Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.3

15、

Bọn họ ở gần Asakusa, lúc này cũng không kịp đi đến bờ biển, dứt khoát gọi taxi đến sông Sumida gần đó. Khắp nơi đều trồng hoa anh đào, những bông hoa anh đào nở muộn như đám mây nhẹ nhàng đung đưa trong không khí sau cơn mưa, như một vệt màu tươi sáng, phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa các tòa nhà cao tầng. Cả thành phố vẫn còn đang say giấc, ngày và đêm giao nhau, mọi thứ đều có chút mờ mịt. Bầu trời dần trở nên cao và xa hơn, những đám mây bồng bềnh trôi rải rác, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ lưới giữa các tòa nhà cao tầng giống như những vì sao, lấm tấm tựa kim cương.

Cuối cùng, taxi dừng lại gần cầu, bên cạnh có một công viên, cả hai cũng chưa từng xem qua hướng dẫn du lịch, tìm kiếm một lúc, mới biết tòa tháp bên kia chính là Tokyo Skytree – tòa tháp truyền hình cao nhất thế giới. Vẫn còn quá sớm, mặc dù Son Siwoo đã nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi cầu trượt và bập bênh, nhưng trong công viên chỉ có lác đác vài cụ già. Một cặp vợ chồng lớn tuổi dắt chó đi dạo đi ngang qua họ, mặc dù Son Siwoo đoán rằng họ không hiểu tiếng Hàn, nhưng vẫn ghé vào tai Park Dohyun thì thầm: "Phẩm giá của em, rất giống với ông cụ đó."

Park Dohyun giả vờ lơ đãng quay đầu lại, mới phát hiện chiếc cardigan mình đang mặc quả thật rất giống với chiếc áo của ông cụ. Nhưng hắn cũng rất biết cách đáp trả: "Anh chê em già sao? Nhưng em nhớ, hình như ai đó lớn hơn em đến hai tuổi?"

"Hả?!" Son Siwoo huých khuỷu tay vào hắn một cái, khí lực lại rất nhẹ, chỉ như gãi ngứa. Park Dohyun nắm tay anh, thành thật: "Khi tóc em bạc, anh vẫn lớn hơn em hai tuổi."

"Nếu như mị ma không già đi thì sao!" Son Siwoo tuyệt đối không chịu thua.

"Vậy..." Park Dohyun suy nghĩ một chút, "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài, người qua đường sẽ nói, cậu phải kính trọng ông nội của mình một chút, cậu nhóc."


Son Siwoo suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên già đi thì tốt hơn, hơn nữa, bốn mươi năm sau nếu mình còn ở bộ dạng này, sợ rằng sẽ bị tổ chức thần bí của Hàn Quốc bắt đi giải phẫu.

Thật kinh khủng.

Hai người nói chuyện, đi qua rừng anh đào còn chưa tàn hết, cuối cùng đi đến bên bờ sông. Dòng sông cuồn cuộn chảy xiết trước mặt bọn họ, trong khu kiến trúc bên kia sông, Skytree như một thanh kiếm sắc nhọn chĩa thẳng lên bầu trời quang đãng, chân trời đã lấp ló ánh mây đỏ, nhiệt độ có chút lạnh, nhưng vẫn có thể chịu được. Gió đang thổi mạnh, Son Siwoo lại còn chồm lên lan can, tựa hồ vươn tay đến đỉnh tháp: "Cao quá."

Lan can phía trước không cao lắm, Park Dohyun nắm tay Son Siwoo, giống như sợ anh ngã xuống sông. Cầu Sakurabashi phía trước bắc qua sông, đèn đường đã tắt trong ánh sáng ban mai, thân cầu trở nên càng lúc càng rõ ràng. Hắn vẫn còn nhớ những gì vừa xem trên Wiki: "Cao 634 mét. Anh có muốn lên đó xem không?"

"Không cần đặt trước sao?" Son Siwoo lấy điện thoại ra chụp ảnh tòa tháp cao, bố cục lộn xộn, thê thảm đến nỗi không muốn nhìn lại.

Park Dohyun nắm tay anh, tay kia vẫn bấm điện thoại: "Có vé bán trong ngày."

"Vậy em mua đi." Son Siwoo vui vẻ vung vẩy hai tay.


Vậy là, Park Dohyun đã mua vé cho cả hai, hắn thấy Enjoy park bên trong Skytree hình như có cả thủy cung và rạp phim, lại bắt đầu lên kế hoạch thăm quan. Những đám mây trên bầu trời lần lượt tản ra thành từng cụm, giống như những chiếc kẹo bông gòn đầy màu sắc, nhưng cuối cùng cũng được nhuộm thành một màu vàng óng, cùng với tiếng ô tô dần vang lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

"Tại sao mặt trời chưa mọc?" Rõ ràng là Son Siwoo muốn đến ngắm bình minh, nhưng bây giờ lại không kiên nhẫn nổi. Anh lấy điện thoại ra xem giờ, không ngờ lúc này lại có người gửi tin nhắn KKT cho anh, sau mở khóa màn hình, giao diện trò chuyện tự động hiện lên, Son Siwoo vội vàng thoát ra. Anh giả vờ bình tĩnh muốn xem thời gian, mở đồng hồ ra, cuối cùng kêu lên một tiếng 'ơ kìa'.

Đằng sau địa điểm London, là một múi giờ hoàn toàn khác. Ở Anh bây giờ đã là 10 giờ tối, khoảng thời gian rất thích hợp để luyện tập và đánh rank.

Son Siwoo lướt ngón tay, quay trở lại màn hình nền.

"Xem ra anh đã chuẩn bị đi Luân Đôn?" Không kịp rồi, Park Dohyun hẳn đã nhìn thấy, thậm chí còn nhìn thấy người gửi tin nhắn đến.

"Anh thậm chí còn nghĩ mình sẽ ăn gì khi đến Anh!" Son Siwoo cũng không cảm thấy mất mặt, đi MSI là ước vọng của bất kỳ đội truyển nào. Chỉ là hy vọng này không thành, khiến anh không còn cảm thấy vui khi nhìn thấy London một lần nữa.


Trên đường ray gần đó có đoàn tàu chạy qua, tiếng leng keng át đi tiếng nước chảy, dường như cũng át đi những gì Park Dohyun vừa nói.

Mùi vị của thất bại, giống như say rượu, đầu tiên là điên cuồng không thể tin được, sau đó là mê man khó chịu, sau khi ngây ngô trải qua, vẫn còn di chứng đau đầu, khi bạn cho rằng đã hoàn toàn ổn, lại ập đến đánh lén.

Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống vào một buổi sáng đầy nắng như vậy, dường như lại kéo tâm trạng của cả hai xuống vực thẳm. Son Siwoo không nói gì nữa, dù sao Park Dohyun cũng đã nhìn thấy, anh thẳng thắn trả lời tin nhắn của Park Jaehyuk. Park Dohyun chỉ có thể tự mình chủ động tấn công: "Tuyển thủ Ruler?"

"Thật phiền, khoe đồ ăn mang về mà cậu ta gọi ở London, vẫn là đồ ăn Trung Quốc."

"Đồ ăn Trung Quốc thực sự rất ngon."

"Vậy sao lúc em ở Trung Quốc còn muốn ăn canh kim chi? "

"Anh trả lời anh ấy thế nào? "

"... Nếu cậu không giành được chức vô địch, thì bơi về Hàn Quốc đi!" Son Siwoo ác độc nói.


Park Dohyun hiển nhiên có chút kinh ngạc, hắn mím môi cười, thậm chí còn dựa vào vai Son Siwoo, đầu vùi vào hõm cổ đối phương, không nhịn được dụi dụi. Một người đàn ông chạy bộ buổi sáng đi ngang qua, kinh ngạc nhìn bọn họ. Son Siwoo lười để ý tới anh ta. Mặt trời hẳn là sắp lên rồi, ánh nắng chói chang đã phả kín bầu trời và quang cảnh ven sông, giống như rắc bụi vàng, hòa tan chân trời xanh biếc, rơi vào giữa những cốt thép màu xám tro.

Kỳ thật anh đã sớm đói bụng, nhưng dù sao ý muốn đi ngắm bình vẫn là do mình đưa ra, vì thế ngượng ngùng không dám đổi ý. Nhưng thật sự cảnh sắc trước mắt có vẻ cũng đáng để chịu đói một chút.


"Đồ ăn ở Anh thực sự rất khó ăn." Park Dohyun sau khi im lặng, nhìn mặt nước ánh vàng, bỗng nhiên nói.

"Ừ."

"Thời tiết cũng không tốt."

"Đúng."

"Anh cũng không biết tiếng Anh."

"Tiếng Anh thật sự khó vậy sao? "

"Đúng vậy, thật đáng tiếc. Anh thua đội tụi em, sau đó để cho tụi em giáo huấn GenG."

"Em đang nói gì vậy?! Ba lần, là ba lần đấy, em thua anh ba lần, mà vẫn dám nói vậy sao!" Son Siwoo đưa ba ngón tay ra, giống như muốn dán lên mặt Park Dohyun.

"Người chỉ biết nói về những thành tích trong quá khứ, không phải là anh hùng, đây là một câu ngạn ngữ Trung Quốc." Park Dohyun nắm lấy ngón tay anh, nhưng những ngón tay mềm mại kia không chịu ở yên.

"Dohyun à, em còn có thể nói tiếng Trung nữa, giỏi quá, nhưng em giỏi như vậy, cũng không thể thắng được anh đâu." Son Siwoo nói.

Park Dohyun nhẹ nhàng siết chặt bàn tay anh: "Mùa hè, nhất định em sẽ thắng."

"Không có khả năng, xem như cả đời em cũng sẽ thua dưới tay anh thôi, tuyển thủ Viper." Son Siwoo cào cào lòng bàn tay của Park Dohyun, giống như một con mèo.


Ánh mắt anh cũng giống như mắt mèo, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hư không, vừa gần vừa xa, thi thoảng trở nên thân mật với hắn, nhưng phần lớn thời gian lại vô cùng xa cách, như thể bị ai đó giữ chặt là điều quá nguy hiểm —— tựa như hiện tại, tuy rằng họ tay trong tay, nhưng khi trở lại sân đấu, chiến thắng trở thành mục tiêu duy nhất, Lehends và Viper đương nhiên sẽ phải đối đầu với nhau, cũng giống như dòng sông Sumida chảy giữa bọn họ.

Park Dohyun nhìn vào mắt Son Siwoo, nghiêm túc mỉm cười: "Anh dám cá với em không?"

"Đặt cược cái gì? Son Siwoo vừa nói ra liền hối hận.

"Nếu mùa hè là em giành chiến thắng, sau đó anh sẽ là bạn trai của em.", Park Dohyun nói.


Mặt trời mọc rồi. Sông Sumida cũng không phải là một vị trí đẹp để ngắm bình minh, thành phố phồn vinh thịnh vượng bên kia là rào cản nhân tạo, nhưng cuối cùng ánh mặt trời trong veo cũng đã vươn lên khỏi những tòa bê tông ấy. Ánh sáng vàng ôn nhu buông xuống, bóng dáng dài dần ra phía sau, tư thế thân mật, hai người đứng đối diện nhau, giống như sắp hôn môi.

"Vậy cả đời này em cũng không có cơ hội." Son Siwoo sững sờ một chút, dùng ngữ khí tuyên chiến đáp lại lời tỏ tình. Nhưng vành tai anh bị ánh ban mai bao phủ, đã bắt đầu đỏ rực.


"Em sẽ cố gắng." Trong mắt Park Dohyun cũng ngập tràn ánh vàng, giống như một bát mật ong.


"Dù sao, mỗi lần em nói muốn thắng anh, thì lần đó sẽ thua anh."

"Đó là chuyện của quá khứ."

"Ồ~ thật đáng mong chờ, anh nóng lòng muốn xem màn trình diễn của tuyển thủ Viper vào mùa Hè này."

"Sẽ không làm tuyển thủ Lehends thất vọng."

"...Giải đấu mùa Hè vẫn còn rất xa, nhưng anh sắp chết đói rồi. Dohyun, em không đói hả! "

"Có một cửa hàng gần đây, được đánh giá rất cao."

"Vậy thì đi thôi, nhanh lên."


Son Siwoo kéo tay Park Dohyun, trong làn gió ấm áp cuối mùa xuân, đạp trên hoa rơi rực rỡ, cùng nhau tiến lên.


END.



Đôi lời tâm sự...

Vậy là đã kết thúc chiếc longfic đầu tiên mà mình edit, mình chân thành cảm ơn sự ủng hộ và những lời góp ý từ mọi người. 

Thật sự mình rất tâm đắc với tác phẩm này (nếu được thì mọi người vào link gốc để ủng hộ tác giả nhé), một tác phẩm chứa đủ những cảm xúc hỷ nộ ái ố và để lại trong tâm trí mình cảm giác đầy tiếc nuối, mọi thứ đều rất chân thật, cũng rất giống với mối tình hiện tại của mình nữa. Tổn thương nhau, rồi lại chữa lành cho nhau, nhưng mình tin chỉ cần vượt qua được những trắc trở đó thì tình yêu sẽ ngày càng bền chặt hơn. 

Lảm nhảm nhiều rồi, chỉ là mình rất mong được nghe những lời chia sẻ của mọi người về tác phẩm và bản dịch này, mình rất thích đọc bình luận của mọi người, đôi khi mình sẽ trả lời hoặc chỉ thả tim (tại mình cũng hong biết nên reply như thế nào) nhưng mình luôn đọc hết tất cả ạ. Cảm ơn mng rất nhiều và đừng quên follow mình để đón chờ những chiếc fic sắp ra lò ạ🫶🏻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro