Người Dẫn Đường Lẵng Lẽ
(Thân tặng thầy cô ngày Nhà Giáo Việt Nam năm lớp 7)
Nghỉ hè dài đằng đẵng
Sao nhớ lớp, nhớ trường
Ngậm ngùi đầy thương nhớ
Chôn kí ức vào mơ.
Ngày đầu tiên tới lớp
Lạ thầy cô, lạ bạn
Giọng thầy sau nghiêm trang
Giọng cô sao ấm áp!
Cô dạy em tập hát
Cô dạy làm thơ hay
Thầy bảo ban mỗi ngày
Cô tận tình dạy dỗ.
Mệt mỏi nhất là cô
Khó nhọc nhất là thầy
Không nói nhưng em hiểu
Nỗi vất vả bao nhiêu.
Công thầy cô lớn lao
Ai nào đong đếm được
Nâng chúng em từng bước
Tới hòn đảo Ước Mơ.
Thời gian như thoi đưa
Thấm thoát trôi không đợi
Năm học kết thúc rồi
Sao vô tâm, vội vã?
Từng năm học trôi qua
Lặng lẽ dưới mái trường
Nơi thời gian chan chứa
Bao kỉ niệm yêu thương.
Dù sau này có lớn
Có thành công thế nào
Hình ảnh thầy cô giáo
Trong tim này còn mãi
Bóng cha mẹ thứ hai
Người lặng lẽ dẫn đường
Người lái đò thân thương
Chắp cánh những giấc mơ
Tuổi học trò vương vấn...
~November 20th 2013~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro