Hà Nội, ngày 14 tháng 2 năm 19**
https://youtu.be/iormbOE6wao
Hãy nghe nhạc trong lúc đọc để tăng thêm mood, nhưng bật âm lượng nhỏ thôi nhé:
Những chi tiết lịch sử trong chap này hoàn toàn là do trí tưởng tượng của Tg, không có thật nên không có giá trị tham khảo. Chỉ nên đọc để giải tỏa cơn vã otp, nếu có ý kiến thì hãy góp ý một cách lịch sự chứ đừng ném đá vì hiềm khích cá nhân. Xin cảm ơn
-------------------------
Hà Nội, ngày 14 tháng 2 năm 19**
Gửi Cuba thân yêu
Có những điều, dù cố gắng đến mấy mình cũng không thể giữ kín trong lòngthêm nữa. Đêm nay nhân ngày lễ tình nhân, dưới ánh trăng dịu dàng và hàngngàn vì sao lắp lánh, trái tim mình muốn thô lộ một bí mật mà mình đã luôngiấu kín, một bí mật đã cháy lên như ngọn lửa âm ỉ trong lòng mình bấy lâunay.
Khi nghĩ về cậu, mình không chỉ thấy một người bạn thân thiết mà còn là mộtánh sáng ấm áp, soi rọi vào góc tối tăm trong tâm hồn mình. Cậu là cơn giónhẹ mơn man trên má những ngày hè oi ả, là tia nắng ban mai xua tan sươngmù ảm đạm, là cơn mưa đầu mùa tưới mát cho những ngày hanh khô. Cubaơi, cậu có biết không? Rằng đối với mình, cậu hiện diện trong cuộc đời nhưmột món quà quý giá mà thượng đế đã ban tặng, một ngôi sao dẫn lối chomình giữa bầu trời rộng lớn kia!
Nhớ những chiều chúng ta dạo bước ven bờ biển Playa Paraiso, cậu đã hạnhphúc đến nhường nào khi được trở về quê nhà sau nhiều năm xa cách. Lúc đócậu đã không thể kìm chế được niềm vui mà hát vang lên như tiếng chuông ngân nga thánh thót. Âm thanh ấy cứ mãi vọng lại trong trái tim mình khiếnmình như lạc vào cõi mộng mơ, nơi mà mọi lo toán tính toán đều biến mất ... Rồi buổi hoàng hôn, khi tia nắng chiềudần khuất dạng sau đường chân núi, màu đỏ cam của bầu trời phản chiếu lênđôi mắt cậu, như ánh nắng xuyên qua mặt hồ tĩnh mịch ... Cậu thử hỏi xemtrước khung cảnh nên thơ như vậy, làm sao mình có thể không xao xuyến chođược?
À! Nhưng mà kỉ niệm đáng nhớ nhất đối với mình vẫn phải là cái hồi tụi mình còn học tập tại Moskva ấy. Bởi vào buổi sáng sớm đôi ta thường cùng nhau nhâm nhi tách càphê, ngồi dưới tán cây rợp mát, lắng nghe tiếng chim hót. Cậu luôn gọi mộttách cappuccino với thật nhiều bọt sữa, trong khi mình chỉ thích vị đắng củacà phê đen đặc. Mình nhớ những lần cậu cố hết sức tạo ra những hình vẽ ngộnghĩnh trên lớp bọt sữa, dù đôi khi chúng chỉ là vài vệt kem vô định.
Chiều chiều sau khi tan học, tụi mình lại thanh thản đi dạo trong công viên,cậu hay ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nghiền ngẫm cuốn sách yêu thích,hình như là cuốn Jane Eyre thì phải? Mình thì ngồi cạnh cậu, lặng lẽ nhìn cậu mải mê với từng trang giấy một, cảm thấy lòng bình yên kỳ lạ. Những khi cậu chia sẻ với mình mấy đoạn văn hay, ánh mắt cậu lại lấp lánh niềm tâm đắc, làm cho trái tim mình rộn ràng như mở hội.
Rồi đến khi ngày dài kết thúc, tụi mình lại cùng nấu ăn trong căn bếp nhỏ ở kí túc xá, tiếng cười vang lên không ngớt như giai điệu của bài nhạc giáng sinh. Cậu luôn khéo léo trong việc chế biến và nêm nếm gia vị, còn mình thì thường vụng về, làm đổ vỡ không ít. Nhưng cậu luôn mỉm cười, kiên nhẫn chỉ dạy mình từng chút một. Những bữa ăn do chính tay cậu nấu ấy, luôn là những bữa ăn ngon nhất đối với mình, không phải vì món ăn cầu kỳ, mà vì nó chứa đựng thứ gia vị mà mình đã lâu lắm không được nếm lại kể từ khi trở thành trẻ mồ côi. Đó là tình yêu thương!
Nhưng chúng ta không chỉ đồng hành cùng nhau qua những ngày yên bình, chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, hay cả lúc tưởng chừng nhưkhông thể đứng vững được! Vì vậy nên hằn sâu vào ký ức của mình cũng là không ít những lần Cuba đau khô vì mất mát chẳnggì có thể diễn tả được, cậu bật khóc trong lòng mình,nước mắt cậu như hàng ngàn giọt mưa buồn rơi vào tim, làm mình đau xót biếtbao. Mình vẫn còn nhớ rõ ngày cậu nghe tin gia đình cùng ngôi nhà thơ ấu củacậu đã chìm vào biển lửa của chiến tranh, giờ đây chỉ còn là đống đổ nát vàcát bụi, ánh mắt cậu khi đó tràn đầy nỗi đau và tuyệt vọng. Mình đã ôm chặtcậu với đôi tay của mình, để cậu khóc thỏa thuê, không nói một lời, chỉ để cậu biệt rắng mình luôn ở đây, luôn bên cạnh cậu. Những lúc như thế, mình hiêurõ sự hiện diện của mình, sự an ủi và nỗi thấu hiểu là điều duy nhất mình cóthể làm để xoa dịu nỗi đau khốn cùng mà cậu đang mang.
Rồi còn nhớ khi anh trai mình mất vì trúng đạn của địch không? khoảnh khắcấy mình cảm thấy như cả thế giới đang sụp đồ ngay trước mắt. Nhưng Cubađã đến bên mình, nắm chặt tay mình và nói: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cómình ở đây rồi". Lời nói đầy kiên định và ánh mắt ấm áp ấy đã giúp mìnhvượt qua tất cả, đã cho mình sức mạnh để đứng dậy và tiếp tục bước đi. Cậuđã sát cánh bên mình suốt những ngày tháng đen tối nhất, khi mình cảm thấy mấtphương hướng và mất niềm tin vào cuộc sống. Cậu là ngọn hải đăng dẫn lốicho mình, là người đã kéo mình ra khỏi vực sâu của tuyệt vọng ... Tình yêucủa mình giờ đây dành cho cậu đã không còn chỉ là sự ngưỡng mộ hay tôn trọng đơnthuần nữa, mà là một tình cảm chân thành, sâu sắc. Mình yêu cậu không chỉvì những gì cậu đã làm cho mình và người khác, mà vì chính con người cậu, chính là cô thiếu nữ quật cường nhưng cũng thật dịu dàng ấy đã khiến mìnhsay lòng ...
Nhưng có lẽ khoảng thời gian ở bên cậu khiến mình nhận ra được tình cảmnày lại là lúc tụi mình còn công tác tại quân khu 1. Vào thời điểm đó chiếntranh nổ ra liên miên, bên phe mình bị thiệt hại về người không ít, thành ramấy đứa bác sĩ gà mờ như chúng ta cũng bị đẩy ra tiền tuyến để bù người. Ởnơi chiến trường máu lửa ấy, số binh sĩ bị thương chắc phải lên đến mấy trămca một ngày, trong khi số bác sĩ và y tá tổng lại cũng chỉ có 6 người. Cơ sởvật chất thì tạm bợ, thiếu đủ các loại trang thiết bị y tế, đã vậy còn không cóđủ lương thực cho mọi người nữa. Hồi ấy tụi mình ngày nào cũng làm việcbục mặt từ sáng đến tối, trời thì lạnh mà quần áo thì mỏng tan, đã thế ăn cònkhông no. Mình thấy mệt mỏi lắm và mình biết Cuba cũng vậy,nhiều khi đang làm mà kiệt sức quá là lại ngất xỉu, thành ra mấy đàn anhđàn chị đành phải khiêng tụi mình vào phòng nghỉ nằm tạm. Nhưng dù khổ sở là thế,đôi lúc chúng ta vẫn có một chút thời gian rảnh để tâm sự với nhau, kể cả khichỗ thời gian đấy chẳng nhiều nhặn gì cho cam. Lắm lúc nói được 3 câu đãphải vào làm tiếp, nhưng từ những câu nói quan tâm ngắn ngủi ấy đã vô tìnhtạo nên một kết nối đặc biệt, một sự cảm thông và đồng điệu trong tâm hồnmà mình chưa từng cảm nhận được với một ai khác trước kia.
Bây giờ thì cậu, với tư cách là một bác sĩ quân đội đã có nhiều năm kinhnghiệm, mặc dù bình thường luôn khoác lên vẻ ngoài nghiêm nghị và ít nói,nhưng mình biết sâu bên trong cậu vẫn quan tâm và có gắng chăm sóc mọingười xung quanh. Mình rất yêu sự dịu dàng và tinh tế trong từng hànhđộng, yêu cách cậu trầm tư trong dòng suy nghĩ, yêu cả lúc cậu thoải mái vàngây thơ như một đứa trẻ! Mình cũng yêu luôn cách Cuba tạo nên niềm vuitừ những điều giản dị nhất, hay cách cậu hái những bông hoa dại ven đường,rồi biến chúng thành một đôi vòng hoa xinh xắn vô ngần!
Mình biết, tình yêu này có thể thay đổi mọi thứ, và đương nhiên là mình sợmất đi tình bạn quý giá hơn chục năm nay của chúng ta. Nhưng mình khôngthể tiếp tục giấu diếm cảm xúc được nữa. Mình yêu cậu, yêu bằng tất cả tráitỉm và tâm hồn. Tình cảm này không làm mất đi sự tôn trọng cũng như trânquý mình dành cho cậu bao lâu nay, mà ngược lại là chỉ càng làm cho nóthêm sâu sắc.
Dù câu trả lời của Cuba có là gì đi chăng nữa, mình vẫn sẽ luôn ở bên cạnhcậu, với tư cách là người bạn thân thiết nhất. Cảm ơn cậu đã lắng nghe dòngtâm sự của mình, mong sớm nhận được thư hồi âm của cậu.
Với tất cả tình thương mến!
Vietnam
--------------- end ----------------
Không biết bây giờ tôi đăng chap này lên thì có còn bác nào đọc không nhỉ? Dù sao thì cũng đã lâu lắm rồi tôi không cập nhập gì thêm cho otp này - Tác giả
Không phải là do tôi đã hết yêu hai em bé đâu, mà ngược lại là càng để lâu tôi càng lọt hố sâu hơn mới đúng. Chỉ là dạo gần đây tôi không tìm được ý tưởng nào chất lượng để triển khai rồi đăng cho các bác cùng đọc thôi - Tác giả
Nhưng chung quy lại thì cũng rất cảm ơn những bác nào vẫn còn kiên chì đợi tôi ra chap từ năm ngoái đến giờ nha, đặc biệt là mấy bác đã đọc truyện của tôi từ hồi tôi mới ra mấy chap đầu ấy - Tác giả
Iu mấy bác rất nhìu ^^ - Tác giả
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro