Chương 236: Hành Trình Trong Bóng Tối
Chương 236: Hành Trình Trong Bóng Tối
---
1. Hành Trình Bí Mật Trong Đêm
Trời đã tối hẳn, bầu trời đêm trải rộng với hàng ngàn vì sao lấp lánh. Mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao, tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa, chỉ đủ để nhìn thấy con đường mòn quanh co giữa khu rừng già.
Tiếng côn trùng kêu rả rích, lá cây xào xạc theo từng cơn gió thổi qua, hòa cùng tiếng cú kêu văng vẳng từ xa, tạo nên một bản giao hưởng hoang dã của thiên nhiên. Không khí về đêm se lạnh, sương mù mỏng nhẹ phủ lên những tán lá, khiến khu rừng trông càng thêm huyền bí.
Trên con đường mòn, ba bóng người lặng lẽ di chuyển, bước chân đều đặn nhưng không kém phần cẩn trọng.
Đi trước là Miêu Phụng, tay cầm một ngọn đuốc nhỏ để soi đường. Ánh lửa chập chờn phản chiếu lên gương mặt nàng, làm nổi bật đôi mắt sáng đầy tập trung.
Phía sau nàng, Miêu Thanh và Miêu Hoa mỗi người xách hai giỏ muối nặng trịch, cố gắng bước nhanh nhưng không tránh khỏi sự mệt mỏi.
> "Haizz… thật là khổ mà!" – Miêu Hoa than vãn, giọng đầy oán trách.
> "Biết khổ thế này lúc đi phải mang theo vài tên lính, để chúng nó xách hộ cho chúng ta!"
Miêu Thanh khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng có chút trách mắng:
> "Muội điên à? Đây là chuyện bí mật, sao có thể phô trương như vậy được?"
> "Nếu để tộc Bạch Nhiếp biết, coi như công cốc!"
Nghe đến đây, Miêu Hoa rùng mình.
Tộc Bạch Nhiếp một thế lực đáng gờm của khu rừng, do Nhiếp Chương lãnh đạo.
Hắn không chỉ thông minh mà còn vô cùng xảo quyệt. Một khi hắn phát hiện ra số muối này, e rằng sẽ tìm đủ mọi cách để đoạt lấy.
Miêu Hoa bĩu môi, giọng vẫn có chút bất mãn:
> "Muối thì cũng chỉ là muối thôi mà, có gì ghê gớm đâu."
Miêu Phụng đi phía trước, vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng nàng vang lên, sắc lạnh hơn thường ngày:
> "Muội không hiểu đâu, muối này không chỉ là thứ gia vị bình thường, mà còn là cống phẩm quan trọng nhất trong thời điểm này, nếu muối trắng như thế này giá trị sẽ rất cao."
> "Bộ tộc nào nắm giữ được muối bình thường thôi, thì bộ tộc đó đã có lợi thế sinh tồn, còn của chúng ta là muối trắng, muối cống phẩm vô cùng đắt tiền đó muội có biết không."
> "Đế Quốc Dương Sĩ đã bắt đầu kiểm soát muối, siết chặt nguồn cung cấp để dễ bề khống chế các bộ tộc nhỏ. Nếu chúng ta có muối, chúng ta có thể tự chủ, không bị ép buộc phải trao đổi với giá cắt cổ."
Miêu Hoa tròn mắt, giờ nàng mới nhận ra sự quan trọng của thứ mà nàng đang xách trên tay.
> "Vậy… có nghĩa là kẻ nào có muối, kẻ đó có quyền lực?"
Miêu Thanh gật đầu nhẹ, ánh mắt sắc lạnh:
> "Đúng vậy. Và đó cũng là lý do vì sao chúng ta phải bí mật vận chuyển số muối này về Miêu Trại, không thể để ai biết được."
Miêu Hoa rùng mình, bất giác nắm chặt hai quai giỏ muối hơn một chút.
---
2. Giờ Nghỉ Giữa Hành Trình
Sau khi đi thêm một đoạn dài, Miêu Hoa cảm thấy hai cánh tay như sắp rơi ra.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở nàng bắt đầu gấp gáp. Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, thả phịch hai giỏ muối xuống đất, rồi ngồi phịch xuống một gốc cây gần đó.
> "Không được rồi, tỷ tỷ!" – Nàng kêu lên, hai cánh tay tê cứng đến mức không thể nhấc lên được nữa.
> "Muội phải nghỉ ngơi một chút… hai cánh tay của muội sắp rụng mất rồi!"
Miêu Hoa vừa nói, vừa đưa tay lên vỗ mạnh vào cánh tay mình, cố gắng kích thích máu huyết lưu thông để giảm đau.
Miêu Thanh và Miêu Phụng nhìn nhau, rồi cũng đành dừng lại.
Miêu Thanh thở dài, đi đến ngồi xuống cạnh Miêu Hoa, giọng nói dịu xuống:
> "Thôi được rồi, ngồi nghỉ một chút rồi nhanh chóng lên đường."
Miêu Phụng ngồi xuống, lấy bình nước tre bên hông ra, uống một ngụm rồi đưa cho Miêu Thanh.
> "Uống đi, tỷ tỷ."
Miêu Thanh nhận lấy, uống vài ngụm rồi chuyền cho Miêu Hoa.
Miêu Hoa tu một hơi dài, sau đó thở phào, tựa lưng vào gốc cây, cảm giác thư giãn hơn một chút.
Xung quanh họ, bóng đêm phủ kín, chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng gió nhẹ lướt qua những tán cây.
Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này, Miêu Hoa chợt lên tiếng:
> "Không biết mọi người ở nhà sao rồi?"
> "Có mong chờ chúng ta trở về không, tỷ tỷ?"
Miêu Thanh nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt thoáng chút ưu tư.
> "Chắc chắn là có."
> "Cha và ông nội cùng mọi người trong tộc đang rất mong chờ chúng ta mang muối về. Không chỉ vì đây là tài nguyên quý giá, mà còn là vì nó có thể giúp bộ tộc mạnh lên."
Miêu Phụng cũng gật đầu, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
> "Đừng lo, chỉ cần chúng ta về đến nơi an toàn, mọi thứ sẽ ổn."
Miêu Hoa khẽ mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Dù hành trình có gian nan, dù muối có nặng đến đâu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mang lại hy vọng cho bộ tộc, nàng cảm thấy như có thêm sức mạnh.
> "Vậy thì… nghỉ một lát nữa rồi chúng ta lên đường thôi!"
Ba chị em ngồi tựa vào nhau, tận hưởng chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa khu rừng đêm.
Ngọn đuốc trên tay Miêu Phụng cháy bập bùng, phản chiếu lên khuôn mặt ba cô gái những chiến binh dũng cảm của Miêu Tộc, đang trên đường mang về một báu vật có thể thay đổi vận mệnh của bộ tộc mình.
Và họ không hề biết rằng, khi bình minh lên, sẽ có những thử thách mới đang chờ đợi họ phía trước…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro