vietduong122
Chương 335.
Vô Cực Long Giới!
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ.
Dịch : lieu.
Nguồn: www.tangthuvien.com.
- Đạo thuật của tên nhóc Phương Viên này quả nhiên là cao thâm, thế nhưng vẫn chỉ mới đạt tới cảnh giới quỷ tiên, chưa độ qua lôi kiếp. Nếu không phải là như vậy thì thần niệm của hắn sẽ có một cỗ khí bá đạo thôn phệ nguyên khí của đất trời, dung nạp đại khí của bốn biển. Hơn nữa khi đó mỗi một tia thần niệm của hắn sẽ to lớn vô cùng. Nhưng hiện giờ xem ra lại không hung mãnh, cường tráng như vậy. Tuy nhiên thần niệm của hắn cũng không phải là cỗ khí thuần âm giống như quỷ tiên thông thường, mà trong đó loáng thoáng có chút dương khí, hiển nhiên là đã dung hợp quyền ý khí huyết vào trong đó. Nói vậy đây chắc hẳn là thứ thần thông đặc biệt của Vô Cực Thiên Âm rồi.
Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch vừa xuất hiện, cả đất trời lập tức tràn ngập trong ánh lửa lân tinh, những âm thanh điệp điệp quái dị vang vọng bốn phía, thực sự chẳng khác nào tiếng gào thét của minh thần, uy lực cực lớn. Tuy rằng không lấn áp hoàn toàn được Vô Cực Thiên Âm, thế nhưng cũng bất phân thắng bại, có thể thấy đây cũng là một thứ âm công cực kỳ lợi hại.
Kể từ sau khi luyện hoá được phân thân của Minh Thần, Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch có uy lực tăng lên cực lớn, so với trước đây thì cường đại hơn gấp đôi. Hơn nữa bên trong Chân Không Đại Thủ Ấn lúc này còn có một chút đặc tính của Minh Thần, so với trước đây thì quỷ dị, bá đạo, tà ác hơn đôi chút.
Hồng Dịch đã sớm đoán trước rằng tên nhóc tiểu thần đồng Phương Viên kia là kẻ không thể coi thường được, nhất định sẽ chặn đường mình để phân cao thấp với hắn.
Một tiểu hài nhi thiên tài cỡ như thế này, tính cách rất tự cao, luôn tự cho rằng bản thân có tài vượt trên thiên hạ, không phục bất cứ một ai. Lần này trong khoa khảo rõ ràng văn chương của hắn vốn là đệ nhất, bản thân hắn chắc chắn đoạt được trạng nguyên, thế nhưng lại bị Hồng Dịch áp xuống, cứ như vậy thì thần niệm sao có thể thông suốt được.
Nếu đổi lại là Hồng Dịch thì thần niệm của bản thân cũng không cách nào thông sướng được.
Thua văn chương, nhất định phải so về võ lực, bằng không thần niệm không thư sướng, đối với tu vi tâm linh sẽ là trở ngại rất lớn.
Thần niệm không thư sướng, chẳng khác nào dòng sông đang chảy thì bị con đê ngăn lại. Đối với người bình thường mà nói, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là tiêu tan, thế nhưng đối với sự thông suốt tâm linh của người tu đạo thì đó là ngày đêm bất an.
Hồng Dịch là nhân vật như thế nào? Bản thân là một lôi kiếp tuyệt thế cao thủ, thần niệm tựa như kim cương, trong suốt sáng óng ánh, hơn nữa lại sinh ra điện mang, có thể sánh ngang với cường giả vượt qua hai lần lôi kiếp. Vào thời điểm Phương Viên vừa hạ xuống đỉnh núi phía xa xa, Hồng Dịch liền xuất hiện cảm ứng, vì thế mới vận dụng tám thành thần lực bay đến đây để nhìn xem tên tiểu thần đồng tám tuổi này rốt cuộc cường đại đến trình độ như thế nào.
Quả nhiên Phương Viên rất mạnh, hơn nữa Vô Cực Thiên Âm uy lực cũng rất mạnh. Không hổ danh là tuyệt kỹ của thượng cổ thánh hoàng, có thể sánh ngang với Linh Hồn Qua Toàn.
Kim Khẩu Ngọc Ngôn. Ngôn Xuất Pháp Tuỳ.
Đương nhiên, tu vi bản thân của Phương Viên lại hoàn toàn trái ngược, chưa hề vượt qua lôi kiếp.
Thần niệm của tiểu thần đồng tám tuổi này tuy rằng không có khí tức âm lãnh, tựa như đã vượt qua cấp độ của một quỷ tiên. Thế nhưng từ sự mẫn cảm của bản thân, Hồng Dịch lại cảm thấy thần niệm của đối phương lại không hề "cường tráng" chút nào.
Đúng vậy!
Quỷ tiên vượt qua lôi kiếp, mỗi một tia thần niệm đều vô cùng "cường tráng". Mà Phương Viên lại không có loại cường tráng này.
Thế nhưng mặc dù Phương Viên chưa vượt qua lôi kiếp, thế nhưng tuổi còn nhỏ như vậy lại có thể đột phá được bình chướng sinh tử, điều này quả thật có thể nói là kỳ tài ngút trời.
Hơn nữa Hồng Dịch lại càng khẳng định rằng Phương Viên chắc chắn không phải là quỷ tiên chuyển thế, bởi lẽ nếu là quỷ tiên chuyển thế thì sẽ không phách lối như vậy.
Chính là vì như vậy cho nên không gian để Phương Viên phát triển sau này lại vô cùng lớn.
Càng khủng bố hơn nữa chính là thứ đạo thuật Vô Cực Thiên Âm kia, bản thân nó đã là một thủ pháp công kích có uy lực cực lớn, thậm chí còn trên cả đại trưởng lão của Tinh Nguyên Thần miếu như thánh giả Đồ Nguyên, thánh giả Đạo Phu.
Đối với điều này Hồng Dịch không có chút kinh ngạc nào cả. Vô Cực Thiên Âm là đạo thuật của thượng cổ thánh hoàng, là thứ đạo thuật nổi danh ngang hàng với Tam Giới Đại Dự Ngôn của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần miếu, nếu như uy lực công kích quá yếu thì mới chình là điều không bình thường.
- Chân Không Đại Thủ Ấn, ngươi là ai?
Nhìn thiên quân vạn mã do sương mù ngưng tụ thành thoáng chốc bị tiêu diệt, thân thể của Phương Viên đang được vô số vết nứt không gian bao quanh liền bay lên cao, ánh mắt loé lên, bắn ra rất nhiều tia sáng quái dị, thế nhưng thần sắc vẫn không bất động, có vẻ cực kỳ trấn tĩnh, hiện ra một tư thế bất động buông cần câu, bất chấp mọi phong ba bão táp, tựa hồ cả thiên hạ này không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì có thể uy hiếp sự an toàn của hắn.
- Ngươi mới tám tuổi, tuổi còn rất nhỏ đã đỗ thám hoa, đồng thời lại có thể đột phá bình chướng sinh tử! Tư chất như vậy, từ cổ chí kim cũng rất ít người có được. Tuy rằng được Mộng Thần Cơ huấn luyện thế nhưng có được kết quả như vậy cũng chính là tài hoa hơn người rồi.
Sau khi Chân Không Đại Thủ Ấn quét sạch mọi thứ trên bầu trời, thân thể của Hồng Dịch liền được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lân tinh, về cơ bản không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Dừng lại giữa không trung, Hồng Dịch nhìn về phía Phương Viên, cất giọng nói.
- Mộng Thần Cơ là ai? Lúc còn nhỏ ta được một đạo nhân vô danh truyền thụ pháp thuật, thế nhưng cũng không biết vị đạo nhân vô danh kia là ai. Mộng Thần Cơ mà ngươi nói phải chăng là lãnh tụ của Thái Thượng đạo? Giáo lí của Thái Thượng đạo ta cũng hiểu biết đôi chút, thứ mà bọn họ tu luyện là Thái Thượng Vong Tình đạo, trong khi đó ta tu luyện là đạo thuật của thượng cổ thánh hoàng, hoàn toàn không liên quan đến Thái Thượng đạo. Còn ngươi, không ngờ lại luyện được một trong ba bí điển của Đại Thiện Tự, Vị Lai Vô Sinh kinh. Nếu như vậy chắc hẳn ngươi là một trong hai giáo chủ của tà giáo hiện giờ, Chân Không đạo nhân, phải không? Hay là người đứng sau giật dây của Chân Không đạo, Vô Sinh đạo? Vì sao hôm nay lại tìm đến ta? Hiện giờ ta có chuyện quan trọng khác cần phải làm, nếu như ngươi muồn cùng ta đấu đạo thuật thì hẹn khi khác vậy.
Phương Viên nghe Hồng Dịch nói xong, ánh mắt hơi loé lên, sau đó lại nói.
- Tiểu hài nhi này quả nhiên là nhanh trí, ngoại trừ tính khí cực kỳ hiếu thắng ra thì cũng không thể đối xử với hắn như một kẻ ấu trĩ được!
Nghe câu đối đáp của Phương Viên, Hồng Dịch liền thầm nghĩ trong lòng.
- Không phải ngươi muốn tìm Hồng Dịch để tỷ thí sao? Hồng Dịch tuy là võ đạo thánh giả, thế nhưng đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong, thực lực tương đương với ta. Ngươi nếu muốn tìm hắn, trước hết hãy qua một cửa của ta rồi hãy nói.
Hồng Dịch ha ha cười. Sau đó một khối thần niệm hình tứ diện trong suốt tựa như kim cương từ trong cơ thể hắn bắn vọt ra ngoài, hào quang toả ra bốn phiếu, tinh mang chớp loé, trong lúc chớp động liền biến thành một cây bạch cốt trường mâu thô to. Trong nháy mắt, một cỗ khí tức của lưu hoàng, dung nham, tử vong từ trên thân của cây bạch cốt trường mâu liền phóng xuất ra ngoài.
Vù!
Ngay khi bạch cốt trường mâu vừa ngưng tụ lại thành hình liền bị Hồng Dịch mãnh liệt ném ra. Âm thanh bén nhọn xé toạc làn sương mù dày đặc, cấp tốc lao đến trước mặt Phương Viên, tựa như muốn bằng một chiêu xuyên thủng thân thể của tiểu thần đồng tám tuổi kia.
- Thiên địa nguyên khí, nghe ta truyền lệnh. Chậm lại!
Phương Viên thấy bạch cốt trường mâu xé gió lao đến, sắc mặt khẽ biến, trong vô thức liền vung tay lên, chỉ về phía trước, quát lên một tiếng thật to.
Vào thời điểm khi hắn vừa phát ra âm tiết thứ nhất, bạch cốt trường mâu đang phá không bay đến, vừa đến gần trước mặt thì đột nhiên chậm lại, sau đó bằng một tốc độ gần như bằng với tốc độ rùa bò, từng tấc, từng tấc tiến về phía trước, trông giống hệt như đang bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại ngăn cản lại.
Cùng lúc đó trên khuôn mặt của Phương Viên hơi lấm tấm mồ hồi. Thế nhưng giọng nói phát ra từ miệng của hắn lại vẫn giống hệt như lúc trước, không nhanh không chậm, không gấp gáp, âm lượng lại cực to.
- Trời đất mênh mông, nguyên khí hỗn mang, từ trong hỗn độn, thánh nhân nói, quả kiếp nhất vận (nhân quảvận chuyển), nhất vận nhất khai thiên! Phá!
Đưa ngón tay chỉ về phía cây bạch cốt trường mâu đang chậm rãi từng tấc từng tấc đâm đến, từng chữ từng chữ của một đoạn kinh văn không biết tên từ trong miệng của Phương Viên truyền ra bên ngoài, tựa như đang gắng sức liên tục tích trữ lực lượng.
Khi một chữ cuối cùng phát ra ngoài, lực lượng súc tích đến một giới hạn tối đa, lập tức ngừng bặt lại, rồi bộc phát ra bên ngoài.
Ầm ầm!
Cây bạch cốt trường mâu của Hồng Dịch lập tức bị một lực lượng cực lớn chấn động vỡ nát thành từng mảnh.
Khí tức dung nham, lưu hoàng, tử vong của địa ngục liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bạch cốt trường mâu lại biến thành một khối thần niệm tứ diện trong suốt, liên tục chớp loé, bắn tinh mang ra bốn phía xung quanh, sau đó khối thần niệm này bay trở vè lại thân thể của Hòng Dịch.
- Không ngờ ngươi đã vượt qua hai lần lôi kiếp, luyện tới cảnh giới niệm sinh điện mang, tinh quang chớp loé, đạt tới đạo hạnh bất cứ thứ tạp niệm nào, một khi đến gần đều bị luyện hoá.
Ngay sau khi quát to một tiếng chấn nát bạch cốt trường mâu, Phương Viên liền chỉ tay về phía Hồng Dịch, dùng một loại giọng điệu vừa sợ vừa chấn động quát.
- Hừ! Vừa rồi không phải là lực lượng của bản thân ngươi, chẳng qua chỉ là mượn lực của một kiện pháp bảo nào đó mà thôi! Ngươi nghĩ rằng bằng một kiện pháp bảo nho nhỏ mà có thể dùng để chống lại ta được sao?
Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhân nằm trên một ngón tay ở bàn tay phải của Phương Viên. Chiếc nhẫn này có màu trắng, trông vô cùng đơn giản, lại mang theo một phong cách cổ xưa, phía trên có khảm một viên bảo thạch có hình dạng giống như một cái răng.
Hồng Dịch vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay, vừa rồi Phương Viên bằng vào một tiếng quát lớn phá vỡ cây giáo của Minh Thần, bên cạnh lực lượng của bản thân hắn ra còn có ẩn chứa một cỗ lực lượng khác.
Cỗ đại lực này đúng là từ chiếc nhân trên tay của Phương Viên bắn ra.
- Ngươi đoán không sai, vừa rồi ra sử dụng lực lượng của chiếc nhẫn này. Chiếc nhẫn này chính là nhẫn của thượng cổ thánh hoàng "Cực", có tên là Vô Cực Long Giới. Thánh hoàng "Cực" năm đó sau khi đạt tới thành tựu dương thần, thân thể và linh hồn dung hợp, truyền lại duy nhất một chiếc răng để làm bảo thạch khảm trên chiếc nhẫn này, vì thế nó có uy lực vô cùng! Không nghĩ đến ngươi lại là một tuyệt đỉnh cao thủ vượt qua hai lần lôi kiếp. Bằng vào lực lượng của quỷ tiên như ta đồng thời kết hợp với Vô Cực Thiên Âm, vốn dĩ có thể chống lại cao thủ một lần lôi kiếp. Thế nhưng nếu như là hai lần lôi kiếp thì ta tuyệt đối khong phải là đối thủ, từ đó phải mượn lực lượng của chiếc nhẫn này để sử dụng.
Hai mắt của Phương Viên nhìn chằm chằm về phía Hồng Dịch, tựa như muốn nhìn rõ xem bên trong màn ánh sáng lân tinh kia là ai.
- Vô Cực Long Giới! Làm sao ngươi có được thứ này! Nghe nói kiện pháp bảo này đã sớm biến mất cùng với thánh hoàng Cực rồi mà!
Hồng Dịch cũng không tiếp tục công kích nữa, chỉ dừng lại hỏi.
- Hừ! Chí bảo trong thiên địa có thể tự chọn chủ nhân. Chiếc Vô Cực Long Giới này chính là khi còn nhỏ, luc ta đang quét nhà thì ngẫu nhiên nhặt được.
Phương Viên lạnh lùng cười.
- Ha ha! Chỉ một chiếc nhẫn nho nhỏ thì làm được gì? Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm của Vô Địch Hầu, bội kiếm của thượng cổ đệ nhất thánh hoàng, cũng không thể làm gì được ta, huống hồ là chiếc nhẫn nhỏ bé này! Đến đây cho ta!
Trong lòng Hồng Dịch đột nhiên nảy ra một sự hứng thú, tuy nhiên cũng không hề chậm trễ chút nào, những vòng ánh sáng sau gáy liền mãnh liệt bay lên không trung, Chân Không Đại Thủ Ấn cấp tốc bổ thẳng về phía Phương Viên!
- Cái gì! Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm ở trong tay Vô Địch hầu sao! Che giấu thần hồn của ta! Tán!
Nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn mãnh liệt lao đến, Phương Viên biến sắc, gần như trong nháy mắt phát ra một luồng âm thanh dữ dội, bất thình lình sương mù dày đặc từ bốn phương tám hướng ùn ùn cuốn tới, mang cả một vùng không gian chu vi hơn mười trượng trên bầu trời cô đọng thành một thứ keo dính, có xu thế loáng thoáng ngăn cản lại sự ngưng kết không gian từ Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch.
Ngay khi một chiêu này vừa xuất ra, toàn bộ thân thể của Phương Viên chìm vào trong sương mù, biến mất không còn thấy hình dạng.
- Hả? Lẩn trốn thật nhanh, so với Thiên Độn Thất Chuyển của Kim Chu pháp vương còn lợi hại hơn nhiều.
- Phân niệm lục soát!
Hồng Dịch quát lớn một tiếng. Từ trên cơ thể đột nhiên bắn ra hơn một trăm khối thần niệm óng ánh phun ra vô số tia hào quang.
Những khối thần niệm này liền bay vọt khắp bốn phương tám hướng, trông tựa như sao băng lướt qua, ánh sáng rực rỡ không gì sánh được. Sau khi hạ xuống rừng núi bên dưới liền nhanh chóng phóng đi tìm kiếm. Truy tìm suốt một nén hương thời gian mới trở lại, thế nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì.
- Chạy trốn đúng thật là rất nhanh! Xem ra khả năng đông kết không gian của Chân Không Đại Thủ Ấn do ta thi triển còn kém hơn thái tử Dương Nguyên một chút. Dù sao cũng mới chỉ luyện thành tám vòng hào quang, chưa đạt tới cảnh giới Bất Hủ Nguyên Thần.
- Tại sao bây giờ một loạt pháp bảo của thánh hoàng đều xuất thế? Đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ thiên hạ thực sự sắp xảy ra đại biến?
Sau khi thu hồi những thần niệm đang tìm kiếm, thân thể của Hồng Dịch chớp lên, bằng vào một loại tốc độ cực nhanh, cấp tốc bay về phía đoàn người cách đấy hơn mười dặm.
- A Dịch, vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Muội thấy đám sương mù dày đặc trên bầu trời đều biến thành thiên quân vạn mã, trông chẳng khác gì thiên binh thiên tướng hàng lâm cả!
Đại Kim Chu vừa nhìn thấy Hồng Dịch trở về liền không thể nhịn được hỏi.
- Là trò quỷ quái của tiểu tử Phương Viên kia bày ra. Lúc ở trong trường thi, vì văn thua ta, cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy mới nửa đường chặn ta lại, muốn cùng ta so sánh thực lực, muốn áp đảo ta để cân bằng lại tâm lý, thế nhưng cuối cùng vẫn bị ta đẩy lui.
- Tiểu tử kia quả thực không hề đơn giản chút nào, không ngờ lại tu luyện thành quỷ tiên, hơn nữa vận khí lại vô cùng tốt, thậm chí ngay cả khi quét rác cũng nhặt được Vô Cực Long Giới!
Hông Dịch nói xong liền giật mạnh dây cương.
- Chúng ta xuất phát thôi! Ta muốn nhìn xem trong thiên hạ này còn bao nhiêu thiên tài có vận khí tốt như vậy nữa. Thiên hạ thực sự sắp có biến rồi. Chẳng qua những dạng nhân vật thiên tài có vận khí tốt như thế này cũng chưa chắc leo lên đến đỉnh cao của thế giới được. Chuyện này từ xưa đến nay cũng không hề ít. Chúng ta đến dịch trạm của Lạc Tinh tỉnh thì dừng lại nghỉ ngơi. Sau khi thu xếp xong sẽ dùng Pháp Huyết Thần Thảm bay tới Băng Tuyết Hoang Nguyên của Nguyên Đột.
.........
- Kẻ này chắc chắn là Hồng Dịch! Người khác có thể không biết thế nhưng ta tu luyện Vô Cực Thiên Âm, đối với âm thanh cực kỳ mẫn cảm. Ta có thể dám khẳng định rằng hắn chính là Hồng Dịch. Thật không ngờ đạo thuật của hắn lại cao thâm đến như vậy. Thế nhưng tại sao hắn lại đoạt được cả võ trạng nguyên nhỉ? Nghe đồn rằng hắn còn là đỉnh cấp võ thánh nữa chứ! Chẳng lẽ bản thân hắn cũng có thể tiến nhập vào cảnh giới vô pháp vô niệm sao. Không thể nào! Ta còn tưởng rằng trong cả thiên hạ này chỉ có một mình ta có thê tiến nhập vào loại cảnh giới này! Thế nhưng cho dù là có thể tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm đi chăng nữa thì cũng không thể nào vừa vượt qua hai lần lôi kiếp, vừa đạt tới cảnh giới đỉnh cấp võ thánh được. Đúng! Chắc hẳn hắn không phải là Hồng Dịch! Hồng Dịch không thể lợi hại đến mức như vậy được! Võ thánh đỉnh cấp, hai lần lôi kiếp, điều này không thể xảy ra được. Nếu như hắn chính là Hồng Dịch, vậy chẳng phải so với ta còn xuất chúng hơn sao? Chắc hẳn chỉ là cao nhân có quan hệ với Hồng Dịch mà thôi!
Lúc này, xa xa bên ngoài mấy trăm dặm, bên cạnh một hồ nước nằm sâu trong Lạc Tinh sơn, thân thể của Phương Viên chậm rãi từ trong sương mù hiện ra. Hiện giờ vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ khó tin.
- Lúc trước khi quét nhà ta ngẫu nhiên nhặt được chiêc Vô Cực Long Giới này, tiếp đó mấy tháng sau lại ngẫu nhiên gặp vị vô danh đạo nhân kia, truyền võ công, đạo thuật cho ta, hơn nữa còn cho ta ăn linh đan điều trị thân thể. Người nói rằng thiên hạ sẽ có đại biến, ta cần phải nắm giữ số mệnh mà sinh tồn, tương lai sau này ta sẽ là một nhân vật chủ yếu trong sử sách. Nếu đã như vậy tại sao còn xuất hiện một nhân vật lợi hại như tên Hồng Dịch kia chứ? Hơn nữa tên Vô Địch hầu không ngờ lại có được Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm! Hiện giờ ta cần phải gia tăng tu luyện. Hồng Dịch, bất kể sau lưng ngươi có cao nhân nào, ta cũng có thể đánh bại được ngươi. Còn tên Vô Địch hầu kia nữa, hắn sao có thể chống lại được ta?
Sau khi suy nghĩ một lúc, ánh mắt của Phương Viên lại trở nên kiên định, hai tay nắm chặt lại.
Chương 336.
Đến bắc quốc!
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ.
Dịch : lieu.
Nguồn: www.tangthuvien.com.
Nơi này đã là phạm vi của cánh đồng băng tuyết. Khắp đất trời chìm trong màn tuyết trắng xoá. Ở đây quanh năm suốt tháng đều có tuyết rơi, cho đến tận đầu tháng năm ánh mặt trời mới chiếu xuống vùng đất này.
- Nơi đây thật là lạnh!
Ở cực cao trên bầu trời, ngay phía dưới tầng mây.
Ngồi trên Pháp Huyết thần thảm là nhóm người Tinh Nhẫn hoà thượng, Đại Kim Chu, Hồng Dịch. Tất cả đều đang quan sát cảnh vật bên dưới. Quả thật khung cảnh núi non nơi đây tựa như tranh vẽ. Sông băng trắng xoá, núi non tựa long, tựa xà đang chìm trong giấc ngủ đông. Xa xa, thành trì hiện lên trông chẳng khác nào xếp gỗ (đồ chơi của trẻ con), bên trong là những căn nhà nhỏ xíu chỉ bằng một cái móng tay cái.
Trong khi Pháp Huyền thần bay cực nhanh, không gian xung quanh chiếc thảm mơ hồ xuất hiện một tầng ánh sáng mông lông có màu huyết sắc, trông giống như một cái lồng màu hồng bằng ngọc lưu ly, bao phủ mọi người vào bên trong, khiến cho gió trời dữ dội không thể thổi trúng, hơn nữa khi hạ xuống lại vô cùng ổn định.
Đây là đoàn người của Hồng Dịch, lúc tới dịch trạm ở Vinh Châu, dừng lại một ngày, bổ sung lương thực, người ngựa ăn uống no say, sau khi nghỉ ngơi liền lập tức khởi hành, đi được nửa đường, tìm một chỗ không có người liền mang Pháp Huyết Thần Thảm ra sử dụng, mang tất cả mọi người ngồi lên đó rồi bay đi. Hướng đi cũng thay đổi, đoàn người trực tiếp bay phía bắc của Tuyết Châu, đi đến cánh đồng băng tuyết trắng xoá vô cùng vô tận.
Hồng Dịch tổng cộng có hai tấm Pháp Huyết Thần Thảm. Một tấm lấy được khi giết chết thánh giả Đồ Nguyên, tấm còn lại có được sau khi thánh giả Đạo Phu chết.
Loại Pháp Huyết Thần Thảm này có thể nói là loại pháp khí phi hành cực kỳ trân quý của Tinh Nguyên Thần miếu. Cả thánh địa này cũng chỉ có năm tấm, giáo hoàng và bốn đại tế tự, mỗi người một tấm thảm, đều là do tự bản thân tế luyện, thu thập lông của Thiên Niên Nhân Hùng (gấu nâu sống ngàn năm), Đại Lực Tinh Viên (vượn có sức mạnh cực lớn), Thuỷ Tinh Dương, cùng vô số các loại dị thú khác, dệt lại mà thành, sau đó được trưởng lão các đời dùng thần niệm gia trì lên. Mỗi một tấm Pháp Huyết Thần Thảm này phải tế luyện đủ một trăm năm mới có thể hoàn thành được, có thể nói là trân quý không gì sánh được.
Ngay cả hoàng đế Hoả La quốc cũng không được hưởng loại đãi ngộ ngồi trên Pháp Huyết Thần Thảm như thế này, chỉ có thể ngoan ngoãn cưỡi ngựa chạy trên mặt đất mầ thôi.
Pháp Huyết Thần Thảm có diện tích rất lớn, tốc độ phi hành lại cực nhanh. Trong lúc bay, toàn bộ tấm thảm lại được Pháp Huyết Thần Tráo bao phủ, tạo thành một lớp phòng hộ rất mạnh, vô cùng kiên cố.
Hồng Dịch khi đoạt được hai kiện chiến lợi phẩm cực kỳ cường đại như vậy liền tiện thể mang thủ hạ của mình ngao du sơn thuỷ, rất cơ động linh hoạt.
Vô Địch hầu đã từng muốn đoạt lấy một tấm, tiếc là đến tận bây giờ vẫn chưa thành công. Bởi lẽ muốn đoạt một tấm Pháp Huyết Thần Thảm, cần phải giết chết một đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, mà đã đạt được tới chức vị đại tế tự đều là lôi kiếp cao thủ, đâu có thể dễ dàng giết chết như vậy được?
- Nghe nói cánh đồng băng tuyết này rộng lớn vô cùng, bên trong có hàng nghìn, hàng vạn những đỉnh núi tuyết hiểm trở, cao chọc trời, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, không biết trải dài đến tận nơi nào. Không một ai có thể tìm ra được điểm tận cùng của cánh đồng băng tuyết này. Nơi đây cũng giống như vùng đất Mãng Hoang ở hải vực phía nam, đều là những mảnh đất hoang vu mà chưa từng có ai đặt chân đến.
Nghe Đại Kim Chu nói, Hồng Dịch đứng trên Pháp Huyết Thần Thảm, phóng tầm mắt ra xa, cảnh vật xanh biếc của rừng rậm dần dần được thay thế bởi một màu trắng xoá của băng tuyết.
Đoàn người Hồng Dịch cũng không phải bay trên trời một cách lộ liễu, mà lúc đầu đã tìm một nơi hoang vu, thi triển cấm pháp, ngay cả đạo thuật phân cách hai thế giới cũng được sử dụng để che giấu toàn bộ khí tức trong tấm màn hư không ảo ảnh, hơn nữa bọn họ lại bay cực cao, gần như sát với tầng mây, kể cả là cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó có thể cảm ứng được.
Phương pháp phi hành này, tuy rằng nhanh hơn gấp mười lần so với cưỡi ngựa, thế nhưng cũng tốn hết nửa ngày mới có thể đến sát biên giới Đại Kiền Tuyết Châu, bắt đầu tiến vào lãnh thổ của Nguyên Đột quốc, đi vào phạm vi của cánh đồng băng tuyết.
Nếu như cưỡi ngựa như thông thường, cho dù chạy không ngừng nghỉ, muốn từ Ngọc kinh của Đại Kiền đi qua Tuyết Châu đến Nguyên Đột quốc, đi theo con đường ngắn nhất thì cũng phải mất hơn một tháng.
Vậy mà Pháp Huyết Thần Thảm đi chỉ mất nửa ngày.
Đại Kiền Tuyết Châu, nơi này tuy rằng thời tiết lạnh giá, thế nhưng trên mặt đất vẫn thấp thoáng có những mảng xanh mơn mởn. Vậy mà khi vừa đến sát biên giới Tuyết Châu, màu xanh biếc bắt đầu chuyển sang màu trắng xoá của băng tuyết.
Thậm chí mặc dù ngồi bên trong chiếc lồng năng lượng của Pháp Huyết Thần Thảm, thế nhưng khi nhìn về phía xa xôi vạn dặm, đập vào mắt là những dải núi tuyết chọc trời, ẩn ẩn hiện hiện, kéo dài đến tận chân trời, gió tuyết phần phật thổi, đứng trước thiên nhiên hùng vĩ mênh mông, trong lòng mọi người cũng không tự chủ được mà sinh ra một tia lạnh lẽo.
Cánh đồng băng tuyết bao la rộng lớn, rừng rậm nguyên thuỷ, xa xa nơi chân trời là những cụm mây trắng xoá dày đặc, những ngọn núi tuyết cao chót vót tựa như những chiếc cột chống trời khổng lồ sừng sững đứng giữa vùng biên giới Tuyết Châu.
Lúc này, ở phía bên dưới đã tiến vào lãnh thổ của Nguyên Đột quốc. Cảm nhận đầu tiên của đoàn người là một cỗ khí thế cuồn cuộn, lạnh lẽo, giữa hoang vu mà bừng bừng sinh cơ của một vùng đất rộng lớn.
- Tốt rồi, hiện giờ đã tiến vào phạm vi lãnh thổ của Nguyên Đột quốc, chúng ta hạ xuống thôi. Nguyên Đột quốc tuy rằng lãnh thổ không rộng lớn như Đại Kiền, thế nhưng dân cư sống tập trung, về cơ bản đều tập trung sống ở mười ba thành lớn dọc theo con sông Huyền Băng, chạy thẳng một đường sát dãy núi Hắc Thạch. Thánh địa Chân Cương môn toạ lạc dưới chân ngọn núi tuyết Hồng Lăng ở đầu nguồn của con sông Huyền Băng, cách đây mấy nghìn dặm. Hiện giờ đã gần đến thành lớn, bên trong chắc chắn có cao nhân tu luyện, nếu như chúng ta quá mức phô trương thì sẽ khó tránh khỏi bị kẻ khác chú ý. Huống chi, quan trấn giữ vùng biên giới Tuyết Châu này là đại tướng Hàn Hầu, một người có bản lĩnh cực cao, người này tuy rằng chưa đạt tới võ thánh, lại không nổi danh như Thần Uy vương hay Vô Địch hầu, thế nhưng rất có khả năng là người tu luyện đạo thuật khá cao thâm. Nếu không Kiền đế đã không phái hắn đến trấn thủ một nơi trọng yếu như vùng quan ải Tuyết Châu này.
Hồng Dịch đưa tay chỉ xuống dưới nói.
- Ừ, vậy thì hạ xuống thôi. Gần đây tình hình Nguyên Đột quốc không yên ổn cho lắm, Chân Cương môn xảy ra sự cố khiến cho rất nhiều thế lực cũng như cao thủ tu đạo khác đang rục rịch manh động. Chúng ta không thể hành động một cách ngông cuồng như thánh giả Đạo Phu được, tránh bị kẻ khác truy sát.
Thiện Ngân Sa đứng ở một góc khác của Pháp Huyết Thần Thảm, gật đầu nói. Sau đó tìm kiếm một vùng khá vắng vẻ gần sát với bờ sông để hạ tấm thảm xuống.
Thiện Ngân Sa biết gần đây Hồng Dịch tận lực tìm hiểu về địa lý của Nguyên Đột quốc. Mỗi buổi tối hắn đều vào hoàng cung nói chuyện với Nguyên Phi để hiểu rõ thêm về Nguyên Đột quốc, ngoài ra còn nghiên cứu thêm về tình hình thực tế của cánh đồng băng tuyết, thậm chí còn vào trong Càn Khôn Bố Đại tìm kiếm những bản ghi chép địa lý về Nguyên Đột do các đại cao tăng viết lại.
Đại cao tăng các đời của Đại Thiện Tự cũng có rất nhiều người từng chu du thiên hạ để truyền giáo. Trong đó có rất nhiều người đã đi qua cánh đồng băng tuyết nơi bắc quốc, tất cả những địa lý, phong thổ, danh thắng, phong tục, đều được bọn họ ghi chép lại vào trong sách.
Hồng Dịch tận lực đọc sách, kết hợp với những kiến thức thu được từ Nguyên Phi, hiện giờ đối với hình thức chung của Nguyên Đột quốc có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Ở trên cánh đồng băng tuyết này, ngoại trừ Nguyên Đột quốc ra thì còn có rất nhiều bộ lạc khác, thậm chí có những bộ lạc không một ai biết đến.
Hồng Dịch hiện giờ có thể nói đã trở thành một người dân bản xứ của vùng bắc quốc này.
Nơi đoàn người hạ xuống là trong một mảng rừng rậm, tuyết đọng trắng xoá, khắp nơi là một màu trắng tinh khiết. Phía xa xa là dòng sông hùng vĩ, thế nhưng lúc này mặt nước đã bị đóng băng, trông giống hệt như một chiếc gương khổng lồ, đừng nói là người, thậm chí kể cả là ngựa xe đều có thể đi lại trên đó.
- Đây chắc hẳn là dòng sông Huyền Băng. Đi qua con sông này khoảng một trăm ba mươi dặm là toà Hùng Thành của Nguyên Đột quốc với trên dưới một trăm ba mươi vạn nhân khẩu. Cách Hùng Thành không xa lắm chính là dãy Hắc Thạch sơn trải dài hơn một trăm bảy mươi dặm. Toà Hắc Thạch sơn này chính là một mỏ than đá tự nhiên, chính vì thế người người nhà nhà trong Hùng Thành đều có than sưởi ấm trong những ngày lạnh giá. Trong thành có đến bảy vạn quân đội chính quy, một vạn kỵ binh, thống lĩnh Hùng Thành chính là người của Nguyên Đột Bạch gia.
- Bạch viên vương Bạch Tử Nhạc chính là người của Bạch gia. Hiện giờ ta mang theo tín vật của Nguyên Phi, khi vào trong thành sẽ gặp mặt hắn một lần để tìm hiểu sơ qua tình hình chung của Nguyên Đột quốc hiện giờ, từ đó tuỳ theo hoàn cảnh mà lên kế hoạch hành động.
Hồng Dịch đưa tay chỉ về phía trước, hờ hững nói.
Nhìn về hướng tay của Hồng Dịch chỉ, mọi người đều cảm thấy hắn đã tính toán vô cùng chu tất, không bỏ sót bất cứ thứ gì. Ngay cả là Thiện Ngân Sa đều cảm thấy dường như bất cứ lúc nào, trong lòng Hồng Dịch đều có sẵn một kế hoạch hoàn hảo, không bao giờ lúng túng qua loa.
- Hay quá, hay quá, từ trước đến giờ muội chưa từng đến bắc quốc đấy.
Đại Kim Chu ra sức vỗ hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau hò hét.
- Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Mang vải lớn phủ lên mình ngựa, cung đao đều phải bảo vệ thật cẩn thật, nhất là cung tên phải bảo quản thật tốt, với thời tiết băng tuyết giá lạnh như thế này, dây cung rất khó để kéo căng ra, cần phải bao bọc bằng da lông thật tốt. Đào thần phù tiễn cũng phải chuẩn bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn chết âm thần của người tu đạo. Trước hết ta sẽ sử dụng thần niệm chiến thần tiến vào thành quan sát, tìm cơ hội tiếp xúc với Bạch Tử Thu, cùng hắn nói chuyện thu xếp ổn thoả, sau đó mọi người sẽ cùng nhau vào thành! Có sự bảo hộ của hắn, tin tức của chúng ta đến đây sẽ được giữ kín, như vậy chúng ta sẽ thần không biết quỷ không hay tiến nhập vào trong bắc quốc. Nơi này vốn không phải nơi chúng ta sinh ra, Vô Địch hầu lại đến trước, nếu một khi hắn tiếp xúc với Bạch Tử Thu trước, lôi kéo được người này thì chúng ta sẽ chẳng khác cá tự chui đầu vào lưới.
Hồng Dịch nói xong liền mở Càn Khôn Bố Đại, sau đó mang Truy Điện ra ngoài. Tiếp đó gọi Xích Truy Dương mang một chiếc mã giáp bằng da lông phủ lên thân thể của Truy Điện, bốn vó được buộc chặt bằng những chiếc bao kết bằng Ô Lạp thảo.
Trong khi đó, bản thân Hồng Dịch liền khẽ vận chuyển thần niệm, lập tức một khối thần niệm trong suốt từ trong cơ thể phóng ra bên ngoài, hào quang lấp lánh bắn ra bốn phía, sau đó hạ xuống mặt đất rồi ngưng tụ thành một pho tượng chiến thân với những cơ thịt hoàn mỹ, thân thể cường tráng, tản mát ra khí tức của một cường giả tuyệt đỉnh võ thánh.
Pho tượng chiến thần này vừa hiện ra liền xoáy tròn, chui xuống mắt đất, trong nháy mắt biến mất.
- Công tử làm việc quả nhiên là giọt nước không lọt. Lần này nếu như có thể nắm giữ được Chân Cương môn, đưa Bạch Viên vương lên ngôi vị chưởng môn, thì toàn bộ chín trăm vạn quân dân của Nguyên Đột quốc coi như đã nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi. Phải biết rằng quốc chủ của Nguyên Đột quốc cũng phải nhìn sắc mặt của môn chủ Chân Cương môn để hành sự.
Chu đại tiên sinh kính sợ nhìn về phía Hồng Dịch.
Kể từ sau khi Hồng Dịch vượt qua lôi kiếp, sau đó lại danh tiếng bùng lên, văn chương vang danh thiên hạ, đoạt được văn võ trạng nguyên, vị chu đại tiên sinh này liền một lòng một dạ thần phục Hồng Dịch, tuyệt đối không còn chút tâm tư nào khác.
Vị cao thủ đạo thuật phụ thể đại thành Chu đại tiên sinh này, ở trong giới tu đạo cũng được coi là cao thủ một phương. Hiện giờ lại đang giúp đỡ Mộ Dung Yến làm việc, thay nàng quản lý một vài mối sinh ý, quả thực đúng là một trợ thủ đắc lực.
- Bắc quốc ta đã từng đến một lần, đáng tiếc lần đó cũng chỉ là muốn tìm túi mật của gấu tuyết để phối luyện đan dược, trong lúc vội vã không kịp thưởng thức phong cảnh nơi đây.
Thiện Ngân Sa nhìn mặt sông đóng băng nói. Sau đó nàng vung tay lên, lập tức một đạo ánh sáng hình tia chớp bổ xuống, mặt sông liền bị đục ra một lỗ nhỏ. Từ miệng lỗ có một luồng hơi nước âm ấm bốc lên trên, chỉ trong chốc lát liền có một chú cá từ dưới nước nhảy vọt lên mặt băng.
- Sản vật bắc quốc quả thực vô cùng phong phú.
Hồng Dịch nói.
- Bắc quốc đúng là một vùng đất trù phú. Trong cuốn Bắc Quốc Địa Lý Chí có ghi lại rằng, ở phía bên kia cánh đồng băng tuyết tại biên giới Tuyết Châu là cả một vùng đất đai màu mỡ với diện tích lên đến hơn mấy trăm vạn mẫu. Trong một năm, vào khoảng từ tháng sáu đến tháng chín băng tuyết mới tan, để lộ ra loại đất đen bên dưới, rất thích hợp cho việc đồng áng trồng trọt. Sản lượng gạo thu được trong một quý là cực kỳ lớn, sức sinh trưởng của gạo nơi này vô cùng mạnh mẽ, tốc độ phát triển của một hạt nơi này có thể sánh ngang với mười hạt gạo ở trung thổ Thiên Châu.
Lúc này thần niệm chiến thần của Hồng Dịch đã khoan sâu vào lòng đất, trải qua một nén hương thời gian, thần niệm của hắn đã đến bên ngoài Hùng Thành của Nguyên Đột quốc.
Hùng Thành của Nguyên Đột quốc cũng là một thành lớn. Hồng Dịch dừng lại ở bên ngoài liền nhìn thấy dải tường thành cao cao phía trước toàn bộ đều được xây bằng những tảng đá lớn hình vuông mà thành. Bức tường thành cao đến hơn ba mươi đầu người, theo như những gì thuật lại thì độ cao này có thể sánh ngang với bức tường thành của toà Đại Thành của Đại Kiền ở vùng biên giới giáp ranh với Tây Vực.
Phía trên dải tường thành nguy nga cao lớn là những tháp canh mọc san sát nhau, bên trong bốc lên những cột khí nóng hừng hực. Trong thành ồn ào tiếng người, ngoài thành là đám dũng sĩ mặc giáp da, bao tay dày cộp, mặc áo choàng lớn, ở giữa giá lạnh tuần tra, mỗi người đều vô cùng uy vũ hùng tráng, tinh thần sắc bén, không hề thua kém binh sĩ tinh nhuệ Đại Kiền.
Cỗ khí nóng mang theo mùi lưu hoàng từ trong toà thành truyền ra bên ngoài.
Hồng Dịch liền biết đây là suối nước nóng.
Ở phía tây, cách toà Hùng Thành này một trăm bảy mươi dặm là Hắc Thạch sơn, cũng là một mỏ than đá lộ thiên có sản lượng bất tận. Ngoài ra, ở phía bắc, cách hơn ba mươi dặm là Bạch Thạch sơn, đây là dãy núi nham thạch đá vôi, bên dưới có một dòng suối nước nóng khổng lồ.
Chính vì như vậy cho nên hơn một nghìn năm trước, quốc chủ khai quốc của Nguyên Đột đã cho xây dựng một toà thành lớn ở nơi này. Kể từ đó một mạch truyền thừa tới tận bây giờ, trở nên vô cùng đông đúc náo nhiệt, hiện giờ chỉ tính riêng toà thành này thôi đã có hơn một trăm vạn quân dân, so với toàn bộ nhân khẩu của Xuất Vân quốc gần như là gấp đôi.
Toàn bộ Nguyên Đột quốc có mười ba toà thành lớn, dân số hơn chín trăm vạn, xấp xỉ mười triệu người, hoàn toàn xứng đáng là một quốc gia lớn.
Hồng Dịch không hề kinh động bất cứ kẻ nào, lặng lẽ tiến vào trong thành. Hắn nhìn thấy trên đường lớn các cửa hàng đua nhau bày bán, ngựa xe tấp nập, người người ồn ào nhộn nhịp, hơn nữa lại có rất nhiều thương đội Đại Kiền cùng với các cư bản xứ của Nguyên Đột quốc đang qua lại buôn bán, có thể nói là cực kỳ hưng thịnh.
Mấy năm gần đây, kể từ khi Nguyên Phi gả vào hoàng thất Đại Kiền, hai nước hoà hiếu kết giao, Đại Kiền liền chấm dứt mọi sự phong toả nơi biên giới Tuyết Châu, các loại dược liệu, trà lá, hương liệu, muối, cùng một số thứ khác của Đại Kiền đều được chuyển tới đây, khiến cho cuộc sống của cư dân Nguyên Đột quốc được cải thiện rất lớn. Ngoài ra các thương nhân Đại Kiền cũng mang nhiều loại đặc sản của Nguyên Đột quốc trở về Đại Kiền buôn bán, thu lại những khoản tiền lời kếch sù. Thuế quan của vùng biên ải Tuyết Châu lại gia tăng cực nhiều, hàng năm thu lại đến mấy trăm lượng bạc trắng.
Hồng Dịch cũng không quan tâm lắm đến khung cảnh nhộn nhịp náo nhiệt đang diễn ra trong thành. Hắn trực tiếp bay thẳng về toà nhà lớn nhất nằm ở trung tâm Hùng Thành.
Nhà cửa của Nguyên Đột quốc đều là những kiến trúc công sự, thành trì bằng đá. Ở trung tâm toà thành đương nhiên là nơi ở của người đứng đầu.
- Hả?
Ngay khi Hồng Dịch vừa đến gần phủ đệ của thành chủ liền nhìn thấy hai người cực kỳ quen thuộc!
Trong đó một người thân mặc khoác bên ngoài một chiếc áo choàng bằng da gấu, khuôn mặt âm lãnh, đúng là đại thái giám thân cận của thái tử, Âm Liên Hoa!
Ngoài ra, đứng sóng vai với Âm Liên Hoa là một đạo nhân thân mặc trang phục đạo sĩ, chòm râu đen nhánh. Đạo nhân này đứng trong gió rét mà không tỏ ra lạnh lẽo chút nào.
Bên cạnh hai người này còn có một người mặc áo choàng đen, đi giày đen, lưng đeo trường đao. Hồng Dịch cũng nhận ra người này, đây chính là một cao thủ võ thánh bên người của Vô Địch hầu.
- Làm sao mà người của thái tử và Vô Địch hầu lại ở chung một chỗ như thế này nhỉ? Chẳng lẽ hai người bọn chúng hợp tác? Nếu vậy xem ra có chút phiền phức rồi. Đúng là không nghĩ tới một nhân vật kiêu ngạo không coi ai ra gì như Vô Địch hầu lại có thể hợp tác với thái tử?
Hồng Dịch nhìn ba người kia từ trên xe ngựa bước xuống, sau đó đi vào trong phủ đệ của thành chủ, lập tức không khỏi cảm thấy chấn động trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro