nhau hơn bình thường một chút, vai kề vai, hơi ấm lan tỏa.
"Anh biết không," cậu khẽ nói, giọng nhỏ đến mức gần như một lời thì thầm, "đôi khi em nghĩ..."
Điền Dã nín thở. Trong khoảnh khắc đó, anh hiểu rõ những gì Đáo Hiền muốn nói. Những lần ánh mắt vô tình chạm nhau trong phòng tập, những cử chỉ quan tâm được ngụy trang dưới vỏ bọc tình đồng đội, những đêm thức khuya nói chuyện mà không ai dám đề cập đến điều họ thực sự muốn nói.
Nhưng rồi từ phía sau, tiếng Lý Nhuế Xán gọi vọng ra: "Này! Phỏng vấn!"
Câu nói của Phác Đáo Hiền bị bỏ lửng, cũng như câu chuyện của họ, vốn dĩ chẳng thể nào xuất hiện cái kết mà cả hai mong muốn.
5.
Năm 2022 là một năm đầy khó khăn. EDG không còn giữ được phong độ của nhà đương kim vô địch. Những thất bại liên tiếp cùng dịch bệnh dai dẳng đi cùng với chấn thương khiến cả đội rơi vào trạng thái kiệt quệ. Điền Dã nhận ra Đáo Hiền ngày càng mệt mỏi, không chỉ vì áp lực thi đấu mà còn vì nỗi nhớ quê hương ngày càng lớn. Anh hiểu rõ khát vọng của cậu – muốn một lần nữa chạm đến vinh quang, cũng muốn trở về nơi mình thuộc về."Có lẽ, mọi thứ chỉ nên đến đây." Điền Dã nói với cậu trong một đêm khuya, giọng anh trầm lặng.Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy đau đớn và không nói lời nào. Phác Đáo Hiền trở về Hàn Quốc, còn Điền Dã ở lại Trung Quốc, tiếp tục sự nghiệp trong màu áo EDG. Nhưng những ký ức về nhau chưa bao giờ phai nhạt.
6.
Tại CKTG 2024, khi Viper khoác áo Hanwha Life Esports và Meiko trong màu áo Top Esports, họ gặp lại nhau như một trò đùa của số phận. Quay trở lại thực tại, như mong ước của fan, cũng vì những nuối tiếc trong quá khứ, cả hai tìm được một nhà hàng ở một góc Berlin để trò chuyện, nơi ánh đèn mờ ảo tạo nên không gian thân mật.
"Thật thú vị, phải không?" Đáo Hiền khẽ cười, phá tan bầu không khí im lặng. "Chúng ta từng ở bên nhau, rồi giờ đây lại là đối thủ."
Một khoảng lặng trôi qua, rồi cậu bất chợt thốt lên: "Thật ra... em từng thích anh."Điền Dã hơi sững sờ, nhưng rồi anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp hơn bao giờ hết. "Anh biết."
Anh nhìn cậu, trong lòng dấy lên nỗi đau âm ỉ không tên. Anh nhớ những ngày tháng ấy, khi họ còn có thể ở bên nhau mỗi ngày, che giấu tình cảm sau những trò đùa và những cái chạm tay vô tình. Nhưng họ đều hiểu, trong thế giới của họ, có những ranh giới không thể vượt qua.
"Em có hối hận không?" Meiko đột nhiên hỏi, giọng trầm xuống.
Cậu hiểu anh đang hỏi gì. Về những điều chưa nói, về những cảm xúc đã chôn giấu, về việc họ đã chọn im lặng thay vì đối mặt với tất cả - gia đình, người hâm mộ, xã hội, và cả những định kiến không thể lay chuyển.
"Không," Phác Đáo Hiền nhẹ nhàng đáp, nhưng ánh mắt lại ngập tràn tiếc nuối. "Chúng ta đã chọn con đường đúng đắn. Nhưng... em sẽ không bao giờ quên ngày tháng ấy."
Điền Dã gật đầu, hiểu rằng đây là cách tốt nhất. Trong thế giới esports của họ, nơi mỗi hành động đều được công chúng soi xét, nơi khoảng cách văn hóa và rào cản ngôn ngữ đã là những thách thức quá lớn, có những tình cảm tốt nhất nên để nguyên vẹn trong tim.
Khi rời khỏi nhà hàng, ánh trăng Berlin dịu dàng soi rọi hai bóng người xa dần. Họ bước đi trên những con đường khác nhau, mang theo những cảm xúc không thể gọi tên, những ước mơ không thể thực hiện. Có lẽ đó mới là điều đẹp đẽ nhất - những tình cảm thuần khiết nhất đôi khi lại là những tình cảm không bao giờ được thốt thành lời.
Trong không khí se lạnh của đêm Berlin, tiếng dương cầm từ nhà hàng vẫn văng vẳng, như một lời tạm biệt cho một câu chuyện tình chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc. Nhưng trong trái tim họ, những cảm xúc ấy sẽ mãi mãi tồn tại, tinh khôi và đẹp đẽ như ngày đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro