Chương 8 : Ba tháng
Ưng gia trang, luyện võ trường buổi sáng sớm.
Ưng Thần đứng lặng yên không cử động, mắt y nhắm hờ, thân hình thẳng như cây cọc cắm giữa sân. Từng trận gió của buổi sớm lướt qua người Ưng Thần, trang phục y phất phơ nhưng thân thể không chút nghiêng ngả. Ưng Thần không làm gì cả, y chỉ đứng yên, cảm nhận từng cơn gió, cảm nhận cơn lạnh của buổi sớm.
Trong cái giá lạnh của gió, Ưng Thần nhẹ nhàng bước đi, từng bước, từng bước một, thân hình như hòa lẫn vào làn gió đang thổi mãnh liệt không ngừng. Đương buổi sáng sớm, tiết trời vô cùng giá lạnh, trên người Ưng Thần chỉ là y phục bình thường, không có chút tác dụng giữ ấm nhưng y vẫn không hề tỏ vẻ run rẩy trước hơi lạnh của thiên nhiên, hoạt động vô cùng dứt khoát, mạnh mẽ.
Tuy rằng thể chất y kỳ lạ, nhưng thân thể Ưng Thần lại vô cùng cường tráng, không chút yếu nhược.
Bước đi trong luyện võ trường, thân hình Ưng Thần chuyển động từ tốn, chậm rãi, cước bộ y chuyển động tựa như một cơn gió. Cảm nhận từng làn gió thổi qua người, cước bộ Ưng Thần trông ngày càng linh hoạt hơn.
Bỗng nhiên, gió ngừng thổi, thân hình Ưng Thần có chút lay động mất thăng bằng.
"Đừng để bị cuốn vào dòng chảy của gió quá sâu, chỉ nên lợi dụng lực gió thôi, nếu như gió ngừng đột ngột ngươi sẽ không kịp trở tay đâu." Tiếng nói của Ưng Vũ vang vọng.
"Vâng, Vũ ca!" Ưng Thần lên tiếng.
Ưng Vũ bước vào từ bên ngoài luyện võ trường, y mỉm cười hài lòng với Ưng Thần.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Vương Quân rời đi. Ngay hôm sau, Ưng Vũ đã bắt đầu truyền thụ Tá Phong tâm pháp cho Ưng Thần, y vô cùng hài lòng khi chứng kiến Ưng Thần luyện tập cùng tiến bộ.
Trong thời gian một tháng này, Ưng Vũ đã thật tận tụy chỉ dạy, hướng dẫn Ưng Thần luyện tập bộ tâm pháp mà y tâm đắc này. Điều mà y vô cùng hài lòng đó là chỉ trong vòng một tháng, Ưng Thần đã đạt đến cảnh giới đầu tiên "Sơ kỳ", tuy rằng vẫn chưa thực sự làm chủ được.
Trong tay Ưng Vũ là một thanh đoản đao, y ném nó cho Ưng Thần rồi nói.
"Lại đến một đoạn cho ta xem."
Ưng Thần bắt lấy rồi gật đầu đầy tự tin.
" Được ! "
Ưng Thần cầm thanh đoản đao, đứng lặng im trong luyện võ trường và chờ đợi, không lâu sau, một cơn gió mạnh thổi đến, thân hình của Ưng Thần chuyển động. Thanh đoản đao theo cánh tay của Ưng Thần liên tục chém ra những đường linh hoạt, dứt khoát.
Tuy rằng những đường đao ấy đều vô lực.
Ưng Vũ quan sát Ưng Thần, y cẩn thận đánh giá từng cử động của hắn.
"Đừng chỉ dùng hướng gió, theo lực của nó, mượn gió xuất đòn!" Ưng Vũ lớn tiếng.
"Vâng! Vũ ca!"
"Đừng cố gắng chém ngược chiều gió! Lợi dụng gió để di chuyển cùng xuất kiếm, đừng để bị mất nhịp điệu!"
"Vâng! Vũ ca!"
"Thức đó ngươi chưa làm được! Song Long Vũ cần phải biết kết hợp phong lực vào lưỡi kiếm! "
"Vâng!"
"Ngươi chỉ cần lợi dụng gió để xuất kiếm là được, đừng thử những thức phức tạp, bây giờ chưa phải lúc sử dụng những thức đó!"
"Vâng!"
"Thuận theo hướng gió! Dùng gió để mài sắc độ bén của lưỡi đao!"
"Vâng!!"
Ưng Vũ không ngừng lên tiếng nhắc nhở Ưng Thần, chớp mắt đã qua nửa giờ. Ưng Vũ ra hiệu dừng lại, Ưng Thần hạ đoản đao, ánh mắt mong chờ nhìn Ưng Vũ.
Ưng Vũ gật đầu cười hài lòng, đối với Sơ kỳ kiếm pháp, được như thế này cũng là không tồi rồi, tuy vẫn còn một khoảng cách lớn với Cảm Phong kỳ, nhưng tốc độ tiến cảnh này cũng đã là rất tốt.
Dù sao thì khi y vừa tiếp xúc môn tâm pháp này, Ưng Vũ đã phải mất nửa năm để làm chủ Sơ kỳ, nửa năm nữa để đạt đến Cảm Phong kỳ, gần hai năm y mới đạt đến Tá Phong kỳ.
Tuy rằng khi đó y đã phải tự mò mẫm, còn Ưng Thần thì được hướng dẫn rõ ràng, nhưng dù sao thì thời gian luyện tập cũng chỉ mới một tháng, đạt được thành tựu này cũng có thể gọi là rất nhanh.
Vì vậy, tốc độ tiến cảnh của Ưng Thần hiện tại đã là rất tốt rồi.
"Làm tốt lắm, Thần." Ưng Vũ mỉm cười.
Nhận được lời tán thưởng của Ưng Vũ, Ưng Thần cảm thấy vô cùng vui vẻ, y khoanh tay đầy tự hào.
"Dĩ nhiên rồi, dù gì ta cũng là thân đệ của Phong Nhận mà!"
"Tiểu tử này." Ưng Vũ cười lớn, cốc đầu Ưng Thần.
"Được rồi, đi ăn thôi."
"Vâng, Vũ ca!"
Thời gian mau chóng trôi qua, hằng ngày Ưng Vũ đều dốc lòng truyền thụ Tá Phong tâm pháp cho Ưng Thần, đồng thời y cũng nghiên cứu về hai cảnh giới cuối cùng của môn tâm pháp này dựa trên tài liệu của Vương Quân.
Lý giải của Ưng Vũ đối với Tá Phong tâm pháp càng ngày càng sâu sắc, y có thể hiểu cũng như hình dung ra được hướng đi của bản thân vô cùng dễ dàng, cũng như cách vận dụng những kỹ năng này vào thực chiến.
Tháng nghỉ phép thứ hai cũng mau chóng trôi qua. Đêm khuya, canh tuất, Ưng Vũ ngồi trong gian phòng của mình, dưới ánh nến mờ ảo, y lặng lẽ đọc lại tài liệu của Vương Quân.
"Thao Phong kỳ, lấy nguyên lý di chuyển của gió trong không gian làm chủ đạo, lợi dụng việc di chuyển của không khí để tự tạo ra lực gió có lợi cho bản thân. Có thể khiến hướng gió bất lợi thành có lợi, đổi hướng gió, không cần phải quá phụ thuộc vào thiên nhiên, chỉ cần nơi đâu có gió, ta có thể điều khiển chúng để tạo thành lợi thế của mình."
Ưng Vũ trầm ngâm
' Một tháng qua ta không ngừng suy diễn, vậy ra Thao Phong kỳ là thủ đoạn thay đổi hướng gió cho phù hợp với tình huống mà ta cần, tạo ra lợi thế cho ta sao.' Không phải nghi vấn mà là khẳng định
'Có lẽ tầm một tháng ta sẽ có thể nắm được khái quát sơ bộ cảnh giới này, để nắm vững hẳn là cần phải thực chiến nhiều rồi.'
Cất đi đám tài liệu, Ưng Vũ chợt suy nghĩ về những gì Ưng Hổ đã nói cho y hai tháng trước, vào ngày mà Vương Quân trắc linh căn cho Ưng Thần.
Gian phòng tối với ánh nến mờ nhạt trở nên vô cùng yên tĩnh, không còn những tiếng lật sách, không còn dấu hiệu của chuyển động, mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Ưng Vũ tĩnh tọa ngồi yên trên giường, y nhắm mắt lại, cơ thể không chút động đậy.
Qua một lúc lâu, Ưng Vũ mở mắt, thở dài.
"Quả nhiên là không thể..."
Dựa lưng mình vào tường, Ưng Vũ nhìn lên trần nhà, đôi mắt y mông lung vô định như thể xuyên thấu tầng kiến trúc ngắm nhìn bầu trời đêm kia. Đôi mắt của y phản chiếu rõ ràng một thứ cảm xúc mang tên buồn phiền.
Điều mà Ưng Hổ đã nói cho y biết hai tháng trước thực sự đã gây chấn động không nhẹ cho Ưng Vũ, cho đến bây giờ điều ấy vẫn còn ám ảnh y không nguôi. Đầu óc Ưng Vũ suy nghĩ miên man, mãi một lúc sau, y chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua...
Canh tý, Ưng Vũ chợt giật mình tỉnh giấc. Y khẽ định thần lại, nhìn xung quanh, ngọn nến y châm ban nãy vẫn chưa cháy hết, quyển tài liệu mà Vương Quân đưa cho y vẫn để trên bàn.
Lắc lắc đầu, Ưng Vũ đứng dậy bước khỏi giường, y bước chậm rãi đi đến cửa phòng, bước ra ngoài. Suy nghĩ nhiều, Ưng Vũ muốn đi dạo một chút để hưởng thụ không khí buổi đêm.
Y cứ bước đi không suy nghĩ, nhẹ nhàng, từng bước, cảm nhận cái lạnh hòa cùng với sự yên tĩnh của màn đêm, Ưng Vũ cảm thấy tâm thanh thản hơn nhiều. Những điều mà Ưng Hổ nói với y đã khiến Ưng Vũ suy nghĩ quá nhiều, lúc này bước đi trong màn đêm, cảm nhận từng cơn gió thổi qua người, y cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm.
Mãi bước đi trong vô thức, Ưng Vũ không nhận ra mình đã đi đến luyện võ trường.
Đứng trước cổng luyện võ trường, Ưng Vũ nhìn vào bên trong, y ngạc nhiên.
Trước mắt y là Ưng Thần đang đứng yên, nhắm mắt giữa luyện võ trường.
' Thần, khuya như vậy nó vẫn còn luyện tập sao? '
Tuy bất ngờ nhưng Ưng Vũ không hề có ý định tiến lên, y khẽ lùi vào một góc khuất bị che phủ bởi bóng tối, quan sát Ưng Thần.
"Trời đêm là lúc gió rất mạnh, đúng là một điều kiện tuyệt vời để luyện Tá Phong..."
Đứng trong góc quan sát, Ưng Vũ nhìn rõ từng cử động của Ưng Thần, từng bước di chuyển, từng động tác. Kỹ năng của Ưng Thần đối với môn tâm pháp ấy càng ngày càng thuần thục, tuy chưa thể nói là điêu luyện, nhưng cũng đã có tiến bộ lớn.
'Ngươi vẫn luôn như vậy sao...'
'Ngươi vẫn nỗ lực nhiều đến thế sao...'
Dưới bầu trời đêm Ưng gia trang, một kẻ khắc khổ tập luyện, một kẻ lặng yên đứng nhìn, thời gian dần trôi đi trong im lặng.
Chớp mắt, bóng đêm đã dần bị xua tan bởi ánh dương mờ ảo phía chân trời.
Ưng Vũ giật mình, y đã đứng đây hơn một canh giờ rồi. Y lại nhìn về phía luyện võ trường, từ nãy đến giờ Ưng Thần vẫn chưa từng nghỉ ngơi.
Vậy là cả một đêm qua hắn không hề chợp mắt.
Động lực gì có thể khiến hắn làm được như thế chứ?
Ưng Vũ nắm chặt tay, câu trả lời y đã biết rõ, y sớm đã biết rất rõ rồi.
Bước ra khỏi góc khuất, Ưng Vũ làm một bộ dạng như vừa mới đến, mỉm cười nhìn Ưng Thần.
"Thần, ngươi dậy thực sớm"
"Vũ ca!"
Ưng Thần quay sang, gương mặt y hiện rõ vẻ phấn khích. Bỗng nhiên một cảm giác mệt mỏi liền ập đến, giống như được giải phóng.
"Vũ ca, ta hôm nay tính luyện sớm một chút, nhưng xem ra vẫn còn hơi mệt, có lẽ ta lại quay lại nghỉ ngơi một chút..."
Ưng Vũ cười khổ, y bước lên vỗ vai Ưng Thần.
"Ừ, về nghỉ ngơi đi, luyện tập nhiều là tốt nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất."
"Vâng, Vũ ca."
Đưa Ưng Thần về lại phòng, Ưng Vũ không quên dặn dò thêm.
"Nhớ kỹ, đừng bao giờ làm gì quá sức, có chừng mực mới là tốt nhất."
Ưng Thần gật đầu, rồi y mệt mỏi quay vào phòng.
Đêm hôm qua y vốn nghĩ rằng chỉ muốn luyện tập một chút rồi sẽ đi ngủ, nhưng không hiểu sao y lại cảm giác được một trạng thái rất kỳ lạ, cơ thể dường như không hề mỏi mệt, thậm chí lại vô cùng hưng phấn, mỗi khi y nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ có thể cùng Ưng Vũ bước ra chiến trường, sẽ có thể bảo vệ Ưng Vũ, sẽ không còn phải chịu cảm giác lo sợ mất đi thân nhân của mình trong khi bản thân bất lực nữa, cơ thể của Ưng Thần lại như tiếp thêm năng lượng, hoạt động mãi không mệt.
Trong vô thức, thời gian trôi qua quá nhanh khiến Ưng Thần không hề để ý, mãi đến khi nghe tiếng của Ưng Vũ, y mới nhận ra được mình đang vô cùng mệt mỏi.
Nằm xuống giường, Ưng Thần nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
"Vũ ca... ngươi không được chết đấy..."
Đứng ngoài cửa phòng, Ưng Vũ giật mình nghe được lời của Ưng Thần.
Ưng Vũ đóng cửa phòng Ưng Thần lại, y nhìn lại sắc trời. Tuy đã có mờ ảo ánh sáng nơi phương đông, nhưng vẫn còn là ban đêm, có lẽ chỉ mới đầu canh sửu mà thôi, trời hẵng còn tối lắm.
Quay về phòng mình, Ưng Vũ thả người trên giường, tâm y suy nghĩ miên man.
"Thần, ta nhất định sẽ không chết, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Ngắn ngủi ba tháng nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay là ngày Ưng Vũ phải quay lại hội quân với Ưng Long Đại Tướng Quân. Sáng sớm, khi trời vẫn chưa có chút ánh sáng, Ưng Vũ cùng Ưng Hổ bước ra đại môn gia trang.
"Như vậy có ổn không? Không từ biệt Thần nhi à?" Ưng Hổ hỏi.
Đáp lại, Ưng Vũ lắc đầu.
"Từ biệt sẽ gây khó xử cho Thần, con đi vài năm rồi sẽ quay về thôi."
"Mọi chuyện ở đây, giao cho Hổ thúc vậy."
Ưng Hổ gật đầu.
"Cứ để ta."
Đoạn ông lấy từ tay nải ra một bức thư.
"Giao tận tay cái này cho đại huynh của ta."
"Hổ thúc yên tâm."
Hành lễ với Ưng Hổ, Ưng Vũ leo lên ngựa toan đi. Ưng Hổ bỗng lên tiếng.
"Vũ nhi."
"Vâng! Hổ thúc."
Ngước nhìn Ưng Vũ đang trên lưng ngựa, Ưng Hổ nhìn y bằng cặp mắt ấm áp thân thiết.
"Tuyệt đối không được chết đấy."
Ưng Vũ gật đầu.
"Nhất định sẽ không!"
Dứt lời, Ưng Vũ thúc ngựa, thân ảnh y ngày càng xa dần, xa dần rồi mất hút trong màn đêm.
Bình địa Thương Nguyên, buổi sáng.
Trong lều đại tướng, Ưng Vũ đứng giữa lều, bao quanh là chư tướng, đối diện với Ưng Long Đại Tướng Quân trên chủ tọa.
"Mạt tướng Ưng Vũ có mặt, xin nghe lệnh Đại Tướng Quân."
Ưng Long Đại Tướng nghiêm mặt ngồi trên chủ tọa, ông im lặng không nói gì, chỉ gật đầu. Ưng Vũ hành lễ rồi lui về hàng ngũ chư tướng. Ưng Long lên tiếng.
"Vân Khải, phổ biến tình hình."
"Tuân lệnh!"
Phó Tướng Vân Khải đứng đầu hàng phía bên phải Ưng Long mau chóng bước ra.
"Trong ba tháng này, tiến trình xây dựng Thương Nguyên thành một pháo đài vững chắc vẫn đang tiến hành thuận lợi, tuy nhiên chúng ta hiện cũng đang đối mặt với thế tấn công phá rối dồn dập từ ba phía: Tây Lam Vũ, Nam Bạch Thi cùng Bắc Vạn Viêm. Việc của chúng ta hiện nay là phải quét tan chúng, không để chúng cản trở."
"Chư tướng nghe lệnh!"
Ngay lập tức, tất cả tướng lĩnh đang có trong lều đồng loạt hành lễ.
"Có!"
Vân Khải nói lớn.
"Ngũ Mãnh Long Bích Dạ, Quốc Hoàng cùng các tùy tướng trấn thủ phương bắc! Ngũ Mãnh Long Trần Minh, Long Vũ cùng các tùy tướng trấn thủ phương nam! Ngũ Mãnh Long Lâm Mộc cùng các tùy tướng và Hưng Nguyên, Hải Dương, Ưng Vũ tướng quân cùng ta trấn thủ phương tây!"
"Cho đến khi công cuộc xây dựng Thương Nguyên hoàn tất, tuyệt đối không được thất thủ!"
"Tuân lệnh!"
Vân Khải nói xong liền lui xuống, Ưng Long Đại Tướng Quân lên tiếng.
"Mỗi khu vực đều do Ngũ Mãnh Long cùng Vân Khải toàn quyền quyết định chiến lược, ta sẽ trấn thủ hậu quân cũng như điều động quân tiếp viện nếu cần thiết."
Ngưng một chút, Ưng Long nói lớn, giọng nghiêm nghị, cương quyết.
"Xích Vân trường tồn!"
Chư tướng liền đáp lại, lều chủ tướng như bùng nổ.
"XÍCH VÂN TRƯỜNG TỒN!!"
Một lúc sau, tất cả chư tướng đều rời khỏi lều, bắt đầu công cuộc trấn giữ Thương Nguyên. Ưng Long một mình ngồi trên chủ vị, tay ông cầm một bức thư, mắt nhắm nghiền rồi lại mở ra, ông đứng dậy, bước chân khỏi lều.
"Đã như vậy, mọi chuyện trông hết vào ngươi, Hổ."
Cất đi bức thư, Ưng Long rút bội kiếm đeo bên người ra chỉ lên trời, quát lớn.
"XÍCH VÂN TRƯỜNG TỒN!!"
Tiếng quát của Ưng Long vang vọng khắp Thương Nguyên, đại địa chấn động, truyền đi một làn nhiệt huyết mãnh liệt trong người tướng sĩ Xích Vân, đồng thời, toàn bộ vùng Thương Nguyên vang lên một câu nói.
"XÍCH VÂN TRƯỜNG TỒN!!"
Chấn động trời đất.
Khí thế Xích Vân Quốc tỏa ra vô cùng mãnh liệt, không thể ngăn cản, trong phút chốc, sĩ khí tăng cao vô tận.
Tất cả, mới chỉ là khởi đầu.
Hết chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro