Những Đôi Cánh
Tình cảm chưa bao giờ là phai nhạt
Nhưng cứ phải che giấu mãi trong tim
Để rồi đêm đến phòng tối kín,
Đắm chìm trong những nỗi nhớ da diết không tên.
Đã bao lần dặn lòng mình phải mạnh mẽ lên,
Phải tuyệt đối bền bỉ không chùn bước
Đoạn đường tương lai trả dài rộng nghìn thước
Bao bão táp phong ba, vạn nghìn trùng.
Người đã dạy tôi nhìn đời bằng đôi mắt khoan dung
Mở rộng con tim và cho đi yêu thương thật nhiều
Cứ sống vô tư đi, dừng sợ mình túng thiếu
Cuộc đời này, có ai hoàn hảo đâu?
Cũng đã bao lần rơi vào khoảng trống không màu
Một màu trắng xoá chua xót cháy con tim
Cũng đã bao lần mặc bản thân mà đắm chìm
Để những tham vọng theo cơn gió cuốn trôi đi mất.
Tôi chưa từng dám thổ lộ mà sống thật
Vì thế giới ngoài kia nom trông thật đáng sợ
Bao nhiêu thể loai con người đang đợi chờ
Vồ lấy tôi vào cái khoảnh khắc mềm yếu nhất.
Tôi biết bên cạnh tôi là những yêu thương thật gần
Động viên và cho tôi những bài học đường đời đáng giá
Với tôi, những con người là vô giá, là tất cả,
Là những đôi cánh nâng đỡ tôi vào cái tuổi mười lăm...
27th Jan 2017
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro