Chương 53: Cân Đo Sức Mạnh Và Tình Hình Thực Tế
Chương 53 Cân Đo Sức Mạnh Và Tình Hình Thực Tế
---
1. Thực Tế Tàn Khốc – Nhóm Vân Tịnh Chỉ Là Những Đứa Trẻ
Sau bữa tiệc no nê, cả nhóm ngồi quây quần bên bếp lửa, ánh sáng lập lòe hắt lên những gương mặt non nớt nhưng đầy kiên định.
Họ đã sống sót, đã săn được con mồi đầu tiên.
Nhưng khi sự phấn khích lắng xuống, Vân Tịnh bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Sự thật là… họ vẫn còn quá yếu.
Hắn nhìn quanh nhóm:
Triệu Thắng – mạnh mẽ nhất, có thể đánh ngang ngửa với một người trưởng thành.
Trương Lâm, Vương Công, Nguyễn Duyệt, Mã Ngọc – nếu hợp sức, may ra có thể đánh thắng một hoặc hai người lớn.
Còn hắn? – Dù có trí khôn và kinh nghiệm kiếp trước, nhưng cơ thể này vẫn chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi.
Nếu gặp phải một nhóm 3-4 người trưởng thành, họ chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Chỉ một bộ tộc nhỏ, chỉ một nhóm thợ săn lạc vào đây cũng đủ để tiêu diệt bọn hắn.
---
2. Ba Con Đường Trước Mắt
Nhìn vào ánh lửa bập bùng, Vân Tịnh hiểu rằng chỉ có sống sót không đủ.
Hắn phải đưa ra lựa chọn.
> Con đường thứ nhất: Ở lại đây và ẩn nấp
Lợi ích: Khu rừng rộng lớn, dễ ẩn nấp, có thức ăn và nước uống.
Nguy hiểm: Sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt các bộ tộc sống gần đây. Nếu họ coi bọn hắn là mối đe dọa, sẽ săn đuổi và tiêu diệt.
> Con đường thứ hai: Rời khỏi khu rừng, bước vào thế giới bên ngoài
Lợi ích: Có thể tìm thấy nơi văn minh hơn, nhiều nguồn lực hơn.
Nguy hiểm: Bên ngoài quân Dũng Uy Hầu đang càn quét, bắt người làm nô lệ hoặc giết chết không chút do dự. Nếu rơi vào tay chúng, bọn hắn sẽ không có cơ hội sống sót.
> Con đường thứ ba: Tìm kiếm một bộ lạc nhỏ đang lưu vong để hợp tác
Lợi ích: Nếu có một nhóm người khác cùng hợp tác, cơ hội sống sót sẽ cao hơn.
Nguy hiểm: Ai sẽ chịu giúp bọn hắn?
Sự thật là những bộ lạc lưu vong đang tìm cách sinh tồn cho chính họ.
Họ còn không lo nổi cho bản thân, làm sao lại muốn cưu mang một đám trẻ con yếu ớt?
Hợp tác với một nhóm người không có giá trị chiến đấu? Không khác gì đeo thêm gánh nặng.
Câu trả lời là: Không khả thi.
---
3. Suy Nghĩ Của Kẻ Lãnh Đạo
Trong khi mọi người vẫn đang cười nói, hưởng thụ niềm vui chiến thắng, chỉ có Vân Tịnh là im lặng.
Hắn nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, siết chặt thành nắm đấm.
Hắn không thể để cả nhóm tiếp tục sống trong ảo tưởng rằng họ đang an toàn.
Hắn không thể để niềm vui nhất thời làm lu mờ sự thật tàn khốc.
Họ không mạnh.
Họ chưa đủ khả năng bảo vệ chính mình.
Nếu tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, họ sẽ chết.
Vân Tịnh thở dài, ánh mắt sắc bén nhìn vào đống lửa.
"Ta cần một kế hoạch khác. Một con đường thứ tư. Một con đường mà ta có thể kiểm soát số phận của mình."
Sống sót... chỉ là bước đầu tiên.
Hắn phải tìm cách để trở nên mạnh hơn.
Mạnh đến mức... không ai có thể đe dọa bọn hắn nữa.
-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro