4.1
6、
Lúc Son Siwoo tỉnh lại, mơ hồ không biết mình đang ở đâu. Còn trận đấu thì sao? Còn mình thì sao? Nhìn trần nhà trắng toát, anh giật mình ngồi dậy, lúc này mới nhận ra đây là nhà mình.
Nhưng ký ức của mình một giây trước vẫn còn đang thi đấu ở Lol Park, Son Siwoo day hai bên thái dương, bỗng nhiên nghĩ đến một suy đoán vô cùng bất ổn.
Anh không phải lại mất trí nhớ một lần nữa chứ? Thật đáng xấu hổ, một mị ma đáng thương đã trải qua hai lần chết đói đến ngất xỉu trong đời.
Anh lập tức muốn kiểm tra điện thoại để xác định ngày tháng, nhưng bên cạnh gối và tủ đầu giường đều trống rỗng. Chắc là ở ngoài phòng? Son Siwoo xuống giường tìm dép lê, sau đó mới nhận ra mình đang khỏa thân, trên người còn lưu lại những dấu vết rõ ràng không phù hợp với trẻ em.
...... Chuyện này rất bình thường, bằng không mình căn bản mình sẽ không thể nhớ lại, Son Siwoo đã không còn là một succubus mới vào nghề đơn thuần và vô tri như lúc trước. Anh chấp nhận sự thật này một cách bình tĩnh, nhưng hết vấn đề này đến vấn đề khác làm Son Siwoo phải đau đầu. Đối phương là ai? Anh còn nhớ mình vừa cãi nhau với Park Dohyun, sau đó hắn bỏ về rồi lại lập tức có trận đấu, vì thế anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về một người thích hợp để lăn giường. Son Siwoo vừa mắng Park Dohyun, vừa nghĩ chẳng lẽ rốt cuộc cũng đến lúc phải xuống tay với đồng nghiệp khác sao? Anh liền từ bỏ ý định này, loại quan hệ này có thể sẽ bại lộ bí mật của anh. Trong sự tuyệt vọng vì lo lắng, anh nhớ Park Jaehyuk.
Son Siwoo, người đã chia tay bạn trai cũ được ba tháng, bắt đầu nhớ anh ấy (thực chất là nhớ đời sống tình dục cùng anh ấy).
Cũng may, căn phòng bật máy sưởi đủ ấm, Son Siwoo tùy tiện tìm một bộ đồ ngủ thay, anh vốn còn lo lắng bên ngoài có người quen, nhưng bên ngoài không có ai. Son Siwoo thở phào nhẹ nhõm, tìm được điện thoại của mình bên cạnh ổ cắm, ngày trên màn hình khóa rất gần với ngày trong trí nhớ của anh, thậm chí còn hai ngày nữa mới đến ngày tiếp tục thi đấu, anh có thể lười biếng một chút.
Lần mất trí nhớ này có thể vượt qua mà không gặp nguy hiểm gì. Son Siwoo thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ anh gặp phải một vị thần từ bi sao? Sau khi giúp mình, liền biết cân nhắc rời đi, để tránh gặp phải khó xử sau này.
Như thường lệ trong tủ lạnh có sẵn đá viên, Son Siwoo lấy ly nước, bỏ thêm hai viên đá, định uống chút nước lạnh cho tỉnh táo. Lúc này tiếng mở cửa "bíp bíp" bỗng nhiên vang lên, anh cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy có người đi vào, đột nhiên bị sặc.
"Khụ, khụ khụ..." Son Siwoo thiếu chút nữa đã tự mưu sát mình từ sáng sớm.
"Siwoo?" Người nói hình như cũng không nghĩ tới việc anh đang ở đây, trong lời nói mang theo sự kinh ngạc.
"Khụ, không phải." Son Siwoo chạy đến bàn trà tìm khăn giấy, vừa lau vừa nghi hoặc hét lên, "Park Jaehyuk! Aaa, không phải cậu đang làm loạn ở LPL sao, làm thế nào cậu lại xuất hiện trong nhà mình? "
Park Jaehyuk vốn còn có chút lo lắng nhìn về phía anh, nhưng nghe được những lời này, ánh mắt của hắn liền thay đổi: "Cậu... Chứng mất trí nhớ đã chữa được rồi?" Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn xung quanh, như tìm đang tìm kiếm người thứ ba trong phòng.
"..." Son Siwoo liếc mắt một cái nhìn ra ý đồ của hắn, có chút khó thở.
Có lẽ khoảng thời gian mất trí nhớ thuộc loại trạng thái đói đến đầu óc mê muội, nên sau khi anh bình phục lại căn bản sẽ không nhớ rõ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Lần trước cũng vậy, sau khi tỉnh lại liền thấy Park Jaehyuk đang ngủ bên cạnh, quả thực khiến người ta giật mình. Nhưng lần này tỉnh lại, ngược lại bên cạnh không có ai, vì thế Son Siwoo hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã cùng ai lăn giường.
Nhưng không sao, cả hai lần đều bình an vô sự là tốt rồi. Lần trước sau khi tỉnh lại, anh đã có một người bạn giường cố định, thậm chí, khi hai người ở cùng một đội đã phát triển thành người yêu, Son Siwoo rất hài lòng. Mà lần này sau khi tỉnh lại, anh trở lại bình thường, đối tượng tình một đêm cũng biến mất, Son Siwoo cũng rất hài lòng, dù sao hiện tại anh cũng không có ý định phát triển mối quan hệ phức tạp với người khác, giảm bớt đi vô số phiền toái.
"Mình ổn rồi." Son Siwoo suy nghĩ cẩn trọng về điều này, mềm nhũn như không xương nằm ở ghế sofa, nhìn về phía Park Jaehyuk đang đứng chắn ở cửa nhà, "Cậu không đánh giải sao?"
"LPL đang trong thời gian nghỉ, cậu hỏi như vậy là không quan tâm đến mình sao? Sau khi không ở cùng một đội, quả nhiên tình cảm nhanh chóng xuống dốc.", Park Jaehyuk giả khóc.
"Cái gì." Trong ấn tượng của Son Siwoo, đối phương rõ ràng đã trở về Trung Quốc sau Tết nguyên đán, nhưng anh có chút uể oải, lười tranh cãi cùng Park Jaehyuk, vì vậy đã đưa tay chỉ hắn, "Lấy cho mình ly nước đi Jaehyuk."
Ly nước vừa rồi của anh bị hắn dọa kinh hãi đến sặc, nhờ Park Jaehyuk lấy một ly khác cũng không có gì quá đáng. Park Jaehyuk vừa thay giày ở cửa, lẩm bẩm làm thế nào lại sai khiến khách chứ, cam chịu đi lại phía máy lọc nước.
"Đóng cửa lại!" Son Siwoo vẫn ở đó chỉ đạo.
Park Jaehyuk thở dài, xoay người định đóng cửa lại, nhưng một bàn chân chen vào, kẹt ở khe cửa.
?
Park Jaehyuk ngẩng đầu, nhìn thấy Park Dohyun trong tay cầm đồ ăn sáng, đang nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.
"Tuyển thủ Ruler." Park Dohyun cũng rất lịch sự chào hỏi đàn anh.
"Ah, tuyển thủ Viper." Park Jaehyuk lộ ra vẻ mặt hóng hớt kịch hay.
Hai người đứng ở cửa, ngầm im lặng. Park Dohyun nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở thứ gì đó, Park Jaehyuk nghi hoặc nhìn xuống, chỉ thấy chân mình.
Chuyện gì vậy? Lẽ nào chân mình bốc mùi sao? Không đời nào.
"Nhà mình",
"Mau mau đến đây",
"Cứu mạng với!!!!!!!!!! Muộn một phút mình sẽ chết mất!!!",
"Làm ơn nhanh lên, cứu lấy Siwoo !!! "
Trong nháy mắt Son Siwoo nhìn thấy Park Dohyun, liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó. Lúc này hắn mới phát hiện Park Jaehyuk cũng gửi tin nhắn cho anh, cách đây không lâu, nhưng hiện tại không có thời gian để đọc, trên mông Son Siwoo như gắn một cái lò xo, liền nhảy dựng lên, anh vội vàng chạy đến bên cửa, ra hiệu bảo Park Jaehyuk tránh ra, sau đó mở cánh cửa tủ phía sau ra, lấy một đôi dép lê dùng một lần đặt trên mặt đất.
Ánh mắt của Park Dohyun và Park Jaehyuk dõi theo động tác của anh, dừng lại ở đôi dép.
A, thì ra là hắn không có dép để thay, Park Jaehyuk chợt nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro