4.3
Warning: Angry sex.
8、
Son Siwoo thầm cầu xin thần linh, hy vọng Park Dohyun không trở lại, nhưng không có hiệu quả.
Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tâm tình của người vừa mở cửa đi vào không tốt lắm. Xong đời rồi, Son Siwoo nghĩ, mấy ngày trước bọn họ còn đang cãi nhau, hiện tại buff mất trí nhớ biến mất, hai người hình như lại sắp bắt đầu chiến tranh lạnh.
Có thể không chiến tranh lạnh trong nhà tôi hay không, nhìn khuôn mặt như vậy cũng quá đáng sợ. Son Siwoo ở bên quầy bar xử lý thức ăn còn lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: "Em cũng nên trở về đi."
Park Dohyun đóng cửa, hắn còn mang đôi dép lê trắng dùng một lần, đứng ở cửa, nhìn Son Siwoo: "Xem ra cho dù không có tôi, cũng sẽ có tuyển thủ Ruler giúp anh giải quyết vấn đề."
Son Siwoo trong lòng khó chịu, trực giác muốn làm ầm ĩ lên, nhưng anh thật sự không có hứng thú. Anh do dự muốn giảng hòa, im lặng một chút, Park Dohyun lại mở miệng: "Chỉ vì anh không muốn bị mất trí, ngoài ra tôi có điểm nào khiến anh vừa ý không? Vì tôi cao? Hay vai rộng? Hay vì tôi đã có kinh nghiệm 'ngủ' với anh rồi? "
Vẻ hoảng sợ chợt hiện lên khuôn mặt Son Siwoo đã xác nhận suy đoán của hắn. Hóa ra thật sự bởi vì nguyên nhân vớ vẩn này mà mất đi trí nhớ, chỉ thiệt thòi cho mình đã lo lắng cho anh ấy, tưởng rằng đã mắc phải một căn bệnh kỳ quái nào đó. Bệnh đã hết, nhưng đó không phải là kỳ tích tốt đẹp, ngược lại càng khiến hắn trở nên khổ sở hơn, lần trước nhìn thấy lịch sử trò chuyện của Son Siwoo đã rất khó chịu, nhưng lần này nỗi buồn đã xé toạc vết thương khi trước, gió thổi qua trước tim, so với mùa đông Seoul còn lạnh lẽo hơn.
"Tối qua anh mọc đuôi, anh trai có biết không, à, thật ra là biết. Thì ra anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi."
"Trước đây đều là với tuyển thủ Ruler à? Nhưng năm nay anh ta rời đi, cho nên mới chọn tôi, người vừa tình cờ quay lại?"
"Kỳ thật tôi không ngại giúp anh một chút, nhiều bạn bè thân thích như anh, có vẻ hơi thảm hại khi chỉ còn lại sự lựa chọn duy nhất là tôi, hình như cũng có chút đáng thương",
"Khi qua lại với tuyển thủ Ruler, anh trông rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều."
"Vì vậy, tuyển thủ Ruler đã tức tốc trở lại Seoul trong đêm, có vẻ như hai người đã chia tay, đây có phải là những gì mà bạn trai cũ nên làm?"
"Anh ta vẫn rất lo lắng cho anh trai đấy."
"Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa, không phải anh ta đã lựa chọn LPL sao, bay về Hàn Quốc cũng không thuận tiện lắm."
"Cho nên anh chỉ có thể miễn cưỡng tìm tới tôi, ủy khuất cho anh rồi."
Park Dohyun nhìn Son Siwoo, không để anh trả lời, nói ra những lời càng ngày càng lạnh lẽo.
"Park Dohyun!" Son Siwoo hét lên tên hắn, ngăn cản hắn tiếp tục bóc trần bản thân mình.
Ngay từ đầu anh còn đang lo lắng thân phận của mình bại lộ, phải làm sao bây giờ, sẽ bị ghét bỏ sao. Nhưng rõ ràng Park Dohyun không chú ý đến điều này, thậm chí mỗi câu nói đều gọi anh trai, Son Siwoo càng nghe càng thấy sai.
"Như thế nào, anh cảm thấy có thể coi tôi là kẻ ngốc, kết quả phát hiện tôi không phải, liền thất vọng sao?" Park Dohyun không ngừng, hắn nhìn thẳng vào mắt Son Siwoo, "Nhưng người bị lừa dối cũng rất đáng thương, anh biết không."
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Son Siwoo cảm thấy ngực mình quặn thắt, không rõ nguyên nhân. Anh né tránh ánh mắt của Park Dohyun, quay đi rửa tay.
Park Dohyun lại sải bước đi tới, trực tiếp giữ chặt cổ tay người kia kéo lại: "Anh cũng đối xử với người khác như vậy sao, hoặc là coi người khác như kẻ ngốc, hoặc là tự mình giả ngốc."
"Vậy cậu muốn tôi phải nói gì? Cậu nghĩ một người có đuôi thật đáng sợ? Hay xấu xí? Thật buồn cười?" Mọi thứ đã đi quá giới hạn rồi, những giọt nước mắt lăn dài trên mi anh, Son Siwoo chịu không nổi, lớn tiếng hỏi.
"Tôi không quan tâm anh có đuôi hay không, tôi chỉ muốn biết anh xem tôi là gì? Tại sao nhiều người như vậy, Jeong Jihoon, Han Wangho, cả những người khác nữa, vì sao phải lừa gạt tôi?"
"Loại bí mật này ta làm sao có thể tùy tiện nói được, chẳng lẽ gặp người nào cũng liền tiến đến trước mặt họ lớn tiếng xưng mình là mị ma sao? Là cậu điên hay tôi điên? Đây căn bản không thể gọi là lừa dối, cậu đừng vô lý như thế."
"Cho nên tuyển thủ Ruler là người đặc biệt nhất, là người anh tin tưởng nhất." Hóa ra là mị ma, nhưng điều này đã hoàn toàn không quan trọng, Park Dohyun siết chắt lấy cổ tay Son Siwoo.
Son Siwoo cau mày muốn vùng ra. Rõ ràng là Park Jaehyuk tự phát hiện ra, hoặc là chính mình sau khi mất trí nhớ, vì muốn sống sót đã thẳng thắn nói với hắn, nhưng chuyện này cùng Son Siwoo hai mươi sáu tuổi có quan hệ gì?! Việc Park Dohyun giống như một kẻ điên ở đây chất vấn anh, đã khiến cho Son Siwoo tức giận.
Anh, tuyệt đối không thể, nhẹ nhàng, cùng Park Dohyun giải quyết chuyện này. Dựa vào cái gì mà đối phương phát điên, mình còn phải đi dỗ dành? Hai người giằng co, móng tay cào ra những vệt đỏ thẫm.
Park Dohyun cười nhạt, nụ cười kia giống như ánh sáng lơ lửng trong tuyết, nông cạn lại thưa thớt, lạnh lùng chợt lóe lên, giống như ảo giác.
"Có vẻ như anh tin đã nhầm người rồi, tuyển thủ Ruler đi Trung Quốc, lại ép anh phải tìm đến tôi."
"Anh ta đã phản bội anh."
Lần này, sự phản bội từ miệng hắn không giống như lần nói đùa trước. Không phải Ruler rời bỏ GenG, nơi mà hắn đã ở đó từ khi trò chơi đã ra mắt, mà là Park Jaehyuk rời bỏ Son Siwoo khi anh cần hắn ta.
Son Siwoo đột nhiên dừng động tác trong tay lại, cổ tay anh như bị bóp gãy, da thịt như bị khắc vào xương, đỏ đến nóng lên. Nhưng đau đớn nơi đó cũng không là gì, trái tim Son Siwoo giống như bị khuấy dộng một chút, cảm giác chua xót như điện giật xộc lên mũi và hốc mắt, khiến tầm mắt anh trở nên mơ hồ.
"Park Dohyun, cậu đang nói gì vậy, người đầu tiên rời bỏ tôi không phải là cậu sao?"
Mặc dù vào mùa giải năm 20 kết thúc sớm, Son Siwoo cũng đã đoán được năm sau bọn họ sẽ lại rời đi, nhưng anh không thể đoán trước được, người hôm qua còn ngủ cùng mình, ngày mai liền nói muốn đi Trung Quốc.
Đó là một đất nước khác, nói một ngôn ngữ xa lạ khác. Son Siwoo im lặng vờ như không biết, Park Dohyun vì thế cũng ăn ý giả vờ như không biết Son Siwoo đã biết chuyện, hai người che đậy cảm xúc của mình, như thường lệ trải qua kỳ nghỉ, khi Lee Yechan đến dẫn người đi, Park Dohyun mới thẳng thắn đối mặt với sự thật.
"Đến EDG, ở bên kia cũng phải cố gắng thật tốt, sau đó chờ anh đánh bại em ở Chung kết Thế giới." Son Siwoo ngữ khí như thường lệ, như thể tới bây giờ mới biết được tin tức này, sau đó không khách khí cầu chúc cho hắn.
Park Dohyun ngược lại là người trầm mặc, hắn tựa hồ có chút không biết nên nói cái, suy tư thật lâu, hắn muốn mở miệng, lại bị Son Siwoo cắt ngang: "Yechan a, thằng nhóc này thật sự rất khó đối phó, cậu phải vất vả rồi."
Lee Yechan đang chỉnh tóc, cũng phải cười đến mức mắt sắp biến mất, hai người ở một bên tán gẫu vui vẻ, ngược lại quên mất nhân vật chính Park Dohyun. Vì thế, đến cuối cùng, hắn ngay cả một câu khách khí xa cách nhất "Cố lên" cũng không thể nói ra.
Những cảm xúc mập mờ, ngây thơ, lại ngu ngốc kia, còn chưa kịp nảy mầm, đã bị sự chia ly dài dằng dặc tuyên án tử hình.
Hai người đứng đối diện nhau trầm mặc hồi lâu.
Son Siwoo phản ứng trước, cuối cùng anh cũng rút tay ra, xoay người muốn rời đi.
Park Dohyun lại nắm được anh, nhưng lần này là lòng bàn tay, động tác nắm tay mang theo sự mập mờ giữa các cặp đôi. Nhưng Son Siwoo không muốn, anh một bên nghĩ 'chết tiệt, tại sao mình lại để hắn vào nhà', lại vừa nghĩ đến 'bây giờ phải làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng này đây'.
Hai người dùng sức như đang thi vật tay, Park Dohyun sốt ruột, hắn không nương tay nữa, túm lấy người Son Siwoo, ôm vào lòng.
Tư thế này trông như một đôi tình nhân thân mật đang thì thầm tâm sự, Son Siwoo liều mạng giãy dụa trong vòng tay hắn, thật sự tức giận: "Park Dohyun! Đây là nhà tôi, mời cậu cút đi!"
Như thường lệ, Park Dohyun sẽ bỏ về, dù sao thì lần cãi nhau trước cũng đã kết thúc như vậy. Nhưng lần này Park Dohyun tuyệt đối không đồng ý, hắn buộc người nhỏ hơn phải quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhăn nhó cùng vành mắt đỏ bừng nhưng cố nước mắt, nghiêm túc nói: "Rõ ràng là anh rời khỏi tôi trước, tôi không chấp nhận lời cáo buộc này."
Chuyện đó không giống nhau! Son Siwoo nghĩ, trước tiên, anh không rời khỏi LCK, hơn nữa, tình huống của GRF cũng khá đặc biệt và chưa từng xảy ra trước đây. Nhưng lúc này anh chỉ giả vờ là một con cá trầm mặc, giống như mắc cạn, căn bản chỉ giãy dụa nhưng không nói chuyện.
"Rõ ràng là anh tự mình rời đi, lại còn nói với tôi những lời động viên sáo rỗng."
"Anh chính là người tuyệt tình như vậy, không có tôi anh vẫn sống rất tốt."
"Không có tôi, còn có Park Jaehyuk, dù sao thì anh cũng sẽ không đến mức cùng đường."
"Trước tiên cũng phải làm tốt việc mà tuyển thủ chuyên nghiệp nên làm, không phải anh dạy tôi như vậy sao? "
"Tại sao bây giờ lại đổ lỗi cho tôi? Thật vô lý."
Son Siwoo cuối cùng cũng ngước lên nhìn hắn. Anh biết mình đã lỡ lời, lại còn đem nội tâm yếu ớt của mình phơi bày cho hắn thấy, vì thế không còn lời nào để nói, cũng không thể cãi lại, chỉ ra cửa, ý bảo Park Dohyun hãy rời đi.
Nhưng Park Dohyun hoàn toàn không để ý tới, hắn thậm chí còn dụi đầu vào cổ Son Siwoo, tựa hồ muốn tìm một tư thế thoải mái. Những sợi tóc cọ vào mặt Son Siwoo vừa nhột vừa khó chịu, anh liều mạng đẩy hắn ra, không muốn tiếp tục tư thế thân mật này: "Sẽ không bao giờ nhờ vả cậu loại chuyện kì hoặc này nữa, xin cậu hãy ra khỏi nhà tôi."
Park Dohyun hẫng một nhịp: "Vậy anh muốn tìm ai?"
Son Siwoo cười nhạt: "Không liên quan đến cậu, dù sao tôi cũng không đi đến đường cùng là được."
Sự kiên nhẫn của Park Dohyun cuối cùng cũng cạn kiệt. Cuối cùng thì Son Siwoo vĩnh viễn là như vậy. Son Siwoo có quá nhiều mối quan hệ, từ anh em đồng nghiệp cho đến những người bạn vô cùng thân thiết, cũng không phân biệt ai với ai, tất cả mọi người đều được đặt trong giới hạn 'bạn tốt', nhìn thoáng qua hẳn không thể phân biệt chính mình có gì khác so với những người còn lại.
Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, mình có thể không phải là người đặc biệt nhất, nhưng hiện tại là người gần ở Son Siwoo nhất, lại thân thiết hơn tất thảy ai khác. Nếu không thể cạy viên ngọc ra khỏi phần thịt trai đóng chặt, chi bằng đem phần vỏ trai đập nát ra là được.
Park Dohyun kéo cổ áo rộng thùng thình của bộ đồ ngủ cotton, cắn một cái vào xương quai xanh của Son Siwoo.
Một ngụm này thật sự dùng rất nhiều sức, mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang miệng, lại mang theo một chút ngọt ngào. Son Siwoo đau đớn hét lên, vừa đánh người vừa mắng: "Cậu là chó sao!"
Park Dohyun không nói lời nào, hắn mang theo một vệt máu ở khóe miệng, trực tiếp áp lên môi Son Siwoo.
Người nói chuyện mạnh miệng, thường khi hôn lại rất mềm mại. Nhưng so với hôn môi, hai người giống như gặm cắn lẫn nhau, răng va vào nhau đến đau đớn, môi đều bị cắn rách, máu và dịch vị hòa trộn, bọn họ cuối cùng cũng tách ra. Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt hai người, nhưng ánh mắt lại không dịu dàng như vậy, Son Siwoo lạnh nhạt nói: "Thoạt nhìn vẫn là chó điên, có lẽ cần phải tiêm mấy mũi vaccine dại."
"Anh vẫn chưa thấy chó điên thật sự đâu." Bàn tay Park Dohyun duỗi xuống, mò đến lưng quần Son Siwoo. Son Siwoo còn chưa kịp khép chân lại, dương vật đã bị hắn nắm chặt. Anh kêu lên một tiếng đau đớn, sức lực giãy dụa trở nên mềm nhũn, bị Park Dohyun thuận thế dùng khuỷu tay chèn vào, sau đó nâng một chân lên.
Mặc dù Son Siwoo không muốn, nhưng loại dục vọng này cũng không bị lý trí khống chế, ngón tay Park Dohyun chỉ xoa xoa vài cái, dương vật liền run rẩy cứng lên, anh đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng dương vật đang ở trong tay Park Dohyun, chân lại đang vị hắn nắm lấy, căn bản đứng không vững.
"Haaa." Động tác của Park Dohyun càng nhanh hơn, khiến Son Siwoo nói không nói nên lời. Bàn tay khi nãy đẩy hắn ra rất nhanh đã đặt lên vai Park Dohyun, giống như một nửa chống cự, một nửa nghênh đón hắn. Anh cắn vào vai Park Dohyun, mang theo chút đau đớn kéo dài không dứt, nhưng hết lần này tới lần khác dưới thân lại là một đợt khoái cảm dâng lên, thậm chí không cần quá nhiều kỹ thuật, Son Siwoo bỗng run rẩy, đem hơi thở vùi vào lòng Park Dohyun, liền cao trào xuất tinh.
Trong lúc còn thất thần, Park Dohyun liền bế anh lên trên quầy bar chật hẹp, sau đó ép sát vào.
Quầy bar rất hẹp, Son Siwoo chỉ có thể chống đỡ bằng lưng dưới, đầu cúi xuống, lại liều mạng ngẩng lên, muốn đẩy người trước mắt ra. Nhưng vừa mới cao trào, thân thể bị tình dục ăn mòn căn bản không có khí lực, Park Dohyun dễ dàng cởi quần, lại đem áo vén lên ngang mặt. Tầm mắt cùng hô hấp tạm thời ngưng trệ, vết thương trên xương quai xanh bị thịt mềm linh hoạt xen chút thô ráp liếm liếm, đau rát cùng ngứa ngáy vô cùng khó chịu, sau đó đầu lưỡi cùng răng nanh sắc nhọn chuyển đến nơi khác, thắt eo, đầu vú, dưới sườn, thật sự giống như một chú chó liếm liếm chủ nhân vậy. Son Siwoo vốn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng động tác của Park Dohyun rất nhanh đã vượt quá giới hạn, hắn đem tinh dịch Son Siwoo bắn ra xoa lên khe mông, thuận tay sờ nắn gốc đùi, sau đó bàn tay trượt đến gót chân, dùng sức đẩy chân ra, Son Siwoo ý thức được điểm không đúng, anh ngẩng đầu, muốn ngăn cản đối phương xâm phạm: "Cậu đây là cưỡng..."
Nửa câu sau bị anh nuốt vào, biến thành tiếng "ưmm" kẹt ở khóe môi. Park Dohyun thực sự chỉ bôi trơn bằng chút tinh dịch kia, cắm thẳng vào hậu huyệt của anh, hai chân bị mở ra đặt trên vai Park Dohyun, hắn đè eo Son Siwoo không cho anh lui về phía sau, sau đó hung hăng ra vào. Hạ thể như bị đinh đóng vào, đau đớn càng nhiều hơn sưng sướng, mỗi một lần rút ra đều sẽ đâm vào sâu hơn, dương vật to lớn tàn nhẫn vặn xoắn từng tấc ruột. Son Siwoo cúi gằm mặt, tiếng khóc đều giấu dưới lớp áo, nghe không rõ, ngược lại lộ ra cần cổ đang cố sưc ngẳng lên, nổi lên đầy gân màu xanh, giống như một con thiên nga sắp chết.
Anh vừa khóc, vừa muốn trốn, nhưng lại không có chỗ nào để nương tựa. Trong những giọt nước mắt hòa cùng tiếng mắng chửi mơ hồ không rõ ràng, cơn đau nóng rực cuối cùng cũng dần dịu đi, chậm rãi mang đến một chút khoái cảm, nhưng Park Dohyun lại không chịu buông tha cho anh, hắn quay lại nắm lấy cẳng chân Son Siwoo, ngón tay nặng nề xoa nắn thứ thịt mềm kia, giống như nhất định phải để Son Siwoo nhớ kỹ bài học này. Chẳng bao lâu, da thịt trắng như tuyết liền lưu lại những vết bầm tím loang lổ, hơi sung huyết sưng lên, chỗ mẫn cảm đau đớn khiến Son Siwoo muốn ngẩng đầu lên, nhưng sau khi lấy quần áo che trên mặt ra, đập vào mắt lại là cảnh dương vật nửa mềm nửa cương của mình cùng cảnh tượng đối phương dâm mỹ vào ra dưới thân. Park Dohyun bất mãn lại che mặt anh lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy cần cổ vuốt ve, giống như là đem Son Siwoo nắm trong lòng bàn tay. Son Siwoo nắm lấy cánh tay của hắn, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình, nhưng động tác dưới thân vẫn không ngừng nghỉ, anh lắc tới lắc lui cánh tay Park Dohyun, nghẹn ngào ngăn hắn dừng lại, nhưng không có nửa phần đáp lại. Park Dohyun dường như biến thành một cỗ máy vô cảm, chỉ biết thực hiện những động tác máy móc nơi thắt lưng, da thịt ra vào cùng một nơi, dịch thể trộn lẫn giữa hai chân chảy ra, nhỏ xuống đất, cũng mang theo những thanh âm khiến người khác mặt đỏ tai hồng. Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, kèm theo cảm giác tê dại ở xương cụt khiến người ta choáng ngợp, Son Siwoo co quắp ngón chân, cong eo, ngay lúc sắp bắn ra, bị Park Dohyun nắm chặt lấy quy đầu.
"Aaa, buông ra, buông ra! Lương tâm cậu bị chó tha rồi!" Son Siwoo mơ hồ kêu lên, thân thể vừa chống đỡ được một nửa lại bị Park Dohyun trêu chọc, dương vật mềm nhũn xuống, anh rõ ràng ý thức được mình không chịu nổi nữa, nhưng động tác vào ra vẫn nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho linh hồn anh tách ra khỏi thể xác. Tất cả đều trở nên mơ hồ, anh sắp không thở được, chỉ có thể ở dưới lớp vải bông mềm mại nhè lưỡi ra thở như một con chó ngạt khí, trong cơn cực khoái ngột ngạt, Son Siwoo mơ hồ mất đi lý trí, chỉ còn lại huyệt nhỏ bị xâm phạm cùng dương vật bị áp bức đến sắp nổ tung.
Móng tay Son Siwoo không biết đã trút giận bao nhiêu lần lên cánh tay của Park Dohyun, cuối cùng, một luồng nhiệt nóng hổi bắn vào vách thịt đang co thắt, nóng đến mức khiến người ta phát run.
Park Dohyun vô cùng thư thái cúi đầu nhìn người nằm ngửa, rõ ràng vẫn không muốn để Son Siwoo xuất tinh. Khoái cảm ở hậu huyệt cuối cùng cũng chấm dứt, Son Siwoo cả người chỉ muốn quay lại giường ngủ, nhưng không được. Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt Park Dohyun, mềm nhũn như cầu xin tha thứ: "Để Siwoo bắn ra đi."
Cơ thể anh đầy những vết đỏ cùng vết cắn, một số chỗ thậm chí đã chuyển sang màu tím đậm, Park Dohyun vẫn chưa hài lòng, hắn buông cổ Son Siwoo ra, vuốt ve vài cái, sau đó rút dương vật bán cương ra. Không còn tắc nghẽn, phía sau Son Siwoo chảy ra một ít dịch thể sền sệt không rõ là của ai, hắn đem những thứ kia trộn lẫn trên tay mình, đứa tới trước mặt Son Siwoo.
"Liếm sạch, liền để anh bắn ra.", Park Dohyun lạnh nhạt nói.
Bàn tay kia còn đang làm loạn, có kỹ xảo xoa nắn, đối phương rõ ràng không muốn để cho Son Siwoo được thoải mái, Son Siwoo nắm lấy lớp áo nhăn nhúm, khuôn mặt đỏ bừng hướng về phía hắn. Hai người nhìn nhau một giây, một giọt chất lỏng rơi xuống mặt Son Siwoo, anh khẽ run rẩy mở mắt, chậm rãi vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, mang tất cả chất lỏng có chút tanh nuốt vào trong bụng.
"Nếu anh vẫn ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi."
Park Dohyun cuối cùng cũng buông tay, nhưng ham muốn xuất tinh sắp bùng nổ đã biến mất. Son Siwoo cảm giác như mình bị gạt, thêm vào đó là cảm giác trống rỗng đầy khó chịu bao trùm lấy anh, da thịt tê dại và ngứa ngáy như bị hàng ngàn con kiến bao vây, căn bản tìm không được chỗ nào có thể gãi, anh khó chịu ậm ừ, ở trên quầy bar trắng tinh vặn vẹo tới lui, giống như muốn đem chính mình mài mỏng đi, hòng cố gắng xoa dịu cảm giác trống rỗng đến tột cùng này.
Park Dohyun nhìn chằm chằm bộ dạng dâm loạn của anh một lúc, bỗng nhiên cúi đầu, ngậm lấy dương vật của anh. Khoang miệng ấm áp ẩm ướt chậm rãi nuốt lấy thân dương vật, Son Siwoo phát ra tiếng rên rỉ kéo dài, giống như tiếng mèo kêu, động tác của đối phương cũng không thuần thục, chỉ ấp úng liếm liếm, không chứa nửa điểm kỹ xảo nhưng lại mang đến khoái cảm lập tức cứu vớt Son Siwoo đang giãy dụa trong tình dục.
Trong cơn sóng thăng trầm, Son Siwoo cuối cùng lại xuất tinh, Park Dohyun im lặng đứng lên, tiến lại hôn môi anh, tinh dịch tràn ra giữa khóe môi hai người, chấm dứt trận ân ái hoang đường này.
Nếu mọi người thấy bản dịch này hay thì tặng cho mình một ngôi sao để mình có động lực dịch tiếp nha 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro