Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.3

11、

Son Siwoo vui vẻ thắng trận, vui vẻ tiếp nhận phỏng vấn, vui vẻ tham gia fan meeting, vui vẻ trở về phòng nghỉ, kết quả vừa mở điện thoại ra, liền thấy tin nhắn gửi tới từ một người mà gần đây mình đã cố quên đi.

Chỉ có một bức ảnh, rõ ràng là cảnh trong nhà Son Siwoo.

Trộm cắp nên được xét xử như thế nào? Không phải mình đã cố tình xóa bộ mật mã mà thằng nhóc này biết sao? Son Siwoo đáp lại một dấu ".", nhưng không nhận được phản hồi, đành phải tạm biệt đồng đội trở về nhà. Mãi đến khi đứng ở cửa, anh mới biết khóa cửa thông minh của căn hộ còn có chức năng mở khóa bằng vân tay, anh ghét phiền phức nên chưa từng cài vào, nhưng có lần Park Dohyun rảnh rỗi không có việc gì làm, đã thêm dấu vân tay của hắn vào.

Shibal, thật là một sai lầm. Son Siwoo mạnh tay ấn mật mã, giống như là trách cứ khóa cửa làm sao lại dẫn sói vào nhà, anh hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra, nhưng thoạt nhìn không thấy ai cả. Ánh mắt dò xét dừng ở quầy bar, nhưng sống lưng nổi lên cảm giác đau đớn mơ hồ lạnh như băng, anh vội quay đi, suy nghĩ một chút, đi về phía thư phòng.


Son Siwoo cũng không phải kẻ ngốc, ngày cãi nhau xong anh nghĩ mãi không ra nguyên nhân, cho đến khi ngồi xuống, nhìn thấy tin nhắn Park Jaehyuk gửi tới mà mình chưa từng thấy qua, nhưng lại hiểu thị đã đọc, liền đoán được Park Dohyun đã nhìn thấy nội dung trò chuyện của hai người. Nghĩ đến việc thư phòng cũng không chứa đựng một ký ức tốt đẹp nào, thật sự sắp phát điên rồi, trong nhà mình tất cả đều có hình bóng của Park Dohyun lưu lại. Anh tức giận mở cửa, phát hiện lúc này Park Dohyun lại có thể ung dung chơi Liên Minh Huyền Thoại, ghé sát vào, là đang dùng acc của mình đánh rank.

Tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp khiến Siwoo càng thêm khó xử, người đang trong trận dường như không thể quấy rầy, bởi sẽ liên lụy đến bốn đồng đội còn lại. Anh do dự một lát, Park Dohyun đã sớm nghe thấy tiếng người bước vào, lưu loát lướt lên cố ăn nốt chút máu trụ cuối cùng , nhưng sau đó màn hình lại chuyển sang màu xám, hắn nhân cơ hội quay đầu lại, giống như chú cún nhỏ xin ăn: "Đói bụng."

"Đói bụng?" Son Siwoo cảnh giác nhìn hắn, "Nơi này không có gì để ăn cả, đói bụng thì tự ra ngoài ăn đi, chẳng lẽ cậu là trẻ con ba tuổi muốn người lớn đút ăn sao?"

"Ừm." Park Dohyun đáp một tiếng, còn chưa đợi Son Siwoo hiểu được hàm ý, nhân vật trong game đã hồi sinh. Hoàng Đế Sa Mạc chết sớm nhất, hồi sinh nhanh nhất, khí thế xông lên tiến về phía địch, combo W-E-Q, ăn được 2 mạng, liền lui về vị trí an toàn.

"Chờ em một lát." Park Dohyun lúc này cũng không quay đầu lại.


Nói một lát là một lát, Azir lại hồi sinh, lần này hắn chờ đồng đội cùng đẩy lên, thoạt nhìn là muốn chấm dứt trận đấu này. Nhưng một sai lầm lớn đã giúp đối thủ quay lại ván đấu, Azir chết dưới chân trụ, đồng đội đồng loạt ping '?', sau đó đối phương quét sạch đội hình, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.

Son Siwoo cảm giác Sa Hoàng này làm tổn thương nặng nề mắt mình, anh cố duy trì sự thờ ơ lạnh lùng trong chiến tranh lạnh, không đem lời bình luận sắc bén của mình nói ra.


Park Dohyun đã thoát khỏi trò chơi trước khi nhà chính phát nổ. Son Siwoo vẫn nhìn hắn không chớp mắt, tự hỏi thằng nhóc ác này đột nhiên chạy tới là có ý gì. Lúc này đối phương không nói lời nào, Son Siwoo cũng nhìn chằm chằm vào giao diện kết thúc, im lặng đến mức giống như mất đi dây thanh quản của mình.

Anh bỗng nhiên nghe thấy một câu "Xin lỗi" như ảo giác.

Câu nói không đầu không đuôi, nghe như sét đánh ngang tai, Son Siwoo sững sờ một lát, kinh ngạc rời mắt khỏi màn hình máy tính, phát hiện Park Dohyun cũng đang ngẩng đầu nhìn mình. Đối phương dùng ánh mắt lén lút nhìn anh, trong mắt có chút ướt át đáng thương, tựa hồ muốn đưa tay chạm vào tay Son Siwoo, lại không dám, chỉ mang theo một chút thần sắc ngại ngùng, rầu rĩ nói: "Xin lỗi, có phải anh giận em không ?"


Son Siwoo còn chưa hiểu tại sao Park Dohyun đột nhiên thay đổi tính cách trẻ con cứng đầu, lại học được trò làm nũng đáng thương của Park Jaehyuk, liền bị câu tiếp theo của hắn trầm mặc. Hai người nhìn nhau, thế nhưng Son Siwoo không biết nên nói gì.

Anh có tức giận không?

Nói anh tức giận với Park Dohyun, cũng không hẳn. Đó là cảm xúc gì, còn hơn cả tức giận, tựa hồ là mệt mỏi.


Anh phải làm thế nào mới có thể xóa bỏ rất nhiều hiểu lầm giữa hai người? Thậm chí đó không phải là hiểu lầm, mà là xa mặt cách lòng. Năm này qua năm khác, mọi người đều có hướng đi cho riêng mình, có quá nhiều vấn đề phải giải quyết, thành công, thất bại, vấp ngã, vực dậy, tất cả đã khiến Son Siwoo kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần, thật sự không thể phân biệt rốt cuộc giữa anh và Park Dohyun là mối quan hệ gì.

Bạn bè? Bạn bè có ngủ với nhau không? Dường như không phải là không thể, chỉ cần đối xử tử tế với nhau là tốt rồi. Son Siwoo đặc biệt hài lòng với quan hệ hiện tại, không quá thân thiết, cũng không xem nhau như người xa lạ, bọn họ là bạn cũ chỉ tình cờ xa cách một thời gian, luôn bị truyền thông đào bới, nhưng họ sẽ không tiết lộ quá nhiều. Mà ở nơi ống kính không nhìn thấy, đối phương còn có thể giúp Son Siwoo giải quyết vấn đề sinh tử, đóng cửa lại, hai người giống như con thú vừa mắc bẫy, liếm vết thương cho nhau, mặc kệ thế giới bên ngoài, bọn họ chỉ cần trầm luân trong dục vọng là được.

Đây có phải là tình yêu không? Son Siwoo không muốn nghĩ đến, tại sao nhất định phải trói buộc mình vào một mối quan hệ nặng nề như vậy? Anh không muốn yêu người khác, yêu một người là đưa dao vào tay người đó, để họ có thể làm bất cứ điều gì với mình; Anh cũng không muốn đón nhận tình yêu của ai, bởi vì người được yêu thường hay ảo tưởng, mộng tưởng rằng tình yêu kia là thứ thuộc về mình, nhưng thực tế tình yêu vẫn thuộc về người kia, họ đem tình yêu đến cho mình, cũng có quyền lấy lại bất cứ lúc nào.

Điều này không giống với tình yêu của fan hâm mộ, tình yêu của fan hâm mộ về cơ bản là một thỏa thuận có điều kiện. Son Siwoo cần dùng biểu hiện xuất sắc của tuyển thủ Lehends, những tương tác đáng yêu ở những buổi fan meeting, sự dịu dàng và hiểu biết trên livestream để đổi lấy sự yêu thích của người hâm mộ, từng chút một tính toán rõ ràng, mọi người đều hoan hỉ với sự trao đổi này. Anh bán đi phần phẩm chất tốt đẹp, đồng thời giấu những gì còn chưa tốt.

Làm sao có thể mong đợi ai đó yêu mình chỉ vì mình là Son Siwoo?

Son Siwoo không tin, cho nên cũng không mong chờ, vô cảm với mọi thứ xung quanh, qua loa cho xong chuyện mới là cách sinh tồn sáng suốt nhất. Park Dohyun có lẽ cũng chỉ thích dáng vẻ anh trai bao dung của Griffin, đến một ngày phát hiện Son Siwoo còn có bộ mặt khác, đại khái cũng sẽ chán ghét. Vậy nên, anh liền đi tìm người tiếp theo, mị ma không ăn sẽ chết đói, có lẽ người tiếp theo sẽ càng thơm hơn. Cũng giống như Griffin, rất tốt, nhưng Thiên Điểu không thể bay lên thành công trong mọi trận chung kết, anh và Park Dohyun sau khi tách ra, mỗi người đều nâng cao chiếc cúp của riêng mình.


Con người không thể rơi vào tình yêu và vực thẳm cùng một lúc?

Cũng không nhất thiết, tình yêu chính là vực thẳm. Mà Son Siwoo chỉ muốn cầu sinh. Vì vậy, không ai bỏ lại ai, chỉ là mỗi người chọn cho mình một cách sống khác.


Tại sao Park Dohyun không ở lại LPL? Sao hắn lại quay lại? Anh thực sự không hiểu. Son Siwoo im lặng hồi lâu, anh muốn nói điều gì đó, tốt nhất là đuổi Park Dohyun ra khỏi nhà, xóa dấu vân tay của hắn, sau đó tiếp tục chiến tranh lạnh, giống như năm 21. Thỉnh thoảng dưới sự soi mói của truyền thông, anh bình tĩnh trả lời các vấn đề liên quan đến đối phương, thỉnh thoảng trong livestream bình thản nhắc đến đồng đội cũ nhiều năm trước, dựa vào thời gian mài phẳng vết thương máu thịt be bét, sau đó dè dặt quay lại khoảng cách bạn bè.

Nhưng khoảng cách thời gian và không gian cuối cùng cũng không còn nữa, Park Dohyun giờ phút này đang ở trước mặt anh, đôi mắt ẩn sau cặp kính đang nghiêm túc nhìn anh. Quá sai rồi, đôi mắt ẩn chứa sự kỳ vọng, áy náy, yêu thương nóng bỏng kia như có khả năng bóc tách anh thành từng lớp một. Park Dohyun đang chờ được phán xét, nhưng Son Siwoo không muốn dây dưa thêm nữa.


"...Không giận." Son Siwoo cuối cùng nghe thấy mình nói như vậy, anh há miệng như thiếu oxy, ý thức được mình lại thỏa hiệp, hổn hển nuốt vào, sau đó lớn tiếng: "Đói bụng thì ra ngoài ăn cơm! Cậu có phải con nít lên ba không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro