6
Sau khi kết thúc trò chuyện, nàng vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Trong gương, trên mặt June Wanwimol hiện lên một tầng ửng đỏ, đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi môi cũng hồng hơn thường ngày, mặc dù không phải tài giỏi gì nhưng dáng vẻ rơi vào bể tình này, cũng là điều vui vẻ nhất trong toàn bộ năm học của June.
June nhìn gương cười cười, June ở trong gương cũng cười cười lại với nàng.
Nếu như gặp mặt, Cún Con hẳn là sẽ thích dáng vẻ của nàng chứ? Từ nhỏ đến lớn, những lời bàn tán đánh giá mà June được nghe nhiều nhất chính là "đáng yêu" đó.
Sau khi June đến trường T vẫn cảm thấy mình không may mắn lắm, cho đến giờ phút này, nàng mới thấy có lẽ vận may của mình chỉ đến hơi trễ mà thôi.
Nàng cô đơn giữa biển người dùng mênh mông của app kết bạn này, lại có thể ghép đôi với Cún Con, có người làm bạn, còn sắp gặp mặt, rất nhanh cái gì cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.
Quay về giường, June gửi cho Cún Con tin nhắn. "Cục cưng ngủ ngon!"
Không lâu sau, Cún Con cũng trả lời nàng. "Ngủ ngon."
View không giống June, nói xong "Ngủ ngon" thì không thể nhắm mắt ngủ. Cô trừng mắt nhìn bản giới thiệu tóm tắt Seattle trên laptop của mình đến ngây người.
Lời mời gặp mặt của June làm cho cô không thể trốn tránh, dưới tình thế cấp bách, cô bỗng nhiên nghĩ đến thành phố Orm Kornnaphat đang du học, một lời nói dối không cần suy nghĩ cứ như thế buột miệng thốt ra.
View nói vô cùng trôi chảy tự nhiên, y như thật, cô nghĩ lại những lời đó, chính mình cũng sắp tin luôn rồi.
Buổi trò chuyện tối hôm trước, View sợ June nghe ra vấn đề, đặc biệt mua một phần mềm biến thanh ở trên mạng, còn nhờ người bán điều chỉnh âm thanh cho có chút khác biệt so với giọng nói nguyên bản, nhưng vẫn có điểm tương tự, ai ngờ điện thoại vừa được kết nối, trang web phần mềm biến thanh lại bị kẹt.
Rơi vào đường cùng, View đành nói chuyện trực tiếp với June. May là June dễ lừa gạt, tuy rằng cảm thấy giọng nói của cô quen tai, nhưng cũng không nghĩ sâu xa gì.
Chuyện đến nước này, View cũng không muốn lại kiếm cớ nữa. Nhưng cái chính là, cô... có đôi khi không thể nào từ chối nổi June, không có cách nào từ chối giọng nũng nịu của June hay ảnh của June, nàng đã nói những việc này cũng không tính là yêu cầu gì quá đáng quá phận, thế thôi.
View Benyapa khép lại máy tính, nhìn ngắm bức ảnh buổi chiều June gửi đến. Một tháng trước, chắc chắn là cô sẽ không nghĩ tới chính mình lại giúp June chọn bông tai, nhưng mà chọn đều chọn rồi, dù sao cũng phải nhìn xem có hợp hay không.
June chụp ảnh ở khu thông tin của thư viện, View khẳng định như vậy. June chụp có chút nhanh, ống kính điện thoại ngắm không được chuẩn, ảnh có hơi mờ, nhưng bông tai đúng là rất phù hợp với June. Bức ảnh có độ phân giải thấp, cách chụp có hơi cẩu thả nên chính diện thì nhìn không rõ, chẳng qua vì biết mặt June ở ngoài đời thật rồi nên View mới dễ hình dung đến vậy. Môi của June Wanwimol lúc nào cũng đỏ hồng và bóng bẩy hơn người khác một chút, trong hình môi khẽ nhếch làm rõ cánh cung trái tim hoàn hảo, có thể khiến người ta cảm thấy đôi môi nàng chắc hẳn rất mềm mại dẻo dai như thạch dâu. Hai mắt June liếc xuống, nhìn vào camera, View nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy hai giây, rồi mặt không chút thay đổi tắt màn hình điện thoại.
Buổi sáng ngày hôm sau, chưa tới mười giờ, June đã gửi tin nhắn hỏi View. "Máy bay bay lúc mấy giờ?"
View đang trong lớp học điện ảnh quốc tế, nhanh chóng tra xét chuyến bay từ thành phố đi Seattle, nói cho June biết. "Mười một giờ hai mươi."
"Vậy em đang ở sân bay rồi hả?" June hỏi cô.
"Đang trên đường." View trả lời lại.
"Muốn đến tiễn em..." June nói.
View trong lòng cả kinh, June lại gửi tiếp cho cô. "Nhưng mà thôi vậy, chờ em trở về."
Nàng lại còn gửi một ảnh động con mèo tươi cười rất đáng yêu nữa. "Lên đường bình an, đi du học thuận lợi nha~!"
View đã cất điện thoại rồi, nhưng lại lấy ra, gửi cho June một chữ. "Ừm."
Hôm nay lúc nào View cũng để ý thông tin chuyến bay, còn đúng vào lúc bốn giờ năm mươi phút chiều, mở khung trò chuyện app kết bạn.
Cô mới vừa tan học, mấy người bạn học hẹn cô đến một nhà hàng ở ngoài trường ăn cơm, cô vừa đi vừa nói cho June. "Đã đến."
June không trả lời ngay, lúc View và đám bạn ngồi vào trong xe cô, chuẩn bị xuất phát, thì June đột nhiên nhắn tin đến, hỏi View. "Có thể gọi điện thoại với chị một chút không?"
Xe View cũng đã khởi động, cúi đầu nhìn vài chữ trên màn hình, tay ngừng lại vài giây, rồi quay đầu nói với hai người bạn học trong xe. "Tớ ra ngoài gọi điện thoại."
Thấy bạn học gật đầu, View mới cầm điện thoại lên, bước xuống xe, đóng cửa lại, đi xa xa chút, gọi điện cho June.
June rất nhanh đã nhấc máy, ở đầu kia gọi cô. "Cún Con!"
Thanh âm June không quá lớn, lộ chút thân mật và ỷ lại rất tự nhiên nên không khiến người khác phiền chán.
"Sao thế?" View thấp giọng hỏi.
Nghe qua vô số giọng nói mà June gửi cho cô, nhưng View vẫn không quen khi nghe June trực tiếp nói chuyện với cô lắm.
Gọi điện thoại với June, giống như đem thực tại tách mở ra, tạo ra một Cún Con không có thật, được View đóng vai một cách miễn cưỡng.
"Em xuống máy bay rồi à?" June hỏi.
June thật giống như bởi vì được nói chuyện với Cún Con mà vui vẻ hồ hởi.
View đáp. "Xuống rồi."
"Seattle có mưa không?" June lại hỏi.
View đã sớm chuẩn bị xem trước dự báo thời tiết bên đấy, nói với June. "Trời đầy mây, nhưng không mưa."
"Chị xem dự báo thời tiết, thấy bảo là ngày mai trời bắt đầu đổ mưa." June căn dặn. "Em nhớ phải mang theo dù đó!"
"Ừm." View vô thức gật đầu.
June im lặng một hồi, View hỏi nàng. "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có." June ngoan ngoãn nói. "Bái~ bai~!"
View cúp điện thoại, trở về trong xe, đưa bạn học đến nhà hàng đã hẹn trước kia. Đỗ xe xong, View thấy June gửi tin nhắn cho cô, mở ra xem, June nói một mình ở nhà hàng chuẩn bị ăn cơm, rất muốn nói chuyện cùng Cún Con.
Nàng còn nói thức ăn nhà hàng này không tồi, khi nào Cún Con trở lại thành phố, nhất định sẽ dẫn cô đến ăn, như vậy là có thể gọi suất ăn tình nhân, ăn món đồ ngọt chỉ có người yêu mới có thể gọi kia.
"Suất ăn tình nhân?" View hỏi June.
"Cũng giống như suất ăn hai người ý." June giải thích. "Em chịu ăn là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì!"
View cùng bạn học vừa vào cửa, đã nhìn thấy June ngồi ở vị trí gần cửa sổ đối diện cửa ra vào, tay chống cằm nhìn chung quanh, trước mặt đặt một chén canh. View cách June không quá năm mét, ánh mắt đảo qua June, dừng lại trên mặt nàng.
Lúc ngước mắt lên nhìn thấy View, lông mày June đang giãn ra lập tức cau lại, nàng nhanh chóng cúi đầu, dùng cái muôi khuấy khuấy chén canh như thể bận rộn lắm.
_._
Vận may của June cũng chưa đến hoàn toàn.
Tuần này có một bữa ăn nhà hàng, việc học của nàng nặng, học hành cả ngày để nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của hôm nay, mới một mình ra cửa đi ăn bữa cơm. Lúc này mới lên món canh, cửa nhà hàng mở ra, View Benyapa, người cả ngày không xuất hiện trong lớp, đi vào.
Trong cái rủi cũng có cái may là View không đến với Neo và Mint, bên cạnh cô là hai người mà June không biết. Nàng đoán có lẽ là bạn học bên ngành Điện ảnh của View, bởi vì bọn họ ăn mặc thời thượng, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phách minh tinh.
Vẻ mặt View vẫn như cũ rất thản nhiên, sau khi vào cửa mang theo một luồng gió lạnh, còn liếc mắt nhìn June một cái, vốn là nàng còn đang rất thoải mái bởi vì View cả ngày không ở lớp, không ngờ ra khỏi trường học, mà còn đụng trúng cô. Sau này, nếu có ra ngoài nhất định không được lười biếng, phải lật xem lịch kèm tử vi.
June cúi đầu, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, quầy lễ tân hỏi họ có đặt bàn hay chưa, một trong hai người kia nói ra tên người đã đặt, người phục vụ liền dẫn bọn họ đi lên tầng.
Tầng trên và tầng dưới nhà hàng này không giống nhau, đầu bếp và thực đơn cũng khác.
June thầm nói trong lòng, học viên Điện ảnh quả nhiên ra tay hào phóng, lần sau nàng mang Cún Con đến, hai người bình thường thì ăn đồ ăn dưới lầu, ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ này, cũng đã là rất tốt đó chứ.
Xui xẻo còn chưa dừng lại, canh của June vừa được dọn xuống, thì người bạn học làm chung tổ, phụ trách tổng hợp kịch bản gọi điện thoại cho June nói kịch bản của nàng gửi đều có vấn đề, làm khác nội dung với một người nữa. Hiện tại giáo sư đang chờ ở trong lớp, kêu June mau chóng trở về.
June tiếc muốn chết, còn không đợi món ăn lên, đã trả tiền đi ngay, ở cửa nhà hàng bắt taxi về trường học.
Nàng thở không ra hơi chạy vào lớp, hai người bạn học đang chờ nàng, giáo sư không đợi kịp đã đi trước rồi. Nàng và người kia kiểm tra từ đầu tới cuối một lần, phát hiện ra là lỗi của đối phương, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
9h30 tối, June mới bước ra khỏi lớp học. Ngoài trời muốn mưa nên không khí bỗng lạnh, gió thổi vù vù mang theo ít hơi nước, trang phục của June cũng không dày, gió lạnh men theo khe hở cổ áo rộng chui vào trong, lạnh tới đầu phát đau.
Lúc nãy nàng gấp gáp chạy đến lớp, căn bản là không cảm thấy lạnh, hiện tại việc cũng đã xong, một mình đi trong cảnh trường học tối lửa tắt đèn này, mới cảm thấy lạnh lẽo quá.
Lúc gần đến cổng trường, điện thoại June ở trong túi rung lên, bây giờ nàng chỉ cần nghe thấy tiếng rung là sợ rồi, do dự một lúc, thấy rung không ngừng, nàng mới lấy ra nhìn một chút.
Cún Con vậy mà lại gọi điện thoại cho nàng, còn có mấy tin nhắn chưa đọc. Vừa rồi lòng June như lửa đốt, cũng không chú ý.
Nàng nhận cuộc gọi, mở miệng kêu một tiếng "Cún Con", lại nghe được âm thanh trầm ổn từ bên kia truyền đến, trong lòng June cực kỳ chua xót.
Cái gì mà điểm tâm ngọt rồi cơm tình nhân, ngồi ở nơi nào dưới lầu, suy tính nhiều như vậy, nhưng sự thật ngay cả bữa cơm tối June cũng chưa có ăn xong.
Nàng không có ai để tâm sự, không thể làm gì khác hơn là nghe giọng của Cún Con, đem những khổ sở trong lòng nói trong đầu một lần, coi như đã nói ra hết.
"Vừa nãy đang bận?" Cún Con tuỳ ý hỏi nàng.
"Ừ!" June vừa đi vừa đặt điện thoại di động bên tai, bàn tay bị gió thổi lạnh đến mất đi cảm giác, làm bộ không có chuyện gì mà nói với Cún Con. "Trong lớp học xảy ra chút việc, bận đến giờ này."
"Sao thế?" Cún Con lại hỏi.
"Luận văn của bạn học có lỗi..." June nói. "Kiểm tra rồi chỉnh sửa cả đêm."
Bên kia dừng một chút rồi hỏi June. "Chị vẫn còn ở lớp?"
"Không phải. Chị phải về nhà nè, em thì sao, đến khách sạn chưa?"
Cún Con đáp. "Đến rồi."
"Ăn cơm tối xong rồi hửm?" June lại hỏi.
"Ăn rồi." Cún Con nói, xong hỏi ngược lại June. "Nhà hàng đó có ngon không?"
June ủ rũ nhõng nhẽo. "Không biết, mới uống một hớp canh đã bị gọi đi. Vừa nãy chị sợ muốn chết, đến bây giờ cũng chưa thấy đói. Nếu như ngày mai giáo sư đến, còn muốn giải thích với thầy ấy."
Giọng nói Cún Con ở đầu bên kia đầy vẻ không đồng ý. "Phải ăn cơm chứ!"
"Không muốn ăn." June nói, đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, nàng ôm chặt cánh tay, oán giận nói với đối phương. "Cún Con, chị lạnh quá!"
"Chị đang ở đâu?" Cún Con hỏi nàng.
"Muốn đi về nhà." June run rẩy. "Thôi không nói nữa, thật sự rất lạnh, chị về đến nhà sẽ nói cho em biết."
June cúp máy, vừa đi vừa chạy về chỗ ở.
Chỗ ở của nàng cách trường học không xa cũng không gần, đi bộ khoảng 20 phút.
Lúc đi qua một khúc cua, June phát hiện phía sau có một chiếc xe hơi đang đi tới, nhưng không vượt qua nàng, mà chậm rãi chạy theo nàng.
Lúc xe kia sắp bắt kịp, June quay đầu lại nhìn, nhưng đèn xe quá sáng, nàng không thấy rõ là xe gì, nên cứ đi tiếp.
Ngay từ lúc đầu, June không cảm thấy xe đi theo nàng, sau đó lại chuyển hai ngã ba, xe vẫn giữ khoảng cách đi theo phía sau nàng, June nổi lên lòng nghi ngờ.
Ánh đèn xe chói loá cùng với âm thanh bánh xe nghiền qua mặt đất làm cho tâm tình June sợ hãi, trong đầu nàng hiện ra rất nhiều bài báo xã hội đẫm máu, nàng đi sát vào trong lề, tận lực cách xa chiếc xe thêm một chút, cố gắng bước nhanh hơn.
Lại đi qua nửa con phố, June vẫn chưa cắt đuôi được chiếc xe kia, nàng sắp bị dọa chết rồi, vốn định gọi cảnh sát, nhưng do dự vài giây, lại lần nữa gọi cho Cún Con – cái người ở Seattle xa xôi không giúp được gì kia.
Cún Con nhận điện thoại rất nhanh, hỏi nàng. "Làm sao vậy?"
"Cún Con!" June vừa chú ý phía sau, vừa nhẹ giọng vội nói với người ấy. "Chị cảm thấy có một chiếc xe cứ đi theo chị, theo nửa con phố rồi, làm sao bây giờ, em nói xem chị có nên báo cảnh sát không?"
"...." Bên kia yên lặng vài giây rồi nói với June. "Đừng sợ, chị xác định nó đi theo chị? Là xe gì?"
"Nó lái rất chậm. Cứ cách sau chị khoảng 10m, đi theo qua ba con phố rồi đó!" June lấy dũng khí quay đầu lại nhìn, rốt cuộc vẫn sợ quá chạy đi mất. "Chị.... Chị không thấy rõ.... là xe.... hiệu gì..."
Ngay lúc này, cái xe đột nhiên chậm rãi chuyển hướng, giữ nguyên tốc độ, đi về phía con phố khác.
June dừng bước, xoay người lại nhìn một chút, lại bắt đầu đi mau về phía trước, nói với Cún Con. "Nó quẹo cua rồi!"
"Chị còn cách nhà xa không?" Cún Con hỏi nàng.
"Còn 3 phút." June đã nhìn thấy chỗ ở của mình rồi. "Em có thể giữ máy đến lúc chị vào nhà không? Chị vẫn sợ..."
"Được." Cún Con đồng ý ngay lập tức, cô nói với June. "Không có việc gì, Junie đừng sợ!"
Ngày hôm nay June dùng hơn phân nửa thời gian để chạy, tim đập rất nhanh, nàng nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi tiếp tục đi về phía trước. June cũng không biết Cún Con có cảm thấy nàng mắc chứng ảo tưởng bị hại hay không, chỉ là nàng sợ hết cả hồn, quên mất để ý đến, chỉ muốn mau chóng về đến nhà.
Đến cửa nhà trọ, June run rẩy lấy ra chìa khoá mở cửa, vọt vào đóng cửa lại, mới thoáng yên tâm một chút, chậm rãi đi về phía cầu thang, nói với Cún Con. "Chị về đến nhà rồi."
Nàng còn chưa hết thở dốc, ở dưới chân cầu thang đỡ lấy cây cột đứng nghỉ ngơi. Cún Con cũng trầm mặc một hồi, mới nói với June. "Được rồi."
"Cún Con..." June nhìn hàng hiên hẹp và tối kia, nhỏ giọng nói cám ơn. "Cám ơn em đã giữ máy!"
"Thành phố buổi tối không an toàn." Cún Con bình tĩnh nói. "Sau này đừng đi một mình!"
June nghĩ loại chuyện này không có cách nào hứa hẹn, nên không nói gì.
"Em gọi cho chị đồ ăn bên ngoài." Đối phương còn hỏi. "Chị ở nơi nào, để em nói bọn họ mang đến."
June ngẩn người, một bên đi lên lầu, một bên từ chối. "Không cần đâu, đã trễ thế này, chị cũng không đói."
"Đã gọi đặt món từ nửa tiếng trước rồi." Cún Con vẫn giữ ý định. "Cho em địa chỉ."
Giọng điệu Cún Con cứng rắn, June đành đem địa chỉ nhắn cho đối phương, lại trêu chọc hỏi. "Cách chỗ em gần không? Có phải em muốn mượn cớ lén tới nhìn chị phải không?"
"Giờ chúng ta ở nơi khác nhau, làm sao nhìn lén?" Cún Con rất 'thật thà' đáp. "Không xa."
June đi tới cửa phòng, nghe thấy bên phía Cún Con vang lên vài tiếng động lặp đi lặp lại, rất nhanh biến mất, như là tín hiệu khi chuyển hướng của ô tô, June hỏi cô. "Em đang ở trong xe?"
"Ừ, có việc gấp."
June thông cảm cho Cún Con, hiện tại dù gì nàng cũng đã về đến nhà, em ấy lại có việc mới ra ngoài, có thể còn khó khăn hơn so với June. Nàng cũng không muốn quấy rầy người ta nữa, lập tức nói tạm biệt, ngắt điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro