Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

dạo chơi trên gác mái

🕸️ Tác phẩm này là sản phẩm của trí tưởng tượng. Mặc dù có sử dụng tên của những người thật, nhưng mọi sự kiện và tình huống trong câu chuyện đều là hư cấu và không liên quan đến những cá nhân đó.

Mưa trút xuống xối xả, từng tiếng sấm nổ ầm ầm như vỡ ra giữa bầu trời tối đen như mực. Những cơn gió cuốn những hạt mưa quất thẳng vào mặt, sắc lạnh như những lưỡi dao nhỏ xé rách da thịt. Từ căn phòng trên tầng cao của toà nhà cũ kỹ, Park Dohyeon đứng dựa vào cửa sổ. Ánh sáng từ những tia chớp rạch ngang màn đêm, để lại những bóng đen mờ ảo lướt qua trên gương mặt hắn.

Những ký ức về đêm mưa này cứ thế ùa về. Mỗi lần mưa như thế, hắn lại nhớ về quá khứ, về những đêm dài không ngủ, về những cơn ác mộng ám ảnh. Hắn nắm chặt chiếc dây chuyền treo trên cổ, mỗi cử động như kéo theo những mảnh kí ức rệu rã, từng cơn run rẩy lại dâng lên, nhấn chìm hắn vào quá khứ.

Giữa bóng tối đặc quánh, Son Siwoo xuất hiện, lặng lẽ, mơ hồ như một ảo ảnh. Chỉ có tiếng sấm và mưa xối xả đánh tan đi lớp tĩnh lặng ngột ngạt.

Son Siwoo đẩy vali vào phòng, rồi quay lại cúi chào người phụ nữ mập mạp trước mặt, bà ta chỉ ậm ừ rồi nhanh chóng rời đi khi đặt hai chiếc chìa khoá phòng rỉ sét vào tay anh. Siwoo xoay những chiếc chìa khóa giữa những ngón tay như một trò tiêu khiển nhỏ. Chúng lạnh và nhám, để lại một cảm giác khó chịu nơi đầu ngón tay.

"Xin lỗi, cậu là ai thế? Có việc gì sao?" Một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng. Có ai đó đang nhìn anh - một ánh nhìn châm chọc đến khó chịu.

Đó là người thuê phòng bên cạnh, với đôi mắt trũng sâu mệt mỏi ẩn sau lớp kính dày, hắn ta chỉ thò nửa đầu ra chỉ để lộ phần tóc đen loà xoà che gần hết khuôn mặt. Hắn nhìn Siwoo chằm chằm, một ánh nhìn sắc lẻm, soi mói đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

'Chỉ là một thanh niên trẻ thôi mà.' Son Siwoo tự trấn an, anh cố nở một nụ cười thân thiện. Nhưng người kia không đáp lại. Hắn vẫn đứng đó, bất động, đôi mắt sau lớp kính dày dán chặt vào người anh. Chậm rãi quan sát Siwoo như thể anh là một con trùng đang mắc kẹt trong lưới - bị theo dõi, bị nghiền ngẫm, không có đường thoát. Khoảnh khắc im lặng kéo dài đến mức Siwoo nghe rõ tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài. Rồi bất chợt, hắn rụt đầu vào trong phòng.

"RẦM!" Cánh cửa đóng sầm lại, rung lên bần bật như thể người bên trong muốn chặn đứng đi tất cả mọi kết nối với thế giới bên ngoài.

Son Siwoo có cảm giác không được chào đón. Gã đàn ông kia dường như không vui khi có sự xuất hiện của anh tại đây, như một cơn gió lạnh buốt lướt qua gáy khiến anh vô thức siết chặt lấy chiếc chìa khoá trong tay.

Bên trong căn phòng trọ tồi tàn. Tường gỗ cũ kỹ bốc lên một mùi ẩm mốc đến khó ngửi. Siwoo bước vào, nhưng dù anh đã đi tất, Siwoo vẫn cảm thấy rợn người khi những bước chân của anh tạo nên những tiếng cọt kẹt trên sàn nhà, âm thanh kéo dài, vặn vẹo nghe như tiếng thở dài của những thứ mục ruỗng dưới chân.

Siwoo khẽ thở dài, anh mệt mỏi thả mình xuống giường, cảm nhận được lớp đệm mỏng cứng nhắc dưới lưng. Anh mở vali, xếp đồ đạc một cách chậm chạp đầy uể oải. Chuyến tàu dài từ quê nhà lên thành phố đã rút cạn sức lực của một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, chỉ để lại trong anh một cảm giác trống rỗng đến kì lạ.

Môi trường sống mới không tệ lắm, Siwoo cảm thấy ổn khi sống ở đây. Hàng xóm đều thân thiện khi họ vô tình gặp nhau trên hành lang nhưng cậu thanh niên ở phòng 1910 lại có vẻ không thân thiện như những người khác. Son Siwoo không hề gặp cậu ấy bất kể thời gian nào trong ngày và nếu có, cũng chỉ là những lần lướt qua hành lang cùng với cái nhìn lạ lùng, dường như không quan tâm đến ai. Siwoo không thể không tự hỏi: Cuộc sống của người này là thế nào?

Tầm khoảng giữa khuya, anh thường bị đánh thức bởi tiếng xối nước xối xả từ nhà tắm, vang vọng khắp hành lang tĩnh lặng. Đó là thứ âm thanh lạ lùng, kéo dài suốt đêm như thể không bao giờ dừng lại. Mỗi lần như vậy, anh không thể không cảm thấy một sự bồn chồn kì lạ khi mà những người xung quanh cũng không thể giải thích được. Siwoo chỉ nhận lại những cái lắc đầu - ai cũng nói rằng đó là thói quen kì lạ của cậu thanh niên phòng 1910.

Sau buổi tiệc tối ở công ty, Siwoo say khước, sức nóng của rượu khiến cơ thể anh không ngừng bồn chồn khó chịu. Mặc dù đã khuya, anh vẫn quyết định đi tắm để giải toả phần nào cơn say.

"Khoan đã!"

Son Siwoo chộp lấy cổ tay cậu thanh niên đúng lúc hắn vừa chuẩn bị cởi áo để tắm. Dohyeon chợt khựng lại, ánh mắt loé lên sự cảnh giác, bàn tay thon dài vốn đang cầm vạt áo chợt xiết chặt lại.

Khoảng khắc đó, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng Siwoo, ngón tay anh vô thức buông lỏng nhưng đã quá muộn, ánh mắt Dohyeon đã khoá chặt lấy anh, sâu hun hút như vực thẳm không đáy.

"À...xin lỗi..." Siwoo lấp bắp nói, vội rụt tay về, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Park Dohyeon không nói gì trong vài giây, hắn chỉ nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ hẹp khẽ nheo lại. Khuôn mặt hắn trong sắc nét đến đáng sợ
dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng bệch như sáp càng làm nổi bật những đường nét góc cạnh ấy. Lúc này, Siwoo mới có cơ hội quan sát hắn kỹ hơn, mái tóc đen dài thường ngày rũ xuống nay lại được buộc gọn, để lộ chiếc cổ gầy guộc cùng bờ vai rộng khác thường.

"Cậu tên là gì?" Son Siwoo buột miệng hỏi.

Hắn cất lời, chất giọng của hắn mang âm sắc khàn khàn nhưng lại có sự nhấn nhá khó hiểu, như thể hắn đang cẩn thận nhấm nháp từng chữ:

"Dohyeon, Park Dohyeon."

Son Siwoo chớp mắt, có phần bất ngờ khi hắn ta chịu trả lời. Trong suốt hai tháng qua, hắn gần như không giao tiếp với ai. Siwoo nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền bật cười một cách đầy xã giao

"Rất vui được gặp cậu, Park Dohyeon! Tôi là Siwoo, Son Siwoo!"

Park Dohyeon không phản ứng ngay, hắn chỉ nhìn anh, im lặng một chút quá lâu để có thể gọi là bình thường. Sau đó đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, không rõ là cười hay chỉ đơn thuần là một cử động vô thức.

"Nhưng..." Dohyeon chậm rãi lên tiếng, giọng điệu hắn lơ đãng nhưng lại có chút gì đó sắc bén, "Tại sao hôm nay anh lại tắm muộn vậy? Tôi nhớ rõ anh thường đi tắm ngay sau khi đã dùng bữa tối?"

Siwoo cứng người. Anh không ngờ cậu thanh niên này lại để ý đến thói quen của mình.

"À...tối nay tôi đi tiệc ở công ty, có lỡ quá chén một chút, nên mới..."

Dohyeon khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Hắn chỉ đứng yên, nhìn Siwoo từ đầu đến chân một lần nữa, hành động này khiến Son Siwoo phát ngượng vì lúc này trông anh thật lôi thôi khi quần áo anh xộc xệch và đầy mùi rượu.

Rồi hắn lặng lẽ bước sang một bên, lách người đi qua khe cửa.
Bóng lưng hắn khuất dần, bờ vai rộng cùng dáng đi gù lưng kỳ dị bị bóng tối phía sau nuốt chửng. Son Siwoo đứng đó, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một thứ gì đó quỷ dị như thể một cơn gió lạnh buốt vô hình len lỏi qua da thịt.

Sau khi tắm xong, Siwoo trở lại phòng, cơ thể vẫn còn ướt, những giọt nước trên da chưa kịp khô nhưng anh mặc kệ, vội vã khoác chiếc áo ngủ rồi nằm xuống giường. Anh hi vọng giấc ngủ sẽ xoa dịu phần nào cảm giác nặng trĩu trong lòng. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi màn đêm bao phủ căn phòng, cơn buồn ngủ kéo đến, Siwoo chìm dần vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi.

Giấc mơ chết tiệt ấy lại đến và lần này, nó càng rõ rệt hơn. Con rắn lục khổng lồ trườn nhẹ nhàng trên trần nhà. Những chiếc vảy bóng loáng của nó phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ của Siwoo. Mang theo hơi thở nhè nhẹ nhưng lại đủ để anh cảm nhận được sự đe doạ đáng sợ từ nó. Đột ngột, chiếc mõm đầy nanh há to, nó rít lên, lao nhanh xuống, chỉ cách mặt anh một khoảng. Siwoo có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của chính anh trong đôi mắt màu ô liu. Anh hét toáng lên và giật mình thức giấc, thở hổn hển không cách nào bình tĩnh lại ngay lập tức. Anh nghĩ nếu như lỡ may không tỉnh dậy kịp lúc thì có lẽ bản thân đã bị con rắn xiết lấy, trói buột và dìm sâu trong màn đêm tối tăm đó.

Với một tay ôm lấy ngực, trái tim anh đập mạnh như thể muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Son Siwoo khó khăn ngồi dậy, anh bước xuống giường cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Lòng bàn tay run rẩy ôm lấy chiếc cốc tròn, mãi vẫn không thể nào nâng lên miệng. Có điều gì đó hiện hữu trong không khí khiến Siwoo cảm thấy căng thẳng tột độ, một mối lo sợ vô định hình không cách nào xua tan.

Tít tách.

Giống như âm thanh của tiếng nước nhỏ giọt, nhưng chậm hơn. Nặng nề hơn.

Anh lập tức quay đầu nhìn về phía giường. Không có gì cả, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đặn phá vỡ sự im lặng, nhưng cảm giác bất an khiến anh không thể nào quay lại giấc ngủ.

Son Siwoo không hề hay biết, chủ nhân của căn phòng bên cạnh vẫn còn đang thức, hắn leo xuống từ gác mái, tiếng bước chân đi lại trong phòng vang lên nhẹ nhàng
trong không gian tĩnh lặng của căn phòng nhỏ. Đêm đã về khuya, không có bất kì một âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, dưới ánh đèn dầu bập bùng, bóng hắn ngã lên vách tường cũ phía sau. Dohyeon thả người ngồi xuống chiếc ghế màu mận chín, chiếc ghế cũ kĩ đã ngã màu theo thời gian, như thể chính nó đã được thấm nhuần bởi những câu chuyện, những ký ức đã qua. Hắn tựa lưng vào đệm ghế mềm mại, mắt nhìn vào trang sách trong tay nhưng lại chẵn hề tập trung vào nó. Những con chữ cứ đang nhảy múa trước mắt, lộn xộn, mơ hồ như tâm trí hắn lúc này. Môi hắn lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nghe như những âm thanh vụn vặt rơi rớt ra khỏi miệng, như một câu thần chú hay như một lời nguyền mà chính hắn cũng không hiểu rõ.

"Thế giới này...không phải của chúng ta." hắn thì thầm, chất giọng khàn khàn như một tiếng vang trong căn phòng tĩnh mịch. Những từ ngữ ấy cứ lập đi lập lại, Dohyeon không biết bản thân đang nói gì, chỉ cảm thấy cần phải nói ra như thể có một sự thôi thúc mãnh liệt ép buột hắn phải thốt lên những lời ấy.

Chiếc ghế bành rung rắc dưới sức nặng của Park Dohyeon, nhưng hắn lại không hề bận tâm đến, không một cử động nào khác ngoài tiếng lật sách. Từng nhịp thở của Dohyeon càng lúc càng nặng nề, giống như hắn đang chìm đắm trong thế giới riêng của hắn - nơi mà thời gian, không gian không còn mấy quan trọng nữa.

Nghĩ đến nó, khoé mỗi hắn khẽ nhếch lên. Park Dohyeon phấn khích đến mức nào khi hắn vô tình phát hiện ra một lỗ hổng trên trần nhà thông lên gác mái. Cảm giác như vừa khám phá ra bí mật, như thể hắn vừa tìm thấy một cánh cửa dẫn vào một thế giới khác - một nơi tối tăm và hoang vắng, nơi mà hắn có thể ẩn mình và quan sát mọi thứ mà không ai hay biết. Sự phấn khích ấy khiến hắn không thể kiềm chế được, đôi bàn tay run lên khi hắn bắt đầu gỡ từng tấm lót trần cũ kỹ. Những mảnh vỡ gỗ sắc nhọn kêu lên tiếng răng rắc, vỡ vụn dưới ngón tay hắn như những âm thanh ghê rợn của một thế giới bị lãng quên. Hắn không hề cảm thấy mệt mỏi hay một chút cảm giác khó chịu, mà trái lại, mỗi tiếng vỡ lại khiến hắn thêm phần hưng phấn, như thể mọi thứ đang dần mở ra trước mắt hắn.

Tiếng gỗ cọt kẹt cứ vang lên trong không gian tĩnh mịch, như có ai đang thì thầm từ phía xa, nhưng hắn không dám dừng lại. Cái khe hở dần rộng ra, vừa đủ để hắn chui vào. Hắn cảm nhận rõ từng cử động của cơ thể khi hắn đang cố gắng luồn người qua đó. Chật chội và nặng nề. Như thể mọi không gian quanh hắn đều muốn ép chặt lấy hắn. Cảm giác ấy, không phải là sự sợ hãi mà là một niềm thỏa mãn đến kỳ lạ, khiến hắn càng không thể dừng lại. Đôi chân hắn cứng đơ, mồ hôi liên tục rịn ra trên trán, nhưng hắn vẫn tiếp tục, không dám ngừng lại dù chỉ là một giây.

Khi cuối cùng cũng leo lên được gác mái, hắn cảm thấy như mình đã bước sang một thế giới khác. Ánh sáng từ khe hở nhỏ chiếu lên gương mặt hắn, khiến những cảm giác kỳ dị ấy ngày một càng rõ ràng hơn. Park Dohyeon cảm thấy hiện tại hắn như một con thú săn mồi, đang chờ đợi, rình rập chuẩn bị cho cuộc săn lùng mà không một ai có thể ngờ tới. Ánh sáng mờ ảo bao quanh hắn, không gian tối tăm lạnh lẽo và hắn biết rằng từ đây, hắn có thể quan sát, có thể theo dõi mọi hành động của Siwoo mà không ai hay biết. Cái cảm giác khi nhìn trộm, như thể mình đang bị hấp dẫn vào một trò chơi nguy hiểm, khiến hắn không thể dứt ra, càng lúc càng đắm chìm vào thứ cảm giác thỏa mãn đến đáng sợ ấy.

Vào lần đầu tiên trèo lên gác mái, hắn bị ấn tượng mạnh bởi mọi thứ xung quanh: tối đen như một cái hũ nút, đầy bẩn thiểu bởi phân chuột, những vết bẩn mốc meo và hàng đống vật dụng hỏng hóc vứt ra bừa bãi. Mùi hôi thối nồng nặc bám vào không khí, khiến hắn phải khịt mũi liên tục. Thú thật, Park Dohyeon có phần run sợ, nhưng điều kỳ lạ là xen lẫn trong nỗi sợ đó lại là một sự phấn khích mãnh liệt đang len lỏi khắp cơ thể hắn, như một thứ cảm giác kích động không thể cưỡng lại. Khác với ban ngày, vào buổi tối, ánh sáng từ khe hở trần nhà chỉ lọt qua một tia sáng nhỏ, yếu ớt như một sợi chỉ mỏng manh và trong bóng đêm dày đặc bao phủ ấy, hắn không thể nhìn rõ bất kỳ vật gì trước mắt. Cảm giác của hắn lúc này như bị nhấn chìm vào trong một cái hố sâu không đáy, mỗi động tác của hắn đều chậm chạp, đầy cẩn trọng, không muốn phát ra bất kỳ tiếng động nào. Hắn co người bò trên sàn, thận trọng như một con rắn lục to trườn qua những tán cây, đột ngột hắn vướng phải một cành cây khô dưới chân, khiến hắn giật mình thót tim. Cả cơ thể hắn căng lên như một dây đàn, nhưng hắn không dám thở mạnh, chỉ giữ im lặng tuyệt đối, cảm giác như có ai đó đang theo dõi.

Mọi thứ càng trở nên kỳ dị khi hắn bắt đầu nghĩ đến phòng 2412 bên cạnh của anh nhân viên văn phòng Son Siwoo. Câu chuyện luôn ở trong đầu hắn, phải chi cũng có một khe nứt trên trần phòng anh ta như này, hắn có thể dễ dàng nhìn trộm anh ấy. Một ý nghĩ đen tối lại lóe lên trong đầu, hắn cảm thấy như thể ông trời đã mỉm cười với mình khi ngay phòng Siwoo cũng có một vết nứt trần giống y hệt. Từ đó, mỗi đêm khi Siwoo trở về phòng, Park Dohyeon đã ở yên vị trên gác mái, nhìn ngắm từng hành động nhỏ nhất của anh. Hắn không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Siwoo, cảm giác đó giống như sự thỏa mãn kỳ quái khi nhìn thấy một sinh vật yếu đuối không biết mình đang bị theo dõi. Park Dohyeon yêu đến phát điên việc Siwoo hằng ngày vẫn vuốt ve con mèo của anh - một con mèo cam béo núc ních, tên nó là "Cá Cơm". Cảnh Siwoo chăm sóc con mèo, hành động vuốt ve nó một cách đầy yêu thương khiến Park Dohyeon cảm thấy một nỗi khao khát dâng lên mạnh mẽ. Một con mèo béo ú như vậy lại mang tên của một loại cá nhỏ xíu, thật khiến hắn không hiểu nổi. Nhưng điều đáng sợ là hắn bắt đầu tưởng tượng mình là con mèo đó, là con mèo của riêng Siwoo. Hắn muốn được anh ôm ấp, muốn được cảm nhận những cái vuốt ve đầy thân mật của Siwoo, giống như con mèo đó. Bàn tay hắn lần mò lên cổ, ngón tay hắn siết chặt sợi dây chuyền cũ kĩ, cảm giác lạnh lẽo từ mặt dây chuyền lan tỏa khắp lòng bàn tay, như thể một phần ký ức đau buồn của quá khứ đang trỗi dậy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, và hắn không thể kìm nổi lời mắng mỏ: "Chết tiệt, sao lại là lúc này?!" Những giấc mơ về đôi mắt mở to của người mẹ hắn lại ùa về, bà nhìn hắn trừng trừng, không hề nhắm mắt, như thể đang dõi theo từng cử động của hắn. Nhưng lúc này đây, chỉ cần nhìn thấy Son Siwoo, chỉ cần theo dõi từng cử động của anh ấy, Dohyeon mới cảm thấy dễ chịu hơn, như thể chỉ cần Son Siwoo còn đó, ác mộng cũng không thể nuốt chửng hắn.

Vào một đêm, khi mà hắn lại đang co người bò trên gác, đột nhiên một tiếng kêu âm ĩ trong bụng khiến hắn giật mình, cả thân người liền căng lên như dây đàn. "Chết mất!" - hắn thầm nghĩ, cảm giác như mình sắp bị phát hiện. Tim hắn đập loạn nhịp, máu nóng chảy dồn lên mặt, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy lòng ngực hắn. Dohyeon ngừng thở, tai hắn căng lên, cố gắng lắng nghe xem liệu tiếng động ấy có đủ lớn để làm Siwoo nghi ngờ hay không. Từ dưới phòng, Siwoo nghe thấy tiếng động kì quái liền dáo dác nhìn quanh, ánh mắt dừng lại một chút trên một khoảng tối tăm của trần nhà nhưng lạ thật lại không thấy một điều gì bất thường cả. Con mèo nhỏ trong lòng anh liền kêu lên một tiếng, khiến Siwoo quay lại, ánh mắt dịu dàng nói "Chà, quả là cục cưng đói bụng, bụng nhóc reo lên đây này!", sau đó Siwoo liền mỉm cười mà bế con mèo lên như thể nó là báu vật của mình.

Trên gác mái, Park Dohyeon không thể chịu nổi nữa, cảm giác như trái tim hắn đang đập thình thịch, muốn vỡ ra ngay tức khắc. Hắn nằm đó bất động, khoé môi giật giật một cách kỳ dị, từng giọt mồ hôi lạnh thấm xuống tấm gỗ mốc trên sàn, tạo ra những vết ướt dài, như thể từng giọt mồ hôi ấy đang mang theo cả nỗi ám ảnh đè nặng trong lòng hắn. Mùi mồ hôi pha trộn lẫn mùi ẩm mốc của căn gác mái cũ kỹ khiến hắn cảm thấy không khí xung quanh đang trở nên nặng nề gấp bội. Đặc quánh. Hắn gần như không thở được.

Tim hắn đập mạnh đến mức gần như muốn nổ tung, đầu óc quay cuồng một cách đầy mơ hồ. Hắn không thể chịu nổi nữa, cảm giác như mình đang dần bị nuốt chửng trong cái bóng tối này. Cái không gian kia đang bóp nghẹt hắn từng chút một, từ bên ngoài đến tận sâu bên trong tâm trí hắn. Cảm giác ấy, cái ám ảnh khó tả cứ lấn át lấy hắn, và hắn chỉ biết cầu mong rằng không có ai phát hiện ra hắn.

Bất ngờ từ dưới phòng, một tiếng động nhẹ vang lên. Park Dohyeon vội quay lại nhìn qua khe hở, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, như thể có một thứ gì đó đang lởn vởn quanh đây, đang lặng lẽ theo dõi hắn. Những tiếng thở dốc của hắn nghe như quá lớn, gần như cả bóng tối kia cũng có thể nghe thấy được. Cảm giác này liệu có thật không? Liệu có ai đó đang ẩn nấp sâu trong bóng tối ấy, ngay phía sau lưng hắn mà hắn lại không hề hay biết?

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro