Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💙🤍

 Không gian im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng và sự lặng lẽ của buổi sáng. View nhìn sang June, cô ấy vẫn ngồi đó, không vội vã, nhưng một chút gì đó trong ánh mắt khiến View cảm thấy mình không thể đứng yên. Đêm qua, mọi thứ đã khác biệt. Mặc dù cảm giác ngượng ngùng vẫn còn đọng lại, nhưng một phần trong View lại không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. June đứng dậy, mắt vẫn không rời khỏi View, nhặt lấy bộ váy nằm dưới sàn lạnh lẽo suốt đêm hôm qua mặc vào. View vội quay mặt hướng ra chiếc rèm cửa sổ đã đóng. Còn June thì không mảy may bận tâm đến điều đó. 

View không thể không chú ý đến từng động tác của June. Cái cách cô ấy cử động, không chút vội vàng, không có gì thể hiện sự lúng túng, khiến View cảm thấy như mình đang đứng trước một người mà không thể đoán được suy nghĩ. Nhưng View lại cảm thấy bối rối, có một phần trong cô muốn làm rõ mọi chuyện ngay lúc này.

- Mình nghĩ View sẽ không dễ dàng quên được đêm qua đâu 

June tiếp tục, giọng cô nhẹ nhàng nhưng trêu ngươi. Cô lấy chiếc áo khoác của mình từ trong tủ và khoác vội lên người, nhìn vào View như thể đang thách thức cô. 

- Nhưng mình nghĩ cậu thích cảm giác này

View cảm thấy mặt mình đỏ lên. Cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng những lời của June vẫn vang vọng trong đầu

- Bạn... không phải là người dễ dàng bị chi phối, đúng không?

 View cố gắng nói một cách bình tĩnh, nhưng giọng cô lại không kiềm chế được sự run rẩy. June nhìn thấy sự bối rối của View và mỉm cười. Cô biết rằng mọi thứ không hề dễ dàng đối với cô ấy, và đó chính là lý do June tiếp tục giữ sự trêu đùa này. Cô bước lại gần View, không hề vội vã, chỉ với những bước đi nhẹ nhàng, như thể đang chơi một trò chơi mà cô không muốn kết thúc quá sớm. June thì thầm, đôi mắt lấp lánh một cách thách thức. Cô vén tóc, rồi bắt đầu mặc lại quần áo, nhưng tay cô khẽ vuốt ve cổ tay View trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

View không thể kiềm chế nữa, cô nhìn xuống chiếc giường, rồi lại nhìn lên June, và không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang đập loạn nhịp. Cô cố gắng đứng dậy, mặc lại chiếc áo của mình, nhưng từng động tác lại khiến cô cảm thấy như một sự bối rối mới đang dâng lên.

- Xin lỗi vì đêm qua...mình không kìm chế được bản thân...

Cô vừa nói vừa mặc lại chiếc áo phông và quần của mình vào. Khi View vừa mặc xong áo, tay cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tóc thì June đã tiến lại gần một cách chậm rãi, không vội vã nhưng từng bước đi của cô lại mang một sự chắc chắn đến kỳ lạ. View chỉ kịp ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấy June đang đứng rất gần mình. Không một lời nói ra, June vươn tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má View, làm trái tim cô lại thắt lại. Ánh mắt của View mở rộng, ngỡ ngàng, không hiểu sao những cảm xúc ấy lại ùa về trong một khoảnh khắc như vậy. Cô muốn lùi lại, nhưng đôi mắt của June đã khóa chặt cô lại, không thể tách rời.

June mỉm cười, nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa đầy ẩn ý.

 - Mình nghĩ... mình đã để lại một dấu ấn không thể phai nhòa

Cô thì thầm, giọng nói gần như không thể nghe thấy. Và trước khi View có thể đáp lại, June nhẹ nhàng kéo cô lại gần, đôi môi của cô đặt lên môi View trong một nụ hôn ngắn nhưng mãnh liệt. Nó không phải là một nụ hôn vội vã hay đắm say, mà là một nụ hôn đầy ý nghĩa, như một lời khẳng định rằng mọi thứ giữa họ sẽ không thể quay lại như trước. Nụ hôn ấy chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ để khiến View bối rối đến mức không thể dứt ra được. Cô chỉ đứng im, như thể bị đóng băng trong khoảnh khắc ấy, chưa thể hiểu hết ý nghĩa của những gì vừa xảy ra.

Khi June rời khỏi, không nói thêm lời nào, chỉ để lại một không gian trống rỗng, cô quay lại và bước ra ngoài, để lại View đứng đó, mắt vẫn nhìn theo, cảm giác như mọi thứ vừa rồi vẫn chưa thực sự kết thúc.

- "Mình không muốn quên đâu" 

View thì thầm trong lòng, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không chắc mình đang nói với ai.

.

.

.

Thời gian trôi qua, giữa ViewJune, mọi thứ không hề rõ ràng nhưng lại rất mơ hồ. Họ vẫn sống chung trong chiếc xe, đối xử như người yêu, nhưng thực chất, cả hai chưa bao giờ nói ra những cảm xúc thật sự của mình. Mỗi buổi sáng, họ thức dậy bên nhau, trao cho nhau cái nhìn trìu mến, những cái ôm, những nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng lên môi hoặc trán hay má đối phương trước khi bắt đầu một ngày mới. Những đêm, ViewJune cùng nằm cạnh nhau, cơ thể quấn quýt không rời, thỉnh thoảng khẽ vuốt ve nhau trong im lặng, như thể tình cảm ấy đã phát triển đến mức không thể dừng lại, hành động vẫn xảy ra mặc dù đi quá giới hạn nhưng cả hai không thể phủ nhận vị trí của đối phương to lớn thế nào trong cuộc đời của mình.

Nhưng cùng lúc đó, đoàn du lịch của June chuẩn bị rời đi. Cô không nói nhiều về chuyến đi, nhưng trong mắt June, View có thể nhìn thấy sự tiếc nuối. View chưa kịp thổ lộ cảm xúc của mình, chưa kịp nói ra rằng mình thực sự muốn ở bên June, rằng cô cũng đã yêu June, dù mối quan hệ của họ hiện tại vẫn chưa được định hình.

Ngày cuối cùng đến, không khí giữa họ trở nên im lặng lạ thường. June đang chuẩn bị đồ đạc, trong khi View đứng bên ngoài, nhìn về phía xe du lịch chuẩn bị khởi hành. Những cảm giác hỗn độn xâm chiếm trái tim View, cô không muốn mất June, nhưng lại không dám nói ra tình cảm của mình. Ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tay nắm chặt, như thể chờ đợi một điều gì đó.

Khi chiều tối đến, đoàn xe cuối cùng cũng chuẩn bị khởi hành. June đã mặc xong đồ, kéo vali ra khỏi chiếc xe, bước về phía cửa. View đứng im lặng nhìn theo cô, lòng nặng trĩu, cảm giác mất mát bắt đầu tràn ngập. Nàng chỉ nhìn cô rồi tiến tới trao một nụ hôn như lời tạm biệt và rời đi. View cứ thế đứng đờ ở đó mặc cho chiếc xe đã rời đi được khoảng 10 phút trước rồi. Đột nhiên, cô nhận ra, nếu không hành động ngay lúc này, có thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. 

Không suy nghĩ nhiều, View vội vã khởi động chiếc xe chạy hết tốc độ để đuổi kịp đoàn xe của June, gọi lớn: 

- June!

 Cô chạy xuyên qua đám đông, ánh mắt nhìn thấy June đang quay lại, đôi mắt cô ấy cũng đầy sự bối rối. View lao nhanh về phía trước, dừng lại trước chiếc xe kia, trước mặt June, thở hổn hển, nhưng trái tim cô lại đập mạnh mẽ.

- Ở lại với mình...được không?

View bắt đầu, giọng cô nghẹn lại. 

- Mình không muốn mất bạn. Mình thích bạn, June. Thật sự, mình yêu bạn.

June nhìn cô, một lúc lâu không nói gì, chỉ là đứng im, ánh mắt như đang tìm kiếm sự thật trong lời nói của View. Nhưng rồi, không nói thêm gì, cô kéo View lại gần và đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Nụ hôn ấy không chỉ là sự đáp trả, mà còn là tất cả những gì mà cả hai người đã giữ trong lòng suốt thời gian qua. Trước mặt đám đông, giữa những ánh mắt ngạc nhiên, nụ hôn ấy như một lời tuyên bố không cần phải thốt ra, rằng họ thực sự yêu nhau.

Khi nụ hôn kết thúc, June mỉm cười, đôi mắt lấp lánh

- Lần này, hãy kết thúc trò chơi đó đi. Mình sẽ sống thật với cảm xúc của mình. June yêu cậu, View!

Với trái tim đầy hạnh phúc và an tâm, View nắm chặt tay June, cùng nhau bước đi về phía chiếc xe, không còn gì phải lo lắng. Họ không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần ở bên nhau. Và như vậy, họ quyết định sống cùng nhau, nơi mà tình yêu của họ có thể phát triển mà không có bất kỳ điều gì ngăn cản.

.

.

.

5 năm sau, sau 6 năm tìm hiểu và tình cảm vẫn còn đong đầy như ngày đầu tiên họ găp nhau, ViewJune đã chính thức kết hôn và địa điểm tổ chức cũng tại bãi biển nơi lần đầu tiên họ gặp nhau. Bà con quanh đó đều rất ủng hộ và chúc phúc cho họ 

1 năm sau, June hạ sinh một em bé gái kháu khỉnh đặt tên cho nó là Jine Benyapa lấy theo họ ba. View thì chiều vợ mình hết nấc, vợ kêu gì cũng làm bảo gì cũng nghe. lương tháng làm dù không được nhiều nhưng vẫn đủ để cả gia đình trang trải cuộc sống. Họ cũng quyết định mua một căn nhà mặt đất để thuận tiện hơn trong việc sinh hoạt. Còn chiếc xe đa dụng kia thì June bảo bán nhưng View không chịu bán vì nơi đó chứa rất nhiều kỉ niệm giữa nàng và cô. Không cần cuộc sống xa hoa, chỉ cần ở bên nhau hạnh phúc là tốt lắm rồi. 

- Vợ ơi chồng về rồi nè

Jine nghe tiếng ba View trở về liền vui mừng chạy ra ôm lấy ba rồi hôn chụt vào má ba. View biết nhà mình cũng hay ghen nên một tay bế con một tay chạy vào ôm vợ hôn chùn chụt vào môi June.

- Nhớ vợ quá

- Công việc hôm nay thế nào, có mệt không chồng?

June đưa tay chỉnh lại cổ áo cho chồng mình rồi vội cầm đôi đũa đảo đều thức ăn. 

- Hmm để xem nào, có khi không mệt bằng tối nay đâu

June nghe đến đây liền đông cứng cả người. View thì nở nụ cười gian tà nhìn June rồi ra phòng khách ngồi chơi với con. June thầm đoán kết quả tối nay của mình ra sao rồi

.

.

.

- A~~hưm...a~~ohhh~~~ sướng quá...chồng-ơi...chết em mất~~

- Từ từ đợi chồng nào...a...vợ

- A~~ hwm~~ ohhh V-View~~~

- Khẽ thôi June....ahh...con đang ngủ~~đừng làm ồn

The End


4/1/2025

Viết xong 3 chap là t buồn ngủ=))) định viết Oneshot mà thế éo nào viết quá trớn nên phải ngưng lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro