Đợi Anh
Yêu anh, em chưa bao giờ thấy hội hận
Những cảm xúc đầu đời- lo sợ nhưng chân thật
Thời gian bên anh, em mong sẽ được nhiều hơn thế
Xa anh, những cảm xúc vậy sao cứ lớn dần lên?
Những bận bịu trong cuộc sống cứ thế cuốn em đi để con lại những đêm dài lê thê
Em đã đi để mong được có thể
Quên anh, và mong những xúc cảm này là nhất thời
Muốn quên đi, sao khó đến như thế vậy anh?
Em bất chợt thấy mình nghĩ về anh
Nghĩ về những giấc mơ riêng một mình em có
Nắm tay anh, nghe những lời anh bày tỏ
Rằng em là người đầu tiên của anh, cho anh cảm giác rung động.
Vậy chỉ là còn em với những giấc mơ hồng
Chỉ mình em tin vào định mệnh, vào ý nghĩa của những giấc mơ
Để rồi không ngừng hi vọng, không ngừng đợi chờ và nhung nhớ
Vào một ngày anh tới, nói lời cảm ơn em vì đã khiến em đợi lâu tới vậy.
Em biết mình thật sự rất khờ và thơ ngây
Khi đã tin từng đó tháng ngày là quá đủ để tình cảm vơi đi
Để con tim nghỉ ngơi sau cuộc chiến dài với lí trí
Nhưng em đã lầm, tuy bại trận, nhưng em vẫn chọn nghe con tim mình.
Hạnh phúc có hay không một cuộc tình
Đơn phương chờ đợi một người thương trong mộng,
Em đã lầm tưởng con tim ngừng rung động
Nhưng đứng trước anh, trái tim em vẫn chênh nhịp như lúc trước.
Tương lai em không thể biết trước được
Những giấc mơ về tương lai, là anh trong bộ đồ comle đen
Đôi vai lớn, trọng nói trầm ấm, vẫn đôi mắt tinh anh đó nhưng nom vẻ trưởng thành hơn vì xã hội bon chen
Những cảm xúc ngày xưa lại ùa về, những mảnh ghép của quá khứ, những câu hỏi trong quá khứ, em đã hiểu tất cả.
Mong được ở bên anh những buổi chiều tà
Kể anh nghe những câu chuyện vừa qua
Bên bờ biển, hoà với tiếng sóng vỗ, anh nói lời xin lỗi em vì đã tới trễ, và lời cảm ơn em vì tất cả
Rằng anh nói người bù đắp cho thanh xuân em sẽ là anh.
Định mệnh là có thật phải không anh?
Mà khiến em đắm đuối tin vào điều đó như vậy
Để rồi mỗi sáng khi tỉnh dậy
Mơ màng hạnh phúc gọi tên anh...
Em vẫn đợi, thật ngốc nghếch phải không anh...?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro