Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Khi không còn ai ở gần, Sujin và View bắt đầu nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của những cô hầu khác. Khoảng 3-4 cô hầu xúm lại, ánh mắt họ đầy sự ganh ghét, không ngừng đánh giá và chỉ trỏ. Một trong số họ, cô hầu lớn tuổi, khinh bỉ nói:

"Các người tưởng có công chúa Wanwimol nâng đỡ là được sao? Các ngươi chỉ là đám hèn mọn, biết điều mà đứng đúng chỗ của mình."

Rồi cô hầu ấy đột ngột đẩy View xuống đất, làm cô ngã khuỵu xuống sàn. Những cô hầu còn lại bắt đầu xúm lại, lôi Sujin và View lên, dùng những lời lẽ cay nghiệt, chửi bới không ngừng. Một cô hầu khác, với khuôn mặt đầy sự ghen tị, giơ tay lên tát vào mặt View, làm cô ngã sang một bên, đau đớn mà không thể thốt lên lời.

"Các người không xứng!" Một cô hầu khác xông vào, dùng chân đá vào bụng View, khiến cô ngã gục xuống đất lần nữa, cảm giác như cơ thể bị nghiền nát. Một cô hầu nữa hất cả một xô nước bẩn lên người Sujin, làm nước bẩn văng khắp nơi. "Cứ thử mà nhìn lên, nhìn cho rõ đi, các ngươi đám rác rưởi!"

View cố gắng đứng dậy, tay run rẩy nhưng không dám để Sujin nhìn mình. Cô sợ rằng nếu chị thấy mình yếu đuối sẽ lo lắng. Nhưng cô không thể chịu được cảnh Sujin bị hành hạ như thế. Dù sợ hãi, cô vẫn gắng gượng đứng lên, hét lớn:

"Đủ rồi!"

Những cô hầu dừng lại, nhưng lại nhìn View bằng ánh mắt căm ghét. Một cô bước tới, giáng một cú tát vào mặt cô, rồi lại đạp vào chân khiến cô lại ngã xuống. Lần này, View không thể đứng dậy ngay lập tức, khuôn mặt bầm tím và máu rỉ ra từ miệng. Nhưng View vẫn cắn răng chịu đựng. Sau khi bọn họ bỏ đi, View vẫn đứng dậy, dù tay chân tê dại, cố gắng tiếp tục dọn dẹp sân sau cùng Sujin. Sujin lo lắng, đôi mắt đỏ lên:

"Họ nói đúng, chúng ta nên biết thân phận mình ở đâu View à"

View chỉ lắc đầu, dù cơ thể mệt mỏi, vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ. Những cô hầu khác, thấy cô bị đẩy thêm việc, không hề có chút thông cảm mà họ còn cố gắng né xa chị em nhà Benyapa này để tránh rước phải họa lớn vào thân. 

June đứng nhìn từ xa, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng nàng. Nhìn View gầy gò nhưng vẫn kiên trì làm việc, nàng cảm thấy một nỗi bất an không thể diễn tả, một cảm xúc lo lắng cho một người mà nàng chẳng hiểu rõ tại sao lại có thể khiến mình bối rối đến vậy. June cố gắng nhìn thẳng vào công việc của View, nhưng trong mắt nàng vẫn không thể nào dứt ra được hình ảnh cô gái nhỏ bé ấy, làm trái tim nàng không ngừng lo lắng.

.

.

.

Tối muộn, sau khi Sujin tắm xong, View mới có thể vào phòng tắm. Vì phòng tắm bị chiếm dụng bởi các cô hầu khác, họ chỉ có thể chờ đến khi mọi người đã ngủ say mới được tắm. View bước vào phòng thay đồ, cảm thấy cơ thể mệt mỏi vì những vết thương chưa lành. Cô thay nhanh bộ đồ đơn giản, tuy không thơm tho nhưng đủ sạch để mặc, dù trong lòng cảm thấy tủi thân. Trong hoàng cung này, mọi thứ đều phải hoàn hảo, không được phép có một chút dơ bẩn nào. Mỗi người hầu đều phải có một bộ đồ sạch, nhưng với View, tất cả vẫn chỉ là những thứ tạm bợ.

Vào lúc này, từ ngoài cửa, một bóng hình già nua nhẹ nhàng bước vào. Đó là Bà Han, một người hầu già yếu, với đôi tay run rẩy nhưng tràn đầy lòng tốt. Bà là một người có số phận bất hạnh, gánh vác tội lỗi thay cho đứa con trai lêu lổng, gây tai tiếng khiến gia đình bà bị hủy hoại. Bà phải vào đây làm người hầu, sống lặng lẽ một mình mà không có một ai nương tựa. Những vết thương trong lòng bà cũng không bao giờ được chữa lành, nhưng bà vẫn không thôi làm những việc tốt.

Đêm nay, như mọi khi, bà Han thức dậy, bước nhẹ vào phòng View. Ánh mắt bà mờ mịt vì tuổi tác, nhưng vẫn nhìn thấy rõ sự đau đớn và mệt mỏi trên gương mặt View.

"Con... con bị đau sao?" Bà Han nhẹ nhàng hỏi, giọng bà khẽ khàng như tiếng thở dài của gió đêm.

View ngẩng lên, đôi mắt cô ngập tràn sự ngạc nhiên và xúc động. Cô chưa bao giờ nhận được sự quan tâm như vậy từ ai trong cung này, nơi chỉ có sự lạnh lùng và bất công.

Bà Han tiến đến, đưa tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc ướt đẫm trên trán View, rồi đặt tay lên bả vai cô như một người mẹ vỗ về con gái mình. Đôi tay bà run rẩy, nhưng mỗi động tác đều đầy sự ân cần. Bà nhẹ nhàng rửa đi những vết bẩn còn sót lại trên gương mặt View, rồi dùng băng gạc sạch sẽ để băng bó những vết thương trên cơ thể cô.

"Con không cần phải chịu đựng một mình," bà Han thì thầm, giọng bà đầy sự dịu dàng. "Mọi vết thương rồi sẽ lành, chỉ cần con có niềm tin."

View cảm thấy nghẹn ngào, không thể thốt lên lời. Cô cắn chặt môi để không bật khóc. Chưa bao giờ cô cảm thấy sự chăm sóc này quá đỗi cần thiết, nó làm cho trái tim cô nghẹn lại. Cô nhận lấy tay bà Han với tất cả sự cảm kích, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. 

"Cảm ơn bà, cảm ơn bà..." Cô nghẹn ngào, đôi tay run rẩy cầm lấy băng gạc, một chút ấm áp trong lòng sau bao nhiêu tổn thương.

Bà Han chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, không nói gì thêm. Bà hiểu rằng không cần phải nói nhiều, sự hiện diện của bà, cái vỗ về nhẹ nhàng đã là tất cả những gì mà View cần trong khoảnh khắc này.

View nhìn bà Han, trong đôi mắt cô lấp lánh sự cảm ơn và sự mệt mỏi. Cô không thể tưởng tượng được rằng, trong một nơi tăm tối và lạnh lẽo như thế này, bà Han vẫn có thể giữ vững được tấm lòng lương thiện và bao dung. Mặc dù bà cũng chẳng có ai để dựa vào, nhưng bà vẫn không ngừng giúp đỡ những người yếu đuối hơn mình.

Sau khi bà Han rời đi, View ngồi lại trong bóng tối của căn bếp nhỏ, nơi chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu vào từ cửa sổ. Dù vết thương trên cơ thể đã được bà Han chăm sóc một phần, nhưng có những vết bầm tím sâu hơn mà View không thể nhìn rõ dưới ánh sáng mờ ảo. Cô biết mình không thể chờ đợi đến sáng mai, vì không thể để những vết thương này không được chăm sóc kịp thời.

Vì vậy, cô quyết định rời khỏi căn bếp, lặng lẽ đi ra ngoài. Đêm khuya trong hoàng cung thật yên tĩnh, mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ say, và chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua những tán cây. View biết rằng, ngoài kia, không ai sẽ để ý đến cô. Nơi yên tĩnh nhất là bờ hồ ở sân sau, nơi ít người lui tới và cũng ít ai dám đến. Những người hầu khác không thể đụng tới cô ở đó, nơi mà họ không dám đi vào.

Khi bước ra khỏi căn bếp, cô nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống mặt hồ, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt nước. Nhưng khi cô bước tới bờ hồ, một hình bóng quen thuộc bất ngờ xuất hiện dưới ánh trăng. Một nữ nhân với mái tóc đen dài, thướt tha như dòng suối, đứng im lặng, ngắm nhìn ánh trăng rực rỡ. Dáng người cao quý ấy khiến View lập tức nhận ra — đó chính là Công chúa June.

June bất ngờ nhìn thấy View bước ra từ bóng tối, có vẻ ngạc nhiên khi cô còn thức vào giờ này. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của View, nàng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.

"Cô còn thức sao?" June hỏi, giọng nàng dịu dàng như nước, ẩn chứa sự ngạc nhiên và lo lắng.

View khẽ cúi đầu, có chút ngượng ngùng vì bị bắt gặp vào giờ khuya như thế này. Cô ngồi xuống, tự tay bắt đầu băng bó lại những vết thương trên người mình, nhưng vì ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng, cô không thể nhìn rõ được những vết thương, khiến mỗi động tác của cô đều có phần vụng về, lóng ngóng. Tay cô run lên, và băng gạc không thể cuốn đúng cách.

Chứng kiến cảnh tượng này, June không thể nhịn cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, đầy sự thích thú nhưng không hề châm biếm. Cô nàng nhìn View, ánh mắt long lanh tràn đầy sự mềm mại và trìu mến.

"Cô sao lại làm như thế?" June khẽ cười, đôi mắt sáng lên với sự ấm áp, "Để tôi giúp cô."

View ngước lên nhìn nàng, cảm giác có chút xấu hổ khi bị bắt gặp trong tình cảnh này. Cô định từ chối, nhưng không thể nào không nhận ra sự chân thành trong ánh mắt của June. Thở dài, cô chỉ biết cúi đầu, nhường lại công việc cho nàng.

"Cảm ơn..." View thầm thì, một nụ cười ngượng ngùng nở trên môi, nhưng lại không thể giấu nổi sự cảm động trong lòng.


13/1/2025

Tình yêu len lóiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro