#4: Cát Bụi/尘埃 - Gia Gia
星星一直都在 這一片雲海
Những vì sao vẫn luôn ở đây, ẩn trong biển mây này
等著太陽疲倦之後離開
Đợi chờ ánh dương mệt mỏi rồi sẽ rời đi mất
我也一直待在 這個模糊地帶
Tôi cũng cứ mãi ở đây, nơi mảnh đất mơ hồ này
等著你疲倦了回來
Đợi khi người mệt mỏi rồi sẽ quay trở lại
天黑之後才擁有光彩
Màn đêm phải buông xuống mới có ánh hào quang xuất hiện
才能看見微弱的存在
Mới thấy rõ được sự tồn tại quá đỗi nhỏ nhoi
我就好像星星在距你千里之外
Tôi cũng chỉ giống như ngôi sao trời, ở cách người xa xôi nghìn dặm
白雲總是對藍天依賴
Mây trắng lúc nào cũng nương tựa vào bầu trời xanh
我的愛也因你而存在
Tình yêu của tôi cũng vì có người mà tồn tại
哪怕你不懂我的感慨和等待
Cho dù, người có lẽ không hiểu được cảm xúc của tôi, sự chờ đợi của tôi
我的愛像塵埃 散落在邊疆地帶
Tình yêu của tôi giống như cát bụi, thất lạc nơi miền biên cương ấy
不再對誰期待 難道是一種自由自在
Sẽ chẳng còn vì ai mà mong đợi, lẽ nào cũng là một kiểu tự do tự tại
而承諾像塵埃 不斷被時間掩埋
Những lời hẹn ước rồi cũng giống như cát bụi, không ngừng bị thời gian vùi lấp đi mất
誰還記得大雨之中的 告白
Lời tỏ tình trong màn mưa năm đó, liệu có ai còn nhớ tình ai
時間走得太快 要愛得痛快
Thời gian qua đi quá vội, muốn được thoải mái, hết lòng yêu một người
寧願受傷也不想要空白
Thà chịu tổn thương, chứ chẳng muốn trong tim cứ mãi một đoạn bỏ không
誰都想被疼愛 找一個未來
Ai cũng muốn được yêu thương, muốn tìm cho mình một tương lai
不要在孤獨裡徘徊
Chứ chẳng muốn phải quẩn quanh trong cô độc thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro